Trụ Lâm

Chương 3: Chương 3: Thanh tra




Nhóm dịch: Thương Hải Nguyệt Minh

Dịch: Khanh Lam Vũ

Biên: Lăng Tuyết Cầm

---------------------------

Chương 1: Thanh tra

Nếu như không gian là vô hạn, hơn nữa sự phân bố của vật chất trên diện rộng đủ đồng đều. Vậy thì cho là dù chuyện khó có khả năng xảy ra nhất, chắc chắn vẫn sẽ xảy ra ở “một nơi nào đó“.

Dựa theo lý luận này, hẳn là sẽ tồn tại vô số hành tinh có con người. Mà trên những hành tinh đó, cũng có thể có rất nhiều người với bề ngoài, họ tên, ký ức tương tự nhau.

Nếu vô số những khu vực có kích thước đồng nhất trong vũ trụ mà chúng ta có thể đo lường được thực sự tồn tại, vậy thì bất kỳ khả năng nào của lịch sử vũ trụ cũng sẽ tồn tại trong thực tế.

Đây chính là cái gọi là lý thuyết vũ trụ song song.

Câu chuyện chúng ta sắp theo dõi sau đây, xảy ra ở một vũ trụ tương tự, nhưng không hoàn toàn tương đồng với nơi chúng ta đang sống.

Ở nơi đó, cũng có một hành tinh được gọi là “Trái Đất”; trên tinh cầu này cũng có vài tỷ người. Hơn nữa còn có lịch sử cổ đại vô cùng gần với chúng ta.

Thế nhưng, đến cuối thế kỉ XX, con đường lịch sử của địa cầu kia bắt đầu rẽ sang một hướng khác với thế giới chúng ta sinh ra.

Ở hành tinh này, một gia tộc tên Wittstoke đã nổi dậy, thủ tiêu khái niệm “quốc gia”, dựng lên đế quốc Địa Cầu thống nhất.

Đế quốc này từng có thời kỳ huy hoàng. Và như tất cả những vương triều khác, nó cũng vì nội bộ dần trở nên mục ruỗng mà đi đến cái kết bị chôn vùi trong lịch sử rêu phong.

Đến năm 2102, lấy “sự kiện nọ” làm bước ngoặt, sự thống trị của đế quốc tan rã chỉ trong một đêm. Thời đại của “Liên bang Địa Cầu” cũng theo đó mà đến.

Cứ như vậy, lại thêm một thế kỷ trôi qua.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ năm 2218, dưới sự thống trị của Liên bang.

...

Buổi tối, 18giờ 36 phút, ngày 25 tháng 11 năm 2218.

Chiếc xe mô tô cảnh sát đỗ lại trước một tòa nhà ở vùng ngoại ô thành phố Lâm Nghi.

Sau khi xe ngừng hẳn, một nam thanh niên cao chừng một mét tám, vóc dáng cao to, bước xuống từ trên xe; Anh ta vừa ngắm nhìn cánh cổng lớn của tòa nhà trước mặt, vừa ấn vân tay lên màn hình cảm ứng của chiếc xe, tắt máy.

Người này, tên là Xa Mậu Thần, một “Thanh tra trị an Liên bang.”

Tuy rằng trong chức vụ có hai chữ “trị an”, nhưng “thanh tra”ở đây không phải là cảnh sát, càng không thuộc sự quản lý của cục cảnh sát.

“Thanh tra” chịu sự quản lý của FCPS, tức nhân viên điều tra cao cấp của Ủy ban an ninh công cộng liên bang (Federal Committee of Public Security). Nói theo phương diện “cấp bậc”, thì sẽ là ngang hàng với phần lớn các phó cục cảnh sát khu vực; Còn trên phương diện “quyền hạn”, thanh tra lại có nhiều quyền hạn “tiện cho quá trình làm việc” hơn.

Trừ thành phố trực thuộc chính phủ Liên bang ra, ở bất kì thành phố hay khu vực nào trên toàn thế giới, các thanh tra đều có thể có thể trưng dụng cảnh sát và tài nguyên từ phía người dân để hỗ trợ việc phá án. Bất cứ ai không phối hợp đều có thể bị truy cứu trách nhiệm “cản trở thi hành công vụ“.

Hiện giờ, Xa Mậu Thần đang trưng dụng một chiếc xe của cảnh sát địa

Thực ra anh cũng có thể không đến. Bởi vì “vụ án” trước mắt này vốn cũng không thuộc sự quản lý của anh.

Một tuần trước, Xa Mậu Thần vừa kết thúc một đợt nằm vùng kéo dài tận mấy năm, lập được công lớn. Để khen thưởng cho anh, cũng là để tiện thể tặng anh một chương trình “đánh giá tâm lý” và “kiểm tra độ trung thành” bắt buộc, bèn sắp xếp cho anh về quê nhà hưởng một tháng nghỉ phép có lương.

Tất nhiên, Xa Mậu Thần không có ý kiến gì về điều này cả.

Ngày hôm nay, dựa theo lịch trình, anh đến chỗ bác sĩ tâm lý mà tổ chức chỉ định để tiến hành đánh giá; kết quả là vừa đúng lúc đi ra khỏi phòng khám bệnh, anh liền trông thấy một viên cảnh sát đang ghi giấy phạt cho xe của mình.

Xa Mậu Thần biết, khẳng định là thời gian trên đồng hồ tính giờ đỗ xe hết mất rồi. Anh cũng không muốn để lộ thân phận, khiến viên cảnh sát kia khó xử. Bèn cứ thế bước tới, tùy tiện trò chuyện vài câu. Định phối hợp giúp đối phương hoàn thành công việc, nhận giấy phạt rồi đi thôi.

Chẳng ngờ, đúng lúc đó, lại truyền đến một đoạn thông báo từ chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh, nội dung đại khái là: Vừa nhận được tố giác, tại “Trung tâm cải tạo hành vi thanh thiếu niên” đường gì đó số gì đó ở vùng ngoại ô xảy ra án mạng. Không rõ tình hình cụ thể, gọi lại thì không ai bắt máy. Mời cảnh sát gì gì đấy ở phụ cận nhanh chóng tới kiểm tra.

Đây rõ ràng là tin được gửi đến cá nhân nhất định, không phải là phát hàng loạt. Bởi vì trong đó có chỉ định cụ thể viên cảnh sát nào đi kiểm tra.

Thế nhưng, sau khi nghe thấy thông báo này, phản ứng của viên cảnh sát kia lại bình tĩnh tới kì lạ. Cậu ta chỉ đi đến bên chiếc xe, cầm lấy máy bộ đàm, đáp “Rõ!”, sau đó tiếp tục thong thả ghi giấy phạt.

Xa Mậu Thần thấy vậy, tất nhiên là có chút nghi ngờ. Tuy rằng đã nhiều năm anh không không về quê cũ, nhưng với toàn bộ quận Dragon mà nói, “Trung tâm cải tạo” đó rất nổi danh. Xa Mậu Thần từng thấy truyền thông đưa tin về nơi này không ít lần.

Vì vậy, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, anh bèn mượn dịp nói chuyện phiếm mà hỏi thêm vài câu.

Thế nhưng câu trả lời của viên cảnh sát kia lại là:

- À ~ Chỗ đó ấy hả, trung bình một tuần lễ ít nhất sẽ báo cảnh sát hai lần. Lúc nào nghe cũng rất nghiêm trọng, hơi tí là bảo giết người, nhưng thực ra chẳng có chuyện gì hết. Lần nào đến cũng toàn là do mấy thằng quỷ con bị giam bên trong đó báo hết. Mấy đứa đó cứ động được vào điện thoại là kiểu gì cũng gọi cảnh sát gào cứu mạng.

- Cảnh sát quản lý khu vực này như bọn tôi đều ngầm biết cả, đi cũng chỉ là cho có thôi. Gọi đứa nhỏ báo cảnh sát ra hỏi, đứa nào đứa nấy chả có thương tích gì còn bảo bọn tôi đi bắt người, bắt ai giờ? Bắt tụi nó báo động giả à? Tìm cha mẹ tụi nó thì... trước đó cũng thử rồi. Cha mẹ tụi nó đến nói là con cái có vấn đề, lên mạng chơi game nhiều ảnh hưởng đến đầu óc, cho nên mới đưa đi cải tạo. Còn dặn bọn tôi đừng tin lời tụi nó nói nữa...

Cậu ta nói đến đây thì Xa Mậu Thần đã đưa tay vào trong túi áo, lấy “giấy tờ cá nhân thực sự” của mình ra, đồng thời ngắt lời:

- Đừng ghi nữa, bằng lái và biển số xe đều là giả. - Anh ngừng lại một chút, đưa ra thẻ điều tra viên FCPS của mình cho đối phương xem. - Đây mới là thật.

Viên cảnh sát thấy chứng nhận xong, sửng sốt mất chừng năm giây mới ấp a ấp úng nói:

- Sếp... sếp!

Cậu ta vừa định đứng nghiêm chào thì đã bị Xa Mậu Thần đưa tay cản lại. Một giây sau, Xa Mậu Thần dùng động tác nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ, lấy mất cả súng lẫn bao súng của viên cảnh sát kia chỉ trong nửa giây, rồi xoay người đi về phía chiếc xe cảnh sát cách đó không xa:

- Hiện giờ tôi cần trưng dụng xe và súng của cậu, cảm ơn đã phối hợp.

Hai mươi giây sau, khi viên cảnh sát kia vẫn còn chưa hoàn hồn sau cơn sợ hãi, Xa Mậu Thần đã cầm súng của đối phương, lái xe của đối phương, phóng mất dạng rồi.

Trong không đầy mười phút, anh dùng tốc độ kinh hồn phóng thẳng tới “Trung tâm cải tạo hành vi thanh thiếu niên Dương Quang” nằm ở ngoại ô thành phố Lâm Nghi kia.

Chỉ cần quan sát bên ngoài tòa nhà, cũng có thể nhận ra nơi này được xây dựng đã lâu: Bức tường sơn trắng, biến thành ố vàng xen lẫn xám tro; cổng thì dùng loại rào sắt chạy bằng điện của thế kỉ trước; vật liệu đều đã biến màu do gỉ sét; ngay cả lưới sắt phía trên tường rào cũng đã gỉ thành nâu đen.

Có điều, tấm biển hiệu ngay trước giữa tòa nhà lại còn khá mới. Trông có vẻ như chỉ vừa thay trong mấy năm gần đây; cơ sở vật chất của bãi đỗ xe cũng rất hiện đại. Nhìn từ phía xa còn có thể thấy được vài chiếc xe xịn giá không hề rẻ đậu ở bên trong.

Xa Mậu Thần đứng ở cổng quan sát vài giây, lại suy nghĩ thêm vài giây. Sau đó, anh đi thẳng vào trong.

Anh không báo cho bảo vệ gác cổng, vì chỗ trạm gác vỗn dĩ chẳng có ai. Hơn nữa cánh cổng lúc này cũng đang trong trạng thái mở.

Cho dù là người bình thường, thấy tình huống như vậy cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, càng không cần nói đến một thanh tra như Xa Mậu Thần.

Kinh nghiệm nhiều năm phá án và sự huấn luyện nghiêm khắc cũng như hai ngón tay. Chỉ cần xung quanh hơi có mùi nguy hiểm, chúng sẽ lập tức bắt đầu vặn sợi dây cót mang tên “cảnh giác”, khiến cho thần kinh Xa Mậu Thần trở nên căng thẳng.

Còn chưa đi vào cửa chính của tòa nhà, tay Xa Mậu Thần đã thò vào túi áo bên phải, cầm theo khẩu súng lấy được từ chỗ viên cảnh sát kia.

Bộ trang thiết bị như xe, súng, I-PEN các loại của Cảnh sát Liên bang đều được khởi động bằng dấu vân tay hoặc quét mống mắt. Hơn nữa mỗi lần sử dụng đều sẽ được ghi lại trong hồ sơ điện tử. Dưới tình huống đặc biệt hoặc khẩn cấp, nhân viên cảnh sát có thể sử dụng trang bị của cảnh sát khác cùng cấp hoặc cấp bậc thấp hơn mình, nhưng sau khi sử dụng thì phải viết một báo cáo nói rõ nguyên nhân, vả lại còn cần chủ của trang bị xác nhận bằng chữ ký số.

Có điều, thanh tra lại không bị hạn chế như vậy. Vân tay và mống mắt của mỗi một Thanh tra trị an Liên bang đều có thể khởi động trang bị của cảnh sát có cấp bậc từ phó cục trưởng trở xuống ( bao gồm cả cục phó), cùng với toàn bộ những thiết bị điện tử tư nhân cũng như công cộng của người dân bình thường. Tuy rằng chuyện này cũng sẽ được ghi lại, nhưng những ghi chép này chỉ có nội bộ FCPS mới có thể giải mã. Việc có công khai ra ngoài hay không... thì còn phải xem tình hình.

Đây chính là ý nghĩa của “cấp bậc” và “quyền hạn“. Dưới sự thống trị của Liên bang, trong thế giới mà độ phổ biến công khai của thông tin cao, có thể nói hai thứ này chính là thứ tạo nên mức độ tự do của con người trong xã hội, cũng là quả cân quan trọng nhất để đo lường giá trị mỗi người.

-Kẹt...

Khi Xa Mậu Thần đi đến cửa chính, cánh cửa cảm ứng ở tầng một tự động mở ra. Theo hai cánh cửa chạy về hai bên, một đường hàng lang dần xuất hiện trong mắt anh.

Bản thân hành lang không có gì đặc biệt. Sàn nhà lát gạch men màu nhạt, tường sơn hai màu, trắng ở bên trên, xanh nhạt bên dưới. Đèn huỳnh quang được gắn chìm trên trần nhà, tản ra ánh sáng trắng.

Nhưng lúc này, khung cảnh trong hành lang có hơi đáng sợ.

Xa Mậu Thần vừa nhìn qua đã trông thấy ba thi thể, ít nhất theo phán đoán sơ bộ của anh thì là ba.

Tình trạng tử vong của ba người kia là... ba cái đầu người nằm trong ba vũng máu khác nhau.

Gọi là “vũng máu”, nhưng trên thực tế thì không phải “vũng máu loãng”, mà giống với một loại “dịch sền dệt” hơn. Nếu phải lấy ví dụ thì, đại khái là... vứt cả một người sống, bao gồm quần áo, vào trong một cái máy xay. Đầu tiên là “xay tốc độ cao”, sau đó là “trộn đều”, tiếp đến là “ngoài đun trong hầm“. Cuối cùng ta được một hỗn hợp sền sệt do sợi quần áo, xương, nội tạng, mỡ, cơ thịt, da...trộn lẫn mà thành... Một thứ nước sốt sóng sánh, dinh dính, đậm đặc, lại còn mang đủ loại màu sắc.

“Người siêu năng lực à...” Xa Mậu Thần chỉ suy nghĩ vài giây, trong lòng đã đưa ra phán đoán này.

Dù gì anh cũng là nhân viên điều tra cấp cao của chính phủ liên bang. Trong mắt anh, các loại vũ khí tiên tiến vượt xa trang bị dân dụng cũng chẳng có gì mới mẻ. Tuy rằng thứ đồ chơi có thể biến người thành cháo này...Liên bang không phải là không có, nhưng theo anh được biết, trước mắt, thiết bị này vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu. Huống hồ, thể tích của cỗ máy kia vô cùng lớn, lớn đến mức tháo ra xong phải xếp vào mấy thùng hàng khác nhau mới có thể tiến hành vận chuyển. Không thể nào có chuyện nó được sử dụng ở đây.

Vì vậy, anh nhanh chóng loại bỏ cách nghĩ “dùng trang bị giết người”; Còn dạng giả thiết hoang đường kiểu như “kẻ giết người ném ba nạn nhân vào máy xay khổng lồ, xay thành sốt rồi hất vào hành lang”, tất nhiên anh cũng không cân nhắc làm gì...

Từ tất cả những điều trên, phương pháp còn lại mà anh nghĩ ra được; thứ phương pháp có thể biến con người thành thế này, chắc chắn chính là “dị năng”.

-Phù...

Điều chỉnh lại hơi thở, Xa Mậu Thần dứt khoát rút súng ra khỏi túi. Nâng tay chĩa súng về phía trước, tiến vào cửa chính.

Anh vừa cảnh giác tiến lên, vừa suy nghĩ: “Vết cắt ở phần cổ của ba người họ đều rất ngọt, hiển nhiên là hung thủ cố ý để lại cái đầu. Nhưng...vì sao cơ?”

Nghĩ đến đây, sự lạnh lẽo bỗng chốc tràn ra trong lòng.

Bởi vì, vài khả năng vừa thoáng hiện lên trong đầu anh:

Thứ nhất, hung thủ muốn người đầu tiên tới hiện trường lập tức biết rằng: những thứ trên mặt đất này là người chết, chứ không phải tương sốt hay bất kì cái gì khác

Thứ hai, có thể hung thủ muốn để cảnh sát xác định thân phận của nạn nhân một cách dễ dàng hơn, cho nên mới để lại đầu; Kết hợp với điều trên, hung thủ rõ ràng không sợ sự can thiệp của cảnh sát, thậm chí còn có khuynh hướng muốn đánh cờ với họ.

Thứ ba, cũng có khả năng... Ngay từ đầu hung thủ đã biết, vụ án này sớm muộn gì cũng sẽ có sự tham gia của “kẻ biết đến sự tồn tại của người siêu năng lực“. Cho nên mới dùng phương thức này, trực tiếp nói với những nhân viên điều tra như Xa Mậu Thần rằng, kẻ gây án là một tay sử dụng siêu năng lực lão luyện. Dịch: Khanh.

Biên: Lăng Tuyết Cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.