CHƯƠNG 37: BỮA TIỆC CỦA PHU NHÂN HELEN (3)
Trong lòng Charlie cảm khái, ánh mắt nhìn chăm chú.
Cho dù có chậm chạp như Tào Nhất Lâm cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng này.
“Cậu kết hôn chưa?” Thấy Tào Nhất Lâm liếc về phía mình, Charlie nở nụ cười, đột nhiên dùng tiếng Trung lưu loát hỏi một câu như vậy.
Tào Nhất Lâm chỉ chỉ chính mình, đang hỏi cậu sao?
“Chính là cậu, cậu kết hôn chưa?” Charlie hỏi lại lần nữa.
“Vẫn chưa…” Không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, nếp nhăn trên mặt ông lão người ngoại quốc vặn cổ lâu những mấy phút đến nỗi có hiềm nghi bị trật khớp cổ này hình như càng sâu hơn thì phải.
“Vậy có bạn gái không?” Nên giới thiệu cho đứa con gái thứ ba điềm đạm hay đứa con gái thứ tư mạnh mẽ đây? Charlie ở trong lòng bối rối, cậu ta thích loại hình nào nhỉ? Hay là cứ cho gặp nhau, cậu ta thích đứa nào thì là đứa đó. Nếu như không đào tường được, thì quá lắm là mang về nhà làm con rể là tốt nhất… Trong lòng Charlie bật cười “khanh khách, khanh khách”.
“… Không có.” Từ Uy là đàn ông, nhiều nhất xem như là bạn trai, không phải bạn gái nhỉ. Tào Nhất Lâm phân tích một chút, lắc đầu nói.
“Tôi có hai đứa con gái cũng là đầu bếp, để tìm thời gian giới thiệu cho mấy đứa quen biết tiện luận bàn với nhau nhé.”
Ý tứ trong lời nói này khá rõ ràng, Từ Uy nhìn ông lão đối diện, tuân theo phẩm chất truyền thống kính già yêu trẻ của Trung Quốc, hắn nhịn không ra tay tiễn đưa người ra ngoài. Vậy mà dám ngay trước mặt hắn, muốn giới thiệu phụ nữ cho người của hắn cơ đấy.
“Hơ, nếu có cơ hội.”
“Vừa vặn tháng sau chúng nó phải đến thành phố A, đến lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc lại, có tiện cho số điện thoại không?”
“Tôi vẫn chưa nhớ rõ số của mình, ngại quá.” Tào Nhất Lâm thật sự không nhớ rõ số điện thoại của mình.
“Hả?” Charlie không ngờ mình ấy thế mà lại dẫm lên một cái đinh mềm.
Mặc dù biết Tào Nhất Lâm là vô tình, nhưng Từ Uy vẫn không nhịn được cười rộ lên trong lòng. “Nhất Lâm vừa mua điện thoại di động, cho nên vẫn chưa quen với số mới lắm, nếu Charlie tiên sinh muốn tìm cậu ấy, có thể trực tiếp gọi cho tôi, hoặc là tôi không ngại giúp mọi người truyền lời. Đây là danh thiếp của tôi.” Từ Uy rút một tờ từ trong hộp danh thiếp trong túi ra đưa tới.
“Cũng được.” Charlie nhận lấy cất đi.
Không phải là Từ Uy tự nguyện “kéo” sợi tơ này, chẳng qua là Charlie làm giám khảo vòng đấu loại ở giải đấu AC, chung quy khiến ông ta mất mặt cũng không tốt.
Lại nói có hắn giữ cửa, sợ gì chứ.
“Xem ra Charlie tiên sinhất hài lòng về Tào tiên sinh nha.” Phu nhân Helen trêu ghẹo.
Charlie cười ha hả, “Đúng vậy. Người trẻ tuổi bây giờ đều không đơn giản a.”
–
Rời khỏi nhà phu nhân Helen, vừa ngồi lên xe, Charlie đã chờ không được gọi điện cho ông bạn già của mình.
“Lão Hoàng à, ông không biết hôm nay tôi đã được ăn cái gì đâu.”
Lão Hoàng ở đầu dây bên kia đang xem ti vi như thường lệ thì “đột nhiên” nhận được điện thoại của ông bạn già ngoại quốc này, nghĩ nhất định là vừa phát hiện được thứ gì ăn ngon lắm, hoặc là gặp được đầu bếp lợi hại đây, thế là phối hợp nói, “Ông được ăn cái gì?”
“Hôm nay tôi được ăn tôm nõn Long Tĩnh, sư tử đầu, vịt hồ lô, vịt bọc cá…”
“Ăn nhiều như vậy mà ông không no.” Nghe ông ta nói, lão Hoàng biết Charlie kích động muốn chia sẻ với ông như thế, điểm quan trọng không ở đồ ăn, mà là ở người nấu. Có điều, nghe ông ta kể thấy những món cơ bản trong Bát đại thái hệ() đều có. “Bây giờ ông đang ở đâu?”
() Bát đại thái hệ là tám hệ thống món ăn lớn của Trung Quốc, gồm Lỗ thái (món ăn Sơn Đông), Việt thái (món ăn Quảng Đông), Xuyên thái (món ăn Tứ Xuyên), Tương thái (món ăn Hồ Nam), Mân thái (món ăn Phúc Kiến), Chiết thái (món ăn Chiết Giang), Tô thái (món ăn Giang Tô và Tô Châu) và Huy thái (món ăn Huy Châu).
“Trên xe a.”
“Tôi là hỏi ông có ở thành phố A hay không?” Lão Hoàng nhịn không được liếc mắt coi thường bên điện thoại.
“Có. Ai da, ông đừng đổi chủ đề a, hôm nay tôi nhận lời mời của phu nhân Helen, bà ấy đã mời tới một đầu bếp rất lợi hại, ấy thế mà chỉ mới chừng hai mươi tuổi, nấu ăn cực kì ngon, ông không được ăn thật là đáng tiếc.”
Phu nhân Helen, ở thành phố A, không lẽ là…
“Có cơ hội ông nhất định phải nếm thử đồ ăn người kia làm, mùi vị kia đúng là…” Charlie hồi tưởng lại mỹ vị ban nãy trong đầu.
“Đầu bếp kia có phải họ Tào không?” Lão Hoàng vội hỏi.
“Hở? Sao ông biết? Ông có quen a. Thật là tồi tệ quá đi, thế mà trước đây không nói cho tôi biết…” Charlie bất mãn nói.
“Tôi cũng mới biết được hai tuần thôi. Lúc đó ông không có ở thành phố A.” Thế thì có thể làm Charlie hưng phấn như vậy cũng không kỳ quái.
“À. Có điều thằng nhóc kia rất lợi hại đi ?”
“Đúng vậy.” Nhớ tới đứa trẻ dám làm món ăn trong Mãn Hán toàn tịch trước mặt ông…
“Thật là muốn ăn một lần nữa a.” Nếu có thể lừa về làm con rể, được ăn mỗi ngày… thì thế giới liền hoàn mỹ.
“Tháng sau sẽ có cơ hội.”
“Cái gì?”
“Cậu ta tham gia giải đấu AC, ông là giám khảo.” Nhiều cơ hội tốt.
“Thật sự.”
“Ừ.”
“Lão Hoàng…”
“Ừ?” Nghe giọng nói Charlie đột nhiên nghiêm túc hẳn, lão Hoàng ngập ngừng đáp.
“Thấy Tào Nhất Lâm và thằng nhóc nhà ông, tôi rất chờ mong vào giải đấu AC năm nay.”
“Ừ.” Cho nên? Đối với lý giải của ông về người này thì sẽ phải có lời tiếp theo.
“Cho nên… món ăn ở trận chung kết ông phải gói lại cho tôi.”
“…” “Cạch” Lão Hoàng chững mất ba giây rồi dứt khoát cúp điện thoại. Chuyện mất mặt như vậy ai mà làm chứ.
“Ê? Ê?” Đáp lại ông chính là âm thanh “Tút tút…”.
“…Cho dù không đồng ý, cũng nên chào một tiếng đã chứ, cứ vậy mà cúp điện thoại của tôi. Trung Quốc không phải là đất nước của lễ nghi sao…” Tài xế đã cực kì quen với việc ông chủ lẩm bà lẩm bẩm, liếc xuống đồng hồ bắt đầu tính giờ, không biết lần này ông chủ có thể duy trì liên tục bao lâu.
–
Trong bóng đêm Từ Uy và Tào Nhất Lâm cùng sóng vai đi bộ về nhà, “Người ngoại quốc kia… là ai vậy?” Đây là chuyện Tào Nhất Lâm muốn hỏi nhất đêm nay.
“Ông ta là giám khảo vòng đấu loại trong giải đấu AC. Có điều, xem ra ông ta rất ‘ưng ý’ em.” Từ Uy nhấn mạnh hai chữ “ưng ý”, còn muốn giới thiệu con gái cho cậu nữa cơ đấy.
Sao lại không có phản ứng, vừa quay đầu lại liền thấy Tào Nhất Lâm đứng sững ở phía sau, vẻ mặt kinh hãi, “Sao vậy?”
“A? Ông, ông, ông ta là giám khảo?” Tào Nhất Lâm lúc lỗ tai thu vào được hai chữ “giám khảo” thì đã đóng lại, trong đầu chỉ xoay vòng hai chữ này.
“Đúng vậy.”
“Vậy, vậy mấy món ăn của em lúc này…”
“Ông ta rất hài lòng.”
“Ồ…” Tào Nhất Lâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Uy xoa xoa đầu cậu, “Phải có lòng tin với bản thân chứ, em nên biết người nhà anh chỉ ăn được cơm em nấu, sư phụ Mao thua em, Hoàng lão tiên sinh đối với tài nấu nướng của em cũng tán thưởng có thừa, Charlie tiên sinh thì hài lòng chỉ hận không thể đem em về nhà làm con rể nhập môn. Những người này không phải muốn tuỳ tiện nói ra là tuỳ tiện nói ra được, lẽ nào em còn hoài nghi chính mình?”
“Thật ra thay vì thi đấu thì em có thể xem như đang làm đồ ăn ngon cho người khác, nghĩ đến tâm tình lúc em nấu ăn cho tụi anh là được, giống nhau thôi mà, như vậy em còn căng thẳng không?” Đang nói, Từ Uy đột nhiên phát hiện Tào Nhất Lâm nhìn mình không chớp mắt, “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“… Không.” Tào Nhất Lâm thu lại tầm mắt, khóe miệng cong lên thành nụ cười tiếp tục đi về phía trước. Anh ấy nói rất đúng, bản thân mình tham gia tranh tài mục đích là để luận bàn, học hỏi với người khác. Thắng là lời khẳng định cao nhất dành cho khả năng nấu ăn của cậu, thua thì vẫn có thể mở mang, học tập những người lợi hại hơn. Nghĩ thế này quả thực nhẹ nhõm hơn không ít.
Thấy tâm tình Tào Nhất Lâm chuyển biến, Từ Uy nhướn mày kéo người lại, “Tâm tình tốt rồi, làm sao để cảm ơn anh đây?”
“…Cảm ơn…”
“Một câu cảm ơn là đủ rồi sao?”
“Vậy muốn em cảm ơn thế nào?” Tào Nhất Lâm “khiêm tốn học hỏi”.
“Hôn ở đây một cái.” Từ Uy chỉ chỉ gò má của mình.
“Hả?” Tào Nhất Lâm tròn mắt nhìn.
“Qua lại lâu như vậy, chưa từng thấy em chủ động một lần, làm như anh đang ép buộc em vậy. Còn nữa, lúc Charlie tiên sinh hỏi em có bạn gái không, em nên trực tiếp đáp lại rằng em đã có bạn trai, vẫn có cơ hội nói cơ mà, lẽ nào em muốn bắt cá hai tay sao…” Mặc dù lần nào cũng chỉ có thể giả bộ uất ức để tranh thủ sự mềm lòng của Tào Nhất Lâm, mặc dù đáng xấu hổ, nhưng lại rất thực dụng.
Tào Nhất Lâm không ngừng lắc đầu, cậu muốn nói không phải ép buộc, cậu muốn nói cậu không muốn bắt cá hai tay. Nhưng cậu thường hay giấu cảm xúc trong lòng, những lời này không cách nào nói ra miệng được, “Em, em…”
“Em không cần giải thích…” Ngay sau đó chính là một trong những động tác kinh điển của Từ Uy, xoay người giả bi thương. “Anh biết… Anh…” Lời kế tiếp còn chưa nói ra, hắn liền cảm thấy mặt ẩm ẩm, xúc cảm ấm áp này chỉ dừng lại trong giây lát rồi biến mất.
“…Em, cảm ơn rồi đó.”
Đợi Từ Uy phục hồi tinh thần, chỉ thấy bóng lưng Tào Nhất Lâm biến mất sau cánh cổng. Hắn có thể nói là lần này không tính hay không… Từ Uy buồn bực không khỏi cảm thán, vì sao đường về nhà lại gần như vậy chứ, bằng không nói không chừng hắn còn có thể đuổi theo bắt người, làm lại một lần nữa…
Haiz…