Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh | Cuộc Tái Sinh Sai Lầm Của Đầu Bếp

Chương 74: Chương 74




CHƯƠNG 74

“Ngồi đi.” Tào Nhất Lâm ngồi ở chủ vị.

Mọi người đứng lên được nửa đường nghe thế lại ngồi trở xuống, nhưng ánh mắt vẫn bị kiểu tóc đặc biệt của người bên cạnh Quản lí Tào hấp dẫn như cũ, nói vậy đây là vị trợ lý mới tới nhỉ.

Lưu Ngọc nhìn Thái Điền một cái, bút trong tay xoạt xoạt viết xuống sổ mấy chữ, người này còn làm màu hơn anh a.

Thái Điền mang vẻ mặt “Tôi đâu có làm màu”, viết lên giấy: Tôi là cá tính! Viết xong dấu chấm than thật to, liền đẩy sổ qua.

Lưu Ngọc nhịn không được khinh thường hắn.

“Thời gian của mọi người quý giá, tôi sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của mọi người, cuộc họp hôm nay có hai chuyện.” Nói đến đây, dựa theo tài liệu Từ Uy bắt cậu học trước đó, cậu phải nhìn mọi người một lượt, theo cách nói của Từ Uy thì, cái này gọi là tiết tấu diễn thuyết, rồi nói tiếp, “Một là mọi người trước đó đã nhận được thông báo nhân sự, vị trợ lý mới tới hôm nay, chính là người bên cạnh tôi đây, trợ lý Lý, Lý Chí Dĩnh.” Nói đến đây, Thiết Đầu đứng lên hất cằm, nở một nụ cười sáng lạn, rất hợp với kiểu tóc núi Phú Sĩ, xét về tướng mạo mà nói thì chính là loại tướng mạo ngang ngược điển hình. Thiết Đầu cười nhìn một vòng những gương mặt xa lạ, mọi người cũng đều đáp lại một nụ cười lễ phép, nhưng trong lòng trên cơ bản đều nhận định rằng đây không phải là một người bớt lo.

“Mong rằng sau này có thể thoải mái với nhau.” Nói một câu đơn giản, Thiết Đầu liền ngồi xuống.

“Sau này mọi người sẽ làm việc với nhau, cơ hội hiểu biết nhau có rất nhiều. Tôi mong rằng mọi người có thể nhanh chóng hòa hợp, cái tôi cần chính là một đội đoàn kết ăn ý.” Nói đến đây, Tào Nhất Lâm lại nhìn mọi người một lượt, “Đây cũng là chuyện thứ hai của cuộc họp, liên quan tới dự án đàm phán đại lý MA đã được chính thức xét duyệt hôm nay, các vị đang ngồi đây đều là tinh anh của các tổ, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân tôi chọn mọi người, cho nên quyền đại lý MA, chúng ta nhất định phải có được, tôi hy vọng mọi người có thể tập trung 200% làm việc.” Nói đến đây, lại nhìn một vòng, “Còn về công việc trong tay mọi người hiện giờ tôi đã sắp xếp xong nhân viên chuyển giao cho mọi người rồi, danh sách cụ thể vừa rồi đã gửi đến hộp thư của mọi người. Tôi cho mọi người hai ngày, nói cách khác trễ nhất là vào giờ đi làm ngày kia, tôi hy vọng mọi người có thể chuyển hết đồ dùng của mình đến phòng 1801, vị trí của mọi người đã được chỉ định. Nơi đó xem như là đại bản doanh của chúng ta.” ‘Lúc này cần phải khẽ nhíu mày, lần lượt nhìn từng người một, ánh mắt không những phải có tính kinh động, mà còn phải khiến người bị nhìn nhận được sự cổ vũ’, lúc đó Từ Uy đã nói như vậy.

“Dự án này sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, ngay tại đây tôi bày ra một cái bánh lớn thực sự cho mọi người, lúc lấy được quyền đại lý, cũng là do mọi người tới vận hành.”

Nghe đến đây, những nhân viên dự họp ít nhiều đều lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là nguyên nhân kinh ngạc thì không giống nhau. Theo lý thuyết, nếu có thể đoạt được quyền đại lý MA, lấy danh tiếng trong giới cùng thị trường của nó mà nói, không ai hoài nghi nó sẽ không kiếm được tiền, một cái bánh lớn như thế rơi xuống, có khả năng sẽ vượt qua toàn bộ những dự án mà bọn họ đã làm, thế nhưng lợi ích cao kéo theo nguy cơ cũng cao…

“Tào tổng, việc này… không hợp lý lắm thì phải?” Phó quản lý Lý ngay tại lúc đọc xong danh sách nhân viên làm việc thay cho bọn họ vừa nhận được trên máy vi tính mà trợ lý đưa qua thì rất kinh ngạc, lại thêm cái “bánh lớn” mà Tào Nhất Lâm vừa ném ra, đây là đang ép mọi người đi vào ngõ cụt sao.

“Phó quản lý Lý có chuyện gì có thể đến văn phòng tôi nói, ngày hôm nay xem như là huy động dự án, tôi không hy vọng bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì đả kích sĩ khí của mọi người.” Tào Nhất Lâm đã nói đến nước này, nếu không thức thời thì chẳng khác nào tát vào mặt người khác.

Nhưng Phó quản lý Lý nghĩ vấn đề này bây giờ không nói, đợi đến lúc kết cục đã định thì không còn kịp nữa rồi, “Nhưng mà…”

“Tôi thấy Quản lý Tào đã nói rất rõ ràng, nếu Phó quản lý Lý nghe không hiểu, sau này tôi có thể giải thích riêng cho ông, chúng ta có thể trao đổi trực tiếp, nhưng lúc này, vẫn không nên làm tốn thời gian của mọi người thì hơn.” Thiết Đầu cắt ngang lời Phó quản lý Lý, không kiên nhẫn nhìn ông ta, không thể đợi người ta nói xong sao, lúc này chen vào, quên lời thì làm sao.

“Tôi…”

“Suỵt suỵt… Im lặng chút, đã nói là sau này chúng ta có thể hảo hảo tâm sự cơ mà, còn có thể phát triển tình cảm của ông và tôi đấy!” Nói rồi, Thiết Đầu lôi cái khí chất lưu manh đòi nợ trước đây ra nhìn Phó quản lý Lý chằm chằm.

Phó quản lý Lý quen được cấp trên tôn trọng, quen “giao tiếp văn minh”, quen rất nhiều chuyện có lời mà không cần nói, đột nhiên bị phủ đầu một cách cường ngạnh ngay mặt thì nhất thời kinh ngạc.

Không khí trong phòng họp nháy mắt căng thẳng, mọi người vô thức hô hấp chậm lại.

Từ Uy đưa chân đụng Tào Nhất Lâm đang hơi ngẩn người một cái, ý bảo cậu nhìn vào máy tính xách tay của mình.

Tào Nhất Lâm lúc này mới đọc được mấy dòng chữ mới thêm vào bên dưới phần tài liệu mà cậu học thuộc lòng lúc nãy.

Thật sự phải nói như vậy? Tào Nhất Lâm dùng khóe mắt nhìn Từ Uy.

Từ Uy khẽ gật đầu.

Tào Nhất Lâm nhìn hai người đang trừng mắt với nhau, “Khụ.” Tập trung sự chú ý của mọi người lại, “Nếu hai người muốn tiến thêm một bước nghiên cứu nội dung cuộc họp, có thể ra ngoài trước, thảo luận xong có thể trở lại tham dự cuộc họp. Tôi muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, lúc này, thời gian đối với mọi người mà nói là rất quan trọng.”

Thiết Đầu cười nhìn Phó quản lý Lý, chân thành mà khiêu khích, “Tôi hoàn toàn không có ý kiến, chỉ là thấy Phó quản lý Lý giống như muốn nói gì đó.”

Nhất thời sắc mặt Phó quản lý Lý rất khó xem, lời đến khóe miệng như bị người ta chặn lại, nghẹn trong họng không phun ra được, nhưng lại nuốt không trôi.

“Tôi nghĩ Phó quản lý Lý không có ý này.” Tổ trưởng Tổ 4 Lý Cương đột nhiên xen vào, “Cái chúng ta cần là một đội, trước khi hợp tác mỗi người nói ra suy nghĩ của mình, tôi cho rằng việc này càng có lợi cho sự đoàn kết của chúng ta hơn.”

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng họp giống như rơi vào Kỷ băng hà, gió lạnh từ điều hòa thổi ra phù phù, mọi người yên lặng nhìn Lý Cương.

“Việc này là đương nhiên.” Tào Nhất Lâm nói.

“Vậy thì tôi nói thẳng, tôi vừa đọc danh sách nhân viên làm việc thay cho chúng tôi, thấy người Tào tổng chọn hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ cạnh tranh với chúng tôi, cho nên tôi muốn hỏi rõ, giả sử, tiến trình dự án này không thuận lợi giống như trong dự đoán của chúng ta, vậy thì những thành viên trong tiểu tổ này đều trực tiếp khăn gói về nhà sao?”

Nghe đến đây sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, để cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ thay thế công việc của bọn họ?! Việc này trước đó một chút tin tức cũng không có, nếu cứ quyết định như vậy… Hiện nay tỷ số thất nghiệp cao như vậy, công việc này cũng xem như là ổn định lương cao, nếu cứ vậy mà mất đi… Mọi người sau khi hiểu ra, không còn tùy ý như lúc đầu nữa, thầm điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn thẳng vào nội dung cuộc họp. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tào Nhất Lâm không còn ung dung nữa, chuyện liên quan đến bát cơm, không ai không khẩn trương.



“Lão gia, Lý Cương ở công ty mới gọi điện tới.” Trong nhà cổ nhà họ Tào, Tào lão đang chơi cờ vây đột nhiên bị quấy rầy.

Tào lão gia tử qua đôi kính lão chăm chú xem kỳ phổ để trên bàn, “Chuyện gì?”

“Tào tam thiếu gia chuyển vài người nòng cốt trong Phòng thị trường khỏi tổ cũ, bảo là muốn thành lập tổ dự án mới, đặc biệt nhằm vào quyền đại lý trong nước cho sản phẩm của MA.”

Bàn tay cầm quân đen của Tào lão gia tử dừng lại một chút, nhưng vẫn chiếu theo kỳ phổ đặt lên. “Nó giờ là quản lý Phòng thị trường, điều chỉnh nhân sự của Phòng thị trường đương nhiên cũng do nó phụ trách.”

“Vâng.” Nói rồi lui người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

“Quân đen đi ở đây, cũng có thể hiểu được.” Lão gia tử xem kỳ phổ lẩm bẩm.



“Cạch” Tào Nhất Hiên nhíu chặt mày cúp điện thoại, Tào Nhất Lâm rốt cuộc muốn làm gì? Không lẽ nó không biết hành động này đối với Phòng thị trường mà nói là một chấn động lớn sao? Cái Tào thị cần vào giai đoạn này chỉ có một, đó chính là ổn định! Thế mà bây giờ… Hắn không muốn sau khi Tào Nhất Lâm rời đi còn phải dọn rác cho nó, hắn muốn thừa kế Tào thị, chứ không phải một Tào thị có tình trạng bết bát hơn.

Tào thị trong tương lai nhất định phải ở trên tay hắn tiếp tục phát triển, lớn mạnh!

“Cốc cốc” Sau hai tiếng gõ cửa, Tào Nhất Hiên thấy chú ba Tào Chí đi vào.

“Chú ba.” Tào Nhất Hiên đứng lên, “Cháu vừa định tìm chú, quản lí nhân sự vừa gửi tới bản chỉ thị nhân sự của Tào Nhất Lâm…”

“Chú cũng nhận được.” Tào Chí ngồi xuống chiếc ghế trước bàn Tào Nhất Hiên.

“Chúng ta phải lập tức nói chuyện này cho lão gia tử, thật là quá xằng bậy.”

“Lão gia tử cũng biết.” Tào Chí nhếch miệng nói.

“Vậy…” Ông phản ứng thế nào?

“Lão gia tử nói nó là quản lí Phòng thị trường, chỉ thị nhân sự là do nó phát ra.” Tào Chí nói.

“… Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!” Tào Nhất Hiên kinh ngạc nói, suy nghĩ của lão gia tử thực sự là càng ngày càng khó nắm bắt, từ lúc để cho Tào Nhất Lâm bước vào công ty đến nay.

“Nếu không phải lão gia tử thấy được điều gì đó trên người Tào Nhất Lâm, thì sự tồn tại của Tào Nhất Lâm trong công ty khẳng định chỉ là một con rối, tất cả quyết định của nó đều là do lão gia tử gợi ý.” Lần này nếu như không phải lão gia tử mở miệng, hắn gần như quên mất nhà họ Tào còn có một người như vậy tồn tại.

Tào thị là tâm huyết của lão gia tử, nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ lão gia tử có mưu đồ ngay từ ban đầu, nhưng mà không có ai có thể quyết định chính xác cả đời, nếu lần này lão gia tử sai thì…

Hai người nhìn nhau một cái, hiểu rõ đối phương và mình có suy nghĩ giống nhau, nhưng lại vô lực ngăn cản… Đây là chênh lệch về quyền lợi.

“… Trước mắt cứ mặc kệ đi.” Tào Chí như là an ủi nói.

Tào Nhất Hiên cười tự giễu, không mặc kệ thì có thể thế nào. Cái cảm giác vô lực này…



“Tôi nghĩ rằng mọi người đều biết tôi là đầu bếp.” Tào Nhất Lâm nhìn mọi người, đối diện với ánh mắt của từng người, chăm chú mà chân tành. “Tôi biết làm bánh, bánh có thể ăn được, đủ loại nhân đủ loại mùi, cho nên chỉ cần là cái bánh tôi có thể lấy ra, đều không phải là vật trang trí. Tôi hiện tại nếu có thể điều mọi người ra khỏi dự án, đương nhiên cũng có thể sau khi chấm dứt dự án sẽ gọi mọi người về, bất luận có thành công hay không. Mặc dù tôi không thích chuyện còn chưa bắt đầu đã bàn lùi trước, nhưng nếu là mọi người có chút lo lắng, tôi có thể ngay tại đây nói trước, cho dù dự án này có bị hủy bỏ, mọi người vẫn sẽ là nhân viên của Tào thị như cũ. Còn ai có câu hỏi gì không?”

Thấy mọi người vẫn giữ im lặng, nhưng rõ ràng có đắn đo, Tào Nhất Lâm nói tiếp, “Tôi không hy vọng mọi người tiếp đãi đoàn thẩm tra MA một cách hững hờ, mọi người có thể bàn luận thoải mái, mọi người có mười phút.” Nói rồi, Tào Nhất Lâm nhìn đồng hồ của mình.

…Quét dọn vệ sinh cũng là nhân viên Tào thị biết không! Lưu Ngọc thầm gào thét trong lòng.

Mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Lý Cương.

“Chúng tôi ở lại còn có thể trở về vị trí ban đầu không?” Lý Cương hỏi.

“Xét về năng lực làm việc của mọi người, chắc là có thể.” Tào Nhất Lâm nói.

Phòng họp lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

“Còn chuyện gì không?”

“Nếu rời khỏi dự án mới thì sao?” Phó quản lý Lý hỏi.

“Vậy thì lập tức đến Phòng nhân sự, người rút lui có thể được nhận hai tháng phí bồi thường.” Tào Nhất Lâm có lỗi nói.

Cái này không phải là không trâu bắt chó đi cày sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.