Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh | Cuộc Tái Sinh Sai Lầm Của Đầu Bếp

Chương 90: Chương 90




CHƯƠNG 90

“Cái gì?” Từ Uy cho là mình nghe lầm, mở tiệm? Đùa gì thế. Anh vất vả lắm mới dời được hết mọi việc, đá văng đám người này, cùng Tào Nhất Lâm ở chung một đoạn thời gian, còn chưa bắt đầu hành động đã bị người khác nhanh chân đến trước kéo người đi rồi.

“Bọn tôi định mở quán ăn nhỏ, bán vài món ăn linh tinh, anh có muốn tham gia vào một phần không?” Thiết Đầu nhiệt tình hỏi, có cái “đùi lớn” Từ Uy này gia nhập, bọn họ có thể mướn được mặt bằng ở khu vực tốt rồi.

Từ Uy theo thói quen cong khóe miệng, chỉ là ý cười không đạt được đến đáy mắt, hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người, “Tại sao đột nhiên muốn mở tiệm?”

Tào Nhất Lâm không phát hiện ra Từ Uy không vui định trả lời, Thiết Đầu đã giành trước một bước mở miệng nói, “Tiểu Lâm Tử muốn kiếm ít tiền tiêu vặt.” Quay đầu nhìn Tào Nhất Lâm, dùng sức nháy mắt, không thể để cho Từ Uy biết là hắn thúc đẩy, dù sao cũng là Tiểu Lâm Tử đề nghị trước.

Tào Nhất Lâm nhìn Thiết Đầu, lại nhìn Từ Uy, “Ờ, đúng vậy.” Tuy rằng Tào Nhất Lâm thừa nhận là ý tưởng của mình, nhưng lấy hiểu biết của Từ Uy với cậu, nhìn vẻ mặt này của cậu liền biết là tình huống gì. “Em cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút, có thể dẫn anh ra ngoài chơi, hồi trước em thấy anh đọc mấy trang web du lịch trên mạng mà.”

Nghe nói vậy, Từ Uy đầu tiên là sửng sốt, nháy mắt liền nở nụ cười rực rỡ, thì ra Tào Nhất Lâm đã bắt đầu vì anh mà kiếm tiền, lẽ nào loại cảm giác mở cờ trong bụng, ngọt ngào mặn nồng này chính là cảm giác được “bao nuôi” sao? “Mở tiệm chứ gì, mở! Tính cho anh một phần, anh giúp hai người để ý cửa tiệm.” Anh nhìn Tào Nhất Lâm, chỉ cần là chuyện cậu muốn làm anh đều sẽ giúp cậu thực hiện, “Có điều việc này không được xung đột với việc chúng ta đi chơi…”

Ánh mắt Tào Nhất Lâm sáng lên, “Anh tham gia thì tốt quá, vậy thì em có thể tiết kiệm được một khoản tiền dẫn các anh ra ngoài chơi rồi.”

Từ Uy nghe cũng cười ha ha, không đúng! “Dẫn các anh?” Anh không tự chủ nhìn về phía Thiết Đầu, sẽ không phải có cả người này nữa chứ.

Nghe thấy Tào Nhất Lâm nói vậy, Thiết Đầu vốn cũng rất cao hứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt Từ Uy bất thiện, “Thật ra, gần đây tớ còn vài chuyện khác, hai người đi là được rồi. Tớ còn phải suy nghĩ vài thứ cụ thể về việc mở tiệm.”

“Thế à, vậy được rồi.” Tào Nhất Lâm có chút thất vọng, “Có muốn tớ phụ không?”

Thiết Đầu vội vàng xua tay lắc đầu, liên thanh nói, “Không cần không cần… Mình tớ là được rồi, nhiều người ý kiến không được thống nhất.”

Từ Uy thấy Thiết Đầu thức thời như vậy thì nói, “Tôi sẽ cho người đến giúp cậu, có vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp tìm thư ký của tôi.” Nói rồi lấy giấy dán trên bàn viết xuống một dãy số đưa cho hắn.

“… Được.” Đổi mặt nhanh thật đấy, cái tên đủ thực tế.

“Vậy chúng ta đi đâu đây?” Từ Uy cảm thấy hứng thú hỏi.

“Không nói cho anh biết trước đâu, đến lúc đó anh đi theo em là được.” Tào Nhất Lâm nghĩ vẫn nên bán cái gút thắt, nếu không Từ Uy lại muốn giành trả tiền.

“Được.” Từ Uy có một cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, không được chân thực cho lắm.



Những chuyện tiếp theo đều được tiến hành ổn thỏa như trong kế hoạch của Từ Uy, bọn Lý Cương đại diện cho Từ thị cùng đám người Tào Nhất Vinh tiến tới bàn bạc.

Đương khi bọn Lý Cương đi vào Tào thị, liền bị ngăn lại tại quầy tiếp tân, “Thật ngại quá, bây giờ các anh không còn là nhân viên Tào thị, tôi không thể để các anh vào được.” Nói rồi cô ta áy náy nhìn Lý Cương.

Lý Cương vừa định giải thích, chợt nghe thấy một chất giọng quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, “Ối chà, đây không phải là tổ trưởng Lý sao? A, mấy người đã nghỉ việc rồi mà, thật ngại quá, các vị hôm nay đến Tào thị có chuyện gì không?” Trương Kha mang điệu bộ chủ nhân, hắn vốn tưởng thương hiệu bị Từ gia lấy đi là một tai họa, không ngờ Từ thị lại đồng ý cùng bọn họ giao tiếp thương lượng việc này, quá trình quanh co khúc khuỷu khiến Trương Kha trước đó khẩn trương ghê gớm, mặc dù Tào Nhất Vinh không nói rõ mọi chuyện, nhưng hắn chỉ cần biết được cái kết quả này là đủ, những việc khác không cần để ý, nhất là việc mà lãnh đạo không muốn nói, càng không cần phải thăm dò, đây là thứ mà hắn vẫn cho là thân ở trong phe cánh của Tào Nhất Vinh phải học được, hơn nữa nghe Tào Nhất Vinh nói là do Tào lão gia tử đứng ra giải quyết, vậy thì lần này khẳng định là không có vấn đề. Hắn sáng sớm liền tới công ty bắt tay vào chuẩn bị các vấn đề liên quan đến việc hôm nay, không ngờ đợi một hồi chưa đợi được đại diện bên đối phương đến, lại đợi đến bọn Lý Cương.

Lúc này Lưu Ngọc vừa tới công ty, vừa vào liền thấy hai phe Lý Cương và Trương Kha đối đầu, nhanh chân đi tới bên cạnh Lý Cương, nhẹ giọng nói, “Lão đại… Sao các anh lại ở đây?” Cô trừng mắt nhìn Trương Kha, lời hắn vừa nói cô đều nghe được.

Lý Cương gật đầu với cô mọt cái xem như chào hỏi, “Phải xử lý vài việc.” Nghĩ rằng lúc này không phải là thời gian “tâm tình” liền nói, “Sau này liên lạc sau.” Sau đó không nhìn cô nữa.

Lý Cương không nghĩ tới người đầu tiên gặp phải là Trương Kha, quả nhiên là không phải oan gia thì không vào ngõ hẹp, hắn lười dây dưa với đối phương, trực tiếp nói với tiếp tân, “Xin chào, chúng tôi đại diện cho Từ thị hôm nay đến bàn về việc hợp tác, xin hãy liên hệ với các phòng liên quan.” Trước khi tới Từ Uy vẫn chưa nói cho hắn biết đại diện của Tào thị, nhưng bất luận là ai cũng không khác nhau, hắn dự liệu việc này phỏng chừng không phải Tào Nhất Vinh thì là Tào Nhất Hiên đến xử lý.

Nghe nói vậy, ngoại trừ những người Lý Cương dẫn tới, những người khác đều mang vẻ mặt sững sờ.

Lưu Ngọc trước kia từng nghe Tào Nhất Hiên nhắc qua chuyện bọn Lý Cương đã nghỉ việc, thế nhưng ngay trước lúc đó Lý Cương vẫn không chấp nhận đề nghị của cô, dù cô rất hy vọng Tào Nhất Hiên có thể vào lúc ấy giúp bọn họ một tay, nhưng vẫn biết cho dù có nói ra thì Tào Nhất Hiên cũng sẽ không ra tay, việc này khiến cho cô những ngày này đều sống không được yên, tựa như cô chỉ vì chính bản thân được ở lại Tào thị, giống như lão đại từng nói vậy, không ngờ anh ấy xoay người một cái cuối cùng lại biến thành đại diện của Từ thị trở lại Tào thị. Sự thay đổi này có một chút tính hài kịch, dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc cô rất rõ ràng, đó chính là anh ấy sẽ không bao giờ quay lại Tào thị nữa.

Lời này nghe vào trong tai Trương Kha có thể so với sét đánh giữa trời quang, buột miệng, “Sao có thể chứ!” Sắc mặt cũng nháy mắt khó xem hẳn, sao anh ta có thể là đại diện của Từ thị. Anh ta rõ ràng là chó chết chủ bị buộc phải rời khỏi Tào thị, anh ta rõ ràng là đối thủ thua triệt để nhất trong lần cạnh tranh này, anh ta từ nay về sau phải sống trong bóng ma bị hắn chèn ép mới đúng… Sao có thể, sao có thể đột nhiên biến thành đại diện của Từ thị.

Thái Điền hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nhìn Trương Kha, “Đây là đạo đãi khách của Tào thị sao? Xem ra càng ngày càng đi xuống a, nói vậy các người cũng không để ý lần hợp tác này cho lắm thì phải.” Cướp dự án của họ thì thế nào, bây giờ vẫn phải lạch bạch đi cầu xin họ đấy thôi.

Bọn Thái Điền nhìn Trương Kha sắc mặt trắng bệch, đều có loại sảng khoái không nói nên lời.

Ngô Hạo đứng bên cạnh Trương Kha, nhìn nửa bên mặt bị đả kích, đang ngây người tại chỗ của anh ta, nhưng lúc này không phải là lúc ngây ngẩn a, hắn vội nói, “Sao vậy được, chúng tôi rất xem trọng lần hợp tác này, mời đi bên này, chúng ta đến phòng họp bên trên bàn bạc cụ thể.” Nói rồi hắn vươn tay làm một tư thế mời.

Trương Kha nghe thấy Ngô Hạo nói mới có phản ứng, thế nhưng bảo hắn nhiệt tình hoan nghênh bọn chúng, hắn không làm được, mở miệng rồi lại không nói gì.

Lý Cương cũng không làm khó thêm, đi vào Tào thị mà hắn vô cùng quen thuộc, bọn Thái Điền phía sau cũng thẳng lưng, hất cằm, từng người một hừ lạnh mấy tiếng với Trương Kha rồi đi theo.

Mà trong lòng Lưu Ngọc lúc này cũng phức tạp nói không nên lời.

Những việc sau đó cơ bản đều là do Ngô Hạo làm, hắn xuất cái hình tượng nịnh nọt thường ngày của mình ra, trong phòng họp ân cần bưng trà rót nước, dù là lúc thương lượng vấn đề chi tiết, cũng trên cơ bản đều là hắn ở vị trí chủ đạo.

Trương Kha vẫn mang sắc mặt không tốt như trước ngồi một bên, nhưng hắn biết lúc này hắn chỉ có thể nhịn, hắn không dám nói lời nào, sợ vừa lên tiếng thì sẽ bùng nổ. Cả cuộc họp được hoàn thành dưới một loại trạng thái căng thẳng, đối với vài điều khoản Từ thị đề xuất, Ngô Hạo không được nắm chủ ý, hắn theo thói quen nhìn về phía Trương Kha, hy vọng anh ta có thể tiếp sức.

Nắm tay đặt trên đùi của Trương Kha siết thật chặt, “Những điều khoản mấy người vừa đề xuất có phải hơi quá đáng rồi không?”

Lý Cương lúc này mới nhìn về phía anh ta, “Có sao, chúng tôi đã bỏ ra mười phần thành ý rồi, hoặc nếu các anh không tự quyết định được có thể xin phép cấp trên trước.” Nói xong lại nhìn đồng hồ đeo tay, “Vừa vặn bây giờ cũng sắp đến lúc nên ăn cơm, chúng ta đều nghỉ ngơi chút đi.” Hắn đứng lên, bọn Thái Điền cũng đi theo.

“Xét tình huống của chúng ta mà nói, chắc là vẫn quy củ cũ đi, nhà hàng Duyệt Quân nhé? Nếu các anh cần thời gian để thống nhất, chúng tôi có thể tự qua đó trước, mọi người đều là người quen, lúc riêng tư những nghi thức xã giao này có thể lược bớt, chỉ là đừng quên trả tiền.” Nói xong, bọn Lý Cương liền rời đi.

Đợi cửa phòng họp đóng lại, Trương Kha không nhịn được nữa vỗ hai tay lên bàn, “bang bang bang” mấy tiếng, bọn Ngô Hạo sợ hãi ngồi một bên, không dám lộn xộn.

Trương Kha chỉ có thể há miệng thở dốc, khôi phục lại tâm tình mình.

Bọn Lý Cươngi vào thang máy, vẻ mặt Thái Điền vốn đang nghiêm túc thoáng cái trở nên hưng phấn, “Đúng là quá cmn sướng, các cậu thấy vẻ mặt của Trương Kha không? Cả cái rắm cũng không dám đánh, tức không nói nên lời rồi.” Mã Ngọc và Nguyễn Linh Linh đều gật đầu tán thành với lời này. “Lão đại, chiều bắt chẹt bọn chúng một chút, dù sao thì bọn chúng bây giờ cũng phải cầu xin chúng ta.”

Lý Cương không đáp, có thể đả kích Trương Kha như vậy, hắn cũng vui vẻ là không thể nghi ngờ, nhưng đứng trên lập trường Từ thị đả kích Tào thị hắn cũng là trăm triệu lần không muốn, dùng cách ít tổn hại nhất để Tào thị lấy được thương hiệu, là việc cuối cùng hắn có thể làm cho Tào thị. Hắn… sẽ không quay lại nữa.

Thấy lão đại im lặng, Thái Điền cũng thu liễm ngậm miệng. “Không sao chứ? Lão đại.”

Lý Cương lắc đầu, “Buổi trưa chúng ta phải hảo hảo ăn một bữa, ăn uống no đủ rồi chiều mới làm việc tốt được.”

“Dạ.” Ba người nhất trí gật đầu.

Đợi đến chiều, người đàm phán chính của Tào thị liền trực tiếp đổi thành Ngô Hạo, một bên tích cực tranh thủ, một bên có ý nhường nhịn, dù vậy, hai bên vẫn phải thảo luận hai ngày mới xem là kết thúc.



“Không ngờ, Tiểu Tam lại có thể dính líu đến nhà họ Từ.” Tào Nhất Hiên nói lời này có chút cảm khái, bởi vì hắn thấy, Từ Uy và Tào Nhất Lâm là hai loại người hoàn toàn bất đồng.

“Người nhà họ Từ rất kén ăn, có lẽ đây chính là nguyên nhân cậu ta và Tiểu Tam quen biết.” Tào Chí nói.

“Vì cái ăn… mà gây nên sóng gió lớn như vậy sao?” Hắn có thể hiểu được nguyên nhân họ quen biết, nhưng việc này lại liên lụy đến lợi ích của Từ thị, thương nhân đều là tự tư tự lợi, sẽ không làm việc không công, khẳng định vẫn còn nguyên nhân gì khác.

“Bất luận thế nào, thương hiệu đã vào tay Tào thị rồi.” Chỉ cần không phải muốn nuốt gọn Tào thị, ông ta sẽ không quan tâm lắm.

Chỉ là có chút tiếc Lý Cương, hắn là một người không tồi, nhưng hắn đại diện cho Từ thị… Tương lai là không quay lại được. Đối với Lý Cương này ông ta vẫn rất tán thưởng, chẳng qua là thông qua Lưu Ngọc cũng không có thể lôi kéo hắn. “Được rồi, thời gian ăn tối ngày mai nhớ để trống, thím cháu muốn giới thiệu tiểu cô nương nhà họ Bành cho cháu quen biết.” Nói rồi Tào Chí bưng tách trà lên nhấp một ngụm.

“Để cháu xem, nói thím đừng giới thiệu cho cháu nữa.” Hắn bây giờ muốn đem lực chú ý đặt ở Tào thị, không rảnh làm những việc khác.

“Tào thị không phải là chuyện ngày một ngày hai, không lẽ không lấy được thì phải cô đơn cả đời sao? Thím cháu đã hẹn với người ta rồi, tiểu cô nương chú cũng đã từng gặp, không tệ lắm, bảo cháu đi gặp cũng không phải lập tức quyết định. Hơn nữa, nếu có thể có được nhà họ Bành, với cháu mà nói cũng là một trợ lực lớn.” Tào Chí phân tích đa diện, “Gặp một lần dù sao cũng không hại chỗ nào.”

“Dạ, cháu biết rồi.” Mặc dù không hứng thú lắm, nhưng hắn không thể không nể mặt thím, dù sao thì chỉ là gặp một lần, đến lúc đó lộ mặt ra là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.