Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh | Cuộc Tái Sinh Sai Lầm Của Đầu Bếp

Chương 11: Chương 11: Một Cơn Sóng Khách




CHƯƠNG 11: MỘT CƠN SÓNG KHÁCH

Cậu ta thế mà thật sự là đầu bếp, không phải đang sắm vai đó chứ. Cảm giác này cũng quá hù hồn đi.

“Cậu…..” Chu Tiểu Hi lần đầu tiên cảm thấy vốn từ thật nghèo nàn.

“Chào Chu tiên sinh, chào Dương tiên sinh.” Tào Nhất Lâm nói xong đặt món ăn trên tay xuống bàn, những người khác đều rướn người nhìn trộm món ăn, ngoại trừ cặp song sinh, hai đứa nó là đứng ở đứng hai bên Chu Tiểu Hi trực tiếp nhìn.

Lực chú ý của Chu Tiểu Hi bị mùi thức ăn trước mặt hấp dẫn, cúi đầu nhìn món….. rau xanh trên bàn, hơn nữa còn là một đĩa rất lớn.

“…….” Thấy bọn họ ăn toàn là cá rồi thịt, sao đến lượt bọn hắn lại biến thành cải thìa nấm hương. Chu Tiểu Hi trách cứ nhìn Tào Nhất Lâm, chênh lệch lớn đến vậy.

“Thời gian có hơi gấp gáp, hy vọng các anh thích.” Tào Nhất Lâm mang theo áy náy nói.

“…… Không sao, chúng tôi thật ra cũng không đói như vậy.” Chu Tiểu Hi khách khí nói. Nhưng đối với ánh nhìn lom lom “nóng bỏng” của mọi người, Chu Hiểu Hi vẫn không thể không cầm đũa, gắp lên một miếng cải thìa xanh mướt, chậm rãi bỏ vào trong miệng.

Ừm.

Ừm?

Ừm!!

Dần dần tần suất gắp rau của Chu Tiểu Hi càng lúc càng nhanh, Dương Trác Vân nhịn không được cũng nếm thử.

“Khụ, các cậu nếu không đói, vậy tôi giúp các cậu chút đi, phải biết rằng lãng phí là rất đáng xấu hổ.” Từ Uy nói xong mặt không đổi sắc vươn đũa. Bọn họ còn chưa từng ăn qua món này.

“Đúng, tôi cũng hỗ trợ, lãng phí đáng xấu hổ.” Từ Trạch cũng vươn đũa ra.

“Ừ, đáng xấuổ.” Từ Chất nói, cũng làm động tác đồng dạng.

“Lãng phí đáng xấu hổ…….” Từ Vân và cặp song sinh hô hào câu này như khẩu hiệu, cầm đũa, cũng vùng lên hành động.

Chu Tiểu Hi từng miếng lớn nhét đồ ăn vào miệng, rất muốn bảo vệ món ăn của mình, nhưng dù sao hai tay cũng không địch lại mười hai quyền. Chén đĩa rất nhanh đã thấy đáy.

Chu Tiểu Hi nuốt thức ăn trong miệng xuống, bất mãn nói, “Các người không phải ăn no rồi sao?”

“Ăn xong món này thì no rồi.” Từ Uy tao nhã cầm khăn ăn lau lau miệng nói.

“…….” Chu Tiểu Hi chỉ có thể trợn to hai mắt trừng Từ Uy. Chẳng qua chỉ là một đĩa nấm hương cải thìa mà thôi, sao lại ăn ngon như vậy chứ. Chẳng lẽ là bởi vì ngày thường quen ăn sơn hào hải vị, hôm nay đột nhiên đổi sang rau xanh, cho nên mới cảm thấy ngon lành khác thường? Nhưng đã có thể được Từ Uy nhìn trúng, có lẽ lão út Tào gia vẫn là có chút tay nghề, chỉ là tưởng tượng đến Tào Nhất Lâm là một đầu bếp, Chu Tiểu Hi lại cảm thấy cả người không được thoải mái, một gia tộc kinh doanh có truyền thống buôn bán lâu đời thế mà lại bồi dưỡng ra một đầu bếp, nói ra cũng thấy mới mẻ…..

Dương Trác Vân cảm thấy ngoài ý muốn nhìn Tào Nhất Lâm một cái, thì ra thật sự là đầu bếp, nhìn thấy rất mới mẻ.

“Đúng rồi, các người đến có chuyện gì không?” Từ Uy hỏi.

“À, hiện tại không có gì.” Chu Tiểu Hi chuyển động đôi con ngươi nói, nếu thật là làm đầu bếp trong nhà hắn ta, vậy thì không cần hỏi nữa.

“Dương tiên sinh và Chu tiên sinh lần sau nếu có tới xin hãy thông báo với tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị thêm nguyên liệu nấu ăn tốt cho sức khỏe.” Tào Nhất Lâm đột nhiên tiếp lời nói.

Chu Tiểu Hi có chút thất vọng lại có chút mong đợi gật gật đầu.

Cuối cùng hai người chỉ có thể hậm hực rời đi.

Dương Trác Vân lái xe, thấy hai bên khóe miệng Chu Tiểu Hi trễ xuống hỏi, “Bây giờ biết được chân tướng rồi, sao vẫn một bộ dáng không hài lòng vậy?”

“Quan hệ của bọn họ đã biết rồi, thế nhưng chút xíu thú vị cũng không có, chủ nhà và đầu bếp chút xíu yếu tố bát quái cũng không có, lãng phí thời gian của tôi.”

“Vậy cậu muốn bát quái gì?” Dương Trác Vân nhướn mày hỏi.

“Đương nhiên là trá càng lớn, càng có tinh thần bát quái càng tốt.” Nói tóm lại, ngoại trừ đĩa cải thìa nấm hương kia, thì chẳng có thu hoạch gì cả. Ai, cuộc đời đúng là chẳng thú vị chút nào……

“Nơi có người là sẽ có bát quái, bây giờ là quan hệ đầu bếp và chủ nhà, ai biết được tương lai thế nào đâu.” Dương Trác Vân thoáng an ủi.

Chu Tiểu Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự được như vậy thì tốt rồi…….



“Anh, anh Thiết Đầu, anh xác định là chỗ này sao?” Đương khi đám người Thiết Đầu đứng trước cửa nhà Từ Uy, A Mao có hơi sợ hãi nuốt nước miếng một cái hỏi, đây là dinh thự trong truyền thuyết đây sao? Tường cao hai thước bao xung quanh còn chứa điện cao thế, mặc dù kiểu dáng cổng chính nhìn chung cũng rất có khí thế, nhưng mà……..nhìn lại càng giống trại cải tạo hơn.

Thiết Đầu lấy tờ giấy nhăn nhúm trong túi áo ra, số 88 đường XX. Là nơi này…… Xem ra đúng thật là một thằng ngốc.

“Cậu ta viết chính là nơi này.” Thiết Đầu cũng có chút hoài nghi, mình sẽ không thật sự bị đùa giỡn đấy chứ, thế nhưng hôm đó thấy dáng vẻ người đó “đổ” hắn như vậy, không giống như là đang đùa giỡn người ta, nhưng mà người ở một nơi như thế này, không có tiền triệu thì không ở nổi đâu, ây cha….. hôm đó ra giá hơi ít rồi. Thiết Đầu lòng tràn đầy hối hận.

“Anh Thiết Đầu, không thì anh thử gọi vào số điện thoại cậu ta để lại hôm đó xem?” A Mao đề nghị.

Có thể sống trong đây khẳng định không phải là người bình thường, nếu đã không phải là người bình thường, nói không chừng số điện thoại người nọ nói hôm đó thật sự là của nhà cậu ta.

Thiết Đầu hơi do dự, có nên vào hay không đây? Lỡ như vào rồi không ra được nữa thì phải làm sao? Lỡ như bên trong có mấy con chó săn canh nhà cắn người thì phải làm sao? Đặc biệt là, lỡ như hắn bị “công” thì phải làm sao…… Ngập đầu Thiết Đầu bây giờ đều là “phải làm sao?”.

“……..Anh Thiết Đầu, anh Thiết Đầu…….” Thiết Đầu phục hồi tinh thần thì thấy A Mao đang dùng sức chớp mắt nhìn hắn.

“Làm gì vậy, mí mắt bị giật hả?” Thiết Đầu cau mày nói.

A Mao lắc lắc đầu, chỉ chỉ phía sau hắn.

Thiết Đầu quay mặt lại, “Óa.” Người này đứng sau lưng hắn từ lúc nào vậy.

“Thiết Đầu, anh tới tìm tôi sao?” Tào Nhất Lâm mới đi siêu thị về vẻ mặt hưng phấn.

“Ặc….. Chào Tào tiên sinh.” Thiết Đầu mất tự nhiên bật ra một câu lễ độ.

“Chào mọi người.”

“Tào tiên sinh đi mua đồ à?” Thiết Đầu định nói bóng nói gió hỏi rõ thân phận của cậu, tiện thể chuồn luôn.

“Đúng vậy.”

“Tào tiên sinh đi đi về về thế nào vậy, sao không lái xe, thuận tiện hơn nhiều đó.”

“Tôi không lái xe.”

Bình thường không lái xe có hai trường hợp, một là không có xe, hai là chỉ cần ngồi lên xe, có tài xế riêng lái. “Đồ nhiều như vậy, sao không kêu tài xế đến chở giúp cậu một chút?”

“Đồ cũng không nhiều lắm. Tài xế đi đón người rồi.” Hôm nay cặp song sinh phải thi cuối kỳ, sẽ về sớm hơn chút, cho nên lão Dương đã đến trường học rồi.

Có tài xế! Quả nhiên là người có địa vị, “Vậy cậu ra ngoài cũng không có người đi theo à? Một mình thì vất vả hơn a…..”

“Cũng tạm, bình thường tôi cũng không ra ngoài một mình, chỉ là hôm nay đặc biệt thôi.” Quản gia tiên sinh đi với Từ Vân họp hội phụ huynh rồi, cho nên hôm nay chỉ có mình cậu đi mua đồ ăn.

“Mọi người hôm nay tới tìm tôi để lấy tiền phải không?” Tào Nhất Lâm hỏi, vội niềm nở tiếp đón vào nhà, “Vào đi, tôi đưa cho mọi người.” May mà cậu đã lấy trước.

“A?” Đám người A Mao có chút khó xử nhìn Thiết Đầu.

Thiết Đầu đút hai tay vào túi quần, lau lau mồ hôi trên tay, “Không phải, chúng tôi hôm nay chỉ đi ngang qua mà thôi, còn chút việc gấp phải làm ngay, lần sau đi, lần sau có cơ hội lại nói tiếp.” Một câu hai bước lùi, câu cuối cùng kia là cách hơn mười mét mà hô qua.

Tào Nhất Lâm ngơ ngác nhìn đám người đang chạy như điên, đã đến tận cửa rồi, sao lại không vào lấy tiền luôn, hoàn toàn không hợp với tính cách của Thiết Đầu, xem ra………việc kia thật sự rất gấp.

“Anh, anh Thiết Đầu…….” A Mao há mồm thở phì phò vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Chúng, chúng ta sao phải chạy a……”

“Mày, mày, mày, không chạy bộ muốn chết sao.” Thiết Đầu trừng mắt quát A Mao.

“Tại, tại sao chứ?” Cậu ta chỉ có một mình, bọn họ sao phải sợ cậu ta chứ.

Thiết Đầu mặt mày đau xót nhìn gã, “Mày tưởng anh mày hỏi cậu ta mấy vấn đề đó là thật sự đang nói chuyện phiếm với cậu ta sao, anh là đang thu thập tin tức, chỉ dựa vào chúng bây, chết thế nào cũng không biết……” Vì thế Thiết Đầu liền thuật lại “phân tích” của mình.

A Mao sùng bái nhìn Thiết Đầu, “Anh Thiết Đầu, anh thật là thật là lợi hại.”

Thiết Đầu hất tóc, “Đương nhiên, đi thôi, đến bệnh viện thăm A Ngưu đi, món tiền này đừng nghĩ tới thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.