Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh | Cuộc Tái Sinh Sai Lầm Của Đầu Bếp

Chương 27: Chương 27: Về Cuộc Thi




CHƯƠNG 27: VỀ CUỘC THI

Từ Trạch (nhị đệ của Từ Uy) thật vất vả đi làm về nhà ăn cơm, lại cảm thấy trên bàn cơm tràn ngập một luồng khí áp thấp. Lẽ nào hắn bỏ lỡ chuyện gì sao?

Mặc dù hắn rất muốn bỏ qua, nhưng luồng khí đen xung quanh anh hai thực sự quá mức mãnh liệt.

Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, sau lưng anh hai luôn tỏa ra một bức màn đen ánh hoàng kim, hoàn toàn đen thẫm như hôm nay thật ra là lần đầu tiên. Thế nhưng hắn không có can đảm đi hỏi, tiếc là lúc này Lý Thư Vệ phải quay về học viện quản gia để thi, nếu không đã có thể thám thính một chút rồi.

Chỉ cần là người có chút lý giải được Từ Uy đều sẽ tự giác tạm thời tránh xa không có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, có điều Tào Nhất Lâm hiển nhiên là còn chưa lý giải hắn đủ sâu, sau bữa tối, Tào Nhất Lâm gõ cửa phòng sách của Từ Uy.

“Vào đi.”

Tào Nhất Lâm mở cửa, “Ông chủ.”

Từ Uy treo lên một nụ cười nói, “Chuyện gì?” Hắn đột nhiên chán nản phát hiện quan hệ của mình và Tào Nhất Lâm vậy mà chỉ mới tiến triển đến giai đoạn hỏi “chuyện gì”.

“Ngày mai tôi muốn xin nghỉ.” Tào Nhất Lâm nhìn ông chủ ngượng ngùng nói.

“Lý do?” Từ Uy dựa lên lưng ghế.

“Mai tôi muốn đi làm chút chuyện với Thiết Đầu.” Tào Nhất Lâm thành thật khai báo.

Từ Uy cong khóe miệng thành một góc năm độ, “Thật không đúng lúc, ngày mai tôi muốn mở một bữa tiệc nhỏ với bạn bè, cho nên…” Hắn nhún vai tỏ vẻ hết cách.

“Hả, không ai nói cho tôi biết hết…” Tào Nhất Lâm có chút kinh ngạc.

“Bữa tiệc này đã quyết định từ lâu rồi, Thư Vệ không nói cho cậu biết sao? Chắc là cậu ta quay về trường lấy giấy chứng nhận vội quá, ngày mai có thể cậu phải vất vả đấy.” Từ Uy có chút áy náy nói.

“Đành vậy. Vậy bữa tiệc ngày mai có chủ đề gì không? Tôi nghĩ lúc này đi chuẩn bị chắc vừa kịp.” Tào Nhất Lâm nói, đợi chốc nữa gọi cho Thiết Đầu đổi lại thời gian vậy.

“Không có chủ đề, chỉ là một bữa tiệc bè bạn thôi.” Từ Uy nhấc tay gõ gõ lên mặt bàn.

“À, vậy phải chuẩn bị mấy phần?”

“Ngoại trừ người trong nhà thì thêm bốn người, à không, ba người.” Hồ Đông Dũng thì phải thông báo trước một tiếng mới được, nếu không không chừng có thể phải phẩu thuật hay trực ban gì đó.

“Là mấy người Chu tiên sinh sao?” Tào Nhất Lâm nhiều lời một câu.

“Phải.”

“À… Có món nào muốn chỉ định không?”

“Không cần. Tùy ý cậu là được.” Làm món gì chỉ là cái phụ, cái chính là… ngày mai cậu phải ở nhà.

“Được rồi… Anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi ra ngoài trước.” Tào Nhất Lâm nói.

“…Đợi một chút.”

“Vâng?” Tào Nhất Lâm quay người lại nghi hoặc nhìn Từ Uy.

“Ngày mai… làm món Tứ Xuyên đi.” Suy nghĩ ba giây, Từ Uy tìm được một lý do tương đối thỏa đáng.

“Ừm… Vậy ngủ ngon.” Tào Nhất Lâm đi ra khỏi phòng sách.

“Ngủ ngon.” Đợi Tào Nhất Lâm ra khỏi phòng, Từ Uy nhíu mày, xem ra hắn cần phải thay đổi kế sách… Đúng rồi, còn phải gọi điện thoại, bảo đám người kia ngày mai đến nhà nữa.

“Tôi nói này, sao đột nhiên lại bảo bọn tôi đến nhà cậu ăn cơm vậy?” Dương Trác Vân ngồi trên sô pha thuận miệng hỏi, mặc dù thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ tụ tập đến nhà một người nào đó, nhưng Từ Uy chưa bao giờ mở miệng mời cả, lại còn không phải vào cuối tuần nữa chứ.

“Tiểu Hi không phải rất muốn ăn cơm nhà tôi sao, bữa tiệc lần trước không thể ăn no, lần này cho cậu ta ăn đủ.” Từ Uy rất “chuyên tâm” xem tivi.

“Phải không?” Hắn cực kỳ nghi ngờ, Từ Uy không bao giờ làm làm chuyện gì mà không có mục đích.

“Phải.” Từ Uy khẳng định.

Chu Hiểu Hi đã sớm chạy đến phòng bếp xem mấy món ăn Tào Nhất Lâm làm hôm nay, vừa nhìn thấy là món Tứ Xuyên, liền hào hứng chạy ra, thuận tiện mang Từ Trình Từ Mặc ra khỏi phòng bếp luôn, tránh ảnh hưởng đến bếp trưởng phát huy, hôm nay hắn phải hảo hảo thưởng thức tay nghề của Tào Nhất Lâm mới được.

“Hôm nay làm món Tứ Xuyên a, lão Từ, tôi yêu cậu chết mất.” Chu Hiểu Hi trực tiếp ngồi xuống chính giữa Dương Trác Vân và Từ Uy hưng phấn nói.

Từ Uy liếc mắt nhìn gương mặt hơi biến đen của Dương Trác Vân, cười nói, “Vậy thì có muốn lấy thân báo đáp không?”

“Không muốn, nếu phải lấy thân báo đáp thì tôi nên đi tìm tiểu Tào a. Cậu rốt cuộc tìm được một đầu bếp giỏi như vậy ở đâu? Tôi cũng muốn tìm một người.” Mỗi ngày đều có thể được ăn mỹ thực thật sự là quá hạnh phúc. Chu Hiểu Hi hâm mộ nhìn Từ Uy. Đột nhiên có một bàn tay chắn lại tầm mắt của hắn, kéo mặt hắn sang một bên.

Thấy sắc mặt Dương Trác Vân không tốt, Chu Hiểu Hi khó hiểu, “Sao vậy?”

“…Hình như mặt cậu nổi mụn thì phải, cậu xác định muốn ăn cay?” Dương Trác Vân nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi nói.

“Hả?” Vừa nghe vậy, Chu Hiểu Hi nhanh chóng đứng dậy chạy vào toilet, soi gương hồi lâu, rồi oán giận đi tới nhìn Dương Trác Vân. “Đâu có nổi mụn, cậu gạt tôi!”

Dương Trác Vân nâng mặt Chu Hiểu Hi lên nhìn một lúc, sờ trái sờ phải, “Ừm, thì ra là tôi nhìn lầm.”

Chu Hiểu Hi đẩy móng vuốt của Dương Trác Vân ra, “Đeo kính đi là vừa, dám nói tôi nổi mụn.” Làm một người thời thượng, gương mặt là vô cùng quan trọng, mỗi tháng hắn tốn hơn vạn đồng để bảo dưỡng không thể nào công cốc như vậy được.

Dương Trác Vân mỉm cười không nói gì.

Da gà toàn thân Từ Uy run rẩy.

Từ Trình nhân cơ hội lén lấy điều khiển từ xa bên cạnh bác hai, chuyển sang chương trình “Dê con vui vẻ và sói xám lớn”, kéo em trai ngồi xuống xem.

Từ Uy làm bộ không nhìn thấy, đứng dậy đi đến phòng bếp, “Tôi đi xem xem có thể ăn cơm chưa.”

“Được được.” Vừa nghe thấy có cơm ăn, Chu Hiểu Hi vội vàng gật đầu.

“Không cần làm nhiều lắm đâu, chỉ nhiều hơn hai người thôi.” Từ Uy nhìn món ăn đầy bàn, từng đĩa từng đĩa nghi ngút khói, khiêu chiến vị giác của hắn, giống như người làm ra nó vậy.

“Không có làm nhiều… Hắt xì…” Tào Nhất Lâm quay đầu sang một bên hắt xì, ớt bỏ vào nồi sặc lên mũi, Tào Nhất Lâm làm bữa cơm này, luôn hắt xì không ngừng, mặc dù có máy hút khói làm thông thoáng, nhưng vẫn có chút không tránh được.

“Cậu không sao chứ?” Từ Uy thấy bộ dạng cậu nước mắt nước mũi rất đáng thương, biểu cảm này đúng là đòi ngược, cầm khăn tay lau cho cậu.

“…Cảm ơn.” Hai tay Tào Nhất Lâm không hề nhàn rỗi, thật đúng là không để ý tới nước mắt nước mũi.

Nhìn ớt đỏ ngập tràn tầm mắt, “Xem ra hôm nay phải ăn thêm mấy bát cơm rồi.”

“Món Tứ Xuyên chính là phải đủ vị cay, cho nên tôi cố tình chọn ớt chỉ thiên. Có điều cũng có làm mấy món vị nhẹ chút, dù sao còn phải lo cho hai đứa con nít.” Tào Nhất Lâm giải thích.

“Ừm, đúng rồi, sắp tới tốt nhất là cậu chuẩn bị trước vài thực đơn.” Từ Uy đột nhiên nhớ tới một việc.

“Dùng trong bữa ăn hay tiệc ?”

“Dùng trong thi đấu.” Theo đuổi chiêu thứ hai: A dua nịnh hót.

“Thi đấu? Thi đấu gì?” Ở đâu lại có thi đấu.

“Tôi đã giúp cậu đăng ký thi AC.”

“AC?” Tào Nhất Lâm lặp lại.

“Đúng vậy.” Nhìn dáng vẻ vừa như kinh hãi vừa như nghi hoặc của Tào Nhất Lâm, Từ Uy giải thích, “Mấy hôm trước không phải thấy cậu để ý tới cuộc thi này hay sao, cho nên tôi liền đăng ký giúp cậu luôn.” Từ Uy mang một bộ dáng không cần cảm ơn tôi.

“AC là cái gì?” Cậu có từng để ý đến sao? Tào Nhất Lâm ở trong đầu tìm kiếm lại lịch sử ký ức, không có ấn tượng.

Nụ cười của Từ Uy cứng lại bên mép, nhắc nhở, “Chính là “Tranh tài kỹ năng nấu mỹ thực châu Á” cậu xem trong phòng làm việc của tôi ngày đó.”

“À…” Hình như là có một bài báo như thế, “Nhưng tôi không muốn tham gia.”

Từ Uy đột nhiên có một loại cảm giác “cẩu nã háo tử”(chó bắt chuột) đi xen vào việc của người khác, “Hả?”

Thấy vẻ mặt mất mát của Từ Uy, Tào Nhất Lâm vội vàng nói, “Có điều tham gia học hỏi một chút có vẻ cũng không tồi.”

“Cậu không cần miễn cưỡng.” Từ Uy chậm rãi xoay người, có cảm giác cô đơn, khổ sở.

“Không có, tôi không miễn cưỡng…”

“Quên đi, cậu không cần lo cho tôi, không muốn tham gia thì không cần tham gia, không sao cả.” Từ Uy tiếp tục đưa lưng về phía Tào Nhất Lâm nói.

“Tôi…”

“Hơn nữa tôi chỉ là trực tiếp lấy tư cách bếp trưởng nhà hàng của tôi cho cậu, rồi thiếu người khác một cái nhân tình mà thôi, việc này cũng không tính là gì.”

“Tôi…”

“Tôi không muốn ép buộc cậu làm chuyện cậu không muốn, loại chuyện này cậu có thể nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình mới tốt.”

“Tôi…”

“Hơn nữa…”

“Ông chủ…” Tào Nhất Lâm hiếm có một lần cao giọng lên tám độ hô hai chữ này.

“Cái, cái gì?” Đây là lần đầu tiên tiểu Tào “la hắn”, cảm giác… rất phức tạp.

“Tôi không có miễn cưỡng, thật đó, tham gia những cuộc thi kiểu này sẽ tăng thêm rất nhiều kiến thức, thật sự rất không tồi.” Chẳng qua là cậu cảm thấy năng lực của mình không tham gia được những cuộc thi kiểu này, “Tranh tài kỹ năng nấu mỹ thực châu Á” nghe cái tên đã cảm thấy rất lợi hại rồi. Có điều ông chủ đã làm nhiều việc vì mình như vậy, nếu cậu không đồng ý thì khó tránh khỏi có chút quá đáng.

“Không miễn cưỡng?” Từ Uy thâm sâu hỏi.

“Không miễn cưỡng!”

“Không khó xử?”

“Không khó xử!”

“Vậy được rồi, tôi mong đợi biểu hiện của cậu.”

“Có điều…”

“Có điều?” Từ Uy cảm thấy hai chữ này thật chướng tai.

“Anh mới vừa nói lấy tư cách bếp trưởng nhà hàng của anh cho tôi, như vậy không tốt đâu.”

“À… Đây không phải là vấn đề gì to lớn.” Lão bếp trưởng kia chỉ là bãi công kháng nghị mà thôi.

“Ừm… Cái nhân tình kia?”

“Cái đó càng không thành vấn đề, cậu không cần quá để ý, cứ chuẩn bị cho cuộc thi thật tốt là được.”

“Ừm…”

Mặc dù Từ Uy nói không cần để ý, nhưng Tào Nhất Lâm cảm thấy vô duyên vô cớ đoạt lấy cơ hội của người khác, trong lòng vẫn không quá thoải mái. Cậu lấy di động gọi điện cho Thiết Đầu.

“Có chuyện gì vậy tiểu Tào?” Từ lần gặp trước trở đi, Thiết Đầu nghĩ vẫn là nên gọi tên bây giờ của cậu thì tương đối an toàn hơn, tránh cho Tào Nhất Lâm bị người khác xem là yêu quái mà bắt đi.

“Chuyện này…” Tào Nhất Lâm đem chuyện tham gia thi đấu từ đầu đến cuối nói một lần, “… Tôi nghĩ như vậy không tốt cho lắm…”

Thiết Đầu chưa nghe hết cũng biết “Chứng áy náy khi chiếm tiện nghi của người khác” của Tào Nhất Lâm lại phát tác, thế nhưng nghĩ kỹ, quả thực cũng không có thơm thảo gì cái cuộc thi đầu bếp kia lắm, người ta không biết phải chịu đựng bao nhiêu mới có thể leo lên vị trí bếp trưởng, “Nếu không, tốt nhất là thế này, trước cuộc thi cậu cùng bếp trưởng kia tổ chức một cuộc đấu nhỏ, nếu thực sự tài nghệ của cậu không bằng người thì đừng chiếm cơ hội của người ta, nhưng nếu người kia không bằng cậu, vậy thì cậu yên tâm thoải mái được rồi.”

Tào Nhất Lâm ngẫm nghĩ, đây cũng là một biện pháp, “Ừ, được, tớ biết ngay cậu nhất định có biện pháp mà.”

Thiết Đầu ở đầu dây bên kia hất tóc mái, “Đương nhiên, nhìn xem tớ là ai cơ chứ.”

“Vậy tớ đi nói với ông chủ, cúp máy trước nha.”

“Ừ, có việc gì thì cứ tìm tớ.”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.