Thanh y thiếu nữ lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh, Từ Mộng Hồng tiến lên một bước, chắn giữa nàng ta cùng Vương Tông Cảnh, đồng thời Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ cũng bước tới đứng hai bên, chẳng qua sắc mặt có chút khó coi.
Vương Tông Cảnh nhìn thật sâu thanh y thiếu nữ kia, chậm rãi lui về phía sau, dần dần kéo dài khoảng cách cùng nàng, đồng thời sau lưng cũng gần với bóng đêm hơn.
Thanh y thiếu nữ nhìn hắn lui về phía sau, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
Vương Tông Cảnh thân thể hơi dừng, cũng hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
Lúc này, cước bộ của hắn đã đạp vào khoảng giáp ranh giữa bóng tối và ánh sáng, tựa hồ chỉ một khắc sau sẽ biến mất trong màn đêm u tịch kia.
Ngay lúc đó, thanh y nữ tử sắc mặt nhàn nhạt, mở miệng nói: “Long Thanh Lý.”
Thân thể Vương Tông Cảnh đình trệ một chút, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn rốt cục cũng biến mất trong màn đêm. Bóng cây lay động, cũng không nhìn thấy thân ảnh hắn đâu, chẳng qua từ một góc khuất nào đó trong màn đêm khẽ truyền đến ba chữ:
“Vương Tông Cảnh……”
Thanh y thiếu nữ đôi môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang nhẹ nhàng đọc lại cái danh tự kia, sau đó trường kiếm vung lên, nàng nhìn thoáng qua chỗ tiểu nam hài vừa đứng rồi quay đầu xoay người nhẹ nhàng li khai.
Dẫn theo tiểu nam hài, đám người Từ Mộng Hồng nhanh chóng rời khỏi Ba gia, sau lưng bọn hắn, thế gia đại trạch từng một thời huy hoàng đã hoàn toàn hóa thành biển lửa, hơn nữa còn có vô số thân ảnh hung thần ác sát đang điên cuồng trong vũ điệu giết chóc.
Vô số người trong đêm tối hoặc xa hoặc gần đều ngưng mắt nhìn một màn này, ánh lửa ngất trời, chiếu sáng bầu trời đêm âm trầm, cũng chiếu sáng một nửa tòa thành Lương Châu.
Một thế gia, một gia tộc cứ như vậy dễ dàng bị điên cuồng tiêu diệt, một khắc kia, không biết có bao nhiêu người trong lòng lạnh lùng cảm thán, Lương Châu này, giờ hoàn toàn không thể quản rồi.
Dưới gầm trời này, liệu có tồn tại những cường giả cái thế thay trời hành đạo, chủ trì chính nghĩa?
Hay là nói, trừ mình ra, trên đời này vốn không có ai chân chính đáng tin?
Chuyện thế thiên hành đạo, có người đã nghĩ tới, có người bất bình tức giận, lại có người hữu tâm vô lực, bất quá đoàn người Từ Mộng Hồng tuyệt đối sẽ không như vậy.
Bọn họ kèm hai bên tiểu nam hài, một đường ẩn nặc thân ảnh, lợi dụng bóng tối chạy về nơi thường ngày hội hợp: Thổ Địa miếu. Vốn như có thể ra khỏi thành thì tốt hơn, dù sao bên ngoài thành Lương Châu là một khoảng rộng lớn, dãy Man Sơn phía bắc địa thế lại vô cùng phức tạp, bọn họ chỉ cần mang theo tiểu tử Ba gia ra khỏi thành, tùy tiện kiếm một khe suối nào đó ẩn náu, hơn phân nửa khó bị người phát hiện.
Chẳng qua ý tưởng này tuy không tồi, nhưng bọn người Từ Mộng Hồng đều thuộc diện thân kinh bách chiến, kinh nghiệm thường ngày sớm cho bọn họ biết, thế cục hiện nay, trong thành Lương Châu bao gồm cả trên tường thành, mỗi một ngóc nhỏ cũng có không biết bao nhiêu ánh mắt hoặc sáng hoặc tối đang ngó chừng chừng, những kẻ này chính là “hoàng tước đoạn hậu”, chỉ chờ người chiếm được bảo vật có ý định rời thành chạy trốn là ra tay cướp đoạt.
Cho nên lúc này tìm một nơi hẻo lánh trong thành theo dõi kỳ biến mới là thượng sách.
Trở lại ngôi miếu Thổ Địa cũ nát, bốn người phảng phất cùng thở phào nhẹ nhõm, Từ Mộng Hồng ý bảo Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ tra xét quanh miếu một phen, sau khi hai người rời khỏi, nàng đi tới bên cạnh Vương Tông Cảnh, nhìn hắn, thấp giọng nói: “Không sao chứ?”
Vương Tông Cảnh trầm mặc chốc lát, nói: “Có việc.”
Tấm lụa che mặt Từ Mộng Hồng khẽ động, ánh mắt nhìn hắn thêm mấy phần ân cần, nhẹ giọng nói: “Khẩn yếu lắm không?”
Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, nói: “Còn chịu đựng được.”
Từ Mộng Hồng chậm rãi gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ cũng trở lại, khẽ lắc đầu với Từ Mộng Hồng, ý bảo bên ngoài an toàn không có người nào.
Từ Mộng Hồng xoay người lại, hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị hướng tiểu nam hài hỏi chuyện, bỗng nhiên giật mình, chỉ thấy nam hài kia kể từ khi bị dẫn về Thổ Địa miếu liền gục trên mặt đất, giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, dường như lại bất tỉnh rồi.
Tây Môn Anh Duệ đứng ở một bên cũng thấy tình cảnh này, nhướng mày, vội bước về phía trước đặt hai ngón tay dưới mũi tiểu tử kia kiểm tra, lại xem mạch môn một chút. Sau một lúc lâu, hắn khẽ nhíu mày đứng lên, xoay người lại hướng về phía ba người kia, nói: “Hẳn là không sao, tựa như tâm thần hao tổn quá lớn, do tâm trí bị kích thích quá mạnh, giờ giống như đang ngủ say vậy.”
Từ Mộng Hồng trầm mặc chốc lát, nói: “Lục soát xem.”
Tây Môn Anh Duệ gật đầu, hắn cúi người, lật quần kéo áo tiểu nam hài tìm tòi, thủ pháp thành thạo, quen thuộc vô cùng, hiển nhiên là rất có kinh nghiệm, từ đầu đến chân thậm chí ngay cả dưới đáy giày cũng lục soát một lượt. Một lúc sau, Tây Môn Anh Duệ biến sắc, quay đầu nhìn thoáng qua ba người, lắc đầu nói: “Không có.”
Từ Mộng Hồng ánh mắt quét qua tiểu nam hài một cái, nói: “Mới vừa rồi lúc gần đi ta cũng đã lục soát trên người vị phụ nhân kia, cũng không có bóng dáng mảnh bí cuốn nào cả. Giờ đây Ba gia đã bị diệt môn, nếu quả thật có bí cuốn mà nói, cũng chỉ có thể ở trên người nó, huống chi mới vừa rồi nó còn thừa nhận biết mảnh bí cuốn kia.”
Ngao Khuê bước lên một bước, trên mặt xẹt qua một tia hung ác, nói: “Vậy còn chờ cái gì, để ta đem tiểu tử này gọi dậy, hảo hảo tra hỏi nơi hạ lạc mảnh bí cuốn kia là được.”
Tây Môn Anh Duệ ánh mắt chợt lóe, tựa hồ muốn nói lại thôi, thân thể khẽ đứng lên, chậm rãi lui về phía sau một bước, giao tiểu nam hài kia cho Ngao Khuê. Ngao Khuê cũng không khách khí, ngồi xổm xuống, chuẩn bị dùng bàn tay hộ pháp của mình nhằm hai gò má kia mà đánh tỉnh, chợt nghe thanh âm có vài phần mệt mỏi của Vương Tông Cảnh từ sau lưng vang lên:
“Đợi lát nữa.”
Ngao Khuê quay đầu hướng hắn nhìn lại, nói: “Tiểu Vương, tại sao?”
Vương Tông Cảnh chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống mặt đất, vẫn dựa lưng vào tượng thần cũ nát trong miếu, hai chân gác lên hương án phía trước, sắc mặt so với vừa rồi tựa hồ đột nhiên mệt mỏi rất nhiều, bộ dạng giống như mơ màng muồn ngủ nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ. Chỉ thấy hắn dựa lưng vào tượng thờ, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua tiểu nam hài, khuôn mặt có chút nhăn nhó, nhẹ giọng nói: “Tâm chí nó không chịu đựng nổi nên mới lâm vào ngủ say, ngươi bây giờ đánh tỉnh nó, hơn phân nửa chính là trực tiếp ép nó phát điên.”
Hắn vuốt vuốt trán, giống như trong đầu có một chuôi kiếm khó chịu đang đâm chọc, thần sắc uể oải, nói: “Để cho nó lấy hơi, ngủ thêm một lát đi.”
Ngao Khuê ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Từ Mộng Hồng, tấm khăn che mặt nàng khẽ nhúc nhích, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị, đầu tiên nhìn nam hài trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Tiểu Vương đang mệt mỏi ngồi bên kia hương án, im lặng một lát, nói: “Chờ nó tỉnh dậy rồi hỏi.”
Ngao Khuê đứng lên, tìm một chỗ trong miếu nghỉ ngơi, Tây Môn Anh Duệ nhìn thoáng qua mọi người, cũng im lặng không lên tiếng. Từ Mộng Hồng trầm ngâm một lát, đem tiểu nam hài ôm đến bên mình, sau đó ngồi cạnh nó, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Ngôi miếu cũ nát trở về với sự im lặng vốn có của nó, mặc dù biển lửa nơi xa vẫn thiêu đốt, nhưng phảng phất cùng địa phương yên lặng này đã trở thành hai thế giới.
Ánh lửa xa xa phát ra tàn quang khiến vách tường miếu Thổ Địa thỉnh thoảng sáng rỡ rồi lại ảm đạm, chiếu vào góc phòng làm người ta nhìn có phần giống như mạng nhện. Thời gian lặng lẽ trôi qua, chung quanh là một mảnh an tĩnh. Ngao Khuê đã phát ra thanh âm ngủ say quen thuộc, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ cũng đã tựa vào góc miếu, không nhúc nhích.
Vương Tông Cảnh chẳng biết từ lúc nào lại co rúc bên cạnh bàn, lặng yên nằm trên mặt đất, mặc cho hàn khí từ đất phả vào mặt nhưng hắn hoàn toàn không chút để ý. Bởi vì cùng với hơi thở âm hàn mãnh liệt mênh mông trong cơ thể hắn giờ phút này mà so sánh, mặt đất lạnh lẽo kia lại ấm áp như xuân.
Những năm qua, hắn dần dần phát hiện thanh bạch cốt kiếm mình thu được từ tế đàn cự long bên trong thần bí dị cảnh quả thực là một món pháp bảo uy lực cường đại, nhưng đồng thời cũng là pháp bảo quỷ dị nhất hắn bình sinh gặp qua. Khi hắn bắt đầu dùng thanh cốt kiếm tái nhợt này giết người, mỗi một lần đâm giết, chuôi cốt kiếm cũng sẽ vô cùng quỷ dị từ trên thân thể người chết lấy ra một tia tinh khí thần bí, âm hàn vô song, truyền vào trong khí mạch, trải qua thời gian hợp làm một cùng chân nguyên linh lực bản thân hắn, nhưng lại đem những công pháp hắn vốn tu luyện dần dần trở nên âm lãnh quỷ dị, mỗi khi bộc phát liền có thể kích phát ra chiến lực cường đại, nhưng theo đó mà khí âm hàn trải rộng toàn thân, tựa như người rơi xuống hầm băng, cực kỳ thống khổ.
Tư vị đó thật khiến người ta sống không bằng chết, nhưng may mắn chính là trên người Vương Tông Cảnh còn có một bí mật khác giúp hắn chống lại loại thống khổ này, đó chính là Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Đây là vô thượng chân pháp Thanh Vân Môn từ xưa lưu truyền xuống, thật sự là thần diệu vô cùng, ở trên người Vương Tông Cảnh lại một lần nữa chứng minh sự cường đại, thần kỳ của nó. Giống như tình cảnh trước mắt vậy, hắn co rúc thành một đoàn, khẽ run rẩy, hai mắt bắt đầu nổi lên thanh quang nhàn nhạt, cỗ âm khí trong cơ thể rất nhanh hòa hoãn xuống, như yêu thú bị người nhẹ nhàng trấn an, chậm rãi bình tĩnh lại.
Có lúc, Vương Tông Cảnh trong lòng muốn biết bộ dáng của hắn khi đó rốt cuộc là bị làm sao?
Hắn không biết, hắn rất muốn hỏi, nhưng hắn có thể hỏi ai?
Mỗi khi giật mình thức giấc trong đêm, hắn lại nhớ đến một tòa núi cao hùng vĩ phương xa, nơi đó có người hắn nguyện tin tưởng từ đáy lòng.
Một cảm giác mỏi mệt ùa tới, hắn nhẹ nhàng đem thanh quang nơi đáy mắt tản đi, sắc mặt tuy còn hơi tái nhợt nhưng cũng đã khá hơn một chút, sau đó mặt không đổi sắc hướng tiểu nam hài kia nhìn một cái, nhìn gương mặt còn mang nét sợ hãi của đứa nhỏ, bỗng khóe miệng nó tựa hồ có chút nhếch lên, lộ ra một tia vui vẻ
Nét cười thoảng qua, sau đó lại biến mất không thấy.
Nó đang mơ tới cái gì?
Vương Tông Cảnh chậm rãi cúi đầu, khóe mắt khẽ co quắp một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút chán ghét, nhưng cũng không biết là đối với người khác hay là với chính mình.
Nguồn: langtieutu.wordpress.com
link nguồn: http://langtieutu.wordpress.com/2013/07/29/tru-tien-2-chuong-99-chan-ghet/