Không sai biệt lắm vào thời điểm Vương Tông Cảnh bước vào Bàn Cổ Đại
Điện, ở một địa phương xa xôi cách Lương Châu hàng vạn dặm, trong cảnh
nội Trung Châu, trên dãy Thanh Vân danh chấn thiên hạ, khinh ngạo quần
hùng, vạn vật đều tĩnh lặng.
Những tiếng ầm ĩ náo nhiệt ban ngày đều đã quy về yên tĩnh, màn đêm
bao phủ Ngọc Thanh bảo điện hùng vĩ, bất quá cảnh đêm nơi đây không
giống với Lương Chây, tại Lương Châu là trăng tàn gió lạnh, còn trên bầu trời đêm của Thanh Vân Sơn lại treo lơ lửng một vầng minh nguyệt sáng
trong, ánh trăng nhu hòa như lụa mỏng, ôn nhu rơi trên Thông Thiên
Phong.
Tuyệt đại đa số địa phương trên Ngọc Thanh Điện đều đã tắt ánh nến,
chìm vào một mảnh hắc ám, duy chỉ có một gian trong thư phòng ở vị trí
cực cao vẫn còn ánh đèn nhen nhóm.
Đó là thư phòng của chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài.
Trong thư phòng, Tiêu Dật Tài ngồi bên ngọn đèn, trên án kỷ chất đầy
mấy chồng thư văn, nhìn lại cơ hồ cao gần bằng đầu hắn. Dưới ánh nến,
hắn tập trung tư tưởng đọc văn thư, một phong lại một phong, ngẫu nhiên
ánh mắt sẽ dừng lại trên một phong thư lâu hơn một lát, lẳng lặng suy
tư, sau đó để ở một bên, có khi cũng sẽ nhấc bút lông viết viết vài chữ, giống như đang xử lý công văn.
Hắn cứ như vậy một mình một người bên ngọn đèn, một mực làm việc thật lâu thật lâu, thẳng đến khi cây nến trên án đã cháy gần hết, hắn mới
đọc xong một phong cuối cùng trong tay, một phong thư nho nhỏ không quá
bắt mắt hơn nữa nội dung cũng rất ngắn gọn, thế nhưng lại khiến thần sắc trên mặt hắn xẹt qua một tia khác thường, nhẹ giọng tự nhủ:
“Ân? Nhớ nhà à…”
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì tiếp, chỉ nhẹ nhàng
cầm phong thư trong tay, có như vậy do dự một lát, nhưng ánh mắt rất
nhanh trấn định lại, sắc mặt cũng không chút biến hóa, tiện tay đem
phong thư đến chỗ ngọn đèn.
Ngọn lửa rung động một chút, cuốn lên, mảnh giấy tràn ngập chữ viết
nhanh chóng trở nên khô héo, cuộn lại, chỉ trong khoảnh khắc cả trang
giấy đã bị ngọn lửa nhen nhóm, thoáng cái hừng hực bốc lên, đem thư
phòng chiếu sáng một chút.
Nhìn trang giấy trong tay dần dần bị thiêu đốt hầu như không còn,
dường như Tiêu Dật Tài có chút mấp máy môi, định nói gì lại thôi. Trang
giấy hóa thành tro tàn, lặng yên rơi xuống mặt đất bằng gạch xanh cứng
rắn.
Tiêu Dật Tài đứng dậy, cái cổ lắc lư một chút bởi vì ngồi lâu mà cảm
giác có chút cứng ngắc, sau đó đi đến bên cửa sổ thư phòng, đột nhiên
duỗi ra hai tay, “Hô” một tiếng đẩy ra. Gió núi lạnh thấu xương lập tức
từ bên ngoài mang theo tiếng kêu khóc thê lương ùa đến, gió rất mạnh,
ánh nến trên án lay động giữ dội, cơ hồ có thể bị thổi tắt bất cứ lúc
nào.
Tiêu Dật Tài lẳng lặng đứng đó, tuy gió núi lạnh như băng, rét thấu
xương, nhưng sắc mặt hắn lại không thay đổi chút nào, chỉ nhìn về phía
dãy núi xa xa bên ngoài cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu.
Một dòng khí lạnh như băng theo ngực tràn xuống, Tiêu Dật Tài có chút nhíu nhíu mày, dường như cảm thấy một tia khác thường, trầm ngâm một
lát, trên mặt tựa hồ còn xẹt qua một tia giãy dụa, nhưng rất nhanh tay
áo đã run lên, xoay người trực tiếp đi nhanh ra khỏi thư phòng.
Cánh cửa sau lưng hắn đóng “cạch” một tiếng, gọn gàng mà linh hoạt, như mang thêm vài phần quyết tuyệt.
Minh nguyệt chiếu Thanh Sơn, trăng theo bóng người đi.
Tiếng bước chân “sàn sạt” vang vọng trong sơn đạo, thân ảnh Tiêu Dật
Tài hòa vào bóng cây u ám cùng ánh trăng ôn nhu, lúc sáng lúc tối, chiếu lên sắc mặt hắn biến ảo bất định, thế nhưng tựa hồ trong một đoạn thời
gian rất dài, ánh mắt hắn căn bản chưa từng biến hóa.
Yên tĩnh mà lạnh nhạt, trầm mặc mà lạnh lùng.
Con đường phía trước phảng phất vô cùng vô tận, mà hắn đã đi thật lâu, lại thủy chung vẫn chỉ lẻ loi một mình.
Từ Ngọc Thanh Điện đến hậu sơn Thông Thiên Phong còn có một đoạn sơn
đạo vắng vẻ kéo dài, bị cổ mộc xanh um che phủ. Thanh Vân Môn lập phái
hơn hai nghìn năm có hai địa phương cực kỳ trọng yếu.
Một chỗ là Tổ Sư từ đường, một chỗ là Huyễn Nguyệt động phủ.
Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, hắn rốt cục đứng trước một ngã ba đường.
Khắp núi đều tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, phảng phất ngay cả tiếng côn
trùng cũng chưa từng vang lên, không biết là chúng đã đi ngủ, hay vẫn
tại đây bên cạnh Thanh Vân trọng địa, trang nghiêm túc mục, chấn nhiếp
yêu tà. Khoác đạo bào màu xanh sẫm, Tiêu Dật Tài từ chỗ ngã ba hướng về
Tổ Sư từ đường nhìn lại, sau đó chậm rãi mà cực kỳ trịnh trọng thi lễ
một cái.
Gió chợt ngừng, trăng hơi lạnh.
Thiên địa nhân gian phảng phất bỗng nhiên đình trệ một lát, sau đó lại khôi phục bộ dáng vốn có của nó.
Tiêu Dật Tài xoay người, cũng không quay đầu, chỉ rảo bước vượt qua
tấm bia ngọc thạch, đi về hướng cấm địa tối trọng yếu của Thanh Vân Môn.
Bên ngoài huyệt động cổ xưa vẫn chẳng có gì thay đổi, như là thời
gian ở chỗ này đều đọng lại, chưa từng cải biến qua cái gì, Tiêu Dật Tài đứng trước Huyễn Nguyệt động phủ, ánh mắt chỉ hơi hướng chung quanh
nhìn thoáng qua, liền đi thẳng vào.
Bên trong động phủ, một cánh cổng đầy bụi nước li ti vần chuyển như
sóng nước vẫn như ngày nào, ngoài ra, vẻ mộc mạc giản đơn trong huyệt
động vẫn vậy, không chút tương xứng với nơi tham ngộ Thiên đạo của những bậc kỳ tài trăm ngàn năm qua. Tiêu Dật Tài đến trước cánh cổng, ngừng
lại chốc lát, hướng chỗ sâu bên trong nhìn thoáng qua, nơi đó ánh sáng
âm u di động, phảng phất là một đáy nước thâm bất khả trắc, lại như có
một sinh vật kỳ dị đang ở trong nước lạnh lùng nhìn ra, quỷ dị vô cùng.
Khóe mắt hắn phảng phất cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Chỉ là sau một khắc, hắn vẫn giơ chân lên, bước vào.
Một bước, bước qua cánh cửa đầy bụi nước.
Dường như trong cõi u minh đã có bàn tay vô hình sắp đặt, cách đó vạn dặm, Vương Tông Cảnh cũng một mình một người nhẹ nhàng vượt qua hắc
tuyến, bước vào Bàn Cổ Đại Điện.
Thiên Địa quay cuồng, quang ảnh hỗn loạn, hắc ám cùng quang minh
trước người sau lưng đột nhiên bắt đầu điên cuồng luân chuyển, quấn giao mà cuồng vũ, tiếng rít bén nhọn từ bốn phương tám hướng chen chúc tới,
Tiêu Dật Tài nhắm hai mắt lại, toàn thân như lục bình trôi theo dòng
nước, lặng lẽ sáp nhập vào chỗ sâu nhất trong hắc ám.
*******
Thần Châu Hạo Thổ, phương nam xa xôi.
Đó là một vùng đất hoang vu, núi non trùng điệp, một vùng đất nhìn
như yên bình nhưng ít ai biết được tại đây lại có một mạch nước ngầm
đang bắt đầu âm thầm khởi động.
Vốn là những dãy núi trải dài nguy nga hùng vĩ, chỉ là chẳng biết tại sao trong đó lại có một khoảng trống trải quỷ dị, đem sơn mạch chập
chùng không ngớt kia cắt ngang, rõ ràng là thiếu mất một ngọn núi!
Rất nhiều năm trước, nơi đây nguyên bản không phải như thế.
Khi đó, chính tại nơi này có một tòa thanh sơn, cao ngất thanh tú, phong quang tú lệ, lại có phi bộc (*) quái thạch, cổ thụ rừng già, chim bay cá nhảy tùy ý có thể thấy được, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Khi đó, trên núi linh khí bức người, theo truyền thuyết còn có Hồ
Tiên tu luyện thành tinh, hóa thành hình người. Cho nên có lẽ đã từ rất
lâu trước kia, ngọn núi từng tồn tại nơi này được người ta gọi là “Hồ Kỳ Sơn” .
Về sau, quang âm biến ảo, tuế nguyệt tang thương, có người đến, có
người đi, có người sinh, có người chết, có người khóc, có người cười,
ngọn thanh sơn kia cũng không tránh khỏi quy luật vô thường của trời
đất.
Núi đổ, núi sập rồi, người tản, người đi rồi.
Dấu tích thuở nào cũng không trông thấy, chỉ còn cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Còn có một hố sâu cực lớn, từ trên miệng hố nhìn xuống, ẩn ẩn có thể thấy được một vòng tròn quỷ dị đỏ như máu.
Rất nhiều năm trước, Hồ Kỳ Sơn cũng bởi vì nguyên nhân nào đó từ bên
trong mà sụp xuống, cả ngọn núi hướng phía trong ầm ầm đổ sụp, gây ra
chấn động kinh thiên động địa, mà cái hố to này cũng là trong thời gian
đó xuất hiện. Một tầng ánh sáng đỏ quỷ dị đem trọn cái hố khổng lồ bao
bọc vào trong, không để lại chút khe hở, mà chỉ cần hơi tới gần chỗ này
liền có thể ngửi được trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh đậm đặc
vô cùng.
Từ nhiều năm trước, dị tượng nơi đây đã hấp dẫn rất nhiều tu đạo sĩ
hiếu kỳ, lại nói Hồ Kỳ Sơn năm đó cũng từng là tổng đường của Ma giáo
Quỷ Vương Tông lừng lẫy một thời, ngày hôm nay tuy mưa rơi gió thổi
phong quang tan hết, nhưng tương truyền ở trong đó vẫn còn rất nhiều bảo tàng ngày xưa Quỷ Vương Tông cất giấu.
Truyền thuyết này đã truyền lưu nhiều năm, cũng có rất nhiều người
tới đây thám hiểm, dù khe hở huyết hồng kia nhìn qua rất quỷ dị, hung
hiểm cũng không thể hoàn toàn ngăn cản lòng tham của con người.
Nhưng mà, mấy chục năm qua, những kẻ tiến vào khe hở huyết hồng kia, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai trở lại.
Bọn họ giống như bọt nước vô thanh vô tức tan biến giữa dòng sông thời gian, từ nay về sau tiêu tán không thấy.
Lưu lại, dĩ nhiên chỉ còn hào quang kỳ dị đỏ thẫm như máu.
Vì vậy không biết từ lúc nào, thiên hạ lại bắt đầu truyền lưu một lời đồn, nói năm đó sau khi Ma giáo Quỷ Vương Tông khống chế Tứ Linh Huyết
Trận thất bại, tà lực dư lại của tuyệt thế tà trận kia điên cuồng cắn
trả, khiến cả ngọn núi Hồ Kỳ Sơn hóa thành hung thần tử địa, mà ánh sáng màu đỏ kia hẳn là sát khí kịch độc dính phải là chết, cho dù là tu sĩ
đạo hạnh cực cao cũng không cách nào dễ dàng ngăn cản.
Từ khi lời đồn này lưu truyền ra ngoài, Hồ Kỳ Sơn rốt cục chậm rãi
bình yên trở lại, lại qua nhiều năm, rốt cục tất cả mọi người đối với
nơi này đã hết hy vọng, không còn một ai tới nơi hoang sơn dã lĩnh này
nữa. Vì vậy trong năm tháng sâu thẳm mà bình lặng, nơi đây rốt cục chỉ
còn lại một mảnh hào quang huyết hồng quỷ dị vẫn trầm mặc lóe ra.
Hết thảy phảng phất đều bình lặng như vậy, thẳng đến một ngày, nơi
Lương Châu vạn dặm xa xôi, một tòa Bàn Cổ Đại Điện bị vùi sâu dưới lòng
đất không biết bao năm ầm ầm xuất thế.
Đêm nay, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh…
Dưới ánh trăng, hào quang đỏ như máu phảng phất có sinh mệnh, trầm
mặc thủ vệ cái hố to mơ hồ bên cạnh. Nhìn qua, nó tựa hồ còn muốn vĩnh
viễn tiếp tục như vậy, không bao giờ thay đổi. Bất quá, trong đêm khuya, khi mọi âm thanh đều lắng xuống, sâu trong màn hào quang huyết hồng,
đột nhiên vạn đạo hồng quang đồng thời chấn động, một đạo quang mang
mãnh liệt vô cùng thậm chí có chút chói mắt thoáng cái từ sâu trong hố
tán phát ra, như một hồng sắc cự kiếm mạnh mẽ đâm phá bầu trời. Vòng
hồng sắc quang mang cực lớn tại thời khắc này như là ao tù nước đọng đột nhiên mãnh liệt bành trướng hóa thành một dòng nước xiết, hồng sắc
quang mang kịch liệt rung động, mùi huyết tinh trong không khí đột nhiên đậm đặc trăm ngàn lần, vốn gần đó còn có một ít rừng cây sinh trưởng,
vậy mà giờ phút này bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng mảng từng mảng héo rũ chết khô, giống như tinh khí của chúng lập tức bị thôn phệ sạch sẽ.
Hồng quang giao thoa kịch liệt, nhất là tại vị trí trung tâm càng
thêm chói mắt, rung động cũng kịch liệt nhất. Trải qua thời gian dài yên tĩnh như nước đọng, nơi đây lại không biết bị lực lượng gì quấy nhiễu
rồi.
Thời gian dần qua, giữa không trung, sâu trong hồng mang chậm rãi
ngưng tụ ra một cái đỉnh cự đại với kiểu dáng cổ xưa. Trong làn ánh sáng quỷ dị, hư ảnh đại đỉnh cổ xưa có chút rung động, tựa hồ bị cái gì
triệu hoán, như một vật thể có sinh mạng, hồng mang quanh nó khi sáng
khi tối, giống như đang hô hấp vậy.
Giữa trời đất bao la, sâu trong hồng mang phảng phất vang lên tiếng
chuông đinh đang, âm thanh du dương, thanh thúy hoàn toàn tương phản
cùng mùi huyết tinh nồng nặc chung quanh, cứ thế lặng lẽ vang vọng khắp
nhân gian.
Dưới ánh trăng, một màn quỷ dị này không ai nhìn thấy, nhưng lại thật lâu vẫn chưa tiêu tán.
*******
Cách xa vạn dặm, Lương Châu Man Sơn.
Trương Tiểu Phàm đứng bên một tảng đá lớn trên sườn núi, thần tình
lạnh nhạt, đưa mắt ngắm nhìn sơn cốc xa xa lúc này đã chìm trong màn
đêm, duy chỉ có một tòa cổ điện hùng vĩ ngay cả bóng đêm cũng không sao
lấn át được.
Sau lưng truyền đến vài tiếng líu ríu cười khẽ, đó là Tiểu Đỉnh đang
lôi kéo vị mẫu thân thanh lệ vô song như tiên tử nhà trời của nó, liến
thoắng kể lại những chuyện phát sinh trong thời gian qua cho nàng nghe,
thuận tiện cũng chỉ vào Ba Nhạc giới thiệu một hồi, cuối cùng cũng dứt
khoát đem ý định dẫn Ba Nhạc về Thanh Vân Sơn nói ra, sau đó mang thêm
vài phần cẩn thận từng li từng tí, cười hắc hắc, còn chưa ai hỏi gì đã
rụt rụt đầu, lộ ra một tia nịnh nọt nhìn Lục Tuyết Kỳ, hì hì cười nói:
“Mẹ, người nói xem có được hay không được a?”
“Không được.” Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Đỉnh cùng Ba Nhạc đều choáng váng, một tiếng bác bỏ này quả nhiên gọn gàng đến loại trình độ
như đoạn băng cắt tuyết, khiến cho Tiểu Đỉnh ngay cả cơ hội làm nũng
quấn người cũng không có, trong miệng “A a a” vài tiếng, nhưng lại nói
không ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối, vô ý thức quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Chỉ là Trương Tiểu Phàm vẫn quay lưng đi, còn chưa xoay người lại.
Tiểu Đỉnh còn chưa kịp mở miệng nói gì, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn
biến sắc, trong miệng không ngừng khóc thét: “Ôi ôi ôi. . . Mẹ, mẹ, nhẹ
tay, nhẹ tay thôi, con sai rồi con sai rồi, buông tay, ai nha, buông
tay…”
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn nhi
tử, tay phải chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lỗ tai tiểu quỷ này, nhìn Tiểu Đỉnh nhe răng trợn mắt lộ ra bộ dáng thống khổ không chịu nổi,
khóe miệng nhẹ nhàng nhấp xuống một cái, nói: “Đừng giả bộ.”
Tiểu Đỉnh thân thể dừng lại, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, đầu co lên, níu chặt đôi bàn tay như tuyết ngọc của Lục Tuyết Kỳ, mặt mũi
tràn đầy vẻ cười khổ, quy củ kêu một tiếng: “Mẹ, con sai rồi.”
“Hừ.” Lục Tuyết Kỳ khẽ hừ một tiếng, nhìn Tiểu Đỉnh, thản nhiên nói:
“Rõ ràng ta không cho con xuống núi, kết quả con dám vụng trộm đi theo
cha, dọc đường con đã gây ra bao nhiêu phiền toái?”
“Nào có, con chưa bao giờ gây…” Tiểu Đỉnh theo thói quen định phủ
nhận, kết quả là bị Lục Tuyết Kỳ hời hợt nhìn thoáng qua, nhất thời liền ủ rũ nói: “Có, có mấy lần, ách, nhiều một chút…”
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói cái gì, chợt thấy
Trương Tiểu Phàm đằng trước đã xoay người lại, trên mặt lộ ra ý cười ôn
hòa nhìn mình, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Tuyết Kỳ im lặng
một lát, trừng mắt với Tiểu Đỉnh một cái, buông lỏng tay ra, nói: “Về
sau còn như vậy, xem ta như thế nào thu thập con.” Tiểu Đỉnh như được
đại xá, nhanh như chớp né khỏi người Lục Tuyết Kỳ, lẻn đến cạnh Ba Nhạc, lúc này mới thở dài một hơi.
Ba Nhạc đứng xem một bên trong lòng sớm đã nhảy loạn, nhìn Tiểu Đỉnh
chạy tới, trên mặt vẫn mơ hồ mang nét cười, nhịn không được thấp giọng
hỏi: “Ngươi không sao chớ?”
Tiểu Đỉnh âm thầm làm một thủ hiệu với nó, cười hì hì thấp giọng nói: “Không có việc gì, ngươi yên tâm, ta đã sớm biết, có cha ta ở đây khẳng định có thể khuyên nhủ mẹ!”
Ba Nhạc ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ mẹ ngươi rất sợ cha ngươi sao?”
Tiểu Đỉnh ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: “Không đúng vậy a, cha ta
bình thường nghe lời mẹ ta nhất, bất quá… Ồ, kỳ quái, nói như thế nào ta cũng có cảm giác, cảm thấy mẹ ta…ài…Dù sao chỉ cần có cha ta bên cạnh,
mẹ ta đặc biệt dễ nói chuyện.”
Nó cười hì hì, rất là đắc ý, nhưng Ba Nhạc nghe mà chẳng hiểu gì, có
chút hồ đồ, đồng thời lại bắt đầu lo lắng chính mình không được đi Thanh Vân Sơn, không khỏi thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ. Vị mẫu thân của Tiểu Đỉnh quả thực thanh lệ vô cùng, nó tuy chỉ là một
tiểu hài tử tám, chín tuổi, giờ phút này mới nhìn vài lần đã cảm thấy
mục huyễn thần mê, trong nội tâm nhất thời mờ mịt.
Bạch y lay động, tóc đen lướt nhẹ, Lục Tuyết Kỳ đi đến bên người Trương Tiểu Phàm, cùng hắn sóng vai mà đứng.
Ánh sáng âm u của Thiên Gia có chút chớp động, như bàn tay nhỏ bé triền miên, nhẹ nhàng ôm sau lưng thân ảnh bọn họ.
Núi không động, gió khẽ lay bạch y.
Bóng cây dao động, mắt ngưng như nước.
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, mỉm cười nói khẽ: “Tại sao lại đi hù dọa hai tiểu hài tử?”
Lục Tuyết Kỳ ánh mắt chuyển động, liếc hắn một cái, nhưng chỉ khẽ ngẩng đầu, không nói lời nào.
Trương Tiểu Phàm mỉm cười, tiến lại gần một bước, chợt nghe bên người “Chi chi chi chi” vài tiếng kêu to, Tiểu Hôi một mực ngồi trên đầu vai
Trương Tiểu Phàm chép miệng chậc lưỡi, giống như muốn tỏ vẻ gì đó. Đột
nhiên con khỉ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, kinh hãi kêu lên một
tiếng, đã bị Trương Tiểu Phàm bất động thanh sắc trực tiếp ném về phía
rừng cây sau lưng. Một lát sau chỉ nghe từ trong rừng cây
“bịch…bịch…rầm…” mấy tiếng rõ to, không biết có bị đâm vào nhánh cây nào không, lập tức vang lên một hồi âm thanh “xèo…xèo” tức giận.
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại hướng thê tử nhìn thoáng qua, đã thấy
đôi mắt trong veo của Lục Tuyết Kỳ cũng đang nhìn mình, hai người nhìn
nhau cười cười, Lục Tuyết Kỳ nói khẽ: “Chàng cưng chiều con như vậy sẽ
làm nó hư mất thôi.”
Trương Tiểu Phàm mỉm cười lắc đầu, nói: “Có nàng là tốt rồi.”
Lục Tuyết Kỳ khe khẽ thở dài, dung nhan thanh lệ phảng phất lại thêm vài phần vũ mị nhàn nhạt.
Sau một khắc, bọn họ cùng giương mắt nhìn về nơi xa, nhìn về sơn cốc tối đen, nơi đó có một tòa cung điện cổ xưa.
“Chính là chỗ đó?” Lục Tuyết Kỳ chỉ nhìn chốc lát rồi hỏi Trương Tiểu Phàm.
“Ừ.” Trương Tiểu Phàm đáp một tiếng, do dự một chút, nói: “Tiểu Bạch
năm đó đã giúp chúng ta mấy lần, chúng ta xem như thiếu nàng một phần
nhân tình, lần này coi như trả lại cho nàng.”
Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, sắc mặt tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, nói: “Năm đó chàng nặng trĩu đau thương quay về Thảo Miếu thôn, nếu không có Tiểu Bạch tỷ tỷ đến báo tin, ta cũng không thể đi tìm chàng. Thế nhưng mà…”
Trương Tiểu Phàm không để nàng nói hết lời, có lẽ đã biết rõ tâm ý
của thê tử, cười cười nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.”
Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nét cười, nàng không nói gì nữa, chỉ ôn nhu như vậy nhìn ngắm nam tử trước mặt
này.
Tóc đen nhẹ lướt trên vầng trán mỹ lệ, dường như năm tháng nhân gian cũng không nỡ mang đi vẻ đẹp của nàng.
Hắn mỉm cười ôn hòa, cùng nàng sóng vai mà đứng, rồi vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nàng.
Từ lòng bàn tay hắn truyền đến một tia ấm áp.
Tay trong tay, hai trái tim như cùng nhịp đập.
Sau đó nàng liền nghe được thanh âm của hắn, tựa hồ cũng mang thêm
vài phần hoài niệm, nói: “Không biết tại sao, nhìn Bàn Cổ Đại Điện,
trong lòng ta lại nhớ tới Thiên Đế Bảo Khố năm xưa.”
“Thiên Đế Bảo Khố…” Lục Tuyết Kỳ trong miệng nhẹ nhàng niệm một câu,
bỗng có chút hoảng hốt, sau đó nàng cảm giác được bàn tay lớn kia khẽ
nắm chặt thêm vài phần, rồi buông lỏng ra.
“Ta đi đây.” Trương Tiểu Phàm cười nói với nàng, sau đó đi thẳng về phía trước.
Lục Tuyết Kỳ nhìn theo bóng lưng hắn, muốn nói lại thôi, Trương Tiểu
Phàm dường như cảm thấy cái gì, chợt dừng bước, sau đó xoay đầu lại,
cười nói với nàng:
“Nàng yên tâm, ta sẽ trở lại.”
Lục Tuyết Kỳ vốn là khẽ giật mình, lập tức giống như nghĩ tới điều
gì, trên gương mặt tuyết bạch không hiểu sao lại thoáng đỏ lên, sau đó
nàng ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn nam tử kia, nặng nề mà gật đầu.
Trương Tiểu Phàm cười to, thả người mà đi, hướng về tòa cổ điện trong sơn cốc kia bay đến, mà Lục Tuyết Kỳ đứng trên ngọn núi, áo trắng bồng
bềnh, dõi theo thân ảnh nam tử kia, nhất thời có chút ngây dại.
“Chàng phải trở lại…” Trong miệng nàng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó
khẽ cười, như cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở: “Ngươi trở lại rồi!”
*******
Đây là một địa phương kỳ dị, giống như trên một tế đàn cổ xưa, chín
cây cột lớn làm thành một vòng tròn, đứng vững giữa không gian vô tận mà hoang dã.
Mà Tiêu Dật Tài giờ phút này lại thần bí tiến vào đây, một thân đạo
bào xanh sẫm bị những cơn gió cuồng dã không ngừng thổi bay phất phới.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu hắn, mây đen tựa hồ ngưng tụ hàng vạn năm che kín thương khung, bầu trời phương xa điện mang lập loè, tiếng sấm ù ù
như muốn cảnh tỉnh nơi đây rõ ràng là một địa phương tà ác đã bị nhân
gian quên lãng.
“Oanh!”
Một tiếng kinh lôi giống như nổ vang bên tai, thiên địa biến sắc,
điện mang phá không xé rách toàn bộ tầng mây, thanh thế không gì sánh
kịp. Nhưng dưới thiên uy hung hãn vô cùng đó, thần sắc Tiêu Dật Tài vẫn
lạnh như băng, chưa từng cải biến chút nào. Hắn đứng giữa chín cây cột
lớn trên tế đàn, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ vật đang được tế đàn cung phụng.
Đó là một chuôi thạch kiếm!
Một chuôi thạch kiếm cổ xưa mà bình phàm!
Cổ vãng kim lai, thanh kiếm cường đại nhất đồng thời cũng là hung hãn nhất!
Tru Tiên!
________________________________________________________
Hiện tại đã hết quyển 4, chúng ta cùng chờ tác giả Tiêu Đình ra tiếp quyển 5 thui nào ^^
Cảm ơn bạn Lăng Tiêu đã share nguồn dịch.
Edit: Lăng Tiêu
Nguồn: langtieutu.wordpress.com
link nguồn: http://langtieutu.wordpress.com/2013/08/20/tru-tien-2-chuong-124-mach-nuoc-ngam/