Cách xa như vậy, lại phảng phất vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực thèm thuồng của đạo nhân kia, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm
chằm thân hình thành thục đẫy đà của Từ Mộng Hồng, giống như muốn trực
tiếp đẩy nàng ra lột sạch y phục, triển lộ dục vọng trần trụi một phen.
Từ Mộng Hồng ánh mắt lạnh lẽo, ba người Vương Tông Cảnh bên cạnh cũng không sai biệt lắm đồng thời phát giác, nhất thời mỗi người sắc mặt đại biến, lạnh như sương, băng lãnh hướng Linh Tiêu Môn bên kia nhìn sang.
Chỉ thấy đạo nhân kia nhìn qua còn khá trẻ, bộ dáng bất quá mới khoảng
hai mươi, tướng mạo cũng không tệ lắm, duy chỉ có thần sắc đang nhìn Từ
Mộng Hồng lại cực kỳ tham lam, hạ lưu, lập tức làm cho khí chất cả người trở nên hèn mọn bỉ ổi. Cũng vừa lúc đó, một đạo nhân khác của Linh Tiêu Môn tựa hồ cũng đã nhận ra điều gì, quay đầu hướng bên này nhìn một
cái, lập tức quát lớn đạo sĩ đang mê đắm kia. Thoạt nhìn đạo nhân này
thân phận không thấp, sắc quỷ đạo nhân kia bị hắn quát một câu rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, thành thành thật thật đứng một bên.
Bất quá đạo nhân kia sau khi quát lớn, cũng không thèm liếc qua mấy
người Từ Mộng Hồng bên này lấy một cái, chỉ chăm chú quan sát Thiên Linh Cốc, vẻ kiêu căng hiện rõ trên mặt.
Từ Mộng Hồng lụa trắng che mặt liên tục rung rung, người bên cạnh
nhìn không ra sắc mặt nàng, nhưng ai cũng có thể nhận thấy vị Hồng tỷ
này đang rất không thoải mái. Vừa rồi ánh mắt của sắc quỷ kia thật sự
quá ghê tởm, đồng thời lại thêm vẻ mặt mê đắm thèm nhỏ dãi, rõ ràng là
một bộ hận không thể lập tức đem Từ Mộng Hồng lột sạch đè xuống đất hung hăng chà đạp ngay tại chỗ.
Háo sắc đã đến trình độ không kiêng nể gì như thế, coi như là bốn người họ bình sinh ít thấy rồi.
Ngao Khuê thường ngày vô cùng tôn kính Từ Mộng Hồng, chứng kiến một
màn vừa rồi đã sớm tức giận đến khí huyết sôi trào, lang nha bổng cực
lớn được triệu ra, nắm chắc trong tay, hắn bước lên một bước, tức giận
thấp giọng nói: “Hồng tỷ, chúng ta qua giáo huấn bọn chúng một trận!”
Vương Tông Cảnh lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên quang mang kỳ
lạ, cả người thoáng chút chần chờ, rồi bước ra một bước đứng bên người
Ngao Khuê. Ngao Khuê hơi ngơ ngác một chút, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng,
liên tục gật đầu với Vương Tông Cảnh, “hắc” một tiếng, nói: “Tiểu Vương, quả nhiên có nghĩa khí!”
Chỉ là lúc này lại nghe Tây Môn Anh Duệ ho khan một tiếng, nói: “Hồng tỷ, đại sự làm trọng.”
Tấm lụa che mặt Từ Mộng Hồng khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, chỉ thấy Tây Môn Anh Duệ sắc mặt thản nhiên, thấp giọng nói: “Hồng tỷ, chỉ cần Linh Tiêu Môn vẫn còn ở tại Lương Châu, về sau chúng ta có
rất nhiều cơ hội tìm bọn chúng xử lý, đến lúc đó đem gã sắc quỷ đạo sĩ
kia hung hăng rút gân lột da, đủ loại biện pháp khiến hắn phải hối hận.
Bất quá trước mắt Bàn Cổ Đại Điện sắp xuất thế, chúng ta lại thân mang
nhiệm vụ tầm bảo, do đó không nên phức tạp hóa vấn đề, ảnh hưởng tới đại sự.”
Từ Mộng Hồng trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu, nói: “Ngươi nói
đúng.” Nói xong lạnh lùng hướng Linh Tiêu Môn bên kia nhìn thoáng qua,
đặc biệt là sắc quỷ đạo sĩ kia, đem bộ mặt hèn mọn bỉ ổi của hắn một mực nhớ kỹ, sau đó ánh mắt liền dời đi nơi khác.
Từ Mộng Hồng đã mở miệng buông tha, Ngao Khuê cùng Vương Tông Cảnh
hai người tự nhiên không còn biện pháp nào, đều hậm hực trở về. Ngao
Khuê trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ, nói: “Con mẹ nó, loại đạo sĩ không biết xấu hổ này mà cũng dám cả ngày khoe khoang cái gì mà chính đạo cơ
đấy…”
Vương Tông Cảnh vẫn như thường ngày, mặt không biểu tình, chỉ là
trong lòng không khỏi tiếc nuối. Vừa rồi sự việc kia đột nhiên xuất
hiện, vốn là hắn muốn mượn cơ hội này sinh sự, tạo ra xung đột cùng
những người khác, kể từ đó kế hoạch tiến vào Bàn Cổ Đại Điện tìm kiếm
Tinh La Tán nói không chừng cứ như vậy không bệnh mà vong. Chỉ là không
nghĩ đến Tây Môn Anh Duệ lại tỉnh táo như vậy, thoáng cái liền khích lệ
Từ Mộng Hồng, khiến Vương Tông Cảnh mất trắng một phen tâm tư.
Bốn người trong tràng đều không nói gì, không khí nhất thời có chút
trầm mặc khẩn trương. Sau một lúc lâu, Tây Môn Anh Duệ như là tùy ý mở
miệng nói: “Các ngươi nhìn xem, hôm nay cũng có không ít gương mặt quen
thuộc này.”
Ba người giương mắt hướng phía dưới núi nhìn lại, sau một lát tập
trung quan sát, quả nhiên đúng như lời Tây Môn Anh Duệ, ở đằng kia trong đám người đông nghịt có thể nhận ra một ít gương mặt, mà thân phận bối
cảnh của những người này lại đại biểu cho rất nhiều môn phái thế lực bất đồng.
“Tồi Sơn Cốc, Huyết Dương Đình, Xuyên Vân Hiên, Tật Phong Điện,… Ách, người kia có chút lạ mắt, bất quá nhìn trang phục thì hẳn là người của
Hạt Vương Phong a.”
“Bên kia là Hắc Phong Tự, cạnh đó là Tử Hỏa Phái, Đại Nhật Như Lai Tông, Bách Hợp Môn,…”
“Bách Hợp Môn? Chính là môn phái chỉ thu nhận nữ lưu đó sao? Không ngờ các nàng cũng tới!”
“Cũng không hẳn như vậy, nghe nói môn phái này thu nhận đều là những
nữ nhân oán khí sâu nặng, thù hận nam tử. Một khi chọc tới các nàng, đạo hạnh cao thì cũng thôi, chẳng qua nếu thất thủ rồi bị các nàng bắt
sống, nhất định sẽ rất thể thảm a…hẳn là bị giày vò đến không còn hình
người rồi.”
Từ Mộng Hồng cười lạnh một tiếng, nói: “Ta ngược lại rất muốn xem sắc quỷ đạo nhân kia đụng phải những nữ nhân Bách Hợp Môn này, hẳn là rất
thú vị a.”
“Ha ha ha ha…” Ba nam nhân bên cạnh đều bật cười, liếc mắt nhìn nhau, lại không nói thêm cái gì.
Bốn người lại quan sát trong chốc lát, kết quả đúng như sở liệu, càng lúc càng nhận ra nhiều môn phái. Phải biết rằng mấy người bọn họ tại
Lương Châu đã lăn lộn không ít năm, hành tẩu giang hồ, chém chém giết
giết, tầm mắt lịch duyệt mỗi người đều cực cao, mặc dù hầu hết là người
không quen, nhưng bằng vào trí nhớ cùng một ít đặc thù trang phục, cũng
đoán được đến bảy, tám phần. Đến cuối cùng tổng kết lại, chỉ với bốn
người họ đã nhận ra tới hơn 130 môn phái lớn nhỏ.
Ngoài ra, còn có càng nhiều môn phái từ đầu tới chân đều xa lạ, trang phục lạ lẫm, hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng đã từng thấy qua, chắc
hẳn là các môn phái bên ngoài Lương Châu, chạy ngàn dặm xa xôi đến tham
gia náo nhiệt, mà những người này thoạt nhìn lại đếm không hết.
Thu hồi ánh mắt, bốn người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, Ngao Khuê cười khan một tiếng, nói: “Ta thấy mấy môn phái ở Lương Châu đều đã đến đủ.”
Ba người kia cũng cười cười, chỉ là trong tiếng cười có vài phần đắng chát, dưới tình huống này mà không có thủ đoạn đặc thù, muốn vào trong
Bàn Cổ Đại Điện đoạt lấy kỳ bảo Tinh La Tán kia, chỉ sợ là thiên nan vạn nan. Trong lúc nhất thời, mấy người đều trầm mặc.
Vương Tông Cảnh đứng trên một tảng đá lớn hơi nghiêng, ánh mắt ngưng
trọng, hướng về đám đông xa xa nhìn một hồi, lại quay đầu nhìn núi rừng
xung quanh, cũng mơ hồ có thể thấy được bóng người ẩn hiện, trong lòng
hắn bỗng nổi lên một loại cảm giác khác lạ, có lẽ người của Thanh Vân
Môn cũng đang đứng ngay tại đây…
Người đông nghìn nghịt, dùng đại khí thế mấy chục năm qua chưa từng
thấy vây quanh Thiên Linh Cốc, như mây đen áp đỉnh, phảng phất lại như
sóng lớn, chỉ cần động một cái liền có thể đem tòa sơn cốc vốn yên tĩnh
trầm mặc kia nuốt chửng hoàn toàn.
Thế nhưng sóng lớn kia vẫn không có động.
Bốn người Từ Mộng Hồng đứng bên một tảng đá lớn trên sườn núi phía
đông, đợi thật lâu thật lâu, thẳng đến khi sắc trời dần dần ảm đạm,
hoàng hôn buông xuống. Người vây quanh Thiên Linh Cốc càng ngày càng
nhiều, nhưng vẫn không có ai dẫn đầu xông vào sơn cốc.
Hết thảy mọi người đều đang chờ đợi.
Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy một màn trước mắt này sao mà quen
thuộc thế, dường như mình cũng từng trải qua một màn tương tự như vậy
rồi.
Đứng bên cự thạch, lãnh đạm nhìn biển người bên ngoài sơn cốc, vô số
kẻ dã tâm bừng bừng đang tham lam nhìn quanh… Suy nghĩ hồi lâu, hắn bỗng nhiên giật mình, cái này rõ ràng chính là tái diễn chuyện xưa của Ba
gia Lương Châu, chỉ có điều quy mô cùng nhân số phóng đại vô số lần mà
thôi.
Ánh tịch dương cuối cùng rốt cục vẫn phải trước vô số ánh nhìn soi
mói của người đời, lặng yên không một tiếng động rơi xuống đỉnh núi, màn đêm trầm mặc hàng lâm. Khi bóng đêm bắt đầu bao phủ phiến sơn mạch bao
gồm cả tòa sơn cốc này, thân ảnh tất cả mọi người đều lặng yên dung nhập vào hắc ám vô biên vô tận.
Có bao nhiêu cặp mắt trong màn đêm u ám thâm trầm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sơn cốc kia?
Bầu trời đêm nay không trăng không sao, gió núi dần dần trở nên lạnh
thấu xương, đúng là một đêm trăng tàn gió lạnh. Tiếng côn trùng từ một
bụi cỏ vô danh nhẹ nhàng phiêu đãng, trở thành khúc nhạc duy nhất trong
màn đêm thê lương.
Khắp đất trời hoàn toàn yên tĩnh.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, thanh
âm kia vọng khắp vách núi lại càng trở nên ngân vang, nghe đặc biệt chói tai. Trong đêm đen, vô số bóng đen phảng phất đều kinh động, nhưng rất
nhanh đại đa số người đều phát giác âm thanh kia là từ biển người dày
đặc trên phiến đất bằng dưới chân núi.
Cùng lúc đó, tiếng đao kiếm phá không rít vang, rồi tiếng kêu thảm,
tiếng quát tháo, gọi cười lộn xộn đủ loại thanh âm mang theo huyết tinh
thảm thiết, ùn ùn kéo đến, dù trời rất tối vẫn có thể cảm giác được dưới núi nhất thời là một mảnh đại loạn.
Màn đêm luôn là bình chướng tốt nhất, cũng là sát thủ hiểm ác nhất.
Tại thời khắc này, không biết có bao nhiêu người thầm hô may mắn chính mình trốn ở nơi thưa thớt trống trải.
Thì ra chém giết bắt đầu bộc phát từ dưới chân núi, sau đó không
ngừng lan rộng, dù trong đó có người còn lý trí, hoặc quát bảo ngừng
lại, hoặc nhượng bộ, hoặc dùng thân phận bối cảnh, thậm chí dứt khoát
dùng pháp bảo thắp sáng,… đều không thể ngăn cản, ánh sáng một khi thắp
lên lại trở thành mục tiêu bắt mắt nhất, rất nhanh liền bị vô số sát thủ trong bóng đêm bao phủ.
Vùng đất Lương Châu hỗn loạn bao nhiêu năm tháng, trong đó không biết bao nhiêu môn phái có oán thù lớn nhỏ, mà đêm tối tựa hồ lại là cơ hội
tốt nhất để mọi người phóng thích loại cừu hận này. Một hồi tàn sát
trong đêm cứ như vậy triển khai.
Mùi máu tươi theo gió bay tới, Vương Tông Cảnh đứng trên sườn núi,
sắc mặt lạnh lùng, ngay tại lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được bên
cạnh có người nhích lại gần. Trong lòng cảnh giác, ngay lúc tay phải vừa định động thủ, lại nhận ra đó là Tây Môn Anh Duệ.
Hắn có chút kinh ngạc, chỉ thấy Tây Môn Anh Duệ đứng ở bên cạnh, cùng hắn sóng vai hướng dưới núi nhìn xuống, sau đó hạ giọng, dùng thanh âm
chỉ hai người họ mới có thể nghe được, nói khẽ: “Tiểu Vương, ta có một
chuyện không rõ, muốn hỏi ngươi một chút.”
“Ừm, chuyện gì?”
Tây Môn Anh Duệ khuôn mặt trong đêm có chút mơ hồ, Vương Tông Cảnh
nhìn hắn, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia vốn là anh tuấn âm trầm, giờ phút
này giống như đã hóa thành một đoàn sương mù màu đen khó có thể thấy rõ. Sau một lát, chỉ nghe Tây Môn Anh Duệ sâu xa nói:
“Ngươi bình thường vô cùng tỉnh táo, vì sao lúc nãy lại xúc động
chẳng khác gì Ngao Khuê, thiếu chút nữa khơi mào xung đột giữa chúng ta
cùng Linh Tiêu Môn?”
Edit: Lăng Tiêu
Nguồn: langtieutu.wordpress.com
link nguồn: http://langtieutu.wordpress.com/2013/08/20/tru-tien-2-chuong-120-nghi-van/