Tiên kiếm từ từ giảm tốc độ giữa lưng chừng không, tiến tới gần tòa núi to lớn sừng sững giữa biển mây, tiếng chuông du dương từ trên đỉnh núi xa xa truyền lại, vang vọng giữa thiên địa; có linh thú tiên hạc đùa giỡn bay lượn, cổ thụ to lớn um tùm dây leo chằng chịt, đưa mắt nhìn về nơi xa lại thấy có một cái cầu vồng bắc ngang trời đất, lấp lánh hào quang bảy sắc tráng lệ tuyệt vời. Cảnh này sắc này chẳng thấy có nửa điểm bụi trần, chỉ có thể gọi là cảnh thần tiên trong nhân gian.
Hai người từ từ hạ xuống theo tiên kiếm, Vương Tông Cảnh nhìn thấy bên dưới hiện ra một cái sân bằng phẳng cực lớn, thấp thoáng có thể thấy được mặt sân được lát hoàn toàn bằng ngọc thạch màu trắng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra những tia sáng ôn hòa, bên cạnh sân là những hàng lan can bằng bạch ngọc nằm lặng lẽ, giữa sân còn có chín cái đỉnh lớn được sắp xếp theo phương vị cửu cung, từng làn khói nhẹ vấn vít bốc lên ngưng đọng trong không trung mà không tan, từ tận đằng xa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Xa hơn nữa là mây mù mênh mang, vừa vặn che lấy một mặt sân, gió núi khuấy đảo khiến cho những làn mây trắng cực kỳ tinh khiết bay tới bao phủ khắp cả sân, người đi bên trên, mây trắng bám sát mắt cá như đi trong mây, tựa là thần tiên vậy. Gió núi hùng tráng, trời đất nguy nga, biển mây mênh mang cuộn gió khiến mây mù dập dờn như sóng cuốn, từng lớp từng lớp vô cùng vô tận.
Vương Tông Cảnh nhìn tới hoa mắt say sưa, vẻ đẹp đất trời cỡ này, thắng cảnh tiên gia cỡ này trong thế tục nào thấy được mấy lần? Giờ này phút này, chỉ hận hai mắt quá ít, tầm nhìn quá hẹp không thể đem toàn bộ cảnh đẹp thanh tú của thiên địa tạo hóa thu hết vào trong tâm. Vương Tế Vũ ngự tiên kiếm từ trên không hạ xuống, sau một làn hào quang chao động, tiên kiếm biến mất vào trong cổ tay nàng, hai người đã đứng trên khoảng sân rộng lớn đó.
Mây mù mênh mang phớt qua dưới chân, dường như từ mắt cá chân truyền lên cảm giác nhẹ nhàng và lạnh lẽo. Nếu mặt sân dưới chân không có cảm nhận chắc chắn cứng rắn, thật khiến người ta tưởng tượng đó là hư không vậy. Vương Tế Vũ mỉm cười nhìn xung quanh, sau đó nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu đệ, chỗ này chính là một nơi rất nổi tiếng trong Thanh Vân Lục Cảnh, tên gọi là Vân Hải.”
Vương Tông Cảnh gật đầu lia lịa, phóng mắt nhìn thấy bên trên Vân Hải tiên khí nghi ngút, khí thế phi phàm, thỉnh thoảng lại có từng nhóm hai ba người đệ tử Thanh Vân Môn đi qua đi lại giữa mây mù, trông người cứ y như thần tiên vậy. Chín cái đỉnh lớn phía trước, cái nào cũng cao bằng mấy người thường, sừng sững uy nghiêm, càng khiến cho nơi tiên cảnh này thêm mấy phần trang trọng.
Vương Tế Vũ dẫn nó chầm chậm dạo bước giữa Vân Hải, trông Vương Tông Cảnh như một cậu bé dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên tán thưởng, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, lại nhớ tới năm xưa khi mình mới tới đây cũng không phải vì những kỳ cảnh thần tiên trong thế giới này mà kinh thán mãi hay sao. Lần này nhìn đệ đệ, nàng cũng gần như nhìn thấy chính mình ngày trước. Nàng mỉm cười chỉ ngọn núi hùng vĩ nói: “Ngọn núi mà chúng ta đang đứng đây tên là Thông Thiên Phong, là ngọn núi cao nhất trong dãy Thanh Vân Sơn, đồng thời cũng là nơi trung tâm của Thanh Vân Môn, những vị trí trọng yếu trong môn phái đều ở đây cả. Trong dãy Thanh Vân Sơn nổi tiếng thiên hạ tổng cộng có bảy tòa sơn phong hùng vĩ, trừ Thông Thiên Phong là cao to nhất ra, sáu tòa còn lại lần lượt là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc, Triêu Dương và Lạc Hà, đệ nhìn bên này này.” Nói đoạn ngón tay Vương Tế Vũ chỉ về phía xa ngoài Vân Hải, Vương Tông Cảnh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy biển mây mênh mông, xa tít tắp quả nhiên còn có năm tòa sơn phong cực lớn có phương vị và độ cao thấp khác nhau, sừng sững nguy nga xuyên thủng tầng mây.
“Năm tòa sơn phong này chính là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc và Triêu Dương trong bảy tòa sơn phong của Thanh Vân Sơn. Còn tòa Lạc Hà Phong thì lại nằm ở phía tây,” Vương Tế Vũ xoay người chỉ vào thân núi cao vút của Thông Thiên Phong, cười nói tiếp: “Bị Thông Thiên Phong chắn mất rồi, chúng ta ở đây không nhìn thấy được.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, đưa mắt nhìn ra, thấy cảnh đẹp nơi Vân Hải này thì lòng lại hưng phấn không kìm chế được. Đúng lúc đó chợt thấy trong Vân Hải ở phía trước có một người đi tới, mỉm cười ôn hòa nói: “Cậu quả nhiên đã tới rồi.”
Chị em nhà họ Vương nhìn lại thì ra người tới là một người quen, chính là Minh Dương đạo nhân ngày trước từng tới Long Hồ Vương gia, hai người đều ngẩn ra sau đó vội vàng làm lễ. Vương Tế Vũ bật cười một tiếng, gọi: “Sư thúc.”
Minh Dương đạo nhân cười đáp lời, đưa mắt nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Nghe nói cậu cũng đã thông qua kiểm tra, chuẩn bị tham gia Hội Thi Thanh Vân rồi?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Vâng.”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười: “Vậy coi như đã qua được một cửa, nhưng trong Hội Thi Thanh Vân anh tài vô số, ắt một năm ở lại đây sẽ không dễ dàng như vậy đâu, sẽ phải trải qua một phen rèn luyện, cậu phải tự lo lấy. Ngày đó Lâm sư huynh khá coi trọng cậu, cậu đừng để cho huynh ấy phải thất vọng.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh thoáng động, hỏi: “Lâm tiền bối người đã về rồi ư?”
Minh Dương đạo nhân lắc đầu, đáp: “Lâm sư huynh còn chưa về núi, bất quá theo ta tính toán thì cũng là chuyện trong mấy ngày tới thôi.”
Vương Tông Cảnh “Ồ” lên một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe thấy Vương Tế Vũ ở bên cạnh hỏi chen một câu: “Minh Dương sư thúc, người nói vị Lâm sư huynh đó, chẳng lẽ lại là Lâm Kinh Vũ Lâm sư thúc sao?”
Minh Dương đạo nhân khẽ cười, nói: “Chính xác.” Nói xong lại quay sang chào Vương Tông Cảnh: “Ta còn có mấy chuyện phải đi gặp Chưởng giáo chân nhân, mấy người cứ từ từ chơi nha.” Nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, có điều mới đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn Vương Tế Vũ nói: “Tế Vũ, con dẫn đệ đệ đi xem thoải mái, bất quá quy định của bản môn con không được quên đấy.”
Vương Tế Vũ cười hi hi đáp: “Con nhớ rồi, sư thúc, người cứ yên tâm.”
Minh Dương đạo nhân cười vẻ nhắc nhở rồi xoay người rời khỏi. Vương Tông Cảnh ở bên cạnh hơi hiếu kỳ hỏi: “Tỷ, quy định gì vậy?”
Vương Tế Vũ kéo nó đi về phía trước, cười đáp: “Còn có thể có quy định gì đây, chính là có một số chỗ đến chơi thoải mái, một số chỗ không thể dẫn đệ tới xem được, ít nhất trước khi đệ nhập môn sẽ không thể đến.”
Vương Tông Cảnh hiểu ra, đang định nói gì đó thì lại thấy Vương Tế Vũ đưa tay chỉ về phía trước, mỉm cười thốt: “Tiểu đệ, đệ xem, chỗ đó cảnh vật như một cây cầu vồng ngang trời, chính là Hồng Kiều nổi danh trong Thanh Vân Môn chúng ta đó, cũng được xếp vào một trong Thanh Vân Lục Cảnh.”
Vương Tông Cảnh ngước đầu đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy mình trong lúc bất tri bất giác đã đi được một đoạn trong Vân Hải, phía trước đã tới một chỗ rìa sân, ở đó có một cây cầu đá thế như chim bay ngang trời, một đầu đặt bên rìa của Vân Hải, đầu kia vượt ngang hư không hướng về một phía xa xa. Gió núi thổi tới, mây mù nghi ngút, cây cầu đá đó trông không có thứ gì chống đỡ mà dũng mãnh như con rồng xuyên mây như chực phá không bay đi; trên cầu còn có hai dòng nước trong vắt từ hai bên cầu đổ xuống như suối, dưới ánh mặt trời khúc xạ chiếu thành cầu vồng bảy sắc xoay xung quanh thân cầu, thoáng nhìn thì cây cầu đá này như một cái cầu vồng khổng lồ vạch ngang thiên địa, mỹ lệ vô cùng.
Trong đất trời lại có thắng cảnh được tạo ra một cách tài tình đến bực này.
Vương Tông Cảnh nhất thời nói không lên tiếng, chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn, sóng lòng xao động. Vương Tế Vũ cũng nhìn về phía Hồng Kiều mấy lượt, hít sâu một hơi rồi sau đó mỉm cười thốt: “Trên Hồng Kiều, chính là Ngọc Thanh Điện của Chưởng giáo chân nhân và các vị trưởng lão bản môn, chỗ đó không phải chỗ đệ hiện tại có thể tới, để sau này tính tiếp.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Vương Tế Vũ nhìn thấy cười mắng: “Tiểu tử tham lam, đừng nói là lên Hồng Kiều, đệ phải biết ngay cả Vân Hải đây cũng không phải là chỗ đám tham gia Hội Thi Thanh Vân dưới núi kia có thể tùy tiện lên xem đâu. Cũng là do tỷ tỷ của đệ đã ở trên Thanh Vân ba năm, lại phải qua chào hỏi trước mấy chỗ mới có thể đưa đệ lên đây ngắm cảnh đấy.”
Vương Tông Cảnh chợt hiểu ra, cười đáp: “Cám ơn tỷ tỷ, xem ra đệ được nhờ bóng của tỷ rồi.”
Vương Tế Vũ cười “hắc” một tiếng, nói: “Đi thôi, tỷ dẫn đệ đi ngắm mấy cảnh đẹp nữa.”
Hai chị em cứ như vậy dạo chơi trên đỉnh Thanh Vân Sơn, Vương Tế Vũ tâm tình rất vui, dọc đường cười nói chỉ trỏ cảnh vật, giảng giải một số điển cố giai thoại trong Thanh Vân Môn, cũng khiến Vương Tông Cảnh nghe thấy vô cùng mới mẻ. Trong lúc nói cười, thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, bất tri bất giác trời đã gần hoàng hôn.
Từ một con đường núi đi xuống, đã thấy Vân Hải ở phía trước không xa, Vương Tế Vũ tu đạo đã có thành tựu, Vương Tông Cảnh thì cơ thể khỏe mạnh, hai người tinh thần vẫn còn phơi phới không hề có chút mệt mỏi nào. Đồng thời Vương Tông Cảnh vẫn nghe tỷ tỷ không biết đã dẫn câu chuyện đi tận đâu đâu, đang kể với nó một số tình huống hiện tại trong Thanh Vân Môn: “…tiểu đệ, đoạn trước tỷ đã nói cho đệ rồi đấy, năm xưa sau trận hạo kiếp thú thần, thế hệ cao thủ lớn tuổi của Thanh Vân Môn người chết người bị thương, cho tới hiện nay gần như chẳng còn lại mấy vị nữa. Những vị sư tổ còn sống hiện tại cũng không còn quan tâm tới những chuyện lớn trong môn phái nữa. Còn chưởng giáo Tiêu chân nhân năm đó ra sức gạt dư luận, thực hiện đại sự bảy mạch hợp nhất xong liền thành lập Trưởng lão hội trong Thanh Vân Môn, bây giờ các chuyện lớn của môn phái đều do Trưởng lão hội bàn bạc quyết định hết.”
Nói tới đây, Vương Tế Vũ hạ giọng tiếp: “Nghe nói người được xếp vào Trưởng lão hội đều là những nhân vật lợi hại đảm nhiệm vị trí thủ tọa các mạch năm xưa, Tiêu chân nhân năm đó vì thực hiện đại sư, không thể không nhượng bộ chuyện đó một chút.”
Vương Tông Cảnh trong lòng chấn động, vốn cho rằng Chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân Môn phải là nhân vật thiên hạ vô song, không ngờ trong đồng môn cũng có những nhân vật thực lực ghê gớm, khiến Chưởng giáo chân nhân cũng không thể không kiêng dè. Vương Tế Vũ đưa bàn tay ra, từng ngón tay lần lượt gập lại: “Trong các vị trưởng lão, xếp hạng nhất đương nhiên là Chưởng giáo Tiêu chân nhân, vị thứ hai là Tề Hạo trưởng lão trước xuất thân từ chi mạch Long Thủ Phong, vị thứ ba là Lục Tuyết Kỳ trưởng lão xuất thân Tiểu Trúc Phong, vị thứ tư là Tăng Thư Thư trưởng lão xuất thân Phong Hồi Phong, à, cũng là sư phụ của tỷ đấy.”
Vương Tông Cảnh kinh ngạc, hỏi ngay: “Tỷ tỷ, không ngờ sư phụ của tỷ lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.”
Vương Tế Vũ hơi đắc ý nói: “Cũng tương đối, đáng tiếc mấy ngày nay sư phụ của tỷ luyện đan thất bại, tâm tình đang lúc nóng nảy, cơ hội không tốt lắm. Sau này có điều kiện, tỷ sẽ dẫn đệ tới gặp ông ấy, nếu hợp mắt lão nhân gia, nói không chừng có thể sẽ cho đệ một đoạn cơ duyên cũng nên.”
Vương Tông Cảnh liên tiếp gật đầu, trong lòng tưởng tượng ra vị Tăng Thư Thư trưởng lão đó ắt có bộ dạng nổi bật, hào quang chính nghĩa lẫm liệt, tiên phong đạo cốt như thần tiên. Sau đó lại hỏi tiếp: “À, tỷ tỷ, vậy trong Trưởng lão hội còn có ba vị trưởng lão nữa, là những người nào?”
Vương Tế Vũ nhìn nó khinh khỉnh, nói: “Ai bảo với đệ còn ba người nữa thế?”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hỏi vẻ kỳ lạ: “Thì nghe tỷ vừa nói xong, lẽ nào không phải sau khi bảy mạch hợp nhất thì mỗi một mạch đều chiếm một vị trí trong Trưởng lão hội hay sao?”
Vương Tế Vũ trầm mặc giây lát rồi đáp: “Đâu có, trừ bốn vị trưởng lão mà tỷ vừa kể, hiện tại trong Trưởng lão hội chỉ còn lại một vị nữa thôi, là vị xuất thân từ Đại Trúc Phong, trưởng lão Tống Đại Nhân.” Nói tới đây, nàng dừng một chút tựa hồ đang thở dài, rồi tiếp: “Kỳ thực tỷ cũng từng nghe một vị sư huynh nói qua chuyện ngày trước, lúc Trưởng lão hội mới thành lập thì đích xác giống như đệ vừa nói, tổng cộng có bảy vị trưởng lão, mỗi một mạch chiếm một vị trí, có điều những năm sau nhân lực suy tàn, trong số đệ tử truyền lại của hai chi mạch Triêu Dương và Lạc Hà không có nhân tài nào đặc biệt xuất chúng, nên trưởng lão ngày đó sau khi tạ thế thì không lấy bổ sung vào nữa.”
Vương Tông Cảnh lặng im không nói, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Hải ở phía trước đang càng lúc càng gần, trong ánh nắng quái hoàng hôn, lớp mây mù trắng tinh tựa hồ cũng bị nhuộm màu vàng kim nhàn nhạt của nắng, khẽ khẽ dập dềnh. Chuyện bỏ hay lập những trưởng lão đó, chắc phải là chuyện bí mật trong quá khứ của nội bộ Thanh Vân Môn, bây giờ thì thấy cũng bình thường, nhưng nếu nghĩ về chuyện năm đó, người ta không khỏi thầm suy đoán ẩn dưới sự bình thường của ngày hôm nay không chừng là cả một sự biến động kinh người.
Vương Tế Vũ lắc đầu thở dài: “Hiện tại đối với đệ thì nói tới mấy chuyện này còn quá sớm, sau này đệ tu hành ở dưới núi, chỉ cần dốc lòng tu luyện là được rồi, những chuyện khác thì đừng quản nhiều làm gì, hiểu chưa?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Biết rồi ạ.”
Vương Tế Vũ vỗ tay, giống như muốn xua hết bầu không khí nặng nề mà mình vừa vô tình đề cập tới, sau đó mỉm cười nhìn trời, thốt: “Đi mau đi mau, trời sắp tối rồi, tỷ dẫn đệ đi xem chỗ cuối cùng được xếp vào Thanh Vân Lục Cảnh tại Thông Thiên Phong.”
Vương Tông Cảnh đi theo nàng ta, không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, Thanh Vân Lục Cảnh đó ngoài Vân Hải, Hồng Kiều mà đệ vừa thấy, rốt cục còn những gì nữa?”
Vương Tế Vũ bước mau, vẻ mặt nộ ra nét cười: “Còn có Thúy Bình, Trúc Đào, Nguyệt Đài và Phi Hà. Trúc Đào thì nằm trên Đại Trúc Phong, Nguyệt Đài là cảnh vật của Tiểu Trúc Phong, Phi Hà đương nhiên ở Lạc Hà Phong, bây giờ chúng ta sắp đi chính là chỗ cảnh vật cuối cùng trên Thông Thiên Phong: Thúy Bình.”
※※※
Dưới chân Thanh Vân Sơn, trong Thanh Vân Biệt Viện, theo sắc trời đang tối dần, đám đông tụ tập ở cổng lúc ban ngày hầu hết đã giải tán. Một ngày này có không ít người trẻ tuổi mặt đầy sung sướng đi vào trong Thanh Vân Biệt Viện, nhưng số người ôm hận rời khỏi lại càng nhiều hơn, bất quá cũng sẽ không còn ai nhớ tới bọn họ nữa. Cổng vào biệt viện ồn ào suốt cả ngày hiện tại đã yên tĩnh trở lại, mấy đệ tử Thanh Vân vẫn đang giữ cổng đã thả lỏng, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Từ trong biệt viện thỉnh thoảng lại có một vài thiếu niên nam nữ vẻ mặt hiếu kỳ bước ra, đi qua cổng một cách do dự, bắt đầu dạo chơi xung quanh.
Đối với những người đó, đệ tử Thanh Vân không hề có ý ngăn cản, nhiều lắm cũng là quan sát thêm mấy lần rồi lại quay đầu nói chuyện tiếp.
Theo quy định của Hội Thi Thanh Vân, đệ tử tham gia kiểm tra tối đa không được vượt quá mười bảy tuổi, bằng không nếu tuổi quá lớn thì cũng chẳng còn chỗ nào để cải tạo được nữa, bởi vậy trong những đệ tử bước được vào Thanh Vân Biệt Viện, thiếu niên thiếu nữ nhỏ tuổi chiếm tuyệt đại đa số. Bất quá cho dù như vậy, hiện tại cũng chỉ có mỗi Tô Tiểu Liên mới mười một tuổi, qua hơn một tháng nữa sẽ là mười hai, rõ ràng là quá non nớt yếu đuối.
Lúc này nó đang cúi đầu đi theo sau mấy thiếu niên đang nói huyên thuyên với nhau, có vẻ như vừa mới quen, cả đám từ từ đi về phía cổng lớn. Đệ tử Thanh Vân ở tại cổng không có ý ngăn cản bọn nó, dễ dàng để bọn nó đi ra ngoài. Vốn dĩ Hội Thi Thanh Vân còn chưa bắt đầu, mà đám này bất quá cũng chỉ là những đứa bé mười mấy tuổi, quản chặt vậy để làm gì?
Đi ra khỏi biệt viện, Tô Tiểu Liên nhanh chóng tách rời đám đông, thần sắc trên khuôn mặt có hơi âm trầm vô cảm, so với những đứa trẻ đang hưng phấn vì đã thông qua được kỳ kiểm tra thì rõ ràng khác hẳn. Một mình bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, từ từ đi tới con đường bị mảng rừng bao phủ lúc trước.
Trên con đường rừng um tùm, ánh nắng cả ngày bị che chắn hết chỉ còn lưu lại sự mát mẻ, tới lúc màn đêm buông xuống nơi đây so với đoạn đường bên ngoài cũng tối tăm hơn, bởi vậy rất ít người đi qua đây vào lúc này, chẳng mấy chốc trên con đường tăm tối đó chỉ còn lại một mình bóng dáng của Tô Tiểu Liên, lặng lẽ đi dưới những bóng cây u ám.
Trong im lặng, bước chân thiếu nữ chợt trở thành những tiếng vang, tuy Tô Tiểu Liên không hề bước mạnh hơn nhưng từng tiếng bước chân vốn nhỏ bé đó lúc này lại từ từ vang vọng khắp trong rừng, tiếng “Xoẹt, xoẹt, xoẹt” hồi đi hồi lại, tỏa ra khắp nơi.
Một tia sáng yếu ớt đột nhiên lóe lên trong rừng sâu, tựa hồ cùng lúc, Tô Tiểu Liên liềm cảm thấy có thứ gì đó, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Ánh u quang lặng lẽ đó ngưng đọng mà không tan, như cặp mắt của một con yêu thú từ trong bóng tối đang lạnh lùng nhìn lại nơi này, đợi một lát rồi sau đó nhẹ nhàng lướt lại. Tô Tiểu Liên đứng trong bóng đêm, chăm chú nhìn ánh u quang, cơ thể hơi run rẩy, sắc mặt hình như đã bắt đầu trở nên trắng nhợt, nhưng không hiểu sao vẫn kiên cường đứng tại chỗ, không hề động đậy.
Ánh u quang từ từ xáp lại gần, dừng lại cách Tô Tiểu Liên khoảng mấy thước rồi thình lình tắt ngóm. Giây lát sau cành cây xung quanh khẽ rung, từ trong bóng đêm bước ra một bóng đàn ông cao lớn, trông phải cao tới gấp đôi Tô Tiểu Liên, từ từ đi tới ngay trước mặt nó.
Một bầu không khí quỷ dị mang mùi hôi thối của tử vong truyền tới, thân hình Tô Tiểu Liên tựa hồ càng run kinh hơn, dưới tia sáng yếu ớt, thoáng có thể thấy hai bàn tay nó căng thẳng nắm lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào cả thịt.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trong bóng tối âm u, bóng đen đó chậm rãi cất tiếng, nhưng giọng nói nghe có vẻ quan tâm, có điều trong bầu không khí xung quanh đầy quỷ dị này, người ta không thể cảm thấy ấm áp nổi một chút nào hết.
Lồng ngực Tô Tiểu Liên phập phồng, hơi thở hổn hển, qua một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Tôi rất ổn, đã thông qua kiểm tra.”
“Ừ,” người trong bóng tối tựa hồ không hề vui vẻ hay nghi ngờ gì câu trả lời này, chỉ tùy tiện phát ra một tiếng, qua một lúc sau lại nghe thấy y mở miệng nói: “Cho ta xem cái hình đó.”
Thân hình Tô Tiểu Liên lập tức run rẩy mãnh liệt, hàm răng bất giác cắn chặt bờ môi, khuôn mặt nhỏ bé tuy non nớt nhưng đã có nét sương gió thoáng hiện vẻ sợ hãi, có điều nó vẫn chầm chậm quay người lại, trong bóng tối đen kịt từ từ đưa tay ra trước ngực sờ mò một hồi, đột nhiên tụt hẳn lưng áo xuống quá nửa, lộ ra mảng lưng trắng nõn.
Làn u quang trong bóng đêm tựa hồ lại đột nhiên lập lòe, giây lát sau, một luồng không khí kỳ dị cổ quái không biết ở đâu ra nhẹ nhàng xông tới, mảng lưng da thịt vốn cực kỳ mịn màng của thiếu nữ thình lình lóe lên ánh đỏ bầm đầy yêu diễm, từng chút từng chút lộ ra trên da thịt sau lưng, dường như là từ chỗ sâu thẳm trong máu thịt của cơ thể đang từ từ tỏa ra ánh sáng.
Những điểm sáng màu đỏ càng nhiều hơn, từ ban đầu chỉ là những điểm rời rạc dần tụ lại thành đường, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, tựa như có một cây bút quỷ vô hình đang vẽ một bức hình quỷ dị ngay trên da thịt của thiếu nữ, nét bút từ từ ngưng tụ lại, sau cùng hình thành một hình vẽ quỷ quái dữ tợn kinh khủng, u ám đáng sợ.
Người trong bóng tối chăm chú nhìn bức hình quỷ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bức Tu la phệ quỷ đồ này đã hòa nhập vào trong máu thịt, sẽ không bóc ra được nữa.”
Tô Tiểu Liên lẳng lặng mặc áo, không nói lời nào quay người trở lại, sắc mặt vẫn trắng nhợt như cũ trông rất khủng khiếp.
Khu rừng tĩnh lặng, không gió, không tiếng động. Giọng nói của người trong bóng tối nghe cũng tựa như phiêu hốt mênh mang, không chút sinh khí: “Ngươi bẩm sinh mang thể chất Âm hối, linh khí không thể quán nhập chẳng cách nào tu đạo được, khắp thiên hạ chỉ có duy nhất bí thuật xuất từ Cổ vu tộc ở Nam cương mới có thể ép mở kinh lạc trong cơ thể ngươi để tụ tập linh khí, có điều cái giá phải trả thế nào, ta hôm đó đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ngươi còn nhớ chứ?”
Tô Tiểu Liên nhắm mắt, một lúc lâu sau mới nói lí nhí đầy vẻ cay đắng: “Có.” Sau đó nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng đen kia nói lớn: “Nhưng hôm đó ông cũng nói chỉ cần tôi đồng ý giúp ông làm một chuyện, ông có thể sẽ có cách cứu tôi!”
“Không sai, ta có nói như vậy, chuyện đến nước này cũng chẳng cần phải giấu ngươi,” người trong bóng tối đó cười lạnh, nói tiếp, “Trong Thanh Vân Môn, có một một bảo vật từ xưa tới nay quỷ thần khó dò tên là Tru Tiên Cổ Kiếm. Theo như ta biết, thanh kiếm này chính là vật duy nhất trên thế gian có thể khắc chế sức mạnh Tu la. Ngươi nếu muốn sớm thoát khỏi cái khổ bị Tu la âm quỷ cắn xé tâm can hàng đêm đó, thì phải vùi đầu khổ tu, nếu ông trời có mắt, cho ngươi gặp được cơ duyên tạo hóa trong một vạn không được tới một đó, có thể vượt hẳn mọi người trong Thanh Vân Môn, tới lúc đó không những đại cừu của ngươi có thể báo, chỉ cần đem Tru Tiên Kiếm kia cho ta, ta sẽ tự có biện pháp diệt trừ cái khổ bị Tu la phệ thân cho ngươi.”
Thân hình Tô Tiểu Liên lảo đảo một chút, dường như nhất thời đã đứng đờ ra đó.
Người trong bóng tối lại cười lạnh: “Ngươi trong lòng mang oán sâu, muốn phục cừu cho mẹ nên mới đi con đường hôm nay, về sau thế nào sẽ chẳng ai biết được. Bất quá điều kiện mà ngươi đã đáp ứng với ta lúc đầu, nhất định không được quên.” Thân hình của y dường như chuyển động một chút, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối đó đang xuyên qua không biết bao nhiêu tàng cây nhìn về phía ngọn núi to lớn hùng vĩ chắn ngang thiên địa, nhàn nhạt nói tiếp: “Bái nhập vào Thanh Vân, giúp ta thừa cơ tìm một người, cho dù ai nói y đã chết ngươi cũng không được tin, ta biết y nhất định vẫn còn sống.”