Cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ trên mặt khiến Vương Tông Cảnh bất giác khẽ run rẩy rồi tỉnh lại trong cơn mê man.
Mùi lá cây mục mang theo hơi ẩm xộc ngay vào mũi, Vương Tông Cảnh mở bừng mắt, nhìn thấy trước nhất chính mặt đất ngay trước mặt được phủ một tầng lá rụng rất dày, một số còn giữ màu xanh, số còn lại thì đã héo quắt bắt đầu mục rữa. Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh, nó phát hiện bản thân không biết từ bao giờ đã nằm giữa một khu rừng rậm rạp, cây lá um tùm tựa hồ che kín cả bầu trời phía trên, chỉ có vài tia sáng ít ỏi xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Sương mù như khói lãng đãng khắp rừng khiến nơi này trông càng u ám thần bí. Xung quanh nó còn có nhiều dễ cây cổ thụ trồi lên khỏi mặt đất như rồng như rắn, mấy sợi dây leo to lớn quấn quanh những gốc cây tảng đá, cỏ bụi tốt tươi, rêu xanh mướt mắt. Vài tiếng chim hót từ trên đỉnh ngọn cây thi thoảng lại vọng xuống nghe như tiếng người lầm bầm khẽ gọi, đó cũng là những âm thanh duy nhất của khu rừng này.
Sương mờ như khói như lụa, vấn vít cành cây ngọn cỏ , không thể nhìn rõ đươc những chỗ xa, trong không khí len lỏi những luồng hơi ẩm ướt mát mẻ. Vương Tông Cảnh đứng dậy quan sát xung quanh, trên lá cây và thảm cỏ còn đọng những giọt nước nhỏ long lanh, ngay cả y phục trên người cũng bị ướt hết cả.
Dường như không lâu trước đây, khu rừng này từng có một cơn mưa.
Nó căng thẳng nhìn quanh, khu rừng xanh ngắt và im ắng, tất cả mọi thứ tựa hồ đều phô ra nét hoang dã nguyên thủy, cảm giác này khiến cổ họng Vương Tông Cảnh khô khốc. Đêm đó trên đỉnh Ô Thạch Sơn, sau trận chiến bất ngờ nó bị kẻ thần bí kia bắt đi, bay tới giữa chừng không thì không biết bị kẻ thần bí đó sử dụng thủ đoạn gì làm cho Vương Tông Cảnh đang kinh hãi dãy dụa hôn mê luôn. Đợi tới khi nó tỉnh dậy thì đã phát hiện mình đang ở trong một chỗ trong khu rừng rậm nguyên thủy này.
Nó chầm chậm di động quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng sự căng thẳng trong lòng càng lúc càng nặng nề. Cẩn thận nhớ lại từng chi tiết đêm trước, Vương Tông Cảnh nhanh chóng nhớ tới ấn tượng cuối cùng của nó, đó là bị kẻ thần bí kia bắt bay ngược hướng với Long hồ, vậy chắc là bay về phía nam rồi.
Phía nam của Long hồ chính là nơi mà tất cả mọi người chỉ nghe tên đã biến sắc, Thập Vạn Đại Sơn.
Sắc mặt vương tông cảnh lập tức trắng nhợt. Thực sự là mỗi một đứa trẻ ở U châu đều đã được nghe những chuyện kinh khủng của Thập Vạn Đại Sơn từ bé tí cho tới lớn. Lúc này, khu rừng xanh ngắt im phắc này trong mắt nó lập tức biến thành một nơi đầy ắp những nguy hiểm đáng sợ. Một tên thiếu niên mười một tuổi cô độc tại nơi đây, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra những con quái vật kinh hoàng trong truyền thuyết, quả thực là một chuyện quá đau khổ và sợ hãi.
Còn may là Vương Tông Cảnh cũng coi là xuất thân từ đại tộc, so với những đứa trẻ bình thường thì có khá hơn một tí. Ít nhất sẽ không phát điên ngay tại trận hay là gào khóc tướng lên. Nó đứng yên cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, dùng những hơi thở mạnh để bản thân bình tĩnh trở lại, tiếp đó cẩn thận tiến về phía trước một bước.
“Rạo…”
Âm thanh trầm và nhẹ phát ra từ dưới chân, nó cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất là một lớp lá khô rất dày, cũng không biết tích ở nơi không bóng người này đã bao nhiêu năm tháng. Hai ba con bọ nhỏ màu đen từ dưới lớp lá bò ra rồi bỏ chạy thục mạng, nhanh chóng chui tọt xuống lớp lá ở gần đấy.
Tiếng bước chân rạo rạo bắt đầu vang lên chậm rãi, Vương Tông Cảnh trợn mắt nhìn, toàn thân như căng ra, vừa đi vừa cẩn thận ngó trước ngó sau, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại thành nắm đấm. Có điều đi được chừng hơn hai trượng, cả khu rừng vẫn im ắng như cũ, những cây cổ thụ xung quanh to lớn như những người khổng lồ, lãnh đạm nhìn xuống tên thiếu niên đột ngột xuất hiện giữa rừng.
Làn sương tựa hồ nhạt đi một chút, xem ra sắp tan rồi.
Làn sương trắng phía trước nhè nhẹ tản ra, Vương Tông Cảnh chợt nhìn thấy hình như có một thứ không hợp với cảnh vật xung quanh. Không phái là cổ thụ, cũng không phải đá tảng, càng không phải yêu thú mà nó hằng kinh sợ, mà là một pho tượng khổng lồ tàn khuyết nằm chỏng chơ giữa khu rừng rậm, bị tầng tầng lớp lớp rêu cỏ cây cối bao phủ.
Nó lấy hết can đảm, chầm chậm tiến lại, trong lúc đi cũng không phát sinh chuyện gì bất ngờ. Vạch bụi gai rồi vượt qua mấy khối đá núi khá lớn, tới gần nó rốt cục cũng nhìn thấy bức tượng đá bị phá hỏng năm trên mặt đất, bất giác liền hít vào một hơi lạnh.
Bức tượng đá này được khắc thành một vật hoàn toàn không giống chim thú thông thường, cũng không phải tượng thần người ta hay thờ cúng, mà là một pho tượng hình dung cổ quái trông vô cùng hung dữ. Mới nhìn thì thấy bức tượng trên đầu có sừng quỷ, trợn mắt nhe nanh, cái miệng đỏ lòm mở lớn như muốt nuốt chửng người ta. Hơn nữa hình dáng cũng đáng sợ dị thường, có tới bốn đầu, thân mọc ra tám tay, tuy nằm trên đất nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí hung sát hừng hực như ập thẳng vào mắt, khiến Vương Tông Cảnh giật nảy mình, thối lui mấy bước liền.
Khóe miệng giật giật, Vương Tông Cảnh cúi đầu thở hổn hển, một lát sau tinh thần mới ổn định lại. Ngẩng đầu nhìn lại cẩn thận, thì phát hiện pho tượng trông như hung thần ác sát này quả thực đá bị phá hỏng, bốn đầu tám tay không toàn vẹn, phần thân bức tượng có rất nhiều vết nứt, cũng không biết bị ai chuyển tới bỏ giữa rừng sâu từ bao giở bao giờ rồi.
Nghĩ tới đây, Vương Tông Cảnh chợt chấn động tinh thần, nghĩ tới nơi này đã có tượng đá, vậy có thể trước đây cũng từng có người sinh sống, tuy rằng bức tượng này trông rất lâu năm rồi, nhưng đó cũng là một tia hy vọng.
Trong đầu nghĩ vậy nên Vương Tông Cảnh nhìn bức tượng cũng cảm thấy không đáng sợ như ban đầu. Quan sát kỹ lại phát hiện bức tượng này điêu khắc tuy vụng về nhưng nét khắc rắn rỏi, diện mạo chân thật, các nét tuy không phức tạp nhưng lại khiến cho bức tượng thần vô cùng sống động, tựa hồ có một khí độ uy nghiêm. Mặc dù tuổi nó còn nhỏ nhưng bất giác cũng cảm thấy được người điêu khắc lên bức tượng này nhất định là phải là bậc thầy về tạc tượng.
Nó đứng tại chỗ ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi tiếp tục tiến tới gần bức tượng, khi tới sát bên, nó mới phát hiện mình đã xem thường kích thước của bức tượng này. Tuy đã đổ nằm trên mặt đất, nhưng phần thân cũng cao gấp đôi Vương Tông Cảnh. Nó nhìn trước nhìn sau, cũng may, bức tượng này không nhẵn lắm, trải qua năm tháng gió thổi mưa mòn, khắp nơi đều có chỗ vỡ hỏng. Nó liền lấy những khe hở tại những chỗ vỡ làm điểm đặt chân để trèo lên trên.
Tay nắm vào bức tượng, vừa chạm vào thì lòng bàn tay đã truyền tới cảm giác thô ráp và cứng rắn. Bức tượng được tạc từ một khối đá khổng lồ màu xám trắng. Vương Tông Cảnh nhíu mày thầm nghĩ vừa rồi đi một mạch tới đây tuyệt không thấy loại đá kiểu này, cũng không hiểu thời xưa những người điêu khắc bức tượng rốt cục làm thế nào đem khối đá khổng lồ hoặc di chuyển được bức tượng đá to tướng này tới nơi đây?
Trong lúc Vương Tông Cảnh còn đang nghi hoặc, đột nhiên từ một bên bức tượng đá vang lên tiếng gầm trầm đục. Tiếng gầm tới tai, Vương Tông Cảnh lập tức thất kinh. Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng. Chẳng đợi nó kịp phản ứng, chỉ nghe thấy “Hù” một tiếng, một bóng đen mạnh mẽ đã từ phía bên kia bức tượng nhảy vọt lên kèm theo tiếng rít the thé, cái miệng đỏ lòm há ra phô răng lởm chởm, từ phía trên cao chăm chăm nhìn xuống Vương Tông Cảnh.
Đó là một con yêu miêu đen tuyền, hai tai vút nhọn, thân hình to như một con bò mộng, hiện tại đang nhỏ dãi ròng ròng qua kẽ răng, bộ dạng hung ác tham lam ngó tên thiếu niên đang ở phần dưới bức tượng. Trái tim Vương Tông Cảnh như chìm nghỉm, con yêu thú này e rằng so ra còn lợi hại hơn cả Bạch bối yêu lang hôm trước, nếu chỉ trông chờ vào bản thân mình thì kết quả thế nào, nó thậm chí còn không kịp tưởng tượng ra, bởi vì con yêu thú này vốn không có ý giằng co gì với nó hết, một khi nhận rõ tình huống của Vương Tông Cảnh ắt sẽ vồ xuống ngay chứ không chần chừ gì hết.
Vương Tông Cảnh vào lúc sinh tử quan đầu liên dùng toàn lực nhảy một cú ra ngoài, thế nhưng động tác của nó so với sự nhạy bén của yêu thú thì kém quá xa. Nanh vuốt nhọn hoắt trắng hếu, roẹt một cái, phần áo sau lưng của Vương Tông Cảnh đã bị xé tan tành, trên lưng cũng xuất hiện thêm năm vết thương rất sâu, máu lập tức phun ra như suối.
Vương Tông Cảnh cảm thấy cực kỳ đau đớn, cất tiếng la thảm đầy thống khổ, loạng quạng lao về phía trước. Thế nhưng chẳng được mấy bước, con yêu thú phía sau đã lại vồ tới. Mặc dù Vương Tông Cảnh trong cơn sợ chết vùng vẫy điên cuồng, nhưng vẫn nhanh chóng bị con yêu thú vật xuống đất, sau đó há cái miệng đầy răng sắc lẻm cắn thẳng vào cổ họng nó.
Vương Tông Cảnh lúc này cũng bất chấp sợ hãi thế nào, bất giác liền dụng phần sức lực cuối cùng đưa hai tay nắm chặt lấy cái miệng yêu thú. Trong nháy mắt bàn tay đã bị hàm răng sắc bén của con yêu miêu xé rách, máu tươi trào ra theo cánh tay chảy xuống. Thế nhưng mặc dù như vậy, nó cũng không cách nào cản được cái mồm to đùng kinh khủng ấy.
Khí tanh xộc vào mặt, cái chết như chực trước mắt, đúng vào lúc nó cảm thấy đã tuyệt vọng, chợt cả khu rừng trở nên im phắc, sương khói ngưng bay, từ trong rừng sâu thăm thẳm có một ánh mắt lạnh lẽo quét tới. Giây lát sau, cả khu rừng chấn động, bầy chim kinh hoàng đập cánh bay tứ tán, một luồng sáng như nước trong từ chỗ sâu nhất, tĩnh lặng nhất của khu rừng vọt ra như cơn gió không một tiếng động.
“Ngoao…”
Tên thiếu niên tuyệt vọng chờ chết đột nhiên cảm thấy cánh tay nhẽ hẫng. Sau đó trước mắt hiện ra một màn khiến nó cả đời không sao quên được: Biểu hiện hung dữ của con yêu miêu đen sì tựa hồ vẫn còn đọng nguyên trên mặt, nhưng chỉ giây lát sau cả thân hình to lớn đáng sợ chợt bị một luồng sức mạnh khổng lồ quấn lấy xé rách. Máu tươi trào ra, hào quang hạ xuống, yêu thú từ đầu tới đuôi bị xẻ thành hai nửa rõ ràng như cành củi mục văng ra hai bên. Máu tươi lẫn tạp đủ thứ cổ quái mang mùi tanh nồng nặc thình lình ập xuống, tức thì nhuộm toàn thân Vương Tông Cảnh thành đỏ ối. Máu chảy lênh láng như suối mãi không ngừng.
Một thân hình cao lớn được quầng hắc khí bao bọc chậm rãi xuất hiện cạnh một cây cổ thụ cách thân hình Vương Tông Cảnh không xa, lạnh lùng nhìn lại chỗ nó. Thân hình Vương Tông Cảnh cứng ngắc tại trận, tựa hồ còn chưa hiểu đã phát sinh chuyện gì. Qua một lúc, nó rốt cục mới hồi tỉnh, từ từ cúi đầu nhìn xuống cơ thể thấy mình đã biến thành một người máu, trên người còn ngổn ngang lèo phèo những thứ tạp nham tanh ngóm, chả biết là những gì. Ngực nó đột nhiên tắc nghẹn, không nhịn nổi xông dậy, vừa điên cuồng phủi rớt những thứ quái quỷ kia vừa chạy thẳng tới bên một gốc đại thụ ôm chặt lấy rồi nôn thốc nôn tháo.
Kẻ thần bí đối với hành động của Vương Tông Cảnh thì mặc kệ, chỉ đứng im lìm tại chỗ, một đạo hào quang chầm chậm bay trở về hóa thành một thanh tiên kiếm mềm mại lóng lánh như nước, nháng lên vài cái quanh người y rồi biến mất tăm tích. Sau đó toàn bộ quầng hắc khí bao bọc thân hình y cũng từ từ tiêu biến, tựa hồ như chui tọt vào trong cơ thể đó vậy. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tia hắc khí cuối cùng biến mất, trong khu rừng rậm nguyên thủy ấy, dưới gốc cây đại thụ đứng riêng rẽ so với những cây khác xung quanh, thân hình một người đàn ông cao lớn, tóc muối tiêu hiện ra.
Vương Tông Cảnh cảm thấy lần nôn mửa này là lần ghê sợ nhất cuộc đời, nôn tới bụng dạ co thắt đau đớn mà cơn buồn nôn trong người vẫn còn rất mãnh liệt, còn chưa nói tới lúc này người nó từ đầu tới chân máu me ròng ròng. Tới sau cùng, bụng nó không còn gì để nôn ra nữa, chỉ toàn nôn khan thì nó mới dần dần kiềm chế lại được, hơi thở hổn hển, sắc mặt trắng nhợt xoay người nhìn về kẻ phía sau.
Cơ thể chỉ còn hơi run rẩy, nhưng không biết vì sao Vương Tông Cảnh vẫn không có ý mở miệng nói lời cảm ơn cứu mạng với người này. Nó chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn, tựa hồ liên tục phải trải qua nhiều biến cố, cậu thiếu niên non nớt ấy cho dù là tính tình hay gan mật đều đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Người đàn ông cao lớn đứng dưới gốc cây mặt mũi chính trực, từ đôi mắt sáng mày rậm phảng phất tỏa ra một uy thế nhàn nhạt, khí chất trang nghiêm giống như kẻ từng nắm giữ quyền thế vậy. Thế nhưng vẻ mặt vốn uy nghiêm đó tới khi lọt hoàn toàn vào mắt Vương Tông Cảnh thì hiện ra một nửa khuôn mặt màu đỏ bầm cổ quái, trông giống như thịt heo bị hun khói, khó coi tới buồn nôn. Mà nửa mặt bên kia thì cơ thịt tựa hồ không theo sự điều khiển, thỉnh thoảng lại co giật mấy lần.
Tương tự như kiểu khuôn mặt âm dương(*), nhưng so với mặt âm dương còn khó coi và đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng Vương Tông Cảnh không hề bị khuôn mặt đó dọa sợ, phản ứng của nó thậm chí còn hơi trơ ra, chỉ đứng ngẩn ra đó mà nhìn người đàn ông, một câu cũng không nói.
Người đàn ông đó chầm chậm đi tới, bước chân dẵm lên lớp lá cây dày phát ra những tiếng rạo rạo. Không biết từ khi nào, khu rừng từng huyên náo đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn hai người một lớn một nhỏ từ từ rút ngắn khoảng cách.
Đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh, người đàn ông nhìn nó một lượt, sắc mặt không có biểu tình gì hoặc có thể nói là chẳng cần biểu tình thì cũng đủ đáng sợ rồi, dùng một giọng điệu lạnh lẽo không chút sinh khí, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn chết, hay là muốn sống?”
Tại Long Hồ Thành, Vương gia bảo bên ngoài trông không khác gì ngày thường, nhưng bên trong đã cực kỳ căng thẳng. Phát sinh bất ngờ mấy ngày trước trên Ô Thạch Sơn đã chấn động tất cả những vị bối phận cao trong Vương gia.
Mấy chục con yêu thú Bạch bối yêu lang đã lâu không thấy xuất hiện lại tụ bầy bao vây tấn công Ô Thạch Sơn. Vương Tông Cảnh của chi trưởng lại biến mất, nhưng những điều đó đều không so được với chuyện Phương lão đầu đột nhiên bỏ mình. Trợ thủ lợi hại mà Thanh Vân Môn sai tới kết minh, thế mà lại chết bên ngoài Long Hồ Thành.
Sự thật này khiến toàn tộc của Long Hồ Vương gia chấn động, gia chủ Vương Thụy Vũ càng kinh hãi giận dữ, nhận được thông tin báo về liền lập tức điều động toàn bộ nhân thủ, hết sức tìm kiếm thăm dò. Thế nhưng không những một chút tin tức của hung thủ cũng không thấy mà ngay cả manh mối của Vương Tông Cảnh cũng không có nốt.
Tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh, Vương Tế Vũ sau khi biết chuyện này suýt nữa thì suy sụp, cha mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ tới lớn đã xem đệ đệ duy nhất này là lẽ sống, có thể nói vừa là chị vừa là mẹ, bình thường yêu thương vô cùng. Như giờ biết được Vương Tông Cảnh chỉ e dữ nhiều lành ít, làm sao không đứt gan đứt ruột. Có điều tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả, người của Vương gia cuối cùng cũng bắt buộc phải chấp nhận sự thật, bắt đầu chuẩn bị làm hậu sự. Tuy Vương Tế Vũ không cam lòng, mấy lần tới trước gia chủ khóc lóc khẩn cầu, hi vọng có thể cẩn thận tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng Vương Thụy Vũ vốn cũng đang bù đầu bù cổ đành lắc đầu thở dài cự tuyệt.
Trong đánh giá của vị gia chủ Vương gia, lúc này tầm quan trọng của Vương Tông Cảnh e rằng không thể bằng việc Phương lão đầu thiệt mạng. Bất kể nói thế nào, Vương Tông Cảnh tuy là con cháu chi trưởng, nhưng cha mẹ cũng đã qua đời, chỉ còn có một tỷ tỷ, mặc dù Vương Tế Vũ tư chất khá tốt và đã được sắp xếp đưa tới Thanh Vân Môn tu luyện, nhưng trước mắt hai chị em xác thực không có bao nhiêu thế lực trong tộc. Vương Thụy Vũ hiện tại đang đau đầu hơn về việc Thanh Vân Môn sẽ phản ứng như thế nào với chuyện bất ngờ này, sự tình phát sinh đã qua hai ngày, Vương gia đã dùng tin tức nhanh nhất truyền tới Thanh Vân Sơn tại Trung châu, bời vì đường quá xa nên phản ứng từ phía Thanh Vân Môn vẫn còn chưa tới.
Tiếng khóc ai oán loáng thoáng từ xa vọng lại, gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ ngồi tại đại đường, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ không nói. Tiếng khóc đó chính là tỷ tỷ Vương Tế Vũ của Vương Tông Cảnh vừa mới rồi lại cầu xin gặp, có điều Vương Thụy Vũ quả thực đã làm hết những gì có thể, đành đuổi đi không tiếp. Nghe tiếng khóc đau lòng ấy, lại nghĩ tới cơn giận dữ mà Thanh Vân Môn sẽ trút xuống, tinh thần ông cảm thấy rã rời.
Long Hồ Vương gia tuy là tu đạo thế gia mới nổi lên, Thanh Vân Môn tuy đã đại thương nguyên khí trong trận chính ma đại chiến năm xưa, nhưng thực lực giữa hai bên vẫn còn cách biệt một trời một vực. Vương Thụy Vũ cho dù lòng ôm chí lớn, trước mắt cũng chỉ dám đặt tầm mắt tại việc tranh đấu với mấy thế lực lớn còn lại ở U châu mà thôi, quyết không dám nghĩ tới tranh chấp với danh môn đại phái tồn tại cả ngàn năm như Thanh Vân Môn.
Trong đại đường còn có một người đàn ông khác đang ngồi, khoảng bốn chục tuổi, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lộ vẻ tháo vát, chính là Nam Thạch Hầu, cha của tên béo Nam Sơn hôm trước, đồng thời cũng là tâm phúc, là túi khôn của Vương Thụy Vũ. Vương Thụy Vũ đối với ông ta mười phần tin tưởng kính trọng, còn hơn cả những người khác trong Vương gia.
Lúc này Vương Thụy Vũ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Nam Thạch Hầu ngưng trọng, tựa như cũng đang đầy một bầu tâm sự, liền thở dài một tiếng, nói: “Thạch Hầu, ông đang nghĩ gì thế?”
Nam Thạch Hầu ngẩng đầu lên, trầm mặc giây lát rồi đáp: “Thuộc hạ đang nghĩ tới việc hết hôm nay, chắc là người của Thanh Vân Môn sẽ tới nơi.”
Vương Thụy Vũ cười khổ: “Như ông thấy, Thanh Vân Môn sẽ phản ứng thế nào, liệu có trách tội Vương gia chúng ta không?”
Nam Thạch Hầu cau mày trả lời: “Chuyện này quả thực rất kỳ quặc, công bằng mà nói, vốn không liên quan tới Vương gia chúng ta. Nhưng sợ là sợ hai chữ được Phương lão đầu viết trước khi chết ngay cửa miếu, liệu có sinh ra rắc rối khác?”
Vương Thụy Vũ hừ một tiếng, nói: “Ông nói rất đúng, ta cũng có nghĩ tới chuyện này, đúng ra là không liên quan tới Vương gia chúng ta, cho dù người của Thanh Vân Môn tới, ta cứ đem hai chữ trên mặt đất kia báo cho bọn họ…”
Nam Thạch Hầu trầm ngâm một lát rồi hạ giọng: “Người mà hai chữ viết bằng máu kia nói tới, chúng ta đều đã từng nghe. Tuy mấy năm nay đã yên ắng, nhưng giang hồ đồn đại người này có dây mơ rễ má tới một trường nội loạn tại Thanh Vân Môn năm xưa. Thuộc hạ nghĩ rằng, chuyện này chúng ta e rằng cứ giả như không biết là hơn, cứ để bọn họ tự tới tận đỉnh núi tra xét một lượt thì ắt sẽ rõ ràng thôi.”
Vương Thụy Vũ lẳng lặng hồi lâu, gật gật đầu nói: “Ông nói rất có lý, vậy cứ như thế đi.” Nói đoạn lại nhìn Nam Thạch Hầu hỏi: “Phải rồi, nghe nói tối qua ông đánh đòn thằng nhóc à?”
Sắc mặt Nam Thạch Hầu lập tức biến thành rất khó coi, hậm hực đáp: “Tên nghịch tử đó thật khốn nạn, lúc đầu thì dụ dỗ Cảnh thiếu gia đi coi lén phụ nữ tắm, thấy Cảnh thiếu gia cùng với người ta đánh cuộc nguy hiểm như vậy mà không ngăn cản, kết quả dẫn tới sự việc tày trời, thuộc hạ, thuộc hạ thực hận không đánh chết được tên tiểu súc sinh.” Nói xong liền đứng dậy thi lễ với Vương Thụy Vũ, sắc mặt tỏ ra rất hối hận, tiếp: “Gia chủ, Nam mỗ dạy con không nghiêm, nghịch tử bất hiếu, thật là xấu hổ với gia chủ, không còn mặt mũi nào ở lại đây, chi bằng hãy để thuộc hạ rời khỏi Vương gia, tạm thời…”
Vương Thụy Vũ xua tay, ngắt lời Nam Thạch Hầu, cười khổ nói: “Bỏ đi, bỏ đi, Thạch Hầu, bằng vào tình nghĩa giữa ông với ta, việc gì phải nói những lời như vậy. Chuyện đó ta cũng đã hỏi qua đám trẻ, xác thực cũng không trách được Nam Sơn, tên Tông Cảnh này tính tình ương bướng, cũng phải tự chịu lấy một phần trách nhiệm. Ông về cũng đừng trách mắng con cái nữa, nhé?”
Nam Thạch Hầu tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu ngồi xuống. Hai người đối diện mà không nói, trong lòng đều ôm đầy tâm sự. Chính tại lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân hấp tấp chạy lại. Một gia đinh xộc vào nói gấp: “Gia chủ, Nam quản gia, bên ngoài có mấy vị đạo trưởng tới, nói rằng là tiên trưởng tới từ Thanh Vân Môn.”
Vương Thụy Vũ cùng Nam Thạch Hầu đồng thời đứng dậy, hai miệng cùng thốt: “Mau mời!”
Ngừng một chút, Nam Thạch Hầu lại nói với Vương Thụy Vũ: “Gia chủ, thuộc hạ nên ra đón.” Vương Thụy Vũ gật đầu, Nam Thạch Hầu liền chậm rãi bước đi ra khỏi đại đường.
Ước chừng khoảng thời gian cháy tàn nửa cây hương, bên ngoài có tiếng bước chân, Nam Thạch Hầu đi trước mở đường, vẻ mặt tươi cười dẫn theo bốn vị tu sĩ mặc đạo bào Thanh Vân đi vào. Vương Thụy Vũ liền ra đón, chỉ thấy người đi trước là lớn tuổi nhất, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, khí độ cũng nghiêm trang hơn mấy người đi sau, liền hướng về phía người này làm lễ. Bốn vị đệ tử Thanh Vân cũng đồng loạt đáp lễ, người đi đầu cất tiếng nói: “Vị này có phải là gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ?
Vương Thụy Vũ gật gật đàu, ánh mắt quan sát mấy vị đệ tử Thanh Vân, đáp: “Chính là tại hạ, không biết chư vị đạo trưởng xưng hô thế nào?”
Vị đạo nhân đi đầu mỉm cười nói: “Bần đạo Minh Dương, ba vị sư đệ phía sau lần lượt là Minh Chân, Minh Diệp và Minh Phương. Chúng bần đạo nhận lệnh của Chưởng môn Tiêu chân nhân đến Long Hồ Vương gia, trước là tra xét việc Phương sư thúc của bản môn bất ngờ thiệt mạng, thứ là xác nhận việc kết đồng minh giữa hai nhà chúng ta. Việc mà hôm trước gia chủ đích thân tới Thanh Vân đã ước định với Tiêu chân nhân, Tiêu chân nhân không hề thay đổi thêm gì, có điều không biết tâm ý của gia chủ thế nào?”
Vương Thụy Vũ mừng như mở cờ, nào còn có gì để nói nữa, lập tức đáp: “Như vậy quá tốt, như vậy quá tốt rồi.” Nói đoạn tự thân tiến lên nắm nay Minh Dương, thốt: “Không dám giấu đạo huynh, sau khi Phương lão tiên sinh của quý phái xảy ra việc bất ngờ, ta ăn uống không vào, may mà bây giờ có Minh Dương đạo huynh tới chủ trì đại cục, như vậy thì không còn đáng lo nữa rồi.”
Minh Dương đạo nhân lại lắc đầu đáp: “Gia chủ có chỗ chưa hay rồi, kỳ thực chuyến này Minh Dương vốn không phải là người làm chủ.”
Vương Thụy Vũ ngẩn người, ánh mắt nhìn lướt về phía ba vị đạo nhân trẻ tuối đứng sau. Ông ta có thể đảm đương làm gia chủ thế gia, đương nhiên phải có chút bản lĩnh thần thông, nhãn giới cũng không có chỗ nào kém, chỉ nhìn một lượt là biết ngay ba vị đạo nhân còn lại bản lĩnh đều không tệ, nhưng không bằng được Minh Dương đạo nhân, nhất thời kinh ngạc.
Minh Dương khẽ cúi đầu, một bàn tay dựng trước ngực nói nhẹ: “Không giấu gia chủ, chúng bần đạo là đi trước tới đây, trừ bốn người ở đây còn có một vị sư huynh, huynh ấy mới là nhân vật chân chính chủ trì việc tra xét hung thủ. Có điều tính tình y hơi cổ quái, tới Long Hồ Thành là chạy thẳng tới Ô Thạch Sơn bên ngoài thành điều tra, thành ra có chỗ thất lễ, mong gia chủ thứ tội.”
Vương Thụy Vũ “Ồ” lên một tiếng, gật đầu đáp: “Thì ra như vậy, không biết vị sư huynh của quý phái danh húy thế nào?”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười: “Vị sư huynh này họ Lâm, tên là Kinh Vũ.”
Minh Dương khẽ cúi đầu, một bàn tay dựng trước ngực nói nhẹ: “Không giấu gia chủ, chúng bần đạo là đi trước tới đây, trừ bốn người ở đây còn có một vị sư huynh, huynh ấy mới là nhân vật chân chính chủ trì việc tra xét hung thủ. Có điều tính tình y hơi cổ quái, tới Long Hồ Thành là chạy thẳng tới Ô Thạch Sơn bên ngoài thành điều tra, thành ra có chỗ thất lễ, mong gia chủ thứ tội.”
Vương Thụy Vũ “Ồ” lên một tiếng, gật đầu đáp: “Thì ra như vậy, không biết vị sư huynh của quý phái danh húy thế nào?”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười: “Vị sư huynh này họ Lâm, tên là Kinh Vũ.”(*)
※※※
Bên ngoài Long Hồ Thành, trên Ô Thạch Sơn.
Ngày hôm nay là một ngày xuân nắng ráo, ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng mềm mại chiếu xuống nhân gian. Không gian rộng lớn của Long Hồ lấp lánh ánh sóng. Nước xanh ngắt phản chiếu trời trong mây trắng cùng núi non xung quanh, cảnh vật thật đẹp. Xa xa, ruộng đồng tươi thắm, gió lay hoa cỏ, lại có trùng điệp núi non sừng sững giữa nhân gian, mây mờ che phủ làm tăng thêm mấy phần thần bí.
Gió xuân phơi phới làm hồ gợn sóng lăn tăn, mấy con chim nước vờn bay reo lên vui vẻ, chơi đùa náo loạn bên hồ, bay lướt qua mặt một cái đã lên tới trên đỉnh Ô Thạch Sơn.
Căn miếu nhỏ cũ nát vẫn như thế, yên lặng nằm dưới ánh nắng xuân, tượng thần trong miếu vẫn ngồi trơ trơ nào hay nhân gian tuế nguyệt. Vài tảng đá đen nằm rải rác quanh đỉnh núi, màn tanh máu hôm nào đã chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ còn một vệt máu mờ ẩn hiện trên mặt đất vạch ngang đỉnh núi, dường như vẫn còn mấy phần đáng sợ.
Một bóng người đi lên đỉnh Ô Thạch Sơn, chầm chậm dừng lại quan sát xung quanh. Gió mát từ mặt hồ xa xa thổi tới làm tà áo y xao động, tiêu sái không sao tả xiết. Từ xa nhìn lại, người này mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn tú, có điều thần sắc khuôn mặt mang mấy phần lãnh đạm. Sau lưng đeo một thanh trường kiếm toàn thân xanh lục, hào quang lấp lóe trông như một con rồng nhỏ đang ngủ nửa tỉnh nửa thức, cho dù dưới ánh mặt trời rực rỡ, thanh tiên kiếm trong vỏ vẫn tỏa ra một uy thế vô hình xen lẫn sát ý nhàn nhạt.
Vết máu đã mờ, mùi vị cũng tan hết, ánh mắt người đàn ông rơi xuống vệt máu trên mặt đất, thuận theo đường mà Phương lão đầu đêm trước đã lết chậm chậm đi tới. Gió núi thổi qua, sắc mặt y dần lạnh lẽo, thanh tiên kiếm màu xanh lục sau lưng càng lấp lánh hào quang, tựa hồ như cảm ứng được suy nghĩ của chủ nhân, ánh xanh càng đậm.
Chẳng bao lâu sau, y rốt cục cũng đi tới trước căn miếu nhỏ, sau đó dừng bước.
Vết máu trên mặt đất tới chỗ này đột nhiên dày dặc, dường như muốn kể lại màn hấp hối thảm liệt hôm trước. Sau đó, ánh mắt y di động tới hai chữ lớn viết bằng máu ngay trước cửa miếu.
Nét chữ dù xiên xẹo, nguệch ngoạc, nhưng từng nét máu như dao, như những mũi nhọn sắc bén còn vương máu tanh khắc vào trong mắt y.
Thân hình y khẽ run, sau đó cả người lại khôi phục vẻ lạnh lùng như băng, chỉ có đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn hai chữ lớn bằng máu dưới chân:
Thương… Tùng…
Thanh tiên kiếm màu xanh thẫm phía sau lưng đột nhiên phát ra ánh lục sáng lòa như còn rồng đã thức tỉnh, một tiếng kiếm ngân như tiếng gầm lên giận dữ, sắc bén vô cùng tỏa ra tứ phía.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trên đỉnh Ô Thạch Sơn lại có một bóng người ngự kiếm từ xa bay đến, thoáng chốc đã tới hạ xuống ngay trước mắt, chính là Minh Dương đạo nhân. Chỉ thấy hắn nhìn xung quanh một lượt, khi ánh mắt quét tới vệt máu dài thì chau mày, đi tới cạnh người đàn ông, cất tiếng chào: “Lâm sư huynh.”
Lâm Kinh Vũ nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu rồi xoay người lại, thần sắc đã hòa hoãn, thanh tiên kiếm màu xanh lục trên lưng cũng yên tĩnh trở lại. Minh Dương đạo nhân nói: “Đệ đã đi gặp gia chủ Vương gia, đem mấy chuyện mà Tiêu chân nhân giao cho trước khi đi nhất nhất nói rõ với ông ta rồi. Gia chủ Vương gia cũng không có ý kiến nào khác, còn bố trí chỗ nghỉ cẩn thận cho chúng ta trong phủ, hiện tại chỉ đợi sư huynh đến, ông ta sẽ khoản đãi một trận.”
Lâm Kinh Vũ gật đầu không nói, chỉ bước ra một bước để lộ ra chỗ đất phía sau. Minh Dương đạo nhân cùng nhờ đó nhìn thấy vệt máu đặc sệt trên nền đất cùng hai chữ lớn viết bằng máu. Sắc mặt hắn biến đổi, lúc thu lại ánh mắt thì nhìn lại Lâm Kinh Vũ để xác nhận lại, sau đó thở dài thốt: “Tuy trước khi khởi hành từ Thanh Vân Sơn đã biết chuyện này, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến hai chữ máu mà Phương sư thúc viết vẫn cảm thấy tư vị không sao nói được thành lời.”
“Kẻ này…” Giọng nói của hắn hơi chần chừ, do dự một lát rồi tiếp: “Năm xưa không phải nói y đã chết rồi hay sao?”
“Xem ra thì vẫn còn sống.” Lâm Kinh Vũ nhạt nhẽo nói, ngữ âm mang theo chút buồn bực rất khó tả, “Nếu không, Tiêu chân nhân chắc sẽ không gọi ta từ Tổ sư từ đường, đi tới tận Nam Cương U châu để xử lý chuyện này.”
Minh Dương đạo nhân lùi lại một bước, không nói gì thêm, sắc mặt xem ra có vẻ hơi hổ thẹn. Vị lâm sư huynh này tài năng tuyệt thế, tư chất siêu quần, đạo hạnh nghe nói cực cao, thậm chí có người lén bàn luận y có thể cùng đại chưởng giáo Tiêu chân nhân một trận phân cao thấp, nổi tiếng nhiều năm qua trong Thanh Vân Môn. Có điều không biết vì sao tuổi y không lớn lắm mà lại tới Tổ sư từ đường tại hậu sơn Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn chăm sóc linh vị các đời tổ sư. Cho tới khi chuyện phát sinh, chưởng giáo Tiêu chân nhân mới bất ngờ mời vị Lâm sư huynh này xuất sơn, tới xử lý việc này.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi lén nhìn hai chữ máu trên mặt đất trước miếu một lần nữa. Như quả hắn không nhớ sai, trong mấy chuyện cấm kỵ không nói tới của Thanh Vân Môn thì có một chuyện đồn đại về một tên phản đồ tên là Thương Tùng, chính là vị ân sư đã nuôi dạy vị Lâm sư huynh này từ bé tới lớn.
Có điều trước mắt hiển nhiên không phải là lúc mở miệng nói tới chuyện này, Minh Dương đạo nhân nhìn Lâm Kinh Vũ nói: “Lâm sư huynh, hay là chúng ta quay về trước, gia chủ Vương gia vẫn còn đang đợi chúng ta ở trong Long Hồ Thành.”
Lâm Kinh Vũ vẫn không có phản ứng gì, chỉ rảo bước tới tân mép núi Ô Thạch Sơn, đưa mắt nhìn ra. Chỉ thấy trước mắt là khoảng không gian rộng mở, Long hồ rộng lớn ở phía trước, mặt nước như gương phản chiếu núi rừng cùng mây trắng trời xanh, thi thoảng lại có một vài con chim nước bay qua kéo theo một vệt sóng lăn tăn lớp lớp. Nói non nước tươi đẹp, chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
“Nghe nói lần này Phương sư thúc tới đây, Vương gia cũng đã sắp xếp cho sư thúc chỗ nghỉ trong thành, nhưng mà Phương sư thúc không hiểu tại sao lại cố tình đến nghỉ trên đỉnh Ô Thạch Sơn, đúng không?”
Minh Dương đạo nhân gật đầu, đi tới đứng bên cạnh Lâm Kinh Vũ, đáp: “Không sai, đệ đối với việc này cũng nghĩ mãi không thông, có điều Phương sư thúc hôm đó cũng không nói bất cứ nguyên nhân gì, người nhà họ Vương kính trọng lão nhân gia, với lại bằng vào đạo hạnh của sư thúc cũng chẳng sợ đám yêu thú bên ngoài thành, bởi vậy mới để theo ý sư thúc. Ai ngờ chỉ mới hai ngày, đã xảy ra chuyện bất ngờ.”
Lâm Kinh Vũ hờ hững nhìn mặt hồ đẹp đẽ dưới núi, trầm mặc giây lát rồi chợt hỏi: “Ta nghe nói Phương sư thúc ngoại trừ đạo pháp của bản môn, còn tinh thông thuật xem phong thủy?”
Minh Dương đạo nhân thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Không sai, kỳ thực ngày đó Tiêu chân nhân phái Phương sư thúc tới nơi này, cũng là xem trọng bản lĩnh đó của sư thúc. Sở dĩ chúng ta kết minh với Long Hồ Vương gia, một là có thể giúp cho bản môn tại địa phận U Châu tìm một chỗ đặt chân, thứ hai cũng là vì tiện cho việc tìm kiếm vật đó ở đây.”
Ánh mắt Lâm Kinh Vũ chớp động, hỏi: “Minh Dương, đệ xem nơi này địa thế ra sao?”
Minh Dương đạo nhân không hiểu ý, nhưng vẫn nhìn sơn thủy xa xa, nhìn một lúc rồi đáp: “Tiểu đệ đối với việc xem phong thủy thì không hiểu lắm, nhưng nơi này Sơn Hoàn Thủy Bão(**), nuốt gió tụ khí, chắc chắn là một nơi sơn thủy cực tốt.”
Lâm Kinh Vũ gật đầu nói: “Ta cũng thấy như vậy, cũng có thể hôm đó Phương sư thúc tới nơi đây, nói không chừng cũng có cùng cảm giác.”
Minh Dương đạo nhân nhướng mày, đưa mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, nói: “Lâm sư huynh, ý của sư huynh là…”
Lâm Kinh Vũ không đáp lời hắn, chỉ nhìn cảnh nước cảnh non xa xa, qua một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Sư đệ, đệ quay trở về Long Hồ Thành nói với Vương gia chủ một lời, bốn người bọn đệ cứ ở lại trong thành, ngoài ra nhờ ông ta dọn dẹp căn miếu nhỏ này một chút để ta nghỉ lại là được.”
Minh Dương đạo nhân chau mày bước tới một bước, dường như muốn nói điều gì. Lâm Kinh Vũ chỉ cười cười, nói: “Không sao đâu, đệ còn không tin vào ta hay sao?”
Minh Dương đạo nhân nhìn y hồi lâu, sau đó gật đầu mỉm cười đáp: “Vâng, sư đệ hiểu rồi.”
Nói đoạn liền xoay người bước đi. Nghe tiếng bước chân dần nhỏ đi sau lưng, vẻ mặt tươi cười của Lâm Kinh Vũ từ từ biến mất, ánh mắt trải dài ra xa, tà áo trên người theo gió tung bay trước núi. Một lúc lâu sau, dường như trong gió thoáng lẫn vài tiếng lẩm nhẩm, người đàn ông ấy tựa hồ đang khẽ gọi một từ:
“Sư…”
Không biết vì sao, âm thanh đó lại nghẹn giữa chừng, chữ thứ hai cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
——-
Ghi chú: (*) Xuất phát từ đồ hình thái cực có 2 phần âm dương thể hiện bằng màu đen và màu trắng, mặt âm dương là kiểu vẽ mặt nửa đen nửa trắng của hát tuồng cổ Trung Quốc, thể hiện hai tính cách, hai thái cực đối lập trong một bản thể. Về sau những người có một nửa khuôn mặt khác thường hoặc bị hủy hoại đều được dân gian gọi là mặt âm dương.