Tru Tiên 2

Chương 39: Chương 39: Tử chiến




Bên ngoài Hà Dương Thành, hai người Tống Dục và La Uy của Hạo Thiên kiếm phái đang ngự kiếm bay thẳng về hướng phát ra cột sáng kỳ dị. Có điều, cột sáng ba màu tuy rực rỡ bắt mắt nhưng lại cách Hà Dương Thành một đoạn, hơn nữa thời gian phát sáng không dài, cho nên khi bọn họ bay được ước chừng nửa đường thì cột sáng đã biến mất, không thể tìm được địa điểm cụ thể. May mà lúc trước hai người đều nhớ vị trí đái khái, chỉ cần bay tới tìm tòi cẩn thận một chút, chắc không lâu sau sẽ tìm được nơi phát ra ánh sáng.

Để tránh bỏ sót cái gì trên đường đi, Tống Dục còn gọi La Uy hạ thấp độ cao xuống tới gần mặt đất, tuy rằng tốc độ như vậy hơi chậm, nhưng đêm khuya vắng người, lại là nơi hoang vu nên cũng không sợ làm kinh động đến người dân.

Nháy mắt, hai người đã bay được một khoảng, mơ hồ tiếp cận ngọn núi nhỏ nọ. Đúng lúc đó, Tống Dục vốn đang xem xét cẩn thận khắp nơi bỗng nhiên chấn động thân thể, khẽ vươn tay bắt lấy La Uy đang bay cách đó không xa rồi lao thẳng xuống đất. La Uy nhất thời không kịp phản ứng, loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã xuống từ phi kiếm xuống, hoảng hốt giật mình. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tống Dục bỗng trở nên vô cùng ngưng trọng, kéo hắn vào một khu rừng nhỏ, không thèm để ý đế cành lá bụi gai rậm rạp trên mặt đất mà ẩn mình vào một chỗ tối tăm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.

La Uy cảm thấy kinh ngạc, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Giây lát sau, hắn chợt thấy trên bầu trời đêm phía Thanh Vân Sơn đằng xa bỗng xuất hiện một luồng hào quang màu lam nhạt, mơ hồ bao phủ sắc trắng tinh khôi như một vì sao xẹt ngang giữa trời, phá không bay tới. Những nơi nó bay qua chẳng hề có cuồng phong sấm sét nhưng lại toát lên luồng kiếm ý không thể chống đỡ, mặc dù đang ở trên không trung nhưng vẫn khiến rừng cây dưới mặt đất rung động, đồng thời ngã rạp theo hướng kiếm quang bay qua, một lúc sau mới từ từ bình thường lại được.

Luồng hào quang chói lọi ấy, phảng phất như che lấp cả ánh trăng sao trên bầu trời.

Khi ánh sáng rực rỡ màu lam bay qua khu rừng nhỏ nơi Tống Dục và La Uy đang ẩn nấp, La Uy đột nhiên cảm giác cổ họng mình như bị xiết chặt, một áp lực vô hình ép tới khiến hắn nhất thời không thể hô hấp được. Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng đại địch đã phát hiện ra mình và đang định động thủ, liền há miệng muốn hét lên. May mà Tống Dục bên cạnh cực kỳ cảnh giác, khẽ vươn tay bịt miệng rồi kéo hắn lại, lo lắng thấp giọng nói: “Chớ có lên tiếng!”

Miệng La Uy bị bịt lại nhưng cặp mắt vẫn đảo tít, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi. Nhưng một lát sau kiếm quang màu lam uy thế vô cùng ấy đã bay qua đỉnh đầu, cũng không có dấu hiệu phát hiện ra bọn hắn. Theo lam quang bay đi, luồng áp lực đột nhiên xuất hiện cũng nhanh chóng biến mất.

Tống Dục từ từ thả lỏng bàn tay bịt miệng La Uy, thở phào một hơi, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ánh sáng màu lam đang dần dần bay xa, vẻ mặt kinh hãi lẩm bẩm nói: “Đây là ai nhỉ, kiếm ý thật lợi hại, đạo hạnh cao thâm, quả thật rất mạnh mẽ!”

Trái tim La Uy nảy lên một cái, nhìn Tống Dục thấp giọng hỏi: “Sư huynh, chẳng lẽ cao thủ Thanh Vân Môn đã đến?”

Tống Dục trầm ngâm một lúc rồi vuốt cằm nói: “Chỉ sợ tám chín phần là thế. Người này đạo hạnh cực cao, ta và đệ tuyệt đối không phải là đối thủ. Bảo vật đêm nay xem ra không có hy vọng gì rồi.” Nói xong y thoáng ngừng lại, trên mặt dần hiện vẻ trầm tư, sau đó thấp giọng nói: “Trước khi đến Trung Châu ta đã từng nghe sư bá trong môn nói về chuyện cũ năm đó, cảm thấy Thanh Vân Môn đã liên tục trọng thương trong đại kiếp năm xưa, ngày nay sợ rằng chỉ còn là hư danh, chưa hẳn đã đáng ngại. Thế nhưng hôm nay vừa thấy, chỉ sợ…”

Y nhìn bầu trời đêm, sắc mặt dần trở nên khó coi.

La Uy đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Tống Dục khó coi nên cũng chẳng dám nói nhiều, hắn biết rõ vị Tống sư huynh này đạo hạnh vượt trội thế hệ đồng lứa rất nhiều, có địa vị cực cao trong lòng các trưởng bối bổn môn, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì chức chưởng môn sau này chẳng ngoài tay y, bởi vậy bình thường các sư huynh đệ đều rất cung kính với Tống Dục. Có điều đợi một hồi mà Tống Dục vẫn như suy tư một vấn đề gì đó không lập tức dứt ra được, La Uy đương nhiên chẳng dám quấy rầy hắn, chỉ hơi nhàm chán quay đầu nhìn khắp bốn phía, đột nhiên lông mày nhíu lại, chỉ thấy đằng xa phía Thanh Vân Sơn thấp thoáng có một luồng hào quang màu vàng chói mắt đang bay đến.

La Uy nhất thời cảm thấy tóc tai dựng ngược lên, nhìn chằm chằm vào quầng sáng màu vàng đó, chỉ thấy ánh sáng vàng tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì đó nên độ cao phi hành cú dần hạ thấp xuống, dường như đang từ từ đến gần chỗ ẩn nấp của hai người bọn họ. Trái tim La Uy đập thình thịch, vô thức nuốt nước bọt “ực” một tiếng, sao dám kéo dài nữa, vội càng đẩy Tống Dục bên cạnh một cái, hạ giọng nói: “Sư huynh, sư huynh, huynh xem, hình như lại có người tới kìa.”

Tống Dục đang vùi đầu suy nghĩ, nghe vậy thân thể liền chấn động, bèn ngẩng đầu nhìn lên, tập trung quan sát, chốc lát sau liền biến sắc. Có điều lúc này ánh sáng vàng kia đã bay đến khá gần, bây giờ mà di chuyển thì rất có khả năng bị phát hiện. Đêm khuya mai phục trong rừng rậm hoang vu, thứ ý vị này cũng chẳng hay ho gì. Tống Dục cắn răng, đã hơi hối hận vì chuyến đi này rồi. Nhưng việc đến ngước này, hắn thoáng suy tính một chút rồi kéo luôn La Uy cúi người xuống, nói khẽ:

“Nhìn kỹ hẵng nói, chớ có lên tiếng.”

Quầng sáng màu vàng nhanh chóng bay tới gần, dừng lại bên ngoài khu rừng nhỏ, một lúc sau ánh sáng từ từ tản đi, xuất hiện giữa không trung cách mặt đất mấy thước là một người đàn ông có tướng mạo anh tuấn giống như được chăm chút kỹ lưỡng, bề ngoài chưa đến ba mươi tuổi nhưng ánh mắt rất sắc bén, pháp bảo dưới chân tỏa sáng lập lòe, không nói cũng biết người này đạo hạnh cực kỳ cao thâm.

Hai người Tống Dục và La Uy không dám thở mạnh, nằm phục trong góc tối tăm giữa rừng không nhúc nhích. Ở rừng cây bên ngoài, chẳng biết tại sao trên mặt người đàn ông lại lộ vẻ nghi hoặc, hắn đưa mắt nhìn quanh, thì thảo lẩm bẩm: “Quái lạ! Không phải ở gần bên này ư, sao tìm mãi không được nhỉ?”

Nói xong, y lại nhìn quanh một hồi nhưng không phát hiện được gì, liền bay cao hơn một chút, điều khiển thanh tiên kiếm màu vàng bay lên cách mặt đất hơn một trượng, đưa mắt nhìn bốn phía. Một lát sau, hai mắt y đột nhiên sáng rực lên, nhìn về hướng một nơi tối tăm trên gò đất đằng xa, dường như phát hiện cái gì đó, khóe miệng lập tức nở nụ cười, thân hình khẽ động, hào quang màu vàng trên thanh tiên kiếm nhất thời chớp động, bay về hướng ngọn đồi nhỏ kia.

Thấy người nọ sắp rời đi, hai người Tông Dục và La Uy thầm mừng rỡ. Ai ngờ đúng lúc này, trong màn đêm cực kỳ yên tĩnh cách nơi bọn hắn ẩn náu không xa, sâu trong rừng cây bỗng lóe lên một quầng sáng màu tím nhạt, thình lình tỏa sáng trong bóng đêm hóa thành một lưỡi đao ánh sáng dài ba thước mỏng manh nhưng sắc bén, rõ ràng đang chém thẳng về hướng người đàn ông kia.

Biến cố đột ngột xảy ra, tốc độ của lưỡi đao ánh sáng màu tím cực nhanh, chớp mắt đã lướt tới thanh tiên kiếm màu vàng dưới chân người đàn ông không một tiếng động. Tống Dục và La Uy nhất thời đều buột miệng kêu lên, chỉ thấy khi tai nạn sắp xảy ra, người đàn ông lập tức hét lên một tiếng đầy kinh ngạc và tức giận, thân thể khẽ đảo về bên cạnh một cách hiểm hóc, chật vật nhảy khỏi thanh tiên kiếm màu vàng, đồng thời tránh được lưỡi đao màu tím đó.

Từ sâu trong rừng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc rất nhỏ, nghe như “Ồ” một tiếng, nhưng lưỡi đao ánh sáng màu tím vẫn không hề nương tay, khẽ ngừng một chút giữa không trung, luồng sáng tím khẽ rung động, sau đó lập tức sáng rực rỡ, từ ba thước tăng vọt đến hơn một trượng, trong giây phút đó cơ hồ chiếu sáng khắp cả cánh rừng, làm lu mờ cả ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, biến cả khu rừng thành mảng tím ngắt.

Người đàn ông đang rơi xuống, từ giữa không trung quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi, “hừ” lạnh một tiếng. Cũng không thấy y có động tác gì mà thanh tiên kiếm vàng lại phát ra một tiếng kêu như rồng ngâm, bay ngược trở lại nhanh như chớp rồi rơi vào tay y. Người đàn ông tay cầm tiên kiếm càng không chần chừ, bắt pháp quyết vẽ ngay trước mặt một bức Thái Cực đồ án, hào quang nhất thời bùng lên rực rỡ.

Ở đằng trước, luồng sáng tím lóe lên, bừng sáng chói mắt, cột sáng màu tím đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh như ở chỗ gần đó sinh ra một tia sét, trong chốc lát như khối băng vỡ vụn, cột sáng hóa thành vô số mảnh sáng nhỏ nhưng sắc bén vô cùng, phảng phất hơi dừng lại giữa không trung một chút, sau đó xông thẳng về phía người đàn ông kia như cuồng phong bạo vũ che khuất bầu trời.

Nhất thời tiếng rít gào xé gió sắc nhọn vang vọng khắp đất trời, vô số tia sáng màu tím đồng loạt lóe lên. Từ nơi ẩn nấp của Tống Dục và La Uy nhìn tới, khoảng không nơi người đàn ông đang đứng hầu như bị bao phủ bởi một làn sóng tím, những tia sáng bao trùm kín đặc khắp không gian giống như một quả cầu tròn màu tím, thoạt nhìn có chút quỷ dị nhưng cũng hơi buồn cười. Có điều, hai người bọn hắn làm gì có tâm tình để cười chứ, mỗi chùm tia sáng phá không bay đi đều rít lên như tiếng sấm, tia nào cũng có thể lấy mạng người, đó là một chiêu thức giết chóc không hề cố kỵ, càng chẳng cần phải nói người có thể thi triển đạo thuật khó tin bậc này tuyệt đối là một kẻ đạo hạnh cực kỳ cao thâm.

Người đàn ông vừa mới thoát khỏi một chiêu hiểm, nháy mắt đã lâm vào tình thế hiểm nguy tiếp theo, chẳng qua trong lúc nguy cấp mới biết người đàn ông này quả nhiên cũng không giống người thường. Thái Cực Đồ bị vô số tia sáng tím lao tới, trong giây lát đột nhiên hào quang bùng phát, tạo thành một quầng sáng che trước người đàn ông, mặc dù những tia sáng kia sắc bén vô cùng nhưng vẫn bị Thái Cực Đồ cản lại. Cùng lúc đó, kiếm quang màu vàng sáng lên như mãnh hổ gầm thét, như thiên long bay lượn, nhanh chóng che chắn sau lưng y. Tuy chỉ là một thanh kiếm nhưng lại như tường đồng vách sắt lập tức ngăn cản công kích của những tin sáng tím.

Có điều những tia sáng tím đó quả thật vô cùng vô tận, hơn nữa uy lực ẩn chứa trong đó tuyệt đối không phải chuyện đùa. Tuy trong lúc nguy cấp người đàn ông đã nhanh chóng khống chế cục diện nhưng vẫn chẳng thể thay đổi được thế bị động. Sau một hồi giằng co, dưới sự công kích ngập trời của quầng sáng tím, bất luận là Thái Cực hay thanh tiên kiếm màu vàng có dấu hiệu chống trả chật vật rồi.

Người đàn ông hiển nhiên đã nhận thấy tình thế nguy hiểm, trên mặt lộ vẻ giận dữ. Lần đấu pháp này xảy ra quá đột ngột, địch nhân ẩn nấp trong chỗ tối công kích trước, bản thân mình chỉ chậm nửa nhịp liền từng chút từng chút bị dồn vào thế bị động, quả rất bực mình. Mắt thấy tình thế càng lúc càng hiểm ác, sắc mặt y chợt lạnh đi, bỗng nhiên quát lên một tiếng. Bức Thái Cực vẫn sừng sững bất động, thanh tiên kiếm vàng sau lưng đột ngột dừng lại, giây lát sau, dưới sự thúc đẩy của pháp lực, ánh sáng bùng lên rực rỡ hóa thành một lưỡi kiếm khổng lồ, dưới quầng sáng tím sắc nhọn ngập trời, chém thẳng xuống một chỗ trong rừng cây phía dưới.

Có điều động tác tuy uy thế rất lớn nhưng cũng lập tức mang lại một hậu quả nguy hiểm. Thanh tiên kiếm vàng phát động đòn công kích cực mạnh khiến mặt phòng thủ lập tức lộ ra sơ hở, những tia sáng tím dày đặc tức thì phá không bay tới, tuy người đàn ông đã cố hết sức chống cự nhưng vẫn không cách nào ngăn chúng lại được. Chỉ nghe một âm thanh nặng nề vang lên, người đàn ông đau đớn kêu lên, bả vai và lưng đã trúng hai phát trọng kích, cả người nhất thời chấn động, thiếu chút nữa đã ngã xuống từ giữa không trung, nhưng cuối cùng vẫn chống chịu được.

Ở dưới rừng sâu, thanh tiên kiếm màu vàng hóa thành lưỡi kiếm khổng lồ có uy lực quả nhiên không phải tầm thường, thế chém như dời non lấp biển, chưa đến khu rừng thì một loạt cây cối đã bị cuồng phong bẻ gẫy, lộ ra mặt đất đang không ngừng rạn nứt, uy lực khai thiên liệt địa khiến người ta phải sợ hãi. Dưới đạo thuật liều mạng ấy, kẻ trong rừng rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ẩn nấp được nữa. Chỉ nghe một tiếng cười lạnh trong trẻo, sau đó một bóng người từ khu rừng vọt lên tránh khỏi nhát kiếm, hai tay đồng thời vung lên, những tia sáng tím đầy trời đang dần suy yếu nhất thời bay ngược trở lại, giữa tầng không ngưng kết thành một thanh dao ngắn màu tím rơi vào tay thiếu nữ áo vàng, ánh sáng lấp lóe bất định giống như một con rắn độc.

Phía bên kia, người đàn ông đấu pháp cùng nàng tuy bị thương nhưng xem ra vẫn có thể chống đỡ được, đã thu lại thanh tiên kiếm màu vàng rồi nhìn xuống, tựa hồ hơi ngơ ngác sau đó lập tức giận đến tím mặt, tay cầm tiên kiếm chỉ vào phía thiếu nữ che mặt, tức giận quát: “Hóa ra là yêu nữ nhà ngươi ám toán ta!”

“Chà chà chà…” Yêu nữ bị y mắng chửi đương nhiên không hề tức giận chút nào, đôi mắt yêu mị sáng ngời, phảng phấp như lấp lánh hào quang. Nàng nhìn người đàn ông rồi lắc đầu cười, giọng nói có vẻ đầy tiếc nuối: “Ta thật không nghĩ ra, đã nhiều năm như vậy rồi mà Tăng Thư Thư ngươi vẫn cứ vô dụng như thế sao?”

“A a a…” Tăng Thư Thư vốn đã tức giận, lại bị cô gái mỉa mai một câu, công phu tu thân dưỡng tính ngày thường nhất thời biến đi hết, cơn giận dâng lên liền bất chấp vết thương trên người, bay vụt lên trời, kiếm quang màu vàng lóe lên, nổi giận quát:

“Yêu nữ, nếm thử một kiếm Hiên Viên của ta đây!”

Ở trên cao, hai người bọn họ càng đấu càng kinh thiên động địa. Tống Dục và La Uy dưới đất thiếu chút nữa bị cuốn vào nhát kiếm kia, may mà số tốt vẫn còn cách mấy trượng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đồng thời Tống Dục nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nội tâm càng kinh hãi. Trước lúc tới đây, y cũng đã tìm hiểu một chút về Thanh Vân Môn, vị Tăng Thư Thư chính là một trong ngũ đại trưởng lão của Thanh Vân, đạo hạnh quả nhiên thâm sâu vô cùng, chẳng biết thiếu nữ kia là thần thánh phương nào mà lại có thể ám toán được Tăng Thư Thư.

Trên trời dưới đất hai tình cảnh hoàn toàn trái ngược, mắt thấy một trận đấu pháp kịch liệt sắp sửa diễn ra, nhưng không ai chú ý tới có một bóng người đàn ông khác đã lặng lẽ tiếp cận, đứng sau bóng cây, ánh mắt sáng ngời nhìn lên hai người bên trên, sau đó như phát hiện được điều gì liền nhìn chăm chú về phía thiếu nữ áo vàng có đôi mắt yêu mị, lông mày từ từ nhíu lại.

Trong thạch sảnh khổng lồ ở địa cung bên dưới thành Hà Dương.

Dưới tòa bình đài vô danh quỷ dị lúc nãy, lão nhân đứng đầu còn sót lại trong đám người Thần Quy Môn-Lưu Thừa Lĩnh mới chốc lát đã vã mồ hôi lạnh.

“Thần Quy đâu, Thần Quy đâu rồi…” Lão gần như không tin vào mắt mình, dốc sức liều mạng tìm kiếm khắp đại sảnh, kể cả những kẻ lai lịch thần bí vây xung quanh hắn cũng nhao nhao quay đầu nhìn lại. Nhưng mặc cho tất cả mọi người tìm khắp từng tấc đất trong sảnh, đừng nói là một con rùa đen to tướng mà ngay cả một cọng lông rùa cũng chẳng thấy.

Từng ánh mắt đảo qua đảo lại cuối cùng đều hướng về Lưu Thừa Lĩnh, cứ thêm một người nhìn tới, lão lại cảm thấy áp lực tăng thêm một bậc, đặc biệt không ít người trong đó ánh mặt đã lộ vẻ hung ác, vài pháp bảo hung khí đã tỏa sáng lập lòe như bị kích động khiến Lưu Thừa Lĩnh khóc không ra nước mắt. Cuối cùng, khi người đàn ông thâm trầm có sắc mặt bất thiện quay đầu nhìn về phía lão, Lưu Thừa Lĩnh thiếu chút nữa thì ngã bệt xuống đất. Nhưng đúng lúc này trong đầu lão chợt lóe lên, lập tức như người chết đuối vớ được cọc, hét lớn:

“Thần Quy, Thần Quy nhất định đã bò đi, lúc nãy loạn vậy nói không chừng đã bò đến chỗ cửa nào đó rồi?”

Mọi người xung quanh đều khẽ giật mình, quay mặt nhìn nhau. Một trong số đó không kiềm được mở miệng nói: “Một con rùa đen có thể bò nhanh vậy sao?”

Tên còn lại nhíu mày suy nghĩ một lát, không dám khẳng định nói: “Có lẽ… con rùa đen kia không giống như rùa bình thường, nếu không sao lại gọi là Thần Quy?”

Sắc mặt người đàn ông thâm trầm đang đứng trong đám người khẽ biến đổi, nhưng hiển nhiên y là một kẻ vô cùng quyết đoán, quyết định thật nhanh, quát: “Chia nhau tìm, tất cả cửa đá đều phải tìm, nhưng không được phép đi xa, nếu gặp Khô Lâu hay tử vật thì không cần động thủ, lập tức lui về. Tìm như vậy còn không thấy con Thần Quy kia…” Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Thừa Lĩnh, cười lạnh nói: “Ta sẽ ném ngươi vào trong cái quan tài đen kia xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ở hành lang, Vương Tông Cảnh vốn định bảo mọi người lặng lẽ rút lui, ai ngờ mới đi được mấy bước đã nghe tiếng ra lệnh tìm kiếm của người đàn ông thâm trầm kia vọng tới. Trái tim Vương Tông Cảnh bỗng chìm xuống, vội vàng giục Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi nhanh. Ai ngờ trong lúc bối rối phạm phải sai lầm, con rùa đen to đùng đang chậm chạp bò trên mặt đất, trong lúc mọi người vội vàng bước qua, Tô Văn Thanh không cẩn thận giẫm phải mai rùa liền bị trượt chân, vô ý kêu lên một tiếng nho nhỏ.

Tiếng kêu vừa bật ra khỏi miệng, Tô Văn Thanh biết ngay không ổn liền vội vàng lấy tay che miệng lại. Nhưng động tĩnh đã phát sinh, bên ngoài lập tức có người giật mình. Chỉ nghe một tiếng quát lên, lập tức có người bay vọt về nơi này. Vương Tông Cảnh chấn động, đẩy Tiểu Đỉnh về phía trước, vội hét lên: “Chạy mau, chạy mau.” Tiểu Đỉnh thông minh, chạy thẳng một mạch không quay đầu lại. Đại Hoàng và Tiểu Hôi một mực theo sát bên cạnh nó, một tấc không rời.

Đang muốn quay lại xem Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh vừa mới ngoái đầu liền phát hiện một bóng người thình lình xuất hiện ở cánh cửa đá sau lưng không xa, dĩ nhiên chính là người đàn ông thâm trầm nọ, kẻ giống như đứng đầu trong nhóm người. Ánh mắt như chim ưng của y vừa nhìn về hướng này, phát hiện ra bọn người Vương Tông Cảnh liền lộ vẻ kinh ngạc, y hơi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nhìn thấy con rùa đen đang chậm chạp bò trên mặt đất, ánh mắt liền thoáng hiện nét vui mừng, y khẽ quát một tiếng rồi lướt tới.

Tô Văn Thanh đang chặn ở phía sau sắc mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này vẫn không thể ngẩn người như vậy, mặc dù biết chắc chắn không thể địch lại nhưng nàng vẫn cắn răng bắt pháp quyết muốn thi triển thuật Thủy Kiếm. Thân ảnh người đàn ông thâm trầm lướt cực nhanh, hắn liếc về phía Tô Văn Thanh, trên mặt nở một nụ cười lạnh, pháp bảo đoản búa trên tay tùy ý vung lên, một luồng ánh sáng màu vàng bắn thẳng về phía trán Tô Văn Thanh.

Lúc này Tô Văn Thanh đã thi pháp xong, một màn nước trong suốt mát lạnh đã hình thành trước mặt, đang chuẩn bị ngưng tụ thành Thủy Kiếm. Đúng lúc đó, luồng ánh sáng màu vang bắn tới, chỉ nghe “keng” một tiếng, bọt nước văng ra khắp nơi, Thủy Kiếm thuật lập tức bị luồng hào quang đánh cho tiêu tan, hóa thành cơn mưa nhỏ lác đác rơi xuống mặt đất. Tô Văn Thanh nghẹn ngào thốt lên, nhưng giờ muốn trốn cũng không kịp, chỉ thấy đạo luồng sáng vàng như muốn xuyên thủng trán nàng, cướp đi mạng sống của thiếu nữ kiều mị như hoa như ngọc.

Trong lúc nguy cấp đột nhiên có một thân ảnh từ bên cạnh bổ nhào tới trước, chính là Vương Tông Cảnh. Tuy bây giờ đạo hạnh tu hành của hắn không bằng Tô Văn Thanh, nhưng mấy năm qua hắn đã trải qua vô số lần chém giết sinh tử đẫm máu trong khu rừng rậm nguyên thủy, kinh nghiệm đối địch và cảm giác nguy hiểm tuyệt đối hơn xa kiều nữ thế gia Tô Văn Thanh rất nhiều lần. Cuộc chiến vừa bắt đầu hắn đã lập tức biết rằng Tô Văn Thanh chắc chắn sẽ thua, lúc Tô Văn Thanh động thủ, hắn gần như đồng thời vọt tới, rốt cuộc cũng nhanh hơn luồng ánh sáng màu vàng một chút, hiểm hóc ôm lấy thân thể Tô Văn Thanh lăn qua một bên, liều mạng tránh được đòn công kích.

Người đàn ông thâm trầm kia nhướng mày lên, miệng khẽ “Ồ” một tiếng, dường như hơi kinh ngạc trước phản ứng của Vương Tông Cảnh. Chẳng qua mục tiêu của hắn bây giờ không phải là hai người, đối phó với Tô Văn Thanh cũng chỉ là tiện tay mà thôi, một kích không trúng cũng chẳng đuổi giết. Thân thể hắn nhoáng cái đã lướt tới bên hành lạnh, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Đỉnh đang chạy đằng xa, giây lát đã bay đến bên cạnh con rùa đen dưới mặt đất, dùng một tay chụp lấy nó rồi lập tức điểm mũi chân xuống đất, cả người lại nhẹ nhàng bay trở về phía lối vào cửa đá.

Nhờ Vương Tông Cảnh xô ngã mà tránh hiểm được một kiếp nạn, Tô Văn Thanh kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa từng trải qua loại chém giết sinh tử như thế này, ngay cả đoạn đường giao đấu với Khô Lâu khi nãy cũng không mạo hiểm như thế, khiến cho thân thể vị thiếu nữ thế gia như nhũn cả ra, may mà được Vương Tông Cảnh đỡ lấy.

Có điều bây giờ trong lòng Vương Tông Cảnh đang thầm kêu khổ, tuy may mắn cứu được Tô Văn Thanh nhưng vừa rồi chỉ là một chiêu tùy ý, dù hắn đạo hạnh thấp cũng có thể nhận ra đối phương thật sự là nhân vật vô cùng lợi hại, hai bên mà đối đầu thì mình tuyệt không may mắn như thế. Chẳng qua thấy người đàn ông thâm trầm kia rõ ràng không có ý đuổi giết, túm được con rùa đen liền bay ngược trở về, Vương Tông Cảnh đâu dám chần chừ, lập tức kéo Tô Văn Thanh bỏ chạy. Mặc dù hiện giờ chân Tô Văn Thanh đã nhũn ra nhưng Vương Tông Cảnh đang nóng vội đâu quan tâm nhiều thế, trực tiếp nửa ôm nửa kéo nàng chạy vào sâu trong dãy hành lang.

Người đàn ông thâm trầm vừa đến lối vào cửa đá liền dừng bước lại, quay người trầm giọng quát: “Thần Quy đây rồi, các ngươi nhanh chóng để cho lão già kia thi pháp. Nơi đây còn mấy con rệp nữa, ta tự thân đi giết rồi sẽ lập tức quay lại.” Nóng xong, hắn vung tay trái lên, con rùa đen to lớn liền bị ném về phía thạch sảnh, trên mặt đất đã sớm có người nhảy lên đỡ lấy, mọi người đều nhao nhao tuân lệnh, mấy người ở các cửa động khác cũng lần lượt trở về.

Người đàn ông thâm trầm huy động kim búa trong tay, ý bảo mọi người tranh thủ thời gian, sau đó xoay người bay vào trong cửa đá một lần nữa.

Dây dưa một lúc, thời gian cũng chẳng tính là dài, hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đạo hạnh còn thấp, lại không biết đạo thuật ngự kiếm phi hành, mặc dù chạy thục mạng nhưng chỉ lát sau đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít vù vù, hiển nhiên là kẻ địch đang đuổi giết mình.

Vương Tông Cảnh đột ngột quay đầu lại, quả nhiên thấy một luồng kim quang đang lao tới với tốc độ nhanh hơn mình gấp mấy lần. Hắn vô thức nhanh chân chạy trốn, thực tế bằng sức khỏe của hắn thì có thể chạy nhanh hơn hiện tại rất nhiều, nhưng bây giờ phải kéo theo Tô Văn Thanh nên bước chân hắn chậm đi không ít. Mà lúc này hình như Tô Văn Thanh cũng đã nhận thấy được điều gì, giống như tuyệt vọng thấp giọng nói: “Vương công tử, công tử chạy đi, đừng để ý đến ta.”

Nội tâm Vương Tông Cảnh chấn động, hắn cúi đầu lại nhìn, chỉ thấy gương mặt thanh tú tựa sương đọng trên hoa của Tô Văn Thanh thoáng lộ vẻ đau khổ thất vọng giống như muốn buông xuôi. Lòng Vương Tông Cảnh rối như tơ vò, hắn buông lỏng tay ra. Tô Văn Thanh lặng lẽ cúi đầu, hai chân lảo đảo một chút, đang muốn đứng thẳng người lên, bỗng nhiên cảm thấy người thiếu niên bên cạnh đẩy mạnh mình về phía trước, tiếng nói vang lên bên tai vừa vội vàng vừa ấm áp: “Đi mau.”

Lời còn chưa dứt, Tô Văn Thanh đã thấy Vương Tông Cảnh đột nhiên quay người lao ngược về phía sau. Nàng lập tức biến sắc, khoảng khắc này chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng kia, thân thể khẽ run lên.

Người đàn ông thâm trầm thấy Vương Tông Cảnh phía trước bỗng xoay người nhào lại, cũng hơi ngẩn ra. Có điều đạo hạnh của y khá cao, trong chốc lát liền nhận ra thiếu niên này tuy thân thủ nhanh nhẹn nhưng đạo pháp tu hành lại chẳng có gì đặc biệt, lập tức cười lạnh một tiếng, thân thể nói dừng là dừng, cây búa vàng trên tay tức thì bổ xuống.

Một búa bổ xuống, uy lực của pháp bảo nhất thời đều hiện ra, toàn bộ hành lang rộng rãi vang lên tiếng gió rít vù vù, một luồng sức mạnh đập thẳng vào mặt.

Làm sao Vương Tông Cảnh không biết mình giống như bọ ngựa đấu xe chứ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt Tô Văn Thanh, hắn lại nhất quyết không thể một mình bỏ chạy được. Vào lúc sống chết trước mắt, tự dưng cả người hắn tràn trề sức lực, toàn bộ cơ bắp trên thẩn thể phảng phất như căng cứng lên, giống như được trở lại vô số lần chém giết đẫm máu sinh tử trước đây, đúng vào thời điểm thanh búa vàng bổ xuống hắn liền gắng sức trở mình tránh đi trong chớp mắt. Có điều tuy tránh được một đòn, nhưng lực bổ xuống của thanh búa vàng vẫn hất văng cả người hắn ra ngoài.

Người đàn ông thâm trầm khẽ giật mình, thân thủ nhanh nhẹn của gã thiếu niên lại khiến hắn phải kinh ngạc một lần nữa, không kiềm được nhìn kỹ nó hơn một chút. Có điều tâm tính hắn từ trước đến giờ vốn lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu cảm xúc nên chỉ nhìn qua mấy lượt rồi thôi. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn đã đanh lại, vung búa lên lần nữa.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy cô gái đằng trước tuyệt vọng hét lên: “Chúng ta đều là đệ tử của Thanh Vân Môn, ngươi là ai?”

Hai chữ Thanh Vân vừa thốt ra, người đàn ông thâm trầm nhất thời kinh hãi, nhịn không được bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Văn Thanh đến nước này vẫn không chịu bỏ chạy một mình, cứ đứng sững sỡ tại chỗ, đôi mắt ngấn lệ. Ở đằng trước xa hơn, Tiểu Đỉnh vốn đã chạy xa cũng đã vọt trở về, hung hăng vung nắm đấm lên, tuổi còn nhỏ nhưng rõ ràng cực kỳ có nghĩa khí, mặc cho Đại Hoàng bên cạnh sủa “Gâu gâu” cũng không nghe.

Có điều sự chần chừ của người đàn ông cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, đôi mắt thoáng hiện nét phức tạp nhìn về phía đại sảnh sau cánh cửa đá, chốc lát sau lại hạ quyết tâm, không để ý đến chuyện khác nữa, ánh mặt bỗng dời xuống người Vương Tông Cảnh, cây búa vàng trong tay lại vung lên lần nữa.

Lúc này, Vương Tông Cảnh vốn giống như chó trốn vào đồng hoang, không hề có lực hoàn thủ, đột nhiên thân thể bạo phát, lăn nhào một cái tới chỗ chân của người đàn ông, tốc độ cực nhanh gần như là cực hạn của người thường, lập tức áp sát thân thể người đàn ông thâm trầm kia.

Sắc mặt người đàn ông thâm trầm biến hóa, tuy không để tâm đến gã thiếu niên thô thiển này, nhưng y đã nhiều lần trải qua các cuộc chiến đẫm máu, nội tâm hơi cảnh báo liền vô thức lui về phía sau một bước. Trong khoảnh khắc đó, Vương Tông Cảnh dĩ nhiên đã bổ nhào tới, nhưng động tác của người đàn ông thâm trầm cũng không chậm, tránh ra một quãng nên không bị hắn chộp được. Vương Tông Cảnh đang lăn tròn bỗng nhấc tay lên, thình lình có một đốm sáng màu lam quỷ dị xuất hiện trong tay hắn, một cái răng nanh gãy đột nhiên lộ ra, được hắn cầm với thế liều mạng đâm về phía thân hình người đàn ông kia.

Người đàn ông hốt hoảng biếc sắc, ánh mắt liếc qua cái răng nanh sắc nhọn màu lam rồi cấp tốc lui người về phía sau, đồng thời đồng tử hơi co lại, dùng sức như phá núi để bổ mạnh cây búa vàng xuống.

Một nhát búa này nếu không dùng toàn lực thì cũng phải bảy tám phần đạo hạnh, vừa mới ra tay, trong lòng người đàn ông thâm trầm liền khẽ động, giống như hơi hối hận. Có điều với đạo hạnh của y mà huy động uy lực của pháp bảo tuyệt đối có thể nghiền nát gã thiếu niên Vương Tông Cảnh thành thịt vụn, sức mạnh ấy người thường tuyệt đối không thể chống cự được.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, người đàn ông thâm trầm vì không muốn bị cái răng nanh quỷ dị đâm trúng, mục đích của chiêu này chủ yếu chỉ để bức lui Vương Tông Cảnh đang áp sát, lực tuy lớn nhưng cũng không phải là khó tránh. Ai ngờ dưới sức mạnh kinh khủng kia, trong mắt Vương Tông Cảnh đột nhiên thoáng hiện tia huyết sắc điên cuồng, hắn gào lên một tiếng giuống như con yêu thú liều mạng, chỉ hơi lách người qua một bên rồi vẫn nhào thẳng vào người đàn ông thâm trầm nọ.

Lúc này, nửa người Vương Tông Cảnh vẫn đang nằm trong phạm vi nhát chém của cây búa, một khi va chạm thì quả thực lành ít dữ nhiều, không chết cũng phải trọng thương tàn phế. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn vẫn tiếp tục nhào tới, người đàn ông thâm trầm tuy có thể đánh trúng một đòn nhưng chính mình cũng không kịp né tránh, sẽ bị gã thiếu niên hung hãn liều mạng này áp sát rồi đâm cái răng nanh cổ quái vào người.

Giây phút này, vẻ mặt khinh thường của người đàn ông thâm trầm đã sớm tan biết hết, đổi lại là vẻ nghiêm túc vô cùng, lập tức xem gã thiếu niên cực kì thô thiển này như một kẻ địch lớn. Mắt thấy cây búa vàng đã bổ xuống nhưng tên thiếu niên không hề có ý dừng lại, vẫn hung hăng bổ nhào tới, sự quyết liệt dứt khoát đó khiến người ta phải kinh hoàng sợ hãi. Hai mắt người đàn ông thầm trầm trợn ngược, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, thanh búa vàng ngừng giữa không trung chốc lát rồi bay ngược trở lại, phản lực cực lớn khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình dứt khoát lùi về phía sau ba thước, tránh khỏi nhát đâm liều lĩnh của Vương Tông Cảnh.

Lượt giao thủ như điện chớp khiến người ta hoa mắt chóng mặt, toàn thân lạnh run, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc. Ở cách đó không xa, Tô Văn Thanh nhìn tới kinh tâm động phách, sắc mặt trắng bệch. Ai cũng nghĩ không được thực lực hai người chênh lệch nhau đến thế, nhưng cuối cùng kẻ bị thương lại là người đàn ông thâm trầm, nhất thời tất cả đều giật mình. Chỉ thấy người đàn ông thâm trầm đó mặt mũi tái nhợt, miệng tuy hộc máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhưng thân hình chỉ hơi lui về sau liền lập tức dừng lại, đưa kim búa ra cản trước người, một lần nữa tiếp tục dấn tới trước, trong mắt không còn ai khác, chỉ có thân hình của Vương Tông Cảnh.

Lần này chỉ diễn ra trong chớp măt, tiếng gió rít như sấm sét, bốn phương tám hướng lóe lên hào quang của pháp bảo, ánh vàng chói lọi, thanh búa vàng tỏa ra vô số đạo hào quang rực rỡ như núi lở sóng gầm cuồn cuộn ập tới. Người đàn ông thâm trầm đã dùng toàn lực để đối phó với một gã thiếu niên bình thường.

Động tĩnh quá lớn khiến cho vách đá mặt đất không chịu nổi liền bắt đầu chấn động. Trong đại sảnh đằng xa, nhất thời có không ít người lộ vẻ ngạc nhiên, nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa đá nơi thấp thoáng lộ ánh hào quang chói lọi, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho người đàn ông thâm trầm kia phải thi triển pháp thuật kịch liệt đến thế.

Dưới sự công kích ấy, nỗ lực phản kháng của Vương Tông Cảnh lập tức bị đập tan. Trước thực lực đạo hạnh tuyệt đối, bây giờ hắn không khác gì một con kiến dưới gốc đại thụ, hoàn toàn không thể đánh trả, đành miễn cưỡng dựa vào thân hình cường tráng mà nhanh nhẹn né tránh được hai chiêu đầu, nhưng trên người cũng bị tàn ảnh của cây búa vàng quét văng ra ngoài, đập thẳng vào vách đá cứng rắn, cuối cùng nặng nề rớt xuống.

Không đợi hắn kịp phản ứng, khoảnh khắc mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng, bóng người kia một lần nữa nhào tới, xa xa truyền đến tiếng hét kinh hãi của Tô Văn Thanh, vừa hoảng hốt vừa nghẹn ngào, Vương Tông Cảnh cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng chảy máu tươi, đồng thời tay phải đang cầm cái răng nanh bị người ta đạp một cái, ánh hào quang lập lòe của cây búa vàng đằng đằng sát khí lập tức bổ tới.

Khoảnh khắc này, sinh tử phảng phất như bị bổ đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.