U cốc, trên một vách núi cao hiểm trở.
Ngẩng đầu nhìn lên, dưới trời xanh, dãy Man Sơn hùng vĩ vắt ngang phía trước, như một tòa tường thành cao ngất chặn bão cát và băng tuyết phương bắc, để cho dưới chân núi phía nam tràn ngập sinh cơ. Rừng cây rậm rạp, dãy núi nhấp nhô, khe rãnh tĩnh mịch, trong đó có biết bao loài chim thú hung vật, trước nay ít thấy dấu chân người.
Mà gần đây bị Âm Ma Tông chiếm cứ, thâm cốc vốn là cứ điểm của Hàn Nha phái trước kia, địa phương từ lâu được gọi là Quỷ Khốc Hạp, chính là nằm sâu trong Man Sơn sơn mạch. Tần Vô Viêm chắp tay, đứng trên vách núi, gió lạnh thổi đến khiến vạt áo hắn phiêu động, dung mạo so với năm đó cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng sắc mặt càng thêm trầm ổn, mắt lộ quang mang nhàn nhạt, đứng trước núi non hiểm trở, bỗng nhiên nói:
“Bình Nhi, ngươi thấy phong thuỷ ở đây như thế nào?”
Đứng cách hắn không xa, Kim Bình Nhi hướng phía dưới nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Vừa bẩn vừa thối lại loạn lại khó coi, thú ở thú chết, người đợi người vong.”
“Ách?” Lấy công phu hàm dưỡng của Tần Vô Viêm, vậy mà cũng không khỏi bị những lời này của Kim Bình Nhi làm cho nghẹn họng, hắn nhếch miệng, cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi lại giận chó đánh mèo rồi hả?”
“Dừng lại!” Kim Bình Nhi thanh thanh thúy thúy xùy một tiếng.
Tần Vô Viêm lắc đầu, nói: “Năm năm trước, ngươi vì Hỏa Hoàng Viêm Ngọc muốn tiến nhập Man Hoang, ta đã nhắc nhở qua, những gã trong Thánh điện đều là người bảo thủ, ngu muội ngoan cố khó thông. Giờ ngươi lãng phí mấy năm thời gian mà không được gì, cũng không thể trách ta vậy chứ?”
Kim Bình Nhi cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn Tần Vô Viêm lại hơi có một tia chê cười, nhưng nàng cũng không nói tiếp, tay run lên, một đạo bạch quang hiện ra, bay về phía Tần Vô Viêm.
Tần Vô Viêm thò tay tiếp được, nhìn thoáng qua, “Ồ” một tiếng hơi kinh ngạc nói: “Định Hồn Thạch, không thể tưởng được là ngươi đã tìm ra?”
Kim Bình Nhi cũng không kể với hắn về tao ngộ của bọn người Từ Mộng Hồng, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay chiếm được Âm Sát tuyệt địa, Định Hồn Thạch cũng đã đến tay, sau mấy năm tiềm ẩn, rốt cục muốn trở lại rồi sao?”
Tần Vô Viêm gật đầu nhè nhẹ, hướng phía dưới sơn cốc nhìn một cái, nói: “Thủy chung âm thầm tiềm ẩn, gông cùm xiềng xích hạn chế thật sự quá nhiều, hơn nữa tất cả chuẩn bị đều đã khá ổn thỏa, đã đến lúc làm ra chút ít thành quả cho mấy lão đầu tử trong Man Hoang nhìn xem, từ đó, biết đâu trong tương lai việc khai mở Minh Uyên lại có hi vọng.” Hắn quay đầu nhìn Kim Bình Nhi, mỉm cười nói: “Đồng dạng, việc tìm kiếm Hỏa Hoàng Viêm Ngọc của ngươi cũng có hi vọng rồi.”
“Hừ?” Có lẽ do chung quanh không có ai, Kim Bình Nhi không thèm cho hắn chút mặt mũi nào, hơn nữa tựa hồ mỗi lần nhắc tới Hỏa Hoàng Viêm Ngọc, tâm tình nàng lại xúc động vô cùng.
Tần Vô Viêm tự nhiên hiểu rõ chân tướng bên trong, nên cũng không so đo gì với Kim Bình Nhi, trên thực tế, Ma giáo ngày nay do một tay hắn trùng hưng, bên trong tuy hiệu triệu không ít cao thủ, nhưng có thể cùng hắn sánh vai nói chuyện không chút cố kỵ, thật đúng là chỉ có Kim Bình nữ tử hiếm thấy này.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Viêm nhịn không được có chút quay đầu nhìn vị hoàng y nữ tử kia, chỉ thấy trong gió núi, xiêm y nàng dán sát thân, ẩn ẩn hiện ra dáng người câu hồn đoạt phách, gương mặt kiều mị vô song lại không có nửa phần tà mị, ngược lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ thanh thuần tự nhiên khí tức, khiến người ta chỉ liếc qua đã bị hãm vào một cảm giác kỳ dị.
Tần Vô Viêm đột nhiên thân thể hơi chấn, trong lòng báo động, lập tức nhíu mày, đem ánh mắt dời đi.
Kim Bình Nhi nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Trông ta có đẹp không?”
Tần Vô Viêm lông mày nhíu lại, tâm tình trong chốc lát dĩ nhiên bình tĩnh trở lại, nghe câu hỏi khiêu khích vô cùng này, ánh mắt hắn lóe lên, nhưng lại cười nói: “Cũng không tệ lắm a, bất quá theo ta nhìn, tựa hồ so với vị Lục tiên tử trên Thanh Vân Sơn vẫn kém một chút.”
“Ba!” Một khối nham thạch lớn dưới chân Kim Bình Nhi đột nhiên nứt ra một đường nhỏ.
Tần Vô Viêm sắc mặt nhàn nhạt, bất động thanh sắc hướng bên cạnh đi hai bước.
Kim Bình Nhi trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh nói: “Vài năm không gặp, tiến bộ không ít a.”
Tần Vô Viêm khép hờ hai mắt, nhẹ nhàng hô hấp thổ nạp một lát, thần sắc lập tức hòa hoãn xuống. Một thân đạo hạnh tu vi của Kim Bình Nhi, thực tế là thần công “Xá Nữ Mị” nổi tiếng của Ma giáo mấy ngàn năm qua, cùng đạo pháp thông thường khác nhau một trời một vực, uy lực cực lớn, nhưng cũng có nhược điểm với người tu luyện, nói vậy nhưng nhược điểm này chỉ có một mình Kim Bình Nhi chôn sâu đáy lòng, nàng lạnh nhạt nhìn nam nhân này, còn vài phần kiêng kị.
Hai người nhất thời đều không nói gì thêm, một lát sau, Kim Bình Nhi lại là người đầu tiên mở miệng, ngữ khí bình thản, nói: “Định Hồn Thạch tuy hiếm thấy, nhưng lại không có công dụng gì đối với các loại công pháp tu hành của Thánh giáo, ngươi quyết tìm khối kỳ thạch này cho bằng được, rốt cuộc là vì lí do gì a?”
Tần Vô Viêm im lặng một lát, gật đầu nói: “Không tệ.”
Kim Bình Nhi thản nhiên nói: “Đều năm năm rồi, ngươi còn không có chút nào tiến triển sao?”
Một tia đắng chát xẹt qua trên mặt, Tần Vô Viêm than nhẹ: “Sau khi Hồ Kỳ Sơn sụp xuống, chẳng biết tại sao Tứ Linh Huyết Trận năm đó vẫn không tiêu tan, trong núi vẫn còn lưu lại Tu La sát lực vô cùng lợi hại, tựa như một cái huyết tráo bảo vệ chỗ kia. Ngoại trừ như ta và ngươi bực này tu vi có thể chống chọi một thời gian ngắn để tìm tòi bên ngoài, những người tu đạo bình thường căn bản không cách nào tới gần, cố đi đến hẳn phải chết. Hơn nữa sơn mạch kia vốn rất lớn, sau khi sụp xuống chỉ còn một mảng hỗn loạn, chỉ với một hai người đâu thể tìm được?”
Kim Bình Nhi chậm rãi quay đầu, ánh mắt lập loè, một khắc này không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết rốt cuộc là vui mừng hay vẫn là lãnh mạc, chỉ thấy mắt nhìn xa xăm, tựa hồ nhớ về cái gì đó. Sau một lúc lâu, mới nghe nàng thản nhiên nói: “Việc này đã không thể miễn cưỡng, bàn bạc kỹ hơn là được.”
Ai ngờ Tần Vô Viêm lại lắc đầu nói: “Theo như lời ngươi ngày đó, việc này rất trọng đại, không thể coi nhẹ. Vừa vặn hôm nay Lương Châu đang có một tin đồn, trong đó cũng có vài phần chân thật, nói không chừng có thể giải quyết nan đề của chúng ta. Chuyện này ta cũng chỉ tin được ngươi, liền nhờ ngươi tới giúp ta một chuyến.”
Kim Bình Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Là cái gì?”
Tần Vô Viêm tiến lại vài bước, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai nàng, Kim Bình Nhi im lặng nghe, chậm rãi gật đầu, một làn gió lạnh thổi đến, xiêm y vàng nhạt bồng bềnh, như muốn thuận gió bay lượn, hướng về bầu trời phương xa vô tận bay đi.
******************
“Tiểu Vương, Tiểu Vương!” Vài tiếng kêu to kinh ngạc đem Vương Tông Cảnh từ trạng thái mờ mịt bừng tỉnh, lập tức thân thể cứng đờ, trong lúc nhất thời trên trán đầy mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tây Môn Anh Duệ đang nhìn hắn một cách cổ quái.
Vương Tông Cảnh ho khan hai tiếng, nói khẽ: “Ta không sao.” Lập tức lại chuyển hướng chủ đề, nói: “Chạy nhanh mua Quỷ Trư Tiên liền đi đi thôi, Hồng tỷ hiện tại không biết ra sao.”
Tây Môn Anh Duệ nhẹ gật đầu, không nghi ngờ gì, xoay người lại hướng về tiệm bán thuốc kêu lão bản một tiếng, lão bản kia đã đi tới, cười nói: “Hai vị cần mua linh đan diệu dược gì, bổn điếm thu nhận sử dụng rất nhiều, bình thường mặt tiền cửa hàng không bày bán nhưng hàng tồn bên trong lại không ít a.”
Tây Môn Anh Duệ đâu có tâm tư nghe lão thao thao bất tuyệt, trực tiếp đã cắt ngang lời hắn mà nói: “Lão bản, chúng ta muốn Quỷ Trư Tiên, nghe nói ngươi tại đây còn có chút hàng tồn?”
Lão bản kia ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói một câu: “Quỷ Trư Tiên?”
Đứng ở một bên Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ chứng kiến sắc mặt lão, đều cảm thấy trầm xuống, Vương Tông Cảnh bước lên một bước, cau mày nói: “Đúng vậy, chính là vật ấy, như thế nào, chỗ ngươi không có sao?”
Lão bản kia chần chờ một chút, nhưng lại cười khổ nói: “Không dối gạt hai vị, Quỷ Trư Tiên vật hi hữu này bổn điếm vốn đúng là còn một ít, nhưng trước đó không lâu vừa mới bán đi, hai vị nhất định phải cần thứ này ư, có lẽ còn có món khác có thể thay thế, ví dụ như bổn điếm còn có nhất tông trấn điếm chi bảo? ”
Tây Môn Anh Duệ “Phi” một tiếng, đã cắt đứt lời lão bản, chính lúc đang tức giận, Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh lại như nghĩ đến điều gì, nhìn chằm chằm lão chủ tiệm thuốc, hỏi: “Lão bản, ngươi nói trước đó không lâu vừa mới bán đi, chẳng lẽ lại là…?”
Tây Môn Anh Duệ cả kinh, cũng là quay đầu lại, lão bản kia tựa hồ có chút không muốn mở miệng, nhưng nhìn sắc mặt Tây Môn Anh Duệ thay đổi, sát khí trên người ẩn ẩn tỏa ra, hiển nhiên không phải hạng thiện lương gì, lão do dự một chút, không nói gì, cuối cùng cười khổ nhẹ gật đầu.
Vương Tông Cảnh vỗ mạnh quầy hàng, vẻ mặt căm tức, Tây Môn Anh Duệ cắn răng, cũng không nhìn lão chủ tiệm thuốc nữa, đột nhiên quay đầu nói với Vương Tông Cảnh: “Tiểu Vương, chúng ta đuổi theo.”
Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, vô ý thức nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Đuổi theo bọn hắn?”
Tây Môn Anh Duệ cười lạnh nói: “Không đuổi theo bọn hắn, mang thứ đó về, chẳng lẽ nhìn Hồng tỷ chịu chết?” Dứt lời không chút chần chờ, trực tiếp hướng bên ngoài chạy đi.
Một khắc này trong nội tâm Vương Tông Cảnh thật sự có trăm ngàn ý niệm, nhưng rốt cục vẫn phải đi theo.
Hai người lao ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên phố người đi lại rất đông, trong lúc vội vã không nhìn ra ba người kia ở nơi nào, Tây Môn Anh Duệ lo lắng, ôm một tia hi vọng cuối cùng hướng về đường cái chạy đi, Vương Tông Cảnh đi theo phía sau của hắn, tâm tình phức tạp vô cùng. Xem bộ dáng vừa rồi, Quản Cao, Phong Hằng hai người khí vũ bất phàm, thần hoàn khí túc, hiển nhiên là tu đạo năm năm đã có tiểu thành, cùng năm đó không thể so sánh nổi, mà hòa thượng đi cùng bọn hắn Vương Tông Cảnh chưa bao giờ thấy qua, nhưng có thể cùng hai vị thiên chi kiêu tử này sóng vai kết giao, thân phận lai lịch hẳn sẽ không thấp? Chờ một chút, hòa thượng?
Vương Tông Cảnh đột nhiên khựng lại, trong đầu ẩn ẩn bắt được cái gì, sau một lát nhớ tới lúc ở Quỷ Khốc Hạp, vào thời điểm Âm Ma Tông đem Hàn Nha phái đánh cho đại bại, trên bầu trời đã truyền tới một hồi thanh âm hỏi thăm, tự xưng Thanh Vân Môn hạ, còn có Thiên Âm Tự.
Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự!
Hẳn lúc ấy chính là ba người này, mà vị hòa thượng trẻ tuổi mập mạp lúc nào cũng cười ha hả kia, thân phận lai lịch hẳn không chút nào kém cỏi Quản Cao, Phong Hằng hai người bọn họ. Là tăng nhân Thiên Âm Tự?
Như vậy, bọn hắn cho dù muốn cưỡng bức, đối mặt ba kẻ mà chỗ dựa sau lưng đều là bậc nhất thiên hạ kia, làm sao có thể chiếm được bỏ đi. Trong nội tâm nghĩ tới đây, Vương Tông Cảnh định gọi Tây Môn Anh Duệ lại bàn bạc một chút, ai ngờ chuyện thiên hạ rõ ràng lại có sự trùng hợp như vậy, Tây Môn Anh Duệ vừa mới lao ra đường cái, chớp mắt liền thấy ngay Quản Cao ba người đằng trước chưa có đi xa, đang đứng nói chuyện trên đường cái, nhất thời đại hỉ, lập tức sắc mặt trầm xuống, tiện tay hướng Vương Tông Cảnh sau lưng phất tay ra hiệu, sau đó liền trực tiếp hướng Quản Cao, Phong Hằng còn có hòa thượng mập mạp kia vọt tới.
Vương Tông Cảnh trong nội tâm lộp bộp một tiếng, âm thầm kêu khổ…