Tru Tiên I

Chương 128: Chương 128






Đồng tử trong mắt A Hợp Đài co nhỏ lại, thần sắc trên mặt trông rất khẩn trương, y như là trông thấy ác quỷ hiện hình vậy. Hắc y nhân chầm chậm nói: “A Hợp Đài, ngươi quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Thú thần đại nhân, đã cướp được toàn bộ Cốt Ngọc Hắc Trượng trở về.” A Hợp Đài vô thức siết chặt lấy Cốt Ngọc Hắc Trượng, cử động đó không qua khỏi mắt hắc y nhân, phía sau lưng y, nơi hai đám lửa đỏ hắc ám, tự nhiên phát ra âm thanh gầm gừ phẫn nộ. Hắc y nhân nhẹ giơ tay, trong màn đêm vật lạ sau lưng y liền bình tĩnh trở lại, rồi y chầm chậm nói: “A Hợp Đài, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, dường như không muốn tuân thủ lời hứa ban đầu với Thú thần đại nhân, nhanh giao ngay vật đó cho bản nhị thánh.” A Hợp Đài sắc mặt biến chuyển bất thường, âm tình bất định, hiển nhiên tồn tại sự khủng bố sợ hãi cực kỳ về Thú thần đó trong lòng hắn, nhưng khi cơn kích động nội tâm đã giảm xuống, chung quy lòng tham lại nổi lên chiếm thượng phong. “Phì !”, A Hợp Đài lộ ra biểu tình gian ngoan, cười lạnh nói: “Ta hiện tại có hắc trượng, cốt ngọc, vật này mà khởi phát thánh khí khiến thú yêu gần như hồn phi phách tán, ngươi nếu không sợ chết, thì lại đây thử xem.” Hắc y nhân trầm mặc một lúc, chầm chậm nói: “Nói như thế, ngươi quả nhiên đã bội phản Thú thần đại nhân.” A Hợp Đài nhấc cốt ngọc hắc trượng lên, chỉ cảm giác được vu lực trong nội thể dâng lên sung mãn, cảm tưởng như đang thực sự nắm cả thiên hạ, không kìm được cười như điên nói, “Thế nào, ngươi tưởng ta không biết sao, một khi ngũ tộc thánh khí tụ hợp, thú yêu tại Sầm Ma Đống căn bản không thể phục hồi hoàn toàn. Nếu không có nó, cho dù thấy ngươi sau lưng có con ác điêu, trước mặt thánk khí của ta, ngươi tính sao đây ? Ha ha ha ha ha……” …… Hai đám lửa đỏ sau lưng hắc y nhân, phát ra tiếng gào rền rĩ trầm trầm, hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ, hắc y nhân vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn về A Hợp Đài, nói, “Ngươi chắc không quên, ngũ tộc thánh khí này, có lai lịch thực sự ra sao chứ ? Ngươi đây chỉ là man nhân Nam Cương, tối đa bất quá chỉ phát huy ba thành vu lực của nó mà thôi. Nhược bằng, chỉ cần ngươi được Thú thần đại nhân truyền vu pháp cho ngươi, ngươi mới có thể đoạt lại nó từ tay lão bất tử đại vu sư Miêu tộc đó.” Thanh âm của băng, nói: “Ta cảnh cáo ngươi thêm một lần cuối cùng, đừng nên chống đối Thú thần đại nhân!” A Hợp Đài trong lòng không ngờ đến, đột nhiên giật mình, thậm chí còn cảm thấy rõ ràng rằng, toàn thân đang yếu ớt run rẩy. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn một lần nữa nắm chặt cốt ngọc hắc trượng. “Đi chết đi!” Hai mắt hắn trợn tròn, huy động hắc trượng, lập tức một đạo hắc hỏa từ giữa thân hắc trượng vọt ra, yếu ớt bắn về hướng hắc y nhân. Phóng đến nơi, chỉ còn là một mảnh lửa đen.

Hắc y nhân lạnh lùng trầm giọng hừ một tiếng, cũng không thấy có động tác gì rõ ràng, luồng hắc hỏa cách trước thân người ba xích đột nhiên bị một sức mạnh vô hình chặn đứng. Nhưng nhìn thần tình A Hợp Đài, chỉ thấy thần sắc hắn chẳng lấy làm kinh ngạc, hiển nhiên bất quá chỉ là mới thăm dò mà thôi. Ngược lại, với một kích vừa rồi, hắn đã chứng thực được sự ngờ vực trong lòng bấy lâu nay, quả nhiên cốt ngọc hắc trượng thánh khí này có thể kết hợp với thú yêu để có thể phát xuất năng lực vu pháp tăng gấp mười lần, nhược bằng như bình thường, chỉ để xuất ra theo dạng một đạo hắc hỏa, chẳng cần phải vận công cả nửa ngày, như vừa rồi tự nhiên chỉ cần cất tay là được. Nghĩ đến đây, A Hợp Đài dường như đắc ý vạn phần, nhìn thẳng hắc y nhân phía trước mặt, lại cất tiếng cười như điên. Hắc y nhân nhìn chừng đối diện A Hợp Đài đang xấc xược cơn cuồng ngạo, cũng chẳng có chút sinh khí cử động, chỉ chầm chậm nói : “Thú thần đại nhân quả nhiên sáng suốt, đoán được ngươi lòng dạ hiểm ác, sau khi đắc thủ, tất sinh lòng phản trắc.” A Hợp Đài cười hung ác, nói: “Vậy thì sao, thú yêu nơi Sầm Ma Đỗng, thực sự có vô số yêu ma quỷ quái vu lực cao cường, nhưng ngoài vu yêu ngươi, còn ai có thể có khả năng thoát ra? Còn giờ đây với đạo hạnh yếu kém của nhà ngươi, cũng tưởng đến chuyện cướp thánh khí từ trên tay ta sao?” Hắc y nhân nhìn A Hợp Đài đang cơn điên cuồng, bất ngờ cười lên một tiếng giễu cợt, rồi chẳng nói nhiều, xoay thân thủ đưa ra một vật trong tay. Vật ấy vừa rời khỏi vu yêu, lập tức tán phát một vầng hào quang nhè nhẹ, nhìn xa xa, lấp lánh hắc quang của một hạt châu, trong đêm đen mịt mù, nếu không nhìn kỹ, cũng chẳng thể nhận ra. A Hợp Đài đã thấy hạt châu đó nhiều lần, bất đồ lại trở nên khẩn trương, tuy nhiên từ miệng hắn lại vẫn chẳng lấy làm sợ sệt gã thần bí hắc y nhân ấy, vu lực của vu yêu tuy không quá cao cường, nhưng vẫn luôn thấy thú yêu ngồi đó thực sự là một thủ hạ tối trọng yếu, nên chẳng thể biết được thật sự hắn còn có dị thuật nào khác làm cứu cánh hay không. Chính ngay khi hắn ngấm ngầm tự đoán lượng định lập tức công lên, không ngờ hắc y nhân đó phát sinh sự cổ quái liền sau, hắc y nhân đó thủ chưởng hợp nhất, thực hiện những động tác cực kỳ cổ quái. Thủ chưởng nắm lại, chỉ nghe phách không một tiếng, bỗng thấy hắc sắc của viên châu phát sinh rối loạn, chỉ một chút sau, nát vụn như cát, từ chưởng tâm rời rạc rơi xuống. A Hợp Đài bị động tác của hắc y làm cho kinh hãi, ngưng thần giới bị, thuật phóng độc của vu yêu, hắn trước đây đã từng nghe đến. Chỉ thấy gió núi lướt qua, những mảnh vụn rời rạc theo gió bay đi, hơn nữa hướng gió thổi căn bản lại ngược với hắn, đợi thêm một chút, chẳng thấy có điều gì thực sự xảy ra. A Hợp Đài ha ha cười lớn, nói: “Ngươi quả là cổ quái, cho dù ngươi làm cái gì, có thể làm gì được ta chăng……”

Lời nói vừa thoát ra, thanh âm của hắn đột nhiên ngưng bặt cứng đờ, tựa như bị vật gì chẹn ngang bên trong cuống họng. Đồng thời ngay lúc đó, đột nhiên, một đạo hỏa quang từ trong màn đêm bừng lên, soi cả một khoảng rộng, sáng chói cực kỳ. Nhưng căn nguồn của ngọn hỏa quang, không ngờ lại phát xuất chính từ trên thân A Hợp Đài. Trong vòng một khắc, chỉ nghe “Bụp bụp bụp……” một tràng âm thanh liên tục, thân thể A Hợp Đài, từ trong ra ngoài, phún xuất hàng chục tia quang tuyến rực rỡ, nhìn vào đó, tựa hồ thấy thân thể như trống rỗng đồng thời như sắp bị xé toạc ra thành hàng chục mảnh, thực buồn cười, và cũng thực đáng sợ. A Hợp Đài chẳng thể mở miệng la lên một tiếng nào, chỉ há hốc mồm, từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt thần sắc cực kỳ sợ hãi không thể tưởng tượng được. Hắc y nhân lạnh lùng đảo nhìn hắn ở phía trước, chầm chậm nói:”Thú thần đại nhân đã đoán định ngươi chẳng thể tin tưởng được, trong khi truyền cho ngươi công phu hắc hỏa, đã cố ý lưu lại “hắc hỏa tinh châu”, chỉ cần hắc hỏa tinh châu này bị hủy, công lực hắc hỏa tất nhiên sẽ phản lại chủ nhân, khiến cho ngươi chết bởi chính pháp lực mà Thú thần đại nhân đã truyền cho.” A Hợp Đài trong mắt đầy vẻ sợ hãi lẫn hối hận, càng há hốc mồm, nhưng chỉ phát ra những tiếng thở khàn khàn, một khắc sau, “bụp bụp” thanh âm liên tục phát ra, hắc hỏa từ trong thân thể nổ tung ra, nuốt trọn toàn bộ thân thể, thiêu cháy bừng bừng. Chỉ trong một chút công phu, một kẻ mang dã tâm thống trị đã cháy thành tro bụi. Chỉ còn lại mỗi cốt ngọc hắc trượng, vẫn yên tĩnh nằm trong đám tro tàn y như trước. Hắc y nhân là là bay tới, đưa tay phất một cái, cốt ngọc hắc trượng bị lăng không hút ngược trở về trong tay, hắn cười lạnh một tiếng, định rời đi, nhưng đột nhiên quay đầu, nhìn về góc tối nhất của sơn cốc, trầm giọng nói: “Là ai ?” Trong màn đêm, trầm mặc một lúc lâu, rồi chầm chậm bước ra một nhân ảnh, râu trắng áo tro, trên mặt đầy những nếp nhăn, chính thị là Phần Hương Cốc Thượng Quan Sách. Lúc này, lão nhìn về hắc y nhân, rồi lại nhìn hai đám lửa đỏ đầy địch ý phía sau người hắc y, cuối cùng, mục quang của lão lại quay trở về cốt ngọc hắc trượng trên tay hắc y nhân. Sự xuất hiện của lão, dáng người thực là không ngờ, như đã già hơn ba muơi tuổi. Hắc y nhân cũng chẳng muốn hội kiến Thượng Quan Sách tại nơi này, nhưng nhìn bộ dạng của lão, không ngờ chẳng giống như Thượng Quan Sách đã từng biết. Chỉ thấy hắc y nhân sau sự kinh ngạc ban đầu, trầm mặc một chút, rồi chầm chậm nói: “Chúng ta đã tám mươi năm rồi chưa gặp mặt nhỉ, lão hữu ?” Thượng Quan Sách trên mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu nhìn như bị dao khắc lên: “Các ngươi,” chỉ nói một chữ, rồi từng chữ chầm chậm phát ra: “chung quy không thể kiềm chế nhẫn nại mà đã đi ra ngoài ?” Hắc y trên thân của hắc y nhân trong gió đêm thổi bay lất phất, mà thân ảnh vẫn bất động lơ lửng trong không trung, nhưng thanh âm của hắn, kéo dài nói: “Thú Thần đại nhân, đã chẳng thể nhẫn nại chịu đựng được nữa rồi.” Thượng Quan Sách từ từ nói : “Ban đầu ta cùng Vân Dịch Lam Vân sư huynh, ngay trước mặt Thú thần đại nhân đã từng nói……”

Hắc y nhân đột nhiên chặn ngang : “Vị Cốc chủ sư huynh ngươi đã nói như thế, tự chính ngươi tin hay không tin ?” Thượng Quan Sách bất đồ im bặt. Hắc y nhân chầm chậm cười một tiếng, nói :“Lão hữu, ngươi và ta đều vì chủ của mình, tiền đồ tương lai thật hung hiểm, ngươi nên bảo trọng!” Nói xong, nắm chặt lấy hắc trượng trong tay, quay người hướng về sau lui lại, trong chớp mắt, biến mất vào đêm tối. Thượng Quan Sách khóe mắt co giật, thân hình chớp động, tựa như muốn làm gì đó, nhưng đối diện với màn đêm đen, hai đám lửa đỏ bỗng nhiên cháy rực, một tiếng gầm to mãnh liệt vang lên. Thanh âm hắc y nhân, trong màn đêm phía xa xa truyền lại : “Lão hữu, ngươi đạo hạnh cao thâm, cao hơn cả ta. Nhưng ta hiện đang có ác điểu, thêm cốt ngọc hắc trượng trên tay, ngươi không thể ngăn chặn được ta đâu. Ta và ngươi đã nhiều năm giao tình, nghĩ cũng nên lưu lại một phần tình cảm!” Thân hình Thượng Quan Sách, cứng đờ hạ xuống. Một khắc sau, hai đám lửa đỏ đó từ từ biến mất. Giữa trời đất, chỉ còn lại một thân người đứng ngay giữa vùng sơn cốc lạnh lẽo, đến cả nửa ngày sau, mới chỉ than dài một tiếng. Sắc đêm, càng sâu hơn. Giữa Thất Lý Đồng, trước nay là một vùng đất phồn vinh đẹp đẽ, lúc này đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi. Đại vu sư mà cả Miêu Tộc tôn kính như thần minh đã bị trọng thương, sống chết chưa rõ, Lê tộc kỳ dư đều trông mong vào A Hợp Đài lại đột nhiên biến mất, bên trong Thất Lý Đồng giờ đây bỗng nhiên tràn ngập bao nhiêu người ngoại tộc, lại đột nhiên xuất hiện một kẻ như ác quỷ hiện hình. Dưới tình thế này, Lê, Miêu lưỡng tộc chẳng còn ý chí chiến đấu, Lê tộc từ từ rút lui ra khỏi Thất Lý Đồng, mà Miêu Tộc cũng chẳng có tâm truy đuổi, chia nhau cứu trợ những thân nhân bị thương, đồng thời vô số người với mục quang thù địch, vẫn nhìn về phía những người ngoại tộc bên trong Thất Lý Đồng. Nhưng sự chú ý của những người này, căn bản không hề chú ý đến toàn bộ Miêu Tộc, trong mắt họ, lúc này chỉ nhìn lên sắc hồng ánh lam đang giao đấu trên lưng chừng không kia. Hai đại cao thủ tu đạo trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Trung Thổ chính tà lưỡng đạo, tại nơi sơn cốc xa lạ này, ẩn ước cả một chút thê lương, đang đấu nhau đến sống chết. Thiên Gia của Lục Tuyết Kỳ lam quang càng ngày càng thịnh, khắp trời đầy đất, rít lên ào ào, tay nàng vẫy động liên tục, kinh thiên, động địa, phong thanh mãnh liệt, ma quỷ cũng phải chùn bước, thanh thế tưởng chừng không thể ngăn chận được. Ngay dưới làn kiếm quang của nàng, ẩn hiện thần sắc kiên quyết đến tiều tụy, không hề có một chút biểu tình, mà thẳng tay hạ thủ, không một chút lưu tình. Phong thanh của kiếm, rít lên xé rách từng không, sắc lam bao trùm trời đất, từ khắp bốn phương tám hướng đều điên cuồng xông đến tiêu diệt. Quỷ Lệ điên cuồng cười ngạo, lao vút như chớp vào làn mưa kiếm, Phệ Huyết Châu dường như có linh tính, sắc hồng hưng phấn dâng cao vạn trượng, như ác quỷ khiếu thiên, nhe nanh múa vuốt lao đến nghênh chiến.

Một kiếm ấy như sương như tuyết, phiêu động lao xuống, rít lên như người người kêu khóc, vang lên tận trời cao. Thiên Gia Phệ Huyết Phệ Huyết Thiên Gia Pháp bảo vô tình chuyển gió dời mây đã ở tình thế chẳng thể thay đổi được nữa, vùn vụt lao đến, mục tiêu là ai, là ánh mắt của ai ? Lục Tuyết Kỳ không ngờ đến, hồng quang Phệ Huyết tầng tầng lớp lớp như bão tố ba đào như ma kêu quỷ khốc, ầm vang, yêu lực cực kỳ ác độc khiến tinh huyết toàn thân không thể tự chủ gần như muốn lập tức phun ra ngoài. Thiên Gia như tuyết, thần kiếm từ thuở khai thiên, ầm vang chém xuống, tưởng như sẽ khiến cho đạo hồng quang như núi cũng phải bị chẻ làm đôi. Nhưng một yêu lực cực lớn đánh ngược lại, khiến Lục Tuyết Kỳ bạch y tung bay, bị phản chấn bay ngược lên trời, chỉ thấy thân hình của nàng, giữa cuồng phong lơ lửng bay đi, thần kiếm huy vũ, rít lên nho nhỏ, chỉ sát na phong vân liền tụ lại, tập trung xung quanh nàng. Hoa mỹ phiêu động, thần sắc trắng bệch phủ lên gương mặt vốn dĩ xinh đẹp. Hít sâu một hơi. Nàng bước liền bảy bước, trên tầng mây cao như tiên nữ đang múa, nàng chẳng cần mở miệng niệm chú, cũng khiến cho trên từng không gió cuốn mây bay, hóa thành lốc xoáy, run rẩy dữ dội. “Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi. Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi.” Cổ ngữ thần chú, lại một lần nữa thần bí vang vọng trên trời cao, thân ảnh trắng xóa ấy đảo lộn trong ánh mắt ai, như một đóa bách hợp trong cơn cuồng vũ. Thời gian mười năm, tại vùng đất mưa gió hung hiểm lạ lẫm này, nơi trời đất biến sắc, phong vân tụ hội này, giờ đây mồn một hiện ra. Một cơn lốc xoáy đen kịt cực lớn mà sâu hun hút, trên trời cao cấp tốc xoay chuyển, chớp động liên hồi, tiếng gió rú rít. Lục Tuyết Kỳ đứng giữa từng không, bạch y bay bay. Thanh Vân Môn vô thượng kỳ thuật “Thần kiếm ngự lôi chân quyết” thi triển trong tay nàng, khí thế tựa như vạn thiên, cực kỳ uy lực. Giờ này khắc này, đem so với cuộc chiến của Điền Bất Dịch ở Lưu Ba Sơn ngày trước, khí thế chẳng kém hơn chút nào. Người thuộc chính đạo xung quanh không thể không kinh ngạc thán phục, nhưng trong tình cảnh này, nhìn vào ánh mắt Quỷ Lệ, chẳng hề thấy một chút lay động nhỏ. Trên tầng mây sâu thẳm, Thiên Gia kiếm chém xuống, chính ngay lúc toàn bộ lam quang vô tận lao xuống, bên trong thân ảnh Lục Tuyết Kỳ, bỗng ẩn hiện một tia sắc vàng mờ mờ, có chút gì đó trang nghiêm, mà lại thêm một phần quỷ dị. Đây chắc chắn chẳng phải Thanh Vân Môn đạo pháp ! Tiếng gió mãnh liệt càng lúc càng nhanh, nơi sâu thẳm trong đầu Quỷ Lệ một ý niệm chợt lóe lên, từ tận trong tâm khảm, sau tiếng cười cuồng dại của hắn, thì còn lại điều gì ?

Mục quang lành lạnh, từ trên không chiếu xuống, nhìn phía sau hồng quang, là một thân ảnh tà ác quật cường. Lục Tuyết Kỳ ánh mắt long lanh như sương, hét lên một tiếng dài, chớp giật đầy trời ầm vang, từ phía xa nối tiếp nhau truyền lại, xé rạch trời đất. Trong tầng mây sâu thẳm, vô số tia chớp nhanh chóng tụ tập, tiếng sấm sét ầm ầm, giữa tầng trời liên tục nổ vang. Giữa lúc đó, cơn lốc xoáy đen kịt, hợp cùng lượng điện chớp to lớn, từ trên trời cao hạ xuống, rơi tại trên thân Thiên Gia thần kiếm. Ánh sáng chói lòa rực rỡ vô bì, dường như đang phát ra trên tay nàng. “Hảo kiếm thuật !” Quỷ Lệ cười lớn, tiếng cười hung tợn, ngay giữa hồng quang oang oang truyền đến, nghe như tim gan tê tái lạ lùng. Cao cao bên trên một bạch sắc thân ảnh, phong tư tuyệt thế, chung quy chỉ có thể nhìn thấy chứ chẳng thể với tới…… … Phệ Huyết Châu quang mang vô tận ào ào tỏa ra, lúc này, hồng, thanh, hắc, ba màu khác nhau bị tà lực Quỷ Lệ tận lực điều khiển, yêu khí dày đặc, hướng lên tầng trời rít lên như quỷ khốc, khiến người rùng mình sởn gáy. Lục Tuyết Kỳ sắc diện càng lạnh lùng, ánh mắt vẫn còn chút do dự, cuối cùng cũng hết. Điện chớp ầm vang, thần phật đầy trời, đồng thời gầm hét. Từ xa nhìn lại, khiến bao người kêu lên kinh khiếp. Quỷ Lệ đang tập trung toàn bộ chú ý lên trời nhìn kỳ thuật tuyệt thế, đột nhiên ngay phía sau rít lên một tiếng, hắn trong tâm giật mình, thân hình chớp động như lửa điện, “bụp” một tiếng, một đạo bình phong ngọc xích, tưởng như là thần binh không gì chống đỡ được, nhằm bên vai hữu bất ngờ đánh tới. Quỷ Lệ hét lớn một tiếng, đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Lý Tuân nắm chặt ngọc xích, trên mặt đầy vẻ phẫn hận. “A……” Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, Phệ Huyết Ma Bổng tỏa ra hồng mang vô tận, lập tức đảo người hạ xuống, Lý Tuân mục quang thu lại, nhưng chẳng có lấy một chút tia sợ hãi, hữu thủ vận lực, “huýt” lên một tiếng rút ngọc xích về, kéo theo là một tia máu bắn ra như suối.

Hồng mang giảm sút, Lý Tuân nhất kích tận lực, Phần Hương Cốc đạo pháp quả nhiên chẳng phải nhỏ nhặt, thêm vào Quỷ Lệ thân đã trọng thương, hồng mang bất ổn, cho nên ở tình huống cự ly gần như vừa rồi, cũng bị Lý Tuân đả thương. Chỉ là Phệ Huyết Châu quả thật là một loại đại hung chi vật, lại là vật huyết luyện tà bảo của Quỷ Lệ huyết mạch tương liên, ngay lập tức tà lực vô tận từ trên ngọc xích đánh ngược trở lại, Lý Tuân nắm chặt ngọc xích trên hữu thủ, quỷ lực lạ thường hơn cả trong ý nghĩ, giờ đây tận mắt nhìn thấy cực kỳ nao núng. Lý Tuân sợ hãi cùng cực, tận lực né tránh, nhưng Quỷ Lệ lúc này đã gần như điên cuồng, đột ngột siết chặt bàn tay, ngũ chỉ thành trảo, đánh thẳng đến hữu thủ của hắn. Lý Tuân cảm giác được sự đau đớn kịch liệt, mồ hôi lạnh toát cả ra ngoài, ngay lúc nguy cấp quan đầu, từ bên ngoài truyền lại một tiếng phật hiệu nho nhỏ, nhẹ như một tiếng thở dài. Một đạo kim quang nhu hòa vút đến, trang nghiêm từ hòa, chính thị Thiên Âm Tự Đại Phạm Bát Nhã. Phật môn kỳ thuật, tương khắc với Phệ Huyết Châu, bị chặn đứng trở lại, di lực Phệ Huyết Châu hung ác vô bì như vậy, cũng bị đánh bật lại một xích. Chỉ trong một tích tắc đó, Pháp Tướng nắm lấy Lý Tuân, tức tốc thối lui trở lại, chỉ thấy trong mắt của ông, ánh mắt tràn đầy sự từ bi vô nại, nhìn thẳng trở về phía thân ảnh nam tử đang phiêu động trong gió. Khối bạch quang điện chớp cực lớn trên cao, lúc này từ trên trời lao xuống, uy lực vô bì, cực kỳ chuẩn xác đánh xuống Quỷ Lệ ở bên dưới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.