Tru Tiên I

Chương 67: Chương 67: Hấp Huyết Lão Yêu






Lão già mặt mũi nanh ác đó là một lão ma đầu trong ma giáo đã thoái ẩn nhiều năm nay, tự hiệu là “Hấp Huyết Lão Tổ”, nhưng người chính đạo và cả rất nhiều người trong ma giáo đều ngầm gọi lão ta là “Hấp Huyết Lão Yêu”. Nguyên nhân chủ yếu là do lão ta tu tập tà môn yêu pháp “Hấp Huyết Đại Pháp”, đòi hỏi người tập phải hút lấy tinh huyết của người sống để tu luyện, vô cùng quỷ dị đáng sợ. Tuy yêu pháp này lợi hại, nhưng đối với bản thân người tu tập nó lại có phản ứng phụ, vì thế phàm là người tu tập Hấp Huyết Yêu Pháp, ai ai mặt mũi cũng nanh ác, chẳng giống người thường, do đó ngay trong Ma Giáo cũng ngấm ngầm có nhiều lời chỉ trích. Quay lại chuyện đang nói, yêu pháp này không hề tầm thường, một trăm năm trước khi lão ta xuất thế, cũng đã từng gây ra một trường mưa máu gió tanh, làm cho đám người trong chính đạo phải đau đầu nhức óc mãi. Nhưng sau này ma giáo thất thế, chính đạo liên thủ đánh đuổi, Hấp Huyết Lão Yêu vì phải chạy trốn sự truy sát của mấy cao nhân chính đạo, cũng cùng với Ma giáo dần dần thối lui ra khỏi Trung Nguyên, về sau chẳng hề có tin tức gì nữa. Lần này Ma Giáo phục hưng, quần ma tề vũ, Hấp Huyết Lão Yêu vốn thuộc “Vạn Độc Môn” một trong bốn đại chi phái của Ma Giáo nên cũng được mời đến. Nhưng trước khi xuất sơn, đệ tử duy nhất của lão ta Hấp Huyết Quỷ Khương Lão Tam vì thối tha giống với bọn Dã Cẩu Đạo Nhân và Lưu Hạo, nên được đám người Dã Cẩu Đạo Nhân mời đến để trợ quyền, không ngờ duới Vạn Bức Cổ Quật chẳng hiểu vì sao bị người ta giết chết. Hấp Huyết Lão Yêu sau khi biết tin thì vô cùng giận dữ. Phải biết rằng môn phái lão ta, bởi vì hấp huyết yêu pháp thanh danh hết sức xấu xa, hơn nữa quá trình tu luyện lại nguy hiểm khôn lường, chỉ cần một chút sơ ý sẽ bị yêu pháp cắn ngược trở lại, cạn hết tinh huyết mà chết. Vì thế ngay cả trong ma giáo cũng chẳng có mấy người mong muốn tu luyện. Khương Lão Tam là đệ tử duy nhất mà khó khăn lắm lão ta mới tìm được mười mấy năm trước đây, tính cách rất hợp với tính tình cổ quái của lão, nên lão ta trong lòng hết sức yêu mến. Chẳng dè chết không minh bạch, bảo sao mà lão không tức giận điên người? Thời gian gần đây, trong ma giáo có rất nhiều động tĩnh, đầu tiên là Quỷ Vương Tông kéo đến vùng Lưu Ba Sơn hoang vu hoẻ lánh ở ngoài đông hải này, sau đó, ba đại tông phái khác cũng lần lượt phái xuất cường viện đến. Hấp Huyết Lão Yêu là một trong số người đó, có lẽ cũng vừa mới tới Lưu Ba Sơn ngày hôm nay. Vừa may gặp phải ngay đám Dã Cẩu của Luyện Huyết Đường Bọn Niên Lão Đại, Lưu Hạo đều là những kẻ giảo trá, nhìn thấy Hấp Huyết Lão Yêu sắc mặt âm trầm, biết rằng lão ma này tính tình cổ quái tàn nhẫn hung ác, nghĩ rằng lão nhất định vẫn còn căm hận về cái chết của đệ tử, nên ai nấy đều chuẩn bị bỏ chạy. Chẳng dè, Dã Cẩu Đạo Nhân tính tình có phần thẳng thắn, không khéo ăn khéo nói, đột nhiên tiến tới trước mặt chào hỏi, miệng thì nói: “A, lão tiền bối, đã lâu lắm không gặp, không ngờ ngài vẫn mạnh khoẻ như xưa …”

Nói chưa được nửa câu, Hấp Huyết Lão Yêu nghe thấy thì nghĩ rằng tên Dã Cẩu này quả thật đáng chết, liên luỵ đến cái chết đệ tử của ta còn chưa thèm tính, không ngờ còn dám châm biếm sao ta vẫn chưa chết? Liền bừng bừng tức giận, tóm lấy Dã Cẩu nhấc lên. Dã Cẩu Đạo Nhân lúc này mới thấy mình ngu ngốc, chỉ rối rít cầu xin tha tội. Hấp Huyết Lão Yêu cũng chẳng nhiều lời, chỉ nói với hắn: “Bây giờ chúng ta đi đến chỗ Thanh Vân Môn để tìm kẻ đáng ghét đã giết chết đồ đệ của ta, tìm được thì coi như ngươi mạng lớn, không tìm ra thì ta trước hết sẽ hút cạn máu của ngươi để tế điện cho đồ đệ của ta.” Chỉ mấy câu nói này thôi Dã Cẩu Đạo Nhân mặt mày tái dại, không ngớt kêu khổ. Từ lúc đến Lưu Ba Sơn, Trương Tiểu Phàm đã nhiều lần nhìn thấy Dã Cẫu Đạo Nhân, nhưng Dã Cẩu Đạo Nhân khi đó nếu không đấu phép với người khác, thì là đang chạy trốn chối chết trên không trung, đều không hề nhìn thấy Trương Tiểu Phàm. Hơn nữa lúc ở sơn động bí ẩn, Trương Tiểu Phàm cũng đứng ẩn trong bóng tối, đến khi hắn ra khỏi chỗ đó thì Dã Cẩu Đạo Nhân đã sớm cùng với người khác lao vao đánh đấm ầm ĩ cùng với bọn đệ tử chính đạo rồi. Dã Cẩu thầm nghĩ, ai mà biết được tên đáng ghét đó đã đến Lưu Ba Sơn hay chưa, vạn nhất hắn ta chưa đến, bản thân há chẳng phải chết oan uổng dưới cơn thịnh nộ của Hấp Huyết Lão Yêu sao. Tức thì hắn cầu xin van nài mãi không thôi, tuy nhiên Hấp Huyết Lão Yêu lòng dạ sắt đá, chằng thèm cho vào tai, cứ thế xách cổ hắn âm thầm bay đến chỗ đám người chính đạo đang ở. Lúc này trong khu rừng tối đen, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh của Trương Tiểu Phàm, Dã Cẩu Đạo Nhân quả thật vui mừng ra mặt, cảm thấy cao hứng còn hơn là nhìn thấy thân sinh phụ mẫu của bản thân, tức thì hét lớn: “Chính là hắn, không thể nhầm được, dù hắn có hoá thành tro ta cũng nhận ra hắn!” Hấp Huyết Lão Yêu hừ lạnh một tiếng, tay khẽ vung lên, tức thì ném Dã Cẩu bay tít ra tận đằng xa giống như một thứ tạp vật, một lúc lâu sau Trương Tiểu Phàm nghe thấy từ đằng xa truyền lại một âm thanh nghèn nghẹn, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn, cũng chẳng biết Dã Cẩu cuối cùng đã rơi xuống mặt đất hay là va trúng một cây đại thụ nữa? Hấp Huyết Lão Yêu nhìn khắp trên dưới đánh giá tên tiểu bối đệ tử của Thanh Vân Môn đang đứng trước mắt, nhưng vẫn chưa lập tức xuất thủ, trái lại còn cau mày suy nghĩ. Mặc dù lão ta tính tình tàn nhẫn hung ác, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lí trí. Hôm đó khi đám người Luyện Huyết Đường vác thi thể của Khương Lão Tam về, lão ta vô cùng cuồng nộ thương tâm, nhưng ngay sau đó phát giác ra chỗ kỳ quái. Khương Lão Tam chết là do huyết nhục bị khô cạn, nhìn thế nào đi nữa cũng giống như bị giết bởi Hấp Huyết Yêu Pháp của môn phái lão ta, trên thế gian này ngoại trừ bản thân và Khương Lão Tam lại có người luyện thành “kỳ thuật” này sao, thật khó hiểu? Lão ta tự nhiên không biết rằng trên cây Thiêu Hoả Côn trong tay Trương Tiểu Phàm, có “Phệ Huyết Châu” của Ma Giáo tiền bối Hắc Tâm Lão Nhân truyền lại, nhưng với kinh nghiệm trăm năm tu hành, lão ngay lập tức nhận định tên hung thủ này nếu không sử dụng Hấp Huyết Yêu Pháp thì ít nhất cũng sử dụng một thứ pháp thuật tương tự, hơn nữa đạo hạnh nhất lão ta mấy. Vì thế lúc này gặp Trương Tiểu Phàm, lão ta cố nén cơn tức giận, quan sát thật kỹ lưỡng con người này để xem cuối cùng có gi kỳ quái không? Chỉ là lão ta nhìn đông ngó tây, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn chẳng nhìn ra một kết quả nào. Từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu, gã tiểu tữ này vẫn chỉ là một quã đệ tử hết sức bình thường của Thanh Vân Môn, chẳng hề có một điểm nào xuất chúng, hơn nữa chẳng có nửa phần cái vẻ tàn nhẫn hung ác của Hấp Huyết Yêu Pháp.

Trương Tiểu Phàm đứng nguyên tại chỗ, mặc dù tâm lý có chút run sự vì bị lão già quỷ khí mờ mịt này soi mói, lại không biết lão ta là ai, nhưng thấy lão ta đi cùng với Dã Cẩu, thì nhất định là người trong Ma Giáo, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, hình như đến đây chỉ để tìm mình. Trên không trung chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc đầu lâu mầu đỏ đang toả ra ánh sáng đỏ rực, rồi bắt đầu chầm chậm xoay tròn, giọng nói của Hấp Huyết Lão Yêu từ phía sau vầng sáng đỏ ấy, lạnh lẽo truyền đến: “Thanh Vân Môn tiểu tế tử, có phải ngươi đã giết chết Khương Lão Tam đồ nhi của ta không?” Trương Tiểu Phàm giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Ai là Khương Lão Tam?” Hấp Huyết Lão Yêu nghẹn lời giây lát, trong long hết sức tức giận, nếu là ngày trước, lão ta sớm đã sử dụng pháp thuật, hút cạn hết máu của thằng cha này đã rồi mới nói sau. Chỉ là nghĩ rằng gã đệ tử Thanh Vân Môn này trên mình cũng có pháp thuật hút máu trình độ không hề thấp kém, nên vô luận thế nào cũng phải làm rõ trước đã, vì thế lão ta lập tức cố kìm nén lửa giận, nhưng giọng nói cất lên đã giống như quỷ khóc lang tru: “Có phải ngươi tại Vạn Bức Cổ Quật ở Không Tang Sơn dùng Hấp Huyết Đại Pháp giết người đó không!” Trương Tiểu Phàm trong lòng chấn động, lại nghe thấy hai chữ ‘hấp huyết”. lập tức liền nhớ lại, trong đầu hiện lện tình cảnh kinh sợ hôm ấy, không nén được sự lo âu trong lòng, vô thức đưa tay sờ vào thanh Thiêu Hoả Côn đang giắt bên hông.

Thiêu Hoả Côn đang nằm yên lặng bên hông hắn, giống như ác ma đang say ngủ. Hấp Huyết Lão Yêu thấy hắn một lúc lâu mà chẳng nói gì, giống như đang xuất thần, đúng là trong mắt chẳng coi lão ta vào đâu cả, so với đám cao thủ Thanh Vân Môn năm xưa truy sát bản thân lão thì còn “ngạo mạn” gấp mười lần. Lão ta tính tình tàn nhẫn hung bạo, nếu không phải trong lòng có chút nghi vấn, lẽ nào lại chịu nhịn lâu như vậy, thấy thế đùng đùng tức giận, gầm to một tiếng “Tiểu tử Thanh Vân Môn, trả lại mạng cho đệ tử của ta!” Trương Tiểu Phàm kinh hoàng, lùi lại một bước. Chỉ nghe thấy xung quang ầm vang tiếng quỷ khóc, âm phong lạnh thấu xương, chạm vào thân thế thấy lạnh buốt, thậm chí sau gáy hắn cũng thấy lạnh toát, lông tơ trên thân thể đều như dựng đứng hết lên. Cái đầu lâu màu đỏ trên không trung, đột nhiên há to cái miệng âm u, trong giây lát, chỉ thấy từ bên trong cái miệng đó vọt ra năm đạo hắc quang rơi xuống ngay trước mặt Trương Tiểu Phàm, qua chốc lát, rồi rung rung lắc lắc trỗi dậy. Trương Tiểu Phàm ngưng thần giới bị, vẫn biết rằng ma giáo yêu nhân trước mặt tà pháp quái dị, nhưng khi nhìn kỹ thì không tránh được sởn hết tóc gáy. Chỉ thấy năm đạo thân ảnh dần lớn hơn ấy, cả năm đều hình thù kỳ dị, nhưng diện mạo thì đều quỷ quái hung ác giống nhau, hoặc là mồm đỏ lòm như chậu máu, hoặc là răng nanh chìa ra sắc nhọn, nồng nặc mùi tanh tưởi xú uế. Chưa đầy giây lát, năm thân hình quỉ quái ấy không ngờ đã phình ra to lớn gấp đôi Trương Tiểu Phàm, phía đàng sau bọn chúng, Hấp Huyết Lão Yêu song thủ kết thành pháp ấn kỳ quái, hoặc điểm hoặc vỗ lên cái đầu lâu mầu đỏ, làm nó đung đưa một hồi, đám quỉ quái ấy liền chuyển động một cách tương ứng, rõ ràng là đang bị lão ma đầu khống chế. Lúc này, dường như những tia sáng màu đỏ phát ra từ chiếc đầu lâu ấy làm cho trong mắt của Hấp Huyết Lão Yêu tựa như cũng có chút sắc đỏ. Chỉ nghe lão ta cười lạnh một tiếng, mười ngón tay bỗng nắm chặt, “xuỵt” một tiếng, bóp chặt lấy chiếc đầu màu đỏ. Gần như cùng lúc với động tác của lão ta, mắt của năm quỷ vật to lớn áy, đột nhiên đỏ lừ, phát ra những ánh mắt đầy hung lệ, đồng thời ngẩng đầu hướng lên trời tru lên như chó sói. “Hu u …” Trương Tiểu Phàm thân hình run lên bần bật, thần chí bị lấy mất vài phần, chỉ cảm thấy xung quanh quỷ hình chớp sáng, tiếng quỷ khốc ấy như khoan xuyên vào tai, đâm thẳng vào trong não của hắn, đau đớn không thể chịu được. Năm quỷ vật đó ngửa mặt lên trời tru một tràng dài, giây lát sau nhất tề lao đến, tiếng gió rít lên, Trương Tiểu Phàm dùng hết sức nhảy về phía sau, vất vả tránh né đòn đánh đó. Chỉ là chẳng đợi cho hắn lấy lại bình tĩnh, năm quỷ vật ấy lại nhất tề hạ thủ, trong tiếng tru tréo, chúng cùng nhau đưa quỷ trảo thọc xuống dưới đất. Trương Tiểu Phàm ở trên không trung, tay nắm chặt Thiêu Hoả Côn, trong lòng hơi chút an tâm, Thiêu Hoả Côn dường như cũng cảm thấy có chuyện, toả ra ánh sáng màu xanh nhạt, rồi dần dần sáng bừng lên. Nhưng chẳng đợi cho hắn nghĩ ngợi nhiều, những quỷ trảo đã thọc sâu xuống dưới ấy hình như đang nắm lấy một thứ gì đó trong lòng đất, trong một hồi âm thanh tru dài, âm phong tức thì nổi lên, cả một mảng đất bị giật bung lên, nhưng thứ làm người ta khiếp đảm chính là từ dưới đất, vô số âm linh lớn bé ào ạt lao ra, bay đến chỗ Trương Tiểu Phàm, trong nháy mắt hắn đã bị chúng vây xung quanh. Hấp Huyết Lão Yêu khoé miệng lộ ra một nét cười lạnh, nhưng ngay sau đó lại cau mày, bởi vì lão ta trong lòng cố kị thiếu niên này thân mang dị năng, vì thế mà từ đầu không hề sử dụng Hấp Huyết Đại Pháp thành danh của lão, nhưng lại sử dụng một bộ pháp thuật đắc ý tu luyện được trong những năm tháng ẩn thân - gọi là ‘Ngũ Quỷ Ngự Linh”, lấy linh phách bản thân luyện thành năm tên “mệnh quỷ” để đánh thức và tụ tập các tử linh u hồn trong phạm mười dặm lại, rồi lại dùng lệ quỉ chi thuật luyện hoá biến tất cả thành các âm linh thèm khát máu tươi thịt sống, nhằm vào Trương Tiểu Phàm tấn công.

Mặc dù đệ tử Thanh Vân này đạo hạnh không thấp, nhưng hình như không hề tu tập Hấp Huyết Đại Pháp, không biết bản thân nhìn nhầm hay là thằng cha Dã Cẩu vì muốn sống nên chỉ bừa một người nào đó cho mình? Lão ta đang thầm nghĩ trong lòng, chợt cảm thấy thân hình chấn động, bèn ngẩng đầu nhìn lên phía trước mặt. Chỉ thấy nơi đó vô số u hồn âm linh màu trắng đã tầng tầng lớp lớp vây quanh che khuất hết thân ảnh của Trương Tiểu Phàm, đột nhiên từ bên trong vòng trắng trùng trùng đó một thứ ánh sáng xanh đen nhàn nhạt bừng lên chiếu xuyên qua vô số âm linh ấy. Một âm thanh trong trẻo ngân lên giống như một thứ gì đó bị xé toạc ra. Sắc đêm trên đỉnh Lưu Ba Sơn càng thêm ảm đạm, ánh trăng le lói lúc nãy cũng đã dần dẫn biết mất. Trong bóng đêm tịch liêu mang theo chút thê lương loáng thoáng có một tràng hú dài. Thậm chí những con sóng trên đại dương tít ngoài xa dường như cũng dần dần trào dâng. Thứ cảm giác lạnh lẽo băng giá ấy, lạnh lẽ xâm chiếm tâm can …. Thiêu Hoả Côn bừng sáng lên rực rỡ, cây gậy vốn dĩ đen xì này giống như một ác ma đột nhiên bừng tỉnh, mở to cặp mắt. Trong giây lát, một hơi thở băng giá, tàn nhẫn và độc ác, toả ra từ thân hình của Trương Tiểu Phàm, âm linh vô số ở xung quanh kinh hãi bay lên, nháo nhác kinh hoàng bay lượn trên không.

Phía đằng kia Hấp Huyết Lão Yêu lông mày nhíu chặt, sắc mặt dần dần nghiêm nghị, khẽ lẩm bẩm một câu: “Sát khí nặng quá …” Năm tên mệnh quỷ to lớn ấy, nhất tề tru tréo, thân hình chớp lên, ‘vút vút” mấy tiếng nhảy vọt lên không rồi hạ xuống bao vây xung quang Trương Tiểu Phàm, đồng thời quỉ trảo quào quào lên trời, phát ra những âm thanh chói tai. Đám âm linh nãy giờ vẫn kinh hãi trước sát khí thần bí trên thanh Thiêu Hoả Côn, lúc này đột nhiên dừng lại trên không trung, Trương Tiểu Phàm thấy rõ nét đau khổ hiện trên vô số khuôn mặt người do âm linh hoá thành chỉ sau giây lát lại biến thành vẻ hung tàn. “Ngaoo”…… Tiếng quỉ gào nhức óc xé tan màn đêm, âm lâm vô số quay ngoắt trở lại, lao xuống tấn công cơ thể con người duy nhất đang có mặt tại đương trường. Trương Tiểu Phàm rùng mình, chỉ thấy trái phải trước sau toàn là quỷ ảnh màu trắng, rối rít chen nhau lao tới, quả thật chẳng có đủ tay chân để mà ứng tiếp. Nhưng hắn chưa kịp ngăn chặn được mấy cú tấn công, đột nhiên thân hình hắn loạng choạng suýt ngã, dưới chân đau nhói, dường như bị kéo tụt xuống đất. Trương Tiểu Phàm hết sức kinh hãi, nhìn xuống dưới, chỉ thấy từ trong lòng đất phía dưới trên bất ngờ thò ra một đôi quỉ trảo to lớn, nắm chặt cứng lấy hai chân hắn, quỷ trảo sắc nhọn dường như đang đâm vào huyết mạch. Và năm tên mệnh quỷ vây xung quanh ban nãy, giờ chỉ còn lại có bốn tên. Trên không trung vô số âm linh đồng thanh hoan hô, nhung nhúc những tiếng hú sắc nhọn vang tới, những cái miệng to lớn tham lam đang ngoặc ra ấy như thể ở ngay trước mắt. Trương Tiểu Phàm sắc mặt trắng nhợt, gân cốt vặn vẹo, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, tay phải bắt pháp quyết nhanh chóng vẽ một đường phía trước mặt, Thiêu Hoả Côn bay vút lên, trên không trung nghe “bụp” một tiếng, một bức tường ánh sáng vụt hiện lên, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, lấp loé lấp loé. Mấy âm linh lao xuống đầu tiên chẳng kịp thu thế, đâm sầm vào thanh côn đen xì ấy, rồi cũng chẳng kịp rú lên tiếng nào, đã biến thành một làn khói mỏng. Cùng lúc này, Trương Tiểu Phàm thân hình lại rung động, đưa mắt nhìn xuống thì thấy quỷ trảo sắc bén như dao đã rạch toạch da của hắn, máu tươi trào ra, vương đầy cái quỉ trảo đen xi ấy.

Mùi máu tươi thơm ngon, ngọt ngào này tức thì lan toả đầy trong không khí. Trương Tiểu Phàm thoáng giật mình. Đám âm linh vô số đang bay lượn đầy trời kêu thét đinh tai nhức óc cũng ngạc nhiên giây lát. Ánh sáng trên Thiêu Hoả Côn dường như cũng khe khẽ run rẩy, giống như bị kích thích bởi thứ mùi vị có mối quan hệ huyết mạch với bản thân. Giây lát sau, đám vô số âm linh ấy la hét ầm ĩ ập xuống, lao thẳng đến thân thể huyết nhục thơm ngon ấy. Nhưng trong nơi tiếng gió lạnh buốt đó, có một người ngửa mặt lên trời hú một tràng dài. Thiêu Hoả Côn rơi xuống, Trương Tiểu Phàm nắm lấy nó, hai mắt mở to chẳng hề quan tâm đến đám âm linh phía trên đầu, trong đôi mắt hắn ẩn ước có một thứ ánh sáng mầu hồng đang lay động. Đâm xuống! Đâm xuống phía dươi! Xuyên qua qui trảo ấy, cũng là xuyên qua máu tươi của bản thân! Máu đỏ hồng dính vào thân cây Thiêu Hoả Côn, lặng lẽ ngấm vào bên trong. Những mạch máu đỏ hồng trên thân Thiêu Hoả Côn, đột nhiên, cùng nhau ửng đỏ. “Phập!” sâu trong lòng đất vang lên một âm thanh nghèn nghẹn. Đám âm linh phía trên đầu bỗng nhiên đều dừng hết cả lại, trên mặt có vẻ khiếp sợ, giống như phía trước mặt là một ác ma chuyên thiêu đốt các âm hồn trong truyền thuyết. Trong bóng tối, dường như chi có ánh sáng của Thiêu Hoả Côn đang lập loè. Đằng xa, chiếc đầu lâu màu đỏ trong tay Hấp Huyết Lão Yêu bỗng phát ra một tiếng kêu khe khẽ, tại vị trí phía bên tay phải đột ngột bị vỡ bung ra một mảng Hấp Huyết Lão Yâu sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thấy gã thiếu niên ấy đã phá hỏng một mệnh quỉ trong trận pháp Ngũ Quỉ Ngự Linh của lão, cũng như thấy trong trường bốn gã mệnh quỉ bị khuyết mất một góc rõ ràng đã không khống chế nổi đám đông âm linh, nên dần dần cũng có một số âm linh bỏ trốn đi mất.

Mặt đất xung quanh Trương Tiểu Phàm bỗng sập xuống, sâu đến nửa thước, và chiếc quỉ tráo đang nắm chặt chân hắn cũng từ từ lỏng ra, hoá thành tinh huyết ngấm vào trong lòng đất. Nhưng, không đợi cho hắn kịp thở, chỉ nghe thấy âm linh đầy trời, đồng thanh kêu thét. Hắn vô cùng hoảng sợ đang định chống cự, thì chỉ thấy vô số âm linh ấy, tản mát bay ra bốn phía chạy trốn, lại thấy bốn bề bạch quang chói mắt, quỉ khiếu liên hồi, âm linh bay lượn, hồng quang loé sáng ….. Hồng quang? Hồng quang vùt vụn lao tới xuyên qua vô số âm linh màu trắng ấy, như điện như quang, chiếc đầu lâu lung linh ánh sáng trong chớp mắt đã lao tới ngay truớc mắt hắn. Trương Tiểu Phàm đang định nhay lên, nhưng dưới chân đau buốt. chắc là động phải vết thương ban nãy. Thân hình hắn lảo đảo, đúng là chẳng thế tránh kịp. Chỉ thấy chiếc đầu lâu màu đỏ há ngoắc miệng giận dữ, giống như một thứ ác quỉ cắn đến, Trương Tiểu Phàm trong lúc kinh hãi, ngự khởi Thiêu Hoả Côn bảo vệ trước mặt, nhưng chỉ thấy trong lúc điện quanh hoả thạch, từ trong cái miệng ấy thò ra một bàn tay khô quắt, nhanh chóng vươn dài ra ba thước, ngũ chỉ biến thành trảo, chụp vào ngực hắn. Trương Tiểu Phàm thân thể rung động mãnh liệt, trong giấy lát chỉ thấy trên quỉ thủ ấy, làn da vốn khô đét như có huyết dịch tưới vào, liền căng phồng lên, và bản thân hắn thấy trong đầu choáng váng, chỉ cảm thấy toàn huyết mạch toàn thân như sôi lên, rồi đều theo vết thương ngực ấy chảy ra. Đó tự nhiên là Hấp Huyết Đại Pháp - bản lĩnh thành danh của Hấp Huyết Lão Yêu. Trong giây phút Trương Tiểu Phàm bị không chế trong tay, lão ta không kìm được bật cười, hét lên một tiếng thật to, cánh tay vươn dài, nhấc bổng gã thiếu niên ấy lên, quát to: “Tiểu tử, trả lại mạng cho đồ nhi ta!” Trương Tiểu Phàm bị lão ta nắm chặt trong tay, huyết mạch toàn thân nghịch lưu, thống khổ không thể chịu nổi thần chí dần dần mơ hồ, chỉ cố gắng dùng nốt chút khí lực cuối cùng, vật lộn chống lại cái chết, cầm Thiêu Hoả Côn đánh về phái chiếc quỷ thủ ấy, nhưng sức lực đã kiệt, nên chỉ giống như chiếc lông chim quẹt qua. Hấp Huyết Lão Yêu hoàn toàn chẳng thèm để ý, hừm lên một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: gã thiếu niên này chẳng có gì đặc biệt, đạo pháp cũng chỉ bình thường, nhưng pháp bảo trong tay quả thật hết sức kỳ quái, đợi môt lúc nữa hút cạn máu của hắn, phải nhặt lấy cái thứ que cời lò này, mang về xem xét kỹ lưỡng. Đúng vào lúc đó, Thiêu Hoả Côn chạm vào cánh tay của lão đang nắm trước ngực Trương Tiểu Phàm. Hạt châu màu xanh đen vạch một đường trên làn da lúc này đang điên cùng hút máu. Máu tươi dưới làn da đó, dường như đang mời gọi cái gì đó? Hấp Huyết Lão Yêu bỗng rú lên một tiếng điếc tai, thả ngay Trương Tiểu Phàm ra, nhảy vọt về phía sau, rồi đưa mắt nhìn xuống tay. Chỉ thấy làn da vốn căng phồng nhờ hút được máu, dường như trong giây lát, đột nhiên khô xác lại, còn hơn cả lúc ban đầu. Và phía trước mặt, Trương Tiểu Phàm thân hình lão đảo muốn ngã vật ra, nhưng cây Thiêu Hoả Côn trong tay hắn, đặc biệt là hạt châu trên đầu thanh côn, thì lại phát sáng quỉ dị, soi rõ các mạch máu xung quanh thân côn đang chớp chớp ánh đỏ. Hấp Huyết Lão Yêu chợt cười lạnh: “Ta nói tại sao Khương Lão Tam gặp phải cái chết như vậy, điều cổ quái vốn là ở nơi ngươi, hắc hắc, không ngờ trong thiên hạ có thứ kỳ trân này, tiểu tử, ta lấy mạng người đây!”

Nói xong thân mình bay lên, quỷ thủ như trảo, một lần nữa nhằm dỉnh đầu Trương Tiểu Phàm vỗ thẳng xuống. Đáng tiếc Trương Tiểu Phàm lúc này toàn thân vô lức, chẳng còn hơi sức đâu mà chống lại, chẳng mấy chốc sẽ phải chết dưới trảo của Hấp Huyết Lão Yêu. ‘Yêu nghiệt!” Một tiếng thét ngắn, chứa đầy phẫn nộ, một làn sóng nhiệt nóng rực trong chớp mắt phá không lao tới, như sóng cả thổi tung không khí, cuốn bay cả khu rừng rậm. Trong phạm vi mười trượng xung quanh bọn họ, cây cô trong chốc lát khô héo.Một đạo hoả quang rực rõ từ trên trời lao xuống, làm khí đen bao phủ đầy trời vỡ tan ra từng mảnh. Hấp Huyết Lão Yêu cả kinh thất sắc, người mới đến này đạo hạnh rất cao, chẳng hề tầm thường, lẽ nào lão ta còn nghĩ đến chuyện đã thương Trương Tiểu Phàm, vội vã thu song thủ lại. Trong tiếng hú chói tai, chiếc đầu màu đỏ huyết quang đại thịnh, lao ra phái trước thân mình tạo thành một bức tường ánh sáng sắc đỏ như máu. ‘Rầm …” Tiếng rầm rầm như sấm nổ, hỏa quang đập vào bức tường máu, làm vang lên những tiếng nổ lớn, sóng nhiệt xèo xèo, rồi ngay sau đó hoá thành một tiên kiếm màu đỏ, rung động không ngừng. Một lực cực lớn ép thẳng về phía Hấp Huyết Lão Yêu, mặc dù lão ta cách tận mấy trượng ở phía đằng sau, nhưng lực đạo này không hề suy giảm, vẫn như tiên hô hải khiếu ép thẳng tới. Hấp Huyết Lão Yêu khuôn mặt trắng bệch, hét to một tiếng, pháp quyết biến hoá, mười ngón tay cùng chuyển động, giây lát từ trong hai hốc mắt của cái đầu lâu màu đỏ bắn vọt ra hai đạo huyết quang, xuyên qua bức tường máu đánh thẳng vào thanh kiếm màu đỏ ấy. Trong tiếng âm thanh vang dội, tiên kiếm màu đỏ bay ngược trở lại. Hấp Huyết Lão Yêu thân hình cũng chấn động kịch liệt, thối lui mấy bước, cuối cùng mới trụ vững được thân hình. “Xích Diễm!” Trong mắt Hấp Huyết Lão Yêu bỗng tràn ngập vể lạnh lẽo kỳ lạ, sắc mặt như sương Sóng nhiệt nóng rực thoáng chốc đã thu hồi lại, nơi hoả quang chớp chớp từ từ hiện ra thân hình của Điền Bất Dịch, phía đàng sau ông ta vụt hiện ra thân ảnh của một người nữa, chính là Tố Như, đang muốn hạ xuống bên Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm nhìn thấy sư phụ sư nương xuất hiện, trong lòng thấy ấm áp, chỉ thấy nét mặt Tố Như có vẻ lo lắng, nhìn hắn khẻ hỏi: “Tiểu Phàm, ngươi không việc gì chứ?’ Trương Tiểu Phàm gượng cười đáp: “Con không sao, sư nương …” nói chưa đầy nửa câu, đột nhiên mắt hoa lên, rồi lập tức tối sầm lại, cuối cùng mọi thứ đều quay tít. Tố Như lông mày nhíu chặt, Điền Bất Dịch chẳng lý gì đến Hấp Huyết Lão Yêu, cũng vội nhìn sang chỗ Trương Tiểu Phàm. Giây lát sau, Tố Như xem xét xong, thò tay lấy từ trong người ra một chiếc bình, đổ ra một viên thuốc màu vàng trong veo, rồi cho Trương Tiểu Phàm uống, sau đó nhìn Điền Bất Dịch gật gật đầu khẽ nói “Không thể chết được.”. Ngay sau đó liếc nhìn Hấp Huyết Lão Yêu ở đàng xa một cái, trong mắt đầy vẻ căm phẫn. ‘là Hấp Huyết Đại Pháp!” Điền Bất Dịch trên mặt thoáng hiện nộ khí, quay đầu trở lại, mục quàn rọi thẳng vào mắt Hấp Huyết Lão Yêu. “Hấp Huyết Lão Yêu, ngươi cũng là một nhân vật thành danh mấy trăm năm nay, chẳng ngờ lại dùng thủ đoạn tàn khốc này để đối phó với một tên tiểu bối, ngươi nghĩ cái gì vậy?”

“Hứ” Hấp Huyết Lão Yêu cay nghiệt đáp “Tính mạng đồ đệ ngươi là tính mạng, thế tính mạng của đồ đệ ta không là tính mạng sao?” Điền Bất Dịch lạnh lùng nói “Có chuyện gì với đồ đệ của lão quỷ ngươi?” Hấp Huyết Lão Yêu ánh mắt ngưng đọng, nói: “Hắn đã giết chết đồ đệ của ta bên dưới Vạn Bức Cổ Quật ở Không Tang Sơn, ta đến để giết hắn, không được sao?” ‘Tốt” Điền Bất Dịch bỗng nhiên hét lên một tiếng “Giết được!” Hấp Huyết Lão Yêu ngạc nhiên. Điền Bất Dịch cười lạnh lẽo, nói: ‘Ta luôn coi thường gã đồ đệ này của ta, nhưng hôm nay mới thấy, hắn có triển vọng hơn là ta tưởng, không ngờ vẫn biết vì dân mà trừ hại!” Hấp Huyết Lão Yêu hết sức điên tiết, tức giận nói "Được, được, bọn chó đẻ các ngươi, một trăm năm trước dồn ta vào đường cùng, truy sát ta. Hôm nay đúng là dịp tốt để ta gặp lại Xích Diễm kiếm của ngươi.” Điền Bất Dịch hít một hơi thật sau, hữu thủ đưa lên vẽ một đường trong không khí, trong giây lát Xích Diễm tiên kiếm như nghe thấy tâm ý chủ nhân, dường như cũng kích động khe khẽ rung lên. “Một trăm năm trước để ngươi may mắn thoát được, hôm nay ta gặp lại, không hiểu Hấp Huyết Đại Pháp mà người dám dùng để bắt nạt đồ đệ của ta, đã đạt đến trình độ nào rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.