Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 23: Chương 23: Bán Thảo Dược (2)




- Xảy ra chuyện gì?

Không riêng Thiệu Cảnh có thắc mắc như vậy, hầu như tất cả Tu hành giả dưới chân núi đều thấy được tình cảnh này.

Dị tượng hạc kêu trên bầu trời không kéo dài quá lâu, ước chừng chỉ trong thời gian uống hết nửa chén trà đàn hạc lại ẩn mình vào trong mây trắng. Hết thảy lại trở lại bình thường, những Tu hành giả vốn nghi ngờ không thôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Thiệu Cảnh rời khỏi tầng mây trắng trên đầu, vừa cúi đầu xuống liên im lặng không biết nói gì. Vừa rồi hắn bị tiếng hạc kêu làm giật mình đứng bật dậy khiến Tiểu Trư đang ngủ gục trên bụng rơi xuống đất, ai ngờ lúc này nhìn lại thì Tiểu Trư vẫn đang thở phì phì ngủ, nằm ngửa trên thảm cỏ, bốn chân hướng lên trời, bộ dạng ngốc ngếch tức cười đến không nói nên lời.

- Con heo lười!

Thiệu Cánh đá một cước vào mông nó.

Tiểu Trư trở mình, mũi nhếch nhếch hai cái, miệng chép chép, vươn cái chân nhỏ ra sờ sờ mông rồi lại tiếp tục ngủ.

----o0o----

Ngày 21 tháng 3, trời âm u.

Đã tám ngày từ sau lần Thiệu Cảnh thấy đàn hạc hoảng sợ bay phía trên Thiên Thanh sơn vào ngày 13 tháng 3. Vốn hắn chỉ cho rằng đó là một lần bất ngờ bình thường mà thôi, nào ngờ trong vòng tám ngày này hắn lại thấy được ba lần đàn hạc hoảng sợ bay ra giống nhau như đúc.

Hiện tượng đàn hạc hoảng sợ bay ra xuất hiện nhiều lần như vậy thì đương nhiên không thể là chuyện ngoài ý muốn gì, bầu không khí trên dưới Huyền Thiên tông cũng dần trở nên kỳ quái. Không biết những đệ tử cao tầng trên Thiên Thanh sơn như thế nào, nhưng những Tu hành giả ở dưới chân núi thì đã bắt đầu lưu truyền một lời đồn, nói rằng trên Thiên Thanh sơn xuất hiện vật gì đó không sạch sẽ, mà hạc trước nay luôn nhạy cảm với những thứ này nên mới bay ra để cảnh báo.

Chẳng qua rốt cuộc cái gọi là vật không sạch sẽ kia là thứ gì thì lại không có ai nói rõ được, có người nói đó là một con yêu thú vô cùng hung hãn chạy ra từ Vạn Yêu cốc, có người nói thực ra dưới linh sơn này có chôn một thần binh từ ngàn xưa, đến ngày nay sẽ xuất thế, thậm chí còn có người nói trong Huyền Thiên tông có một vị trưởng lão bởi vì năm xưa giết chóc quá nhiều nên hôm nay những âm hồn, quỷ quái thành tinh đã trở lại báo thù...

Đủ các loại lời đồn quái lạ quanh quẩn bên tai không dứt, Thiệu Cảnh cũng nghe được nhưng cũng chỉ cười xòa. Mặc dù hắn mới chỉ mười bảy tuổi nhưng sự từng trải lại hơn hẳn phần lớn Tu hành giả, trong những năm tháng lưu lạc kia hắn đã gặp rất nhiều thứ bị nghi là thần, quỷ, thậm chí có đôi khi hắn và vị sư phụ tửu quỷ kia còn giả thần giả quỷ để hù dọa người ta, lừa ăn lừa uống, cho nên hắn hoàn toàn không tin tưởng vào cái gọi là vật không sạch sẽ đó, chỉ là dù sao thì đàn hạc cũng đã hoảng sợ bay ra mấy lần khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Dù sao vẫn phải sống tiếp, tuy rằng chuyện đàn hạc hoảng sợ bay ra rất khác thường nhưng đã có cao nhân trên Huyền Thiên tông ra ứng phó, mà Tu hành giả thì phần lớn vẫn trải qua cuộc sống bình thường. Đến ngày 21 tháng 3, Thiệu Cảnh rời giường từ sớm, hơn nữa còn dứt khoát ôm Tiểu Trư ham ngủ vẫn còn nằm trên giường lên ném vào thùng nước lạnh đã được chuẩn bị từ sớm, chỉ nghe một tiếng “ét...” thảm thiết, Tiểu Trư lập tức tỉnh táo lại.

Ra đến linh điền, Thiệu Cảnh đi qua đi lại quanh một mẫu trồng linh thảo kia mấy lần, một số linh thảo đã thành thục. Không thể không nói biện pháp dùng linh lực ngưng tụ thành thủy tiễn, rồi lại cố ý thi pháp thất bại để thủy tiễn tản ra thành giọt nước tưới cho linh điền kia tương đối hữu hiệu, ngày này chính là ngày đầu tiên hắn thu hoạch từ khi bắt đầu trồng linh thảo.

- Hắc Xà thảo, Khổ Tâm lan, Hồng liên, Xích liên, ồ, còn cả Thạch Nam đằng.

Thiệu Cảnh trước sau ngắt lấy năm loại linh thảo, mỗi loại ước chừng đều khoảng mười mấy gốc, cầm đến trước nhà gỗ chia ra, dùng dây bò lại, lại dùng bao bố bọc lại, rồi mới tháo túi Lưu Vân ở ngang hông xuống. Ánh sáng nhạt lóe lên, linh thảo bị thu vào không gây ra chút tiếng động.

- Đi thôi, Tiểu Trư.

Thoạt nhìn hôm nay tâm tình Thiệu Cảnh rất tốt, hắn mỉm cười vẫy tay với Tiểu Trư, nói,

- Chúng ta vào thành đi dạo.

Tiểu Trư vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, ụt ịt mấy tiếng rồi chạy đến bên chân hắn cọ mấy cái rất thân thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.