“Éc éc éc... éc éc éc.”
Tiểu trư có vẻ buồn bực nên cứ chạy tới chạy lui trong ngôi nhà bằng gỗ, đột nhiên nó vểnh tai nghe ngóng rồi nhanh chóng nhún chân nhảy bật vào giường, nơi ngày thường không dám nhảy lên, nằm lăn cuộn tròn trong
tấm vải khô, vẻ mặt thoải mái rạng rỡ vô cùng, không ngại ngùng gì cả mà nhàn nhã tè bậy ra giường.
“Con lợn chết tiệt!” Thiệu Cảnh hét thật to một tiếng trong cơn giận
dữ:”Mau cút xuống cho ta, ngươi lại muốn thành thịt kho tầu hả!”
“Éc éc éc…” Tiểu trư éc éc chạy trối chết nhanh như tia chớp, cho dù
Thiệu Cảnh chạy nhanh bao nhiêu cũng cũng không thể bắt kịp, đúng lúc
hắn đang bực mình thì ngực đau tê rần, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh
ngắt.
“A!” Thiệu Cảnh đột nhiên bừng tỉnh, khóe miệng co giật bởi vì một cơn
đau nhức nhối từ trên người truyền đến, sau đó hắn khẽ bật ra tiếng rên
rỉ. Chung quanh bốn bề không thay đổi vẫn chỉ là bóng tối, thanh Thúy
Lục Như Ý lẳng lặng tỏa ra làn ánh sáng màu xanh lục, dường như bây giờ
chỉ có thanh Thúy Lục Như Ý nằm trong ngực hắn mới có thể mang đến cho nơi này một tia ấm áp.
Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Thiệu Cảnh chậm rãi đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh ngắt trên trán,
im lặng không nói, một mình ngồi nghĩ vẩn vơ. Tiến vào cái động phủ vô
danh này cũng khá lâu rồi, bản thân hắn gặp những chuyện khá thoải mái, nhưng còn tiểu trư hàng ngày vẫn luôn ở bên cạnh hắn không dời, giờ
đây đã lạc mất trong tòa mê cung thần bí, không tìm được nữa rồi.
“Éc éc éc.”
Trong cơn hoảng hốt, hình như hắn lại một lần nữa được nghe thấy tiếng
kêu quen thuộc của tiểu trư, Thiệu Cảnh có chút chán nản cười khổ, chợt
cảm thấy trái tim buồn bã, ngay cả thanh Thúy Lục Như Ý đang ôm chặt
trong ngực cũng bị buông lỏng, đôi mắt của hắn chầm chậm khép lại. Có
lẽ bây giờ Tiểu trư đã bị người ta nấu thành thịt kho tàu, từ bỏ thân
xác loài heo để bắt đầu một kiếp sống khác.
“Éc éc éc… éc éc éc…” Tiếng kêu giống như tiếng gió ngàn reo trong cát
sỏi, vừa gần lại vừa xa, từ nay về sau mãi mãi biến mất trong trí nhớ
của hắn rồi.
Thiệu Cảnh nhắm hai mắt, thở dài nhưng đột nhiên thân thể của hắn giật
giật giống như có dòng điện chạy trong người, một cột sấm sét lớn từ
trên trời giáng xuống, đánh trúng đầu hắn, đứng lên một cách mạnh mẽ,
một cơn đau đớn kịch liệt lập tức từ miệng vết thương vọt tới khiến sắc
mặt của hắn tái đi trắng bệch, đau suýt chút nữa thì ngã mặt đập xuống
đất. Nhưng Thiệu Cảnh chẳng còn quan tâm vết đau thống khổ, một tay cầm
thanh Thúy Lục Như Ý làm trụ, một tay vịn vào vách đá, rốt cuộc cũng tạm đứng được, trên mặt hiên ra vẻ kích động không thể tưởng tượng nổi,
rống tiếng gào to vào bóng tối sâu trong đường hầm:
“Tiểu trư, là ngươi sao,Tiểu trư, Tiểu trư…”
Tiếng gào lập tức phá vỡ sự yên lặng trong bóng tối, giống như cục đá
ném vào mặt nước phẳng lặng tạo từng tầng sóng lăn tăn không ngừng
nhiễu ra xa, vang vọng trong đường hầm:“Tiểu trư… Tiểu trư… trư…. trả
lời đi… ” Thanh âm lộ ra sự kích động, khát vọng, nhẹ nhàng phiêu đãng.
Chỉ là lúc này ngoại trừ tiếng gào vang vọng của hắn thì không còn thanh âm nào đáp lại.
Thân thể Thiệu Cảnh khẽ run rẩy, sự kích động trên mặt dần biến mất,
thay vào đó là sự thất vọng. Hắn chậm rãi tựa lưng vào vách đá, trượt
ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt vì lại cảm thấy vết thương đau đớn dàn
dụa.
Đúng lúc đó, ở nơi sâu trong bóng tối của đường hầm im lặng đột nhiên truyền đến tiếng lợn kêu éc éc thân thương:
“Éc éc éc, éc éc éc.”
Thiệu Cảnh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu
trong đường, thực ra hắn chẳng nhìn thấy gì cả nhưng khóe miệng vẫn cười tươi rạng rỡ, trong giây lát lại bật cười thật lớn, lớn tiếng gào
lên:”Con lợn chết tiện, đồ con lợn ngu ngốc, mau tới đây, ta ở đây, ta ở đây này!”
Một lần nữa tiếng gào lại vang vọng đi ra ngoài, một lát sau, tiếng kêu
“Éc éc éc… éc éc éc. “ bắt đầu trở lên rõ ràng hơn, xa xa trong bóng
tối, âm ảnh lắc lư, một đôi mắt nhỏ chớp chớp rực sáng lấp lánh trong
bóng tối dưới làn ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, một bóng đen nhỏ
chậm rãi hiện ra.
Tiểu trư cụp cụp lỗ tai, đi ra từ trong bóng tối, miệng kêu éc éc, cái
mũi trư thỉnh thoảng rò vào trong góc tường ngửi ngửi, một bộ dạng tiêu chuẩn của loài trư, giống như là ngày thường ở ngoài phòng, trên đồng
ruộng kiếm tìm đồ ăn. Bỗng làn ánh sáng màu xanh lục từ trên vách tường
mờ mờ phản chiếu trong hốc mắt một đen một trắng, ngẩng đầu, nó nhìn
thấy bên cạch vách tường phía trước, một chàng thạch đầu dựa lưng vào đá cười ha ha nhìn nó, khuôn mặt có chút nhăn nhúm vì đau đớn nhưng lại
rất thân thương.
“Éc éc éc!”
Tiểu trư bốn vó tung bay, chạy vọt tới.