Thiệu Cảnh gật đầu và im lặng, không nói thêm gì nữa.
Bích Nhãn Kim Điêu chính là một loại yêu thú cấp hai có thực lực kinh
người sống trong Vạn Yêu Cốc, niềm vui lớn nhất của nó là bay lượn trên
không trung vào buổi sáng, nếu có con mồi thì sẽ lao từ trên trời xuống
để chụp vồ giết chóc, là một con yêu thú vô cùng lợi hãi, xem ra ngày đó vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhị trọng có linh khí đã bị chết oan
uổng, hơn một nửa chắc chắn là đã bị con yêu thú hung mãnh thô bạo này
đánh lén từ trên không trung. Mặc dù Bích Nhãn Kim Điêu lợi hại nhưng
thật ra nó có một tập tính không đổi, đó chính là chỉ hoạt động vào ban
ngày, khi đêm vừa đến nó sẽ bay trở về sào huyệt, ngủ cả đêm không ra
ngoài.
Lão Hầu và vị tu sĩ kia tất nhiên sẽ có ý định ẩn núp ở khu vực phụ cận, đợi đến khi trời tối đen mới vụng trộm chạy tới thu thập một phen, như
vậy thì thần không biết quỷ không hay, đắc thủ lập tức rời khỏi, tính ra thì nguy hiểm không lớn.
”Vậy thì ngươi đã suy nghĩ cẩn thận hết cả rồi.” Nhìn thấy lão Hầu tự
tin như vậy, hiển nhiên đã hạ quyết tâm nên Thiệu Cảnh cũng không có ý
khuyên nữa, dù sao đường cũng là lão Hầu đi, không người có thể ngăn
cản.
Sự tin tưởng tràn đầy trên gương mặt của lão Hầu, cười ha hả và
nói:“Huynh đệ yên tâm, đợi lâm này ta trở về, coi như là phát bút tiểu
tài, đến lúc đó nhất định sẽ tới tìm ngươi uống một chén!”
Thiệu Cảnh tươi cười gật đầu
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc này có hai vị tu sĩ đang đi lại gần quầy của Thiệu Cảnh, ngắm nhìn đan dược ở dưới quầy và nhẹ nhàng hỏi
công dụng, giá tiền. Thiệu Cảnh liền đi qua giới thiệu một phen, ngẩng
đầu lên thì lão Hầu đang đứng bên cạnh đã quay người đi rồi, Thiệu Cảnh
trầm mặc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, bước chân vội vàng của lão một
lúc rồi quay lại nhìn hai vị tu sĩ bằng bộ dáng tươi cười, đon đả giới
thiệu, mới chào những đan dược của bổn môn.
※※※
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Thiệu Cảnh từng ngày đều bận rộn như vậy, ban ngày làm việc ở Thiên Phong lầu, khi rảnh rỗi thì viết phù văn, đến buổi tối khi trở lại chỗ ở trên ngọn núi Thiên Thanh thì lại theo lệ
thường hoàn thành chuyện mỗi ngày phải làm đó là tu luyện Minh Tư thuật
cùng tâm pháp Huyền Tâm Quyết được truyền dạy khi mới lạy vào làm đệ tử
nhập môn của Huyền Thiên tông, sau đó thì dùng toàn bộ thời gian để
luyện tập môn tạp thuật vẽ phù lục.
Sau khi hắn chăm chỉ luyện tập thì những phù văn tối nghĩa đã dần dần
trở nên càng ngày càng thuận tay, đợi đến lúc đã có thể nắm giữ và hiểu
rõ hơn về bốn loại hỏa âm hỏa dương, thủy âm thủy dương thì Thiệu Cảnh
bắt đầu tập vẽ phù trận. Phù trận chính là cơ sở và mấu chốt của phù
lục, ngoài biến hóa phức tạp còn phải chiếu cố phương vị và trình tự xếp đặt phù văn, dĩ nhiên là khó và thâm sâm hơn việc vẽ một phù văn đơn
lẻ rất nhiều.
Lúc ban đầu mới tập vẽ, gần như Thiệu Cảnh đã vẽ sai từ một hai cái phù
văn đầu tiên, dựa theo thuyết pháp trong quyển Phù Lục Tiểu Giải thì
bên trên phù trận đã bao hàn phù văn với các góc độ và phương vị, không
được phạm sai lầm mảy may nào, điều này đối với một tân thủ hơn nữa lại
là tự mình lục lọi, luyện tập không có người chỉ dạy hiển nhiên là một
yêu cầu cực kỳ hà khắc, trong hai ngày đầu tiên tập vẽ thậm chí Thiệu
Cảnh không thể vẽ được một tấm phù trận hoàn chỉnh.
May mắn là Thiệu Cảnh mấy năm gần đây đều phải nếm trải nhiều khổ sở,
tính nhẫn nhịn được tăng thêm vài phần nên sự kiên trì nỗ lực cùng chăm
chỉ tập luyện vẫn được giữ vững trong hoàn cảnh gian nan, đến ngày thứ
ba thì rốt cục mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi theo hướng tốt đẹp, chầm
chậm bắt đầu quen thuộc và bắt đầu ..... Sau đó là phàm là thời gian
rảnh rỗi thì hắn đều không ngừng luyện tập, ban ngày vẽ, buổi tối vẽ, ăn cơm vẽ, không ăn cơm càng muốn vẽ, thậm chí ngay cả thời gian để đi ngủ vào buổi đem cùng bị hắn lấy ra hai canh giờ để luyện tập môn tạp thuật gian nan. Đến cuối tháng bẩy, những người ở trong Thiên Phong lầu đều
cảm thấy hình như vị đệ tử nhập môn họ Thiệu gần đây toàn làm những điều điên rồ, cả ngày chỉ ưa thích viết chữ xấu như gà bới lên tờ giấy trắng hoặc là vẽ một bài bức tranh hỗn loạn xấu xí.
Chỉ có điều Thiệu Cảnh vẫn còn giữ được lý trý, không hề tỏ ra bộ dáng
nổi điên với những người xung quanh, thậm chí còn chào hỏi khách khứa
càng lúc càng hiền lành thân thiết, chỉ là mỗi khi nhàn rỗi đều lấy giấy bút ra vẽ linh tinh. Bới hắn không hề làm ảnh hưởng đến sinh ý của tửu
lầu nên những người khác cũng không dị nghị điều gì, dù sao mỗi khi có
người tốt bụng đến gần hỏi thăm hắn thì hắn đều cười nói bảo mình yêu
thích vẽ tranh, bởi vì hồi nhỏ nhà nghèo không có tiền mua sắm giấy bút nên giờ phút này chỉ có thể dùng thời gian rảnh rỗi để vẽ nghệch
ngoạch mà thôi. Mọi người nghe thấy đều cười rộ nên, một vị sư tỷ tốt
bụng còn đập tay vào vai, khen Thiệu Cảnh có chí khí, tiếc rằng mấy bức tranh trông vô cùng thê thảm, không được đẹp như của người ta, thực
không phải người có năng khiếu vẽ tranh.
Thiệu Cảnh chỉ mỉm cười ha ha đáp lại, sau đó vẫn không thay đổi gì, mọi người cũng lười xen vào việc của hắn, dù sao Thiệu Cảnh cũng không xa
lạ gì với mọi người, cùng lắm là lãng phí chút giấy và bút mực nhưng
những vậy này ở trong Thiên Phong lầu đều là đồ dùng chung, lại chẳng
đáng bao nhiêu tiền, ai lại ăn no rỗi việc rồi đi kiếm chuyện với người
khác.