Thái Huyền Kim Đan bị heo ăn!.
Bi kịch cuộc đời thật là đâu đâu cũng có.
Từng có một viên Thái Huyền Kim Đan ngay trước mặt hắn, nhưng sau đó lại bị… heo ăn!.
Trong bóng đêm, Thiệu Cảnh giận dữ nhìn chằm chằm Tiểu Trư - lúc này vẫn còn đang vô tư chơi đùa cũng Thúy Lục Như Ý, trong lòng vô cùng bi
phẫn, buốn bực khóc không ra nước mắt.
- Tại sao ngươi… tại sao ngươi lại có thể ăn hết Thái Huyền Kim Đan như vậy?.
Hắn ngửa mặt lên trời than thở.
Con mẹ nó ta gặp chuyện quái quỷ gì vậy!.
Tâm Thiệu Cảnh đau muốn chết rồi.
***
- Ngươi cần thịt kho tàu, muốn thành thịt kho tàu hay vẫn là thịt kho tàu đây?
- ÚÚÚTTT… .
- A, thì ra ngươi chọn thịt kho tàu.
- ỤỤỤTTT… .
- Đứng lại, con lợn chết bầm kia!.
“Vèo” một tiếng, Tiểu Trư thoáng một cái đã biến đi thật xa, xa xa ở
phía nham bích đối diện, liền q uay đầu cảnh giác nhìn Thiệu Cảnh, Thiệu Cảnh nhe răng trợn mắt thở hổn hển, dựa vào vách đá bên cạnh, ngồi
xuống quát:
- Lợn chết, mau tới đây, lão tử đem ngươi làm thịt kho tàu.
Tiểu Trư lắc đầu không ngừng, thoạt nhìn có vẻ không đồng tình với chủ ý của Thiệu Cảnh, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, chìa một cái móng heo
ra, gãi gãi cằm.
- Đừng để ta bắt được ngươi nều không thì… .
Thiệu Cảnh oán hận trừng mắt một cái, rồi thu hồi ánh mắt, từ túi Lưu
Vân đang đặt bên hông sờ soạng một chút, lấy ra một vật tỏa ánh sáng
nhàn nhạt, là Thiên Thư Tàn Quyển.
Tàn Quyển màu vàng nhạt này là từ thạch thất thần bí lấy ra, cũng chính vì nó bị tổn hại nên mới khiến thạch thất bị nổ lớn.
Trả cái giá đắt như vậy mới lấy được, đương nhiên trong lòng Thiệu Cảnh
đối với Thiên Thư Tàn Quyển tràn ngập tò mò, đồng thời cũng âm thầm tiếc nuối nửa bản Thiên Thư bị Tô Thanh Dung cướp đi, cũng không biết nàng
hiện tại như thế nào, sẽ không chết trong vụ nổ lớn kia chứ? .
Nhờ vào ánh sáng của Thúy Lục Như Ý, trên trang sách màu vàng nhạt hiện
lên rõ ràng từng hàng chữ, Thiệu Cảnh mang theo một chút hồi hộp, cùng
một chút chờ mong mà đọc kĩ. Trong thông đạo nhất thời yên tĩnh, chỉ có
Tiểu Trư ngồi ở đằng kia có chút buồn chán, có vẻ muốn lại gần nhưng mà
không dám, chỉ ở bên kia, thỉnh thoảng phát ra tiếng ụt ịt.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng màu xanh khẽ động, Thiệu Cảnh cuối cùng cũng rời mắt khỏi Thiên Thư Tàn Quyển, sắc mặt trở nên cổ quái, có chút ngạc nhiên, lại mang theo một chút kinh hỉ. Nội dung trên Thiên
Thư Tàn Quyển cũng không nhiều, chỉ ghi lại một bí pháp tên là “Minh Tự
Thuật”, nhưng không phải đạo pháp tu hành của tu chân giả, ngược lại đây là một môn bí pháp cổ xưa của Thuật giả nhất mạch, tác dụng chính là
thông qua Minh Tự Thuật khiến cho trụ cột linh khí của Ngũ hành pháp
thuật tăng tiến.
Nhưng theo Thiệu Cảnh biết Minh Tự Thuật cùng Ngũ hành pháp thuật có chỗ khác nhau rất lớn.
Ngũ hành pháp thuật hiện tại đã xuống dóc, lấy kiến thức của Thiệu Cảnh, mỗi hệ pháp thuật đều có một loại trụ cột linh khí riêng, ví như Hỏa Hệ pháp thuật thì yêu cầu Thuật Giả trước tiên phải tu luyện Hỏa Hệ linh
khí, cứ như vậy, hằng ngày, linh khí hỏa hệ trong cơ thể sẽ từ từ tăng
cường, có được điều này mới có thể cùng linh khí hỏa hệ của tự nhiên hấp dẫn xảy ra hiện tượng cộng hưởng, xuất ra pháp thuật hỏa hệ. Bốn hệ
pháp thuật còn lại cũng tương tự như vậy.
Nhưng lúc này, Thiệu Cảnh lại có pháp quyết Minh Tự Thuật, dường như là
tu luyện một loại căn nguyên linh khí mới, mà theo ý tứ trong Thiên Thư, chỉ cần Thuật Giả tu luyện Minh Tự Thuật đạt được tiểu thành là có thể
lấy gốc rễ linh khí này đồng thời cùng Ngũ hành linh khí có trong tự
nhiên phát sinh cộng hưởng, nói cách khác là có thể sử dụng toàn bộ Ngũ
hành pháp thuật.
Tử nhỏ, Thiệu Cảnh cực kì yêu thích Ngũ hành pháp thuật, cũng vì thế mà
đối với Ngũ hành pháp thuật hiểu biết rất sâu, nên sau khi biết điều
này, hắn cực kì khiếp sợ, hắn ngay lập tức ý thức được rằng Minh Tự
Thuật có thể mang đến cho hắn một lực lượng cường đại. Hiện giờ, sở dĩ
Ngũ hành pháp thuật ngày càng xuống dóc, trừ nguyên nhân tốc độ tu luyện không bằng Tu Chân Giả, một phần cũng là bởi vì Thuật giả nhiều nhất
chỉ có thể tu luyện một hệ Ngũ hành pháp thuật, hai hệ pháp thuật đã là
cực hạn của con người, nếu tu luyện ba hệ, trong cơ thể sẽ tồn tại ba
loại linh khí khác nhau, lúc đó linh khí trong cơ thể Thuật giả sẽ tranh đấu lẫn nhau, vĩnh viễn không ngừng lại, làm cho Thuật giả chịu đựng
thống khổ, sống không bằng chết, nếu mà tiến thêm bước nữa, tu luyện bốn loại pháp thuật thì trực tiếp nổ tan xác mà chết.
Mà coi như chỉ tu luyện hai loại pháp thuật, nếu tu luyện đến mức cao
thâm cũng chỉ lấy một hệ làm chính, một hệ là phụ trợ, bởi vì pháp thuật tu hành càng cao thâm, nhu cầu linh khí của hệ đó cũng càng cao, nều
hai loại pháp thuật cũng tu luyện đến mức cao thâm, hai loại linh khí
bất đồng đó trong cơ thể Thuật giả cũng sẽ tranh đấu, không cẩn thận
cũng sẽ khiến Thuật giả tầu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.
Nhưng với Minh Tự Thuật, mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.