Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 54: Chương 54: Dâng Tặng (4)




Một màn quỷ dị này, chắc là do viên Thái Huyền Kim Đan kia gây ra.

Trong truyền thuyết, công dụng lớn nhất của Thái Huyền Kim Đan là dùng dược lực của nó, giúp cho Tu Chân Giả Huyền Đan Cảnh thay da đổi thịt, thoát thai hoán cốt, làm cho cơ sở Huyền Đan Cảnh của những Tu Chân Giả này tiến thêm một bước, dùng việc này tạo bước đà để vượt qua đại nạn, tiến sâu vào cánh cửa lớn của Nguyên Anh Cảnh. Truyền thuyết về Thái Huyền Kim Đan là như vậy, nhưng Thiệu Cảnh chưa từng nghe nói có bất cứ Tu Chân Giả Huyền Đan Cảnh nào từng dùng Thái Huyền Kim Đan, thực tế, cũng chỉ có Tu Chân Giả Huyền Đan Cảnh đỉnh phong mới ăn Kim Đan, cho dù là Huyền Đan sơ giai hay Huyền Đan trung giai cũng không có người dùng, bởi vì linh dược này trân quý như tiên đan, căn bản không có ai lãng phí như vậy, đương nhiên, lại càng không nói có người nào lại cho heo ăn một viên… .

Nhưng một màn vừa mới xảy ra, giờ nhớ lại, Thiệu Cảnh cảm thấy biểu hiện khi ăn linh dược này rất giống với những gì mình từng đọc trong sách, do đó, tình hình này, vừa rồi Tiểu Trư chẳng lẽ đã được dược lực cải tạo thân hình, thoát thai hoán cốt, loại trừ tạp chất. Nhưng bất cứ thư tịch nào, đều nói rất rõ ràng là việc này chỉ xảy ra một lần, mà Tiểu Trư vừa rồi đã trải qua đến 6 lần luyện ngục.

Chẳng lẽ rằng, dược lực của Thái Huyền Kim Đan quá cường đại, mà tạp chất trong cơ thể Tiểu Trư lại quá nhiều… .

Mới nghĩ đến đây, Thiệu Cảnh thoáng biến sắc.

Haizz, Thiệu Cảnh nhếch miệng, thở dài, mặc kệ như thế nào, cuối cùng đã xong rồi, hơn nữa cũng chỉ là một con heo thôi, ngươi còn muốn thế nào nữa đây?

Hắn tự bình tĩnh lại, lúc này hắn cảm thấy mệt mỏi muốn chết, từ lúc ở thạch thất cho đến giờ, thân thể hắn luôn luôn tiêu hao thể lực, nhất là hiện tại, trên người hắn có đến ba chỗ bị trọng thương, rất có thể còn có một chỗ bị gãy xương. Thiệu Cảnh thấy đến tận bây giờ mà mình còn chưa ngã xuống, quả thật là kỳ tích. Bất quá, lúc này có một cơn buồn ngủ xen lẫn cảm giác đau đớn giống như sóng biển kéo đến, hắn có cảm giác nhịn không nổi.

Quang mang xanh biếc trên tay hắn lóe lên một cái, Thiệu Cảnh cố hết sức đến choáng váng đầu óc, đột nhiên, hắn cảm giác ánh sáng xung quanh sáng hơn một chút so với lúc trước, cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân ở cuối thông đạo truyền đến.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy ở cuối thông đạo, vốn là một chỗ tối đen, giờ được một ngọn lửa chiếu sáng, sau đó đi tới một đám người, đi đầu là một người cầm đuốc, sau lưng người đó lại có thêm vài bóng người.

Lúc cách Thiệu Cảnh còn vài trượng, có người phát hiện ra hắn, lập tức kêu lên một tiếng, cùng lúc đó, cả đám người đều dừng bước nhìn lại.

Thiệu Cảnh chậm rãi chống người đứng dậy, trong cơ thể cỗ cảm giác mệt mỏi cùng đau đớn kia vẫn mãnh liệt đánh vào đầu óc của hắn, làm hắn cảm giác đầu óc có chút mù mịt không rõ, nhưng ở trong ánh sáng của ngọn lửa, hắn vẫn kiên cường mở to hai mắt, nhìn lại những người kia.

Đứng đầu đám người, có vài người thân mặc đạo bào, khí độ nghiêm nghị, vị đứng ở chính giữa, lại càng tiên phong đạo cốt, chỉ tùy tiện đứng ở đằng kia, liền trấn áp khí thế của cả đám người xuống.

Đạo bào ở trên thân những người kia, đều là của Huyền Thiên Tông, đạo bào màu lục chỉ có thế hệ trưởng lão mới có thể mặc, mà vị lão giả đứng ở chính giữa, lại mặc đạo bào màu vàng, phía trên thêu Ngũ Trảo Kim Long cưỡi mây vờn gió, cả Huyền Thiên Tông, chỉ có một người có tư cách mặc đạo bạo - mà thực tế chính là pháp bảo “Hoàng Long đạo bào” này, là chưởng môn Huyền Thiên Tông - Thanh Phong chân nhân.

Bọn họ, bọn họ là tới cứu ta sao?

Thiệu Cảnh gặp được những người này - những người mà bình thường đến liếc mắt nhìn mình mà cũng không thèm, tự nhiên trong lòng có niềm tự hào cổ quái, đầu óc hắn vì quá mệt mỏi mà trống rỗng, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện một chuyện rất kỳ quái, những người kia, kể cả những người đứng đầu là Huyền Thiên chưởng môn cùng trưởng lão, quả thật là đang nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại rơi trên pháp bảo Thúy Lục Như Ý đang phát tán quang mang màu xanh biếc, lập lòe linh khí trên tay hắn.

Mặt hắn chợt trắng toát không còn chút máu.

Khoảnh khắc đó, trăm ngàn ý niệm hiện lên trong đầu óc hắn, dưới ánh sáng, hắn thoáng ngốc trệ một lát, sau đó trong ánh mắt chăm chú khác thường của mọi người ở đây, người tu hành trẻ tuổi này - người mà đối với họ là một tiểu nhân vật, bình thường ngay cả nửa mắt cũng không họ cũng không nhìn qua, chậm rãi đứng lên.

Hắn dùng sức lực còn lại của toàn thân, lao về phía trước hai bước, đến Tiểu Trư trong ngực hắn bị rơi trên mặt đất cũng mặc kệ, hai tay nâng Thúy Lục Như Ý, quỳ xuống, dập mạnh đầu, đến nỗi cả mặt hắn đều dán lên đất, lớn tiếng nói :

- Các vị trưởng lão chân nhân, tiểu bối là người tu hành tên Thiệu Cảnh, ở trong thông đạo này nhặt được một món pháp bảo Như Ý, đặc biệt muốn dâng cho Huyền Thiên Tông Môn.

Trong thông đạo chợt yên lặng, ngoại trừ cây đuốc thỉnh thoảng phát ra tiếng lửa cháy lách tách, thì không còn âm thanh nào khác, mặt Thiệu Cảnh nằm trên đất, cảm nhận được cái lạnh như băng từ trên đất truyền đến, lớn tiếng hô câu vừa rồi, đã tiêu hao sạch sức lực còn lại của hắn, sau khi nói xong, thân thể hắn run lên, té xuông một bên, trong đầu trống rỗng, loáng chứng kiến ở trong đám người có người lao qua, ánh lửa hừng hực, rất sáng rất sáng.

Mặt đất thật là lạnh a.

Đó là ý niệm cuối cũng trong đầu của hắn trước khi hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.