Dù trong lòng không muốn bước
nhưng Thiệu Cảnh vẫn phải nhấc chân đuổi theo Tiểu Trư, dù sao ngày
thường nó đều chui vào những bụi cỏ ở gần, phỏng chừng ở ngay gần đây có một cây linh thảo cấp thấp đang mọc rễ nẩy mầm thì bị con heo này ngửi
được. Nhìn thấy Thiệu Cảnh cùng sủng vật của hắn chạy vào bụi cỏ ở ven
đường, không lâu sau đã biến mất ở trong bụi cỏ hoang dã mọc cao ngút và dày đặc thì các đệ tử khác của Huyền Thiên tông cũng chẳng có nhiều
chuyện, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Trư chui bụi cỏ. Ba
tháng qua, hơn một nửa người làm việc trên các tầng cao thấp của Thiên
Phong lâu đều biết con heo này có niềm đam mê chui vào chơi trong các
bụi cỏ, thậm chí còn có người lén nói thầm suy đoán với nhau là trong
bụi cỏ bên đường chắc hẳn cất giấu một con lợn rừng cái thì con heo này
mới yêu thích chui bụi cỏ chơi như vậy. . .
Sau một lúc Thiệu Cảnh đuổi theo bóng dáng của Tiểu Trư đang chạy ở đằng trước thì từ từ cảm thấy giống như có điều gì đó là lạ, bình thường thì lúc này Tiểu Trư sớm đã tìm được linh thảo ẩn sâu ở trong bụi cỏ hoặc
đã kéo nó ra khỏi lòng đất để cắn ăn rột rột, chính là không biết vì sao cho tới giờ phút này Tiểu Trư lại vẫn không có dấu hiệu gì sắp dừng
bước lại, nó vẫn còn ụt ụt kêu to xông về trước.
Con đường núi sớm đã bị bỏ lại ở rất xa sau lưng của Thiệu Cảnh, trời
chiều xuống núi khiến sắc trời dần hôn ám, trên đồng ruộng hình như chỉ
còn lại tiếng bước chân chạy rạt rạp đạp gẫy cành cỏ dại, đạp xuống bờ
ruộng trống trải ở vùng quê, tiếng cỏ gẫy văng vẳng từng hồi.
Bước chân của Thiệu Cảnh hơi chậm lại một chút, lông mày chau lại rồi
đột nhiên lớn tiếng kêu lên, “Tiểu Trư, dừng lại, quá xa rồi.”
Tiểu Trư ở đằng trước hình như không nghe thấy gì cả bởi vì bốn chân của nó vẫn lao nhanh y như vừa nãy, Thiệu Cảnh cắn răng, oán hận chửi to
một câu Tử Trư, rốt cục vẫn phải đuổi theo.
Một người một theo đuổi theo nhau đủ một nén nhang thì sắc mặt của Thiệu Cảnh có chút thay đổi, thân thể của hắn từ trước đến nay vốn rất tốt,
cộng thêm này ba tháng bái nhập Huyền Thiên tông tu hành đã có chút
thành tựu là luyện khí sơ giai, chạy lên những con đường kiểu này thì
không coi vào đâu gánh nặng, nhưng trong lòng hắn lại ẩn chứa sự lo
lắng, Sau khi hét to gọi Tiểu Trư mà vẫn vô dụng thì hắn liền nhíu chặt
mi mày, thỉnh thoảng hướng bốn phía nhìn chung quanh.
Thiên Thanh sơn cách Vạn Yêu Cốc nhiều lắm thì cũng chỉ hơn hai trăm
dặm, tuy chưa từng nghe ai kể hay ghi chép gì về yêu thú lợi hại sinh
sống ở trong đó nhưng ngày bình thường cùng các sư huynh đệ nói chuyện
phiếm trong cửa hàng, có một vị sư huynh lớn tuổi từng nói qua tại chỗ
hoang vắng của Thiên Thanh sơn ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít yêu thú cấp
thấp xuất hiện, phần lớn đều là một vài con yêu thú bậc một không nhập
lưu, tùy tiện nhờ một vị sư huynh, sư tỷ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh
trong môn phái đi ra cũng có thể đơn giản giết chết.
Phải, hắn nói rất đúng, sư huynh đạt Ngưng Nguyên cảnh. Chỉ là những
người tu đạo bình thường ai mà không biết Ngưng Nguyên cảnh cùng Luyện
Khí cảnh cách xa nhau đến như thế nào cơ chứ.
Bầu trời càng lúc càng tối, chỉ một lúc nữa thôi là màn đêm sẽ bao phủ ở khắp nơi, hôm nay không biết như thế nào mà Tiểu Trư cứ chạy giống như
con heo bị bệnh điên khùng, chạy mãi mà không chịu dừng lại, hình như nó đang cố hết sức chạy về hướng tây thì phải, Thiệu Cảnh thầm kêu khổ
trong lòng, nhìn thấy cây cỏ hoang dã chung quanh càng lúc càng u ám và
tĩnh lặng và bóng tối trong bụi cỏ ngẫu nhiên còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt lập loè thanh thúy khiến cho trái tim của hắn đập không yên, cắn răng
thầm chửi con mẹ nó nếu không phải vì quan tâm đến sự sống chết của Tiểu Trư thì Lão Tử cũng không phí thời gian ngu ngốc để chạy ở trong này,
Tiểu Trư chạy ở phía trước đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu sung
sướng không tả xiết, giống như là rốt cuộc đã tìm được vật quý gì đó.
Thiệu Cảnh giật mình rồi lại chạy tiếp vài bước về phía trước, đột nhiên nhíu mày hít một hơi thật sau, chần chờ một lát, lầm bà lầu bầu thấp
giọng nói: “Ủa, thơm quá. . .”
Một cơn gió mát bỗng thổi trong khoảng không gian mọc đầy cỏ dại vờn
quanh mũi Thiệu Cảnh mang theo một mùi thơm nồng, tinh thần của Thiệu
Cảnh nhất thời bị rung động, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã gặp vận may,
những củ linh đan cành diệu dược ngàn năm vạn năm trong truyền thuyết
tuyệt thế trân phẩm hiếm có trên đời không lẽ cũng bị ta bắt gặp sao?
Tiếng kêu ụt ụt ụt vui mừng của Tiểu Trư từ đằng trước truyền đến cùng
với tiếng mũi sột sột đào móc đất khiến trán của Thiệu Cảnh nhất thời
chảy đầy mồ hôi, hoảng sợ chết khiếp rồi vội vàng quát to một tiếng:“Con lợn kia ngậm mồm!” Nói xong vội vàng nhảy một bước xa để xông lên
phía trước.