Thiếu nữ lui về phía sau hai bước, lấy tay chỉ vào ngực mình, cười nói :
- Ngươi không nhận ra ta sao? Ta chính là người bị ngã dưới chân núi mấy ngày trước, ngươi đã cứu ta, còn cả đại ca ta nữa.
Thiệu Cảnh lập tức nhớ ra, nguyên lai thiếu nữ nhìn có chút quen mắt này chính là thiếu nữ áo xanh “từ trên trời giáng xuống“ ngày đó. Sự việc
này vốn hắn không có ghi nhớ trong lòng, hơn nữa thiếu nữ này ngày hôm
nay cũng không mang cái áo xanh ngày đó, nên hắn không nhận ra, giờ biết được, lập tức hắn cũng có phần vui vẻ, cười nói :
- Thì ra là ngươi, đúng rồi, vị đại ca kia của ngươi giờ thế nào, không có việc gì chứ ?
Thiếu nữ gật nhẹ đầu, cười nói :
- Đúng vậy, về sau trở lại núi, Thanh Vân sư thúc của Luyện Đan đường tự mình ra tay, đương nhiên không có vấn đề gì. Bất quá, Thanh Vân sư thúc nói, đại ca ta không mất máu nhiều lắm, nếu cầm máu trễ chút nữa thì
rất phiền toái, sợ là đối với tu hành có ảnh hưởng. Cho nên, ta với đại
ca phải cảm ơn ngươi a.
Thiệu Cảnh nhìn khuôn mặt nàng hiện lên biểu cảm ngưng trọng, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cười khan một tiếng, khoát tay nói :
- Kỳ thật ta không làm gì cả, dùng Khổ Tâm Liên cầm máu cũng chỉ là thử vận may, đều là do đại ca ngươi vận khí tốt.
Thiếu nữ cười hắc hắc, con mắt híp lại thành một đường cong hình bán
nguyệt, bất quá dường như nhớ ra điều gì, lấy tay che miệng cười nói :
- A, ngươi xem ta kia, nghĩ cái gì liền nói cái đó, không nhớ rõ ngươi
hỏi ta là ai. Ta là Tạ Tiểu Vũ, giờ là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên
Tông môn, đại ca của ta tên là Tạ Vân Long, cũng luôn muốn gặp để tạ ơn
ân nhân cứu mạng đấy. Bất quá, tới mấy lần rồi, lúc đó ngươi vẫn chưa
tỉnh. Hôm nay, vốn hắn cũng muốn tới, nhưng Thanh Hà sư bá của Bảo Long
đường tìm hắn có việc, hắn đã đến đó rồi. Đợi lát nữa chắc hắn sẽ đến
đấy.
Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng Tạ Tiểu Vũ thoạt nhìn cao
nhất cũng chỉ 15, 16 tuổi, còn nhỏ hơn cả mình, mà đã là đệ tử nhập môn
của Huyền Thiên Tông môn, về đại ca của nàng là Tạ Vân Long, không nói
cái khác, chỉ riêng ngày đó có thể không chế linh khí phi hành một đoạn, e rằng trong hàng đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, cũng coi như là
có đạo hạnh cao đi.
Thiệu Cảnh sờ lên đầu, cười nói :
- Thật lợi hại, nhìn không ra ngươi nhỏ hơn ta, mà bản lĩnh lại cao hơn
ta. Ta vẫn chỉ là người tu hành bình thường, tên là Thiệu Cảnh, hiện tại nhà ở dưới chân núi… Ách, không xong rồi, ruộng và nhà gỗ của ta dưới
chân núi có phải là đã bị phá hủy rồi ?
Hắn lúc này mới nhớ tới trận động đất kia, e rằng tài sản của mình đã bị phá hủy sạch sẽ rồi, hắn không khỏi có chút đau lòng, chỉ đành coi là
thiên tai, ngoại trừ đổ lỗi chô ông trời thì cũng không còn biết làm thế nào a.
Tạ Tiểu Vũ mỉm cười :
- Không phải đâu, Thiệu đại ca, ngươi bây giờ cũng giống ta, cũng là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông môn.
- Ừm… A ?
Thiệu Cảnh thuận miệng nói, lúc đầu không kịp phản ứng, nhưng sau đó hắn đột nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên kinh hỉ nói :
- Cái gì, ngươi nói cái gì ?
Tạ Tiểu Vũ nói nguyên nhân cho hắn, từ trong lời nói của nàng, Thiệu Cảnh mới hiểu được sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên là lúc phát sinh trận động đất, sức phá hoại quả là rất lớn, đừng nói là những nhà gỗ dưới Thiên Thanh sơn, ngay cả những nhà ở trên
Thiên Thanh sơn - những nhà có cấm chế của Huyền Thiên Tông môn, cũng bị phá hoại không ít. Ngày đó sự việc phát sinh bất ngờ, cả trên núi dưới
núi đều loạn thành một đống, cho nên khi Huyền Thiên Tông trên Thiên
Thanh sơn nhận được tin tức, chạy tới bên ngoài động phủ Vô Danh, đã
trải qua một thời gian ngắn, ít nhất cũng đã có hơn một ngàn người tu
hành tiến vào động phủ Vô Danh rồi.
Chư vị trưởng lão của Huyền Thiên Tông vừa kinh hỉ vừa tức giận, ngay cả chưởng môn Thanh Phong chân nhân cũng dứt khoát dừng việc tu sửa thiệt
hại trên núi, đem toàn bộ đệ tử đi điều tra sự việc, phong tỏa cửa động, ngăn cản tất cả người tu hành muốn tiến vào động phủ, cũng ngăn người
từ phía trong ra ngoài. Đồng thời, vài trưởng lão Huyền Đan Cảnh dẫn
thêm người tiến vào động phủ, điều tra rõ nguyên nhân.
Dù sao, nếu mà trong động phủ có bảo tàng của thượng cổ Tu Chân Giả, dù
chỉ là một pháp bảo uy lực cường đại, cũng đủ làm cho thực lực Huyền
Thiên Tông lớn mạnh thêm.
Chỉ là trong động phủ, tuy không biết là có thứ gì của Tu Chân Giả
thượng cổ, nhưng lại có rất nhiều cấm chế , cơ quan, hứng chịu mũi sào
đúng là Thiệu Cảnh, nhớ lại cái đường rẽ dài hẹp ngày đó, nghe Tạ Tiểu
Vũ giải thích, vài vị sư bá, sư thúc nói rằng, đó chính là cấm chế “Ngũ
Hành Mê Hoặc Ma Hồn Trận” rất lợi hại, nếu vô ý tiến vào đó, không có
phương pháp phá trận, sẽ vĩnh viễn không thoát ra được, vô luận đi tới
hay đi lui, trước mắt vĩnh viễn luôn nhìn thấy năm đường rẽ.
Trừ nơi đó ra, trong động phủ còn rất nhiều cơ quan cùng cấm chế lợi
hại, tuy trải qua thời gian đã lâu khiến cấm chế mất đi uy lực vốn có,
nhưng vẫn còn hoạt động, đối với những người tu hành đạo hạnh thấp kém,
cũng đủ tạo thành sát thương chí mạng.
Sau khi trưởng lão của Huyền Thiên Tông phá giải Ma Hồn Trận này, cứu
người tu hành ở trong ra, sau khi kiểm kê nhân số, phát hiện ít nhất có
hơn 700 người đã chết ở động phủ Vô Danh này.
Nghe đến đó, sắc mặt Thiệu Cảnh trắng nhợt, hắn không ngờ rằng động phủ
Vô Danh lại nguy hiểm như vậy, giờ nghĩ lại lúc trước mình quyết tâm đi
theo con đường duy nhất có vết đao trên nham bích, thật sự là vận may
lớn.