Tiểu Hồ thành nằm cách Thiên
Thanh sơn khoảng 10 dặm, cho dù là phàm nhân cũng không cho rằng khoảng
cách này là xa xôi gì. Từ nhiều năm trước, thành này đã nằm dưới phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông. Bởi vì thành này khá gần Vạn Yêu Cốc, cho nên Tu Chân Giả đi qua đây rất nhiều, sự phồn hoa của thành này so với
Nam Sơn thành gần đó e rằng còn tốt hơn trăm lần.
Ngoại trừ sự phồn hoa, náo nhiệt, Tiểu Hồ thành cũng đem lại số lượng
thuế cực lớn. Cho nên, Huyền Thiên Tông không thể thờ ơ trước món lời
lớn này được, vì vậy ngay trong thành đã mở một cửa hàng lớn, chính là
Thiên Phong Lâu.
Thiên Phong Lâu sinh ý cực tốt, cho nên cần không ít đệ tử đến đó giúp
việc. Công việc thực ra cũng đơn giản, chỉ là đứng trước quầy hàng giới
thiệu hàng hóa cho Tu Chân Giả. Mỗi đệ tử mới đến giúp việc, một ngày
thường đứng khoảng 5 canh giờ. Gặp sinh ý tốt, còn đứng lâu hơn.
Đó là địa phương khá ầm ỹ, cho nên đừng nói đến việc tĩnh tâm để tu
luyện cái gì. Hơn nữa, Tiểu Hồ thành tuy phồn hoa, náo nhiệt, nhưng vẫn
cách Thiên Thanh sơn một khoảng, cơ bản linh khí thưa thớt, không đáng
kể. Cho nên, đệ tử ở Thiên Phong Lâu nếu muốn tu luyện, thường có ý trở
lại trên Thiên Thanh sơn. Nếu mà ở chỗ này, e rằng không tu luyện được
cái gì cả.
Thiệu Cảnh nghe Tạ Tiểu Vũ nói xong, sắc mặc ngay lập tức có chút khó
coi, nhưng Tạ Tiểu Vũ lại không nói rõ ràng, công việc ở Thiên Phong Lâu cũng có vài chỗ khá được, nhập môn đệ tử được phân tới đó, mặc dù có
chút không may, nhưng vẫn coi là khá rồi.
Tạ Tiểu Vũ lại nói:
- Dù sao vẫn coi là ngươi không may rồi, nhưng mà trừ những chỗ không tốt này, thật ra cũng có vài chỗ tốt.
Thiệu Cảnh “ồ” một tiếng, nói:
- Có chỗ tốt gì?
Tạ Tiểu Vũ cười nói:
- Từ nay về sau, ngươi có nhiều tự do hơn so với chúng ta a. Chúng ta
làm việc trên núi, mười ngày nửa tháng mới nghỉ ngơi một ngày. Đến ngày
đó mới có thể đi đến các thành dưới núi để dạo chơi. Ngươi lại mỗi ngày
đều có thể đi a, dù sao ở Thiên Phong Lâu mỗi ngày đều được nghỉ ngơi,
ngươi có thể tùy tiện dạo chơi ở trong Tiểu Hồ thành. Ở đó là nơi náo
nhiệt, có không ít thứ tốt đấy, nếu như may mắn, có thể kiếm được không
ít bảo vật đó.
Thiệu Cảnh cười “xùy” một tiếng, lắc đầu, đối với lời an ủi của Tạ Tiểu Vũ không có quá nhiều vui mừng.
***
Dãy phòng thứ 24 đều nằm trên một con đường đá bằng phẳng, thẳng tắp.
Nhà mới của mười một nhập môn đệ tử, đều được an bài ở 12 gian phòng bên trái con đường.
Tiểu Trư có vẻ rất ngạc nhiên với hoàn cảnh mới này, cứ hết nhìn đông
rồi nhìn tây, thỉnh thoảng còn dừng lại dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lại
chạy cho kịp Thiệu Cảnh. Những đệ tử khác lúc này đều đã tìm được nhà
mới của mình, Lý Dục Tú ở phòng số 8, sau khi nàng từ biệt vào nhà, trên đường đá chỉ còn lại Thiệu Cảnh cùng Tô Thanh Dung. Hai người một trước một sau đi tiếp.
Tiếng bước chân sau lưng cứ vang lên mãi, Thiệu Cảnh mặc kệ, cứ bước tới trước. Không biết thế nào, trong lòng hắn có chút khẩn trương. Tuy sắc
mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đó đứng
trong vũng máu, làm người kinh tâm động phách. Tuy rằng lúc đó nàng gần
như khỏa thân, nhưng kỳ quái là, Thiệu Cảnh lúc nhớ tới cảnh đó, thì
không có chút ý niệm sắc dục nào hiện lên. Bởi vì, ở trong đầu hắn, hình ảnh đó đã hoàn toàn bị cảnh từng đao từng đao đấm tới, máu thịt văng
tung tóe chiếm cứ rồi.
Thậm chí cho tới bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ, Tô Thanh Dung trần truồng
đứng trong vũng máu, ở một bên 2 cỗ thi thể, hướng hắn lạnh lùng nói:
“Bây giờ, chỉ còn hai người chúng ta”. Những lời này, làm cho toàn thân
hắn lạnh buốt, tim đậm thình thịch.
Dãy phòng 24, đến trước gian phòng thứ 11, Thiệu Cảnh dừng bước, khóe
mắt liếc sang bên cạnh một cái. Chỉ thấy Tô Thanh Dung mang theo sắc mặt nhàn nhạt bước tới. Sau đó, ở trước gian phòng cuối cùng, khẽ dừng
bước.