Thiệu Cảnh chậm
chạp úp lòng bàn tay xuống mặt bàn, sắc mặt tái nhợt, một giọt mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống và rơi vào đuôi hàng lông mày đen dày.
Hắn hững hờ lấy tay lau đi giọt mồ hôi, mặt trầm như nước và cẩn thận
nhớ lại từng chi tiết trong quá trình khắc phù thất bại vừa rồi, hắn nhớ rõ ràng mỗi một động tác trong quá trình khắc phù của hắn đều không có
sai lầm nhưng khoảnh khắc cuối cùng lại đột nhiên thất bại, hắn chẳng
hiểu gì cả. Thiệu Cảnh hoàn toàn không rõ vì sao thành công rõ ràng đang nằm trong lòng bàn tay vậy mà cái phù trận chết tiệt lại đột nhiên mất khống chế.
Chẳng lẽ giai đoạn như khắc phù, cho hắn dù đã vô cùng thuần thục với
cách khống chế thuật pháp nhưng chính bản thân việc khắc phù cũng đã có
tỷ lệ thất bại cực cao hay sao ?
Nín hơi, tĩnh khí! Thiệu Cảnh đè ép sự lo lắng đang trào dâng trong
lòng, vẫn còn cơ hôi, vẫn còn cơ hội, hắn tự nói với mình vài câu như
vậy, hơn nữa trong sách xưa cũng có ghi lại, mặc kệ ngươi là Phù Lục sư
có kỹ nghệ xuất chúng, thủ pháp siêu quần như thế nào thì tỷ lệ chế phù
thành công cũng thấp vô cùng.
Ước chừng qua khoảng thời gian bằng một nén nhang thì Thiệu Cảnh một lần lữa đã hồi phục tinh lực, bình tĩnh tinh thần, trên mặt lộ ra sự nghiêm nghị rồi lại một lần nữa cầm lấy một lá bùa màu vàng, đặt xuống mặt
bàn.
Bàn tay duỗi ra thì ngọn lửa bùng lên, quả cầu lửa khi thi triển Hỏa cầu thuật đang dần dần thành hình, ánh lửa màu vàng chanh lẳng lặng bùng
cháy trong lòng bàn tay của hắn.
Thiệu Cảnh ngưng mắt nhìn một lát rồi lại cầm quả cầu lửa từ từ ép xuống tờ lá bùa màu vàng.
Ánh lửa bập bùng ép xuống phù văn “sống lại” đỏ tươi như màu, linh lực
hỗn loạn rồi lại khôi phục lại sự cân bằng, tất cả vẫn giống như lúc
trước, khi bắt đầu đều rất thuận lợi. Ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn
đang chậm rãi bị ép xuống, lực lượng chống cự do phù trận trong lá bùa
cũng đang dần mạnh lên nhưng mà nhưng thứ như vậy không thể làm khó
được Thiệu Cảnh, hắn tiếp tục khống chế uy lực của Hỏa Cầu thuật và linh lực rung động trong lá bùa, cẩn thận duy trì sự cân bằng linh lực trong lá bùa ở dưới lòng bàn tay.
Thời gian dần trôi qua, Hỏa Cầu thuật tiếp xúc lá bùa và lá bùa vẫn bình yên vô sự, linh lực của ngọn lửa dần dần bị phù trận hấp thu. Thiệu
Cảnh cẩn thận và chậm chạp giữ bàn tay ổn định ép Hỏa Cầu thuật tiếp tục chìm vào trong lá bùa, linh khí bên trong đã có những chấn động nho nhỏ nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng cần có, tất cả dường như rất hoàn
mỹ.
Nhưng đúng vào lúc này dường như ác mộng lại bắt đầu xuất hiện, cứ như
là giống y như đúc thời điểm trước kia vậy, khi Hỏa Cầu thuật chìm vào
trong phù trận được một nửa thì phù văn âm hỏa đột nhiên không khống chế được rồi tắt, ngay sau đó toàn bộ phù trận giống như những quân bài
bị ngã xuống rồi hoàn toàn mất đi khống chế, linh lực tán loạn lập tức
khiến cho sự cân bằng bị tan vỡ, một ngọn lửa “Bùng” một tiếng rồi nổ
vang lên, đốt cháy phù trận ở trong lá bùa rồi đốt cháy lá bùa thành tro bụi trong một chớp mắt ngay sau đó.
Thiệu Cảnh đờ đẫn ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn lá bùa đã cháy đen ở trước
mặt mà sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ướt cổ cũng không biết.
Sai ở đâu, đến cùng là mình đã làm sai ở đâu ?
Hắn nhắm mắt rồi cắn răng thật chặt khiến cho hàm răng vang lên những
tiếng nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo như đang thống hận và mê muội,
lại một lần nữa ngồi nhớ lại quá trình khắc phù.
Thế nhưng mà mình đâu có làm sai, một chút sai lầm cũng không có, hắn
hoàn toàn không tìm thấy bất cứ sai lầm nào trong quá trình khắc phù
ngắn ngủi cả, hắn nghĩ đến mức đầu óc cũng phải đau nhức nhưng vẫn không thể tìm ra mấu chốt sai lầm của vấn đề này là ở chỗ nào ?
Cắn răng, Thiệu Cảnh đi đi lại lại trong phòng giống như một con thú bị
vây khốn đang tìm đường ra, hắn đột ngột mở cửa phòng rồi bước về phía
đình viện, gió núi lạnh buốt lập tức quét qua mặt của hắn, hắn giật mình tỉnh ngộ rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Thiệu Cảnh thở ra một ngụm trọc khí thật dài rồi cứ đứng nhắm mắt trong
gió một lúc lâu, sau khi tinh thần và sắc mặt đã hoàn toàn bình phục thì trở về gian nhà nhỏ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếng ngáy của Tiểu Trử vang lên đều đều từ trong tấm mềm cũ trên chiếc
giường gỗ, tiếng ngáy kéo dài vững vàng mà lại có tiết tấu không đổi,
Thiệu Cảnh chậm rãi lại gần chiếc bàn lớn rồi lại dừng bước quay mặt
nhìn về phía nó và lẳng lặng đi tới gần chiếc giường. Con heo tham ăn
ham ngủ này đang nằm ngửa, dựa vào tường mà ngủ rất ngon, bốn chân tùy ý chổng lên trời lộ ra cái bụng tròn có hai màu trắng đen phân ra rõ
ràng.
Thiệu Cảnh phì cười, kéo mềm chùm qua bụng Tiểu Trư rồi đứng thẳng dậy,
lại gần chiếc bàn ngồi suy tư một lát mới lấy ra tờ lá phù màu vàng thứ
ba.
Nhìn lá bùa màu vàng vẽ hoa văn dưới ngọn đèn dầu hình như chẳng khác
gì tờ giấy bình thường nhưng hình như đám phù văn phù trận nằm im lặng
trong tờ giấy phù ấy lại đang chờ đợi điều gì đó.
Thiệu Cảnh ngồi trầm mặc hồi lâu rồi lại một lần nữa duỗi bàn tay phải ra, kêu gọi ngọn lửa xuất hiện.
Tập trung tư tưởng, nín hơi chờ đợt, trong mắt hắn giờ phú này hình như
chỉ còn ngọn lửa màu vàng chanh đang bùng cháy. Quá trình quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa, mỗi một động tác nhìn qua đều hoàn mỹ không tỳ
vết, sắc mặt của hắn ngưng trọng nhìn ngọn lửa, bên trong căn phòng yên
tĩnh chỉ còn quả cầu lửa đang im lặng cháy một mình.
”Bùng!”
Lần thứ ba, tiếng lửa bùng trầm thấp lại truyền tới từ lá bùa, dường như nó đang trào phùng cười Thiệu Cảnh, lại một lần nữa phù trận bị mất
khống chế, ngọn lửa bắt đầu đốt cháy phù trận trong lá bùa rồi lan ra
thiêu hủy lá bùa thành tro bụi, lại là tình huống giống hệt như trước,
tất cả đều nằm trong lòng bàn tay và phù trận đột nhiên sụp đổ bằng cách mà hắn không tài nào hiểu nổi.
Khóe mắt run rẩy, Thiệu Cảnh nhìn gắt gao, chằm chằm vào tàn lửa vừa
thiêu hủy lá bùa thành tro bụi, hình ảnh hiện lên trong mắt hắn vốn chỉ
là ngọn lửa đang bùng cháy nhưng đúng vào lúc này, ngọn lửa trong đôi
mắt ấy lập tức sáng lên rõ ràng rồi liếm một phát cháy cả tờ lá bùa,
hình như hắn không cảm thấy lòng bàn tay đã bị phỏng vì lửa mà chỉ nhìn
chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy càng lúc càng lớn, miệng lẩm bẩm:
”Không đúng, hình như không đúng! Ngọn lửa này không đúng!”
Hắn cố gắng suy nghĩ, dường như đã loáng thoáng nhờ được cái gì đó nhưng ý niệm ấy như có như không, mờ ảo không rõ ràng nên hắn không thể nào
nắm bắt được, chỉ có thể từ từ vắt óc suy nghĩ đến những dấu vết vừa
hiện lên trong mơ hồ, rốt cuộc nó là cái gì ?
Đột nhiên hắn cảm thấy sự đau nhức kịch liệt truyền đến từ lòng bàn tay, tàn lửa trước khi tắt vẫn còn muốn thiêu đốt da thịt hắn, Thiệu Cảnh
vột vàng vất bỏ cái tàn phù đang bốc cháy ra khỏi bàn tay rồi hít thật
sâu để thổi hơi vào lòng bàn tay đang bỏng rát, lúc ngẩng đầu lên thì
thấy tàn phù trong không trung đang chậm rãi rơi xuống, lá bùa to như
vậy mà bây giờ bị cháy chỉ còn lại một vòng hơi mỏng và khô vàng, ở giữa chính là một vòng lửa nhỏ, còn về phần đám phù văn phù trận thì đã bị
đốt cháy sạch hết rồi.
Thân thể Thiệu Cảnh bị chấn động đúng vào thời điểm đó, hắn đột nhiên
đứng dậy nhìn chằm chằm vào tấm tàn phù đang cháy, gào lên một tiếng
lớn:“ Đúng rồi, chính là cái này, vị trí lửa bùng lên không đúng?