Sắc mặt của Thiệu Cảnh không
được tốt lắm, cau mày, nhưng không biết vì sao ở sâu trong lòng của hắn
lại dâng lên một niềm vui mơ hồ, tuy rằng vô cùng đau lòng và tiếc nuối
công sức của mình dùng để tu luyện Ngũ Hành linh lực trong nhiều năm
nhưng những điều Minh Tư thuật ghi lại trên quyển Thiên Thư hiển nhiên
không hề tầm thường, chỉ từ uy thế của bổn nguyên linh lực là đã có
thể đã nhìn ra.
Đến cuối cùng hắn cắn răng một cái, bỏ qua tất cả các ý niệm dư thừa
trong đầu, một khi đã quyết định tu luyện Minh Tư thuật thì dù có phải
chịu chút tổn thất cũng chẳng cần phải quan tâm. Ngồi dậy một lần nữa,
hai mắt từ từ nhắm lại, hắn bắt đầu cảm giác tình hình trong cơ thể của
mình, quả nhiên hai hệ linh lực trước khi từng có đã triệt để biến mất,
linh mạch của chính mình trong cơ thể trống không lãng đãng, chỉ có một
tia bổn nguyên linh lực đang phiêu đãng trong đó.
Một tia, đúng là một tia nhỏ như một sợi chỉ vô cùng mỏng manh yếu ớt a.
Thiệu Cảnh mở hai mắt ra, chưa phát giác nét mặt của mình có chút đắng
chát. Linh lực của hắn hồi trước có thể đủ chèo chống năm quả Hỏa Cầu
thuật phát ra liên tục cùng một lúc, nhưng sợi bổn nguyên linh lực này
thì ngay cả một phần mười linh lực cần thiết dùng để phát ra một quả Hỏa Cầu thuật cũng chưa tới.
Thật đúng là hoàn toàn triệt để tu luyện lại từ đầu, Thiệu Cảnh lắc
đầu, tự an ủi mình nói: “Thứ tốt luôn luôn rất khó tu luyện, ừm, ngẫm
lại từ nay về sau nói không chừng có thể cùng một lúc tu luyện năm hệ
thuật pháp, khi đó mới là ngày tốt lành a.
Thiệu Cảnh đoạt lấy một nửa giường cùng đống chăn, mền mà tiểu trư đang
vùi thân nằm ngủ trong đó, tiểu Trư trong lúc ngủ mơ lại kêu hừ hừ kháng nghị vài tiếng nhưng Thiệu Cảnh chẳng muốn quản nó, nghĩ thầm trong
thiên thư nói rất đúng, Minh Tư thuật mỗi lần tu luyện chỉ cần nửa canh
giờ, nhưng thời gian của hôm nay đã vượt qua nửa canh giờ quá nhiều,
đoán chừng nguyên nhân của nó là bởi vì hai loại linh lực phát sinh xung đột.
Liên tục ngồi xuống tu luyện lâu như vậy, trong cơ thể lại xảy ra trận
tranh đấu của linh lực nên Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy hai mắt mí mắt dần
dần nặng trĩu, cơn ủ rũ dâng lên, rất nhanh sau đó hắn đã chìm vào giấc
mộng đẹp.
Ngày đầu tiên hắn chính thức bái nhập Huyền Thiên tông cứ như vậy lặng
yên không một tiếng động mà trôi qua. Trong màn đêm ở ngoài cửa sổ, gió
núi phơ phất, tiếng thông reo rì rầm, đám trúc xanh trong tiểu viện
chập chờn lay động, chiếu xuống mặt đất mấy phần bóng tối, hình như tất cả chỉ yên bình như vậy.
※※※
Ngày hai mươi tám, tháng ba, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bây giờ mặt trời đã nhô lên, bắt đầu chiếu những làn ánh sáng đầu tiên
xuống ngọn núi Thiên Thanh, xuyên qua khe cửa sổ của những tầng phòng
đang mở, chiếu vào mặt các đệ tử của Huyền Thiên tông, họ bắt đầu nhao
nhao bừng tỉnh khỏi giấc ngủ như đàn chim chóc cất tiếng ca ríu rít, bắt đầu một ngày mới.
Trên tầng hai mươi tư, tất cả các đệ tử mới nhập môn ngày hôm qua đều
đã đi ra khỏi cửa phòng, trên người bọn họ đều mặc quần áo hai màu xanh
trắng giao nhau là trang phục đệ tử của nhập môn Huyền Thiên tông, gần
như trên gương mặt của tất cả mọi người đều mang theo sự hưng phấn và
vui vẻ, cho dù là ba vị nam đệ tử có chút uể oải vào ngày hôm qua khi bị phân phối đên Linh Thạch đường thì giờ phút này nhìn qua cũng sáng sủa rất nhiều. Bọn họ biết cùng lắm thì chịu chút ít vất vả, còn có thể
khổ bằng đám người tu hành dưới chân núi Thiên Thanh ngày ngày cày ruộng sao? Bây giờ đã được làm đệ tử trên ngọn núi Thiên Thanh kiểu gì mà
tương lai chả có hi vọng sáng sủa, nổi bật hơn người, tất cả mọi người
đều là người thông minh, nghĩ thấu điểm này cũng không có gì lạ.
Tốp năm tốp ba chào hỏi, các đệ tử mới cùng nhau chuyện trò vui vẻ, ngày hôm qua nhập môn ở cùng một nơi cũng là một loại duyên phận, ở trong
tông bộ lạ lẫm của Huyền Thiên này thì có nhiều người bằng hữu, nói
không chừng tương lai sau này sẽ có thêm một phần trợ lức trên đường tu luyện gian nan.
Tám người nam tử ba vị mỹ nữ đều đi ra, mọi người gặp nhau một lát, nói
chuyện với nhau thân thiện, mà ngay cả Tô Thanh Dung lúc này nhìn lại
cũng ôn hòa nhiều hơn, khác hẳn cảm giác có chút cao ngạo khi còn là
người tu hành khi sưa, nàng bây giờ ăn nói nhỏ nhẹ, nụ cười luôn đọng
trên môi, cười cười nói nói cùng mọi người, chẳng còn giống ngày xưa
chút nfaao.
So với vẻ náo nhiệt ở đây thì các đệ tử cũ của Huyền Thiên tông ở những
phòng khác tầng có vẻ lạnh lùng và im ắng hơn một chút, tuy rằng cũng
có tốp năm tốp ba những người quen thuộc kết bạn nói chuyện cùng nhau đi trên đường nhưng so với họ thì vẫn còn rất nhiều người đi một mình.
Không ít người cũng nhìn thấy đám đệ tử ríu rít trên tầng hai mươi tư,
có điều ánh mắt bọn họ chỉ cười nhạt rồi nhẹ nhàng di chuyển con ngươi
sang nơi khác.
Thiệu Cảnh đứng ở trong đám người, tối hôm qua ngủ một giấc thật ngon
lành nên khi tỉnh dậy vào sáng sớm hắn đã cảm thấy tinh thần vô cùng
sảng khoái, một luồng hào hùng và tự tin tự nhiên sinh ra, càng thêm tin tưởng vào tương lai tu luyện sau này, tâm tình cũng càng thêm tốt. Hắn đang nói chuyện cùng với một vị nam đệ tử đứng ở bên cạnh, người này
tên là Đoan Mộc Hổ, thân hình cao lớn, so với Thiệu Cảnh thì cao hơn nửa cái đầu, ở căn phòng thứ mười trên tầng hai mươi bốn, vừa vặn là hàng
xóm của Thiệu Cảnh. Hai người buổi sáng đứng dậy thì nhìn thấy nhau,
Thiệu Cảnh liền chủ động bắt chuyện với hắn, Đoan Mộc Hổ cũng là tính
tình cởi mở, cười đáp lại, hai người ta cười nói một hồi, ấn tượng đều
là không sai.
Về phần Tiểu Trư, giờ phút này nhìn qua tinh thần có vẻ sung sướng vô
cùng, chạy tới chạy lui xung quanh Thiệu Cảnh, nhìn lại có chút hưng
phấn.
Nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy từ đằng sau truyền đến, Thiệu Cảnh
quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ đang đứng ở trên con đường
lớn bằng đá trắng, hướng về nơi này mỉm cười vẫy tay, nhìn hắn nhẹ gật
đầu, sau đó lại quay đầu về phía hai mỹ nữ Tô Thanh Dung cùng Lý Dục Tú
cười nói: “Tô tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Sau buổi trò chuyện ngày hôm qua thì Tạ Tiểu Vũ cùng hai người bọn họ
thành người quen, không nghĩ tới hôm nay ngay cả xưng hô cũng trực tiếp
biến thành tỷ tỷ muội muội, Thiệu Cảnh thật sự là bội phục các nàng,
giao tình của ba người tiến triển cực nhanh. Tô Thanh Dung cùng Lý Dục
Tú đều đáp ứng một tiếng đồng ý, cười đi tới, bàn tay của Tô Thanh Dung
còn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiểu Vũ, thấp giọng nói những thứ gì, sau đó hai người đều nở nụ cười rất tươi. Ánh nắng vàng tươi sáng
ôn hòa chiếu xuống thân thể xinh đẹp của ba người, phảng phất phủ chung quanh ba nàng một tầng ánh sáng ôn nhu và óng ánh.
Những người khác lúc này cũng tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, hơn phân nửa đều đi về nơi đã được chỉ định, tỷ như ba vị đệ tử đi cùng một chỗ
Linh Thạch đường hoặc hai vị nam đệ tử cùng cười hì hì, trêu chọc vị nữ
đệ tử trên Vương Yến Nhi được chỉ định cùng đi tới Linh Thú đường, thẳng đường đi tới, chọc cho nàng Vương Yến Nhi bật cười không ngừng, nhìn
qua tất cả đều rất hòa hài.
Chỉ là đám người phía sau còn có một nam nhân đơn độc đứng một mình,
Thiệu Cảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài, đi lên cong đường lớn bằng
đá trắng, sau đó quay người đi xuống, bước về phía dưới chân núi.