Cảnh bông hoa tươi nở rộ trên
ngọn núi xanh, nơi rừng sâu, cổ thụ xanh ngắt, chim chóc tung bay, bước
đi trên con đường này, bên đường cũng có những bông hoa đang tỏa mùi
hương thơm ngát, đẹp không tả hết.
Tùng Đào các ở giữa rừng núi, một mảnh rừng Tùng cùng ba tòa lầu chiếm
diện tích khoảng vài mẫu, mỗi khi có gió núi thổi tới, Tùng Đào các ở
trong rừng, như đắm trong biển lớn, ngao du trong tự nhiên.
Hôm nay là ngày Thanh Dương trưởng lão triệu kiến mười một đệ tử nhập
môn. Đến Tùng Đào các, có mười mấy người, đi thành từng nhóm, có nói
chuyện, có im lặng, thông thả đi đến, Thiệu Cảnh cũng là một người trong đám này.
Ở trước Tùng Đào các, đứng dưới một cây Tùng to lớn, Thiệu Cảnh dùng hết sức vỗ vỗ vào thân cây vừa thô vừa to, cây Tùng không chút sứt mẻ, với
khí lực giống như con kiến hôi của Thiệu Cảnh, dường như nó không thèm
để ý. Thiệu Cảnh nhún vai, quay người lại, Tiêu Trư bình thường đều theo bên cạnh hắn, bởi vì hôm nay là ngày trọng yếu nên hắn cũng không cho
nó theo.
Ở đây căn bản hắn không biết ai cả, nhìn đi nhìn lại, rất nhiều người
đều có vẻ hưng phấn cùng cười đùa, cũng khó trách được, trở thành đệ tử
của Huyền Thiên Tông, ai ai cũng nói rằng, đây là bước đầu tiên để thực
hiện giấc mộng tu chân. Mặc kệ linh khí hay pháp bảo lúc trước, có đúng
hay không thực lòng “phục tùng vui vẻ”, bởi vì bây giờ Huyền Thiên Tông
chịu nhận họ làm đệ tử, là điều cực kì tốt rồi. Dù như thế nào đi nữa,
còn hơn là không thu hoạch được gì hay chết trong động phủ Vô Danh. Mười một người đứng ở đây ngày hôm nay, là đã rất may mắn rồi.
Có tất cả mười một người, tám nam và ba nữ. Tám nam tử này hầu hết đều
đơn độc đứng im, yên lặng không nói gì cả. Còn ba nữ đệ tử nhập môn lại
chuyện trò vui vẻ, cười duyên liên tục, giọng nói thanh thúy ở trong khu rừng trống này, giống như giọng hót của chim hoàng anh, dễ nghe, rất êm tai, làm nhiều người khác chú ý.
Ánh mắt Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua ba vị nữ đệ tử - lúc này dường như đã trở thành trung tâm của đám người. Thấy mấy nàng dung mạo xinh đẹp và
nhẹ nhàng như tia nắng mùa thu, nét mặt cười tươi như hoa, tản ra khí
tức mỹ lệ, làm cho mảnh rừng như bừng sáng, khiến tất cả các nam đệ tử
phải rung động, không nhịn được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mấy nàng.
Dung mạo của ba nữ đệ tử đều rất xinh đẹp, thế nhưng người đẹp nhất,
không thể nghi ngờ chính là Tô Thanh Dung. Nàng đứng im lặng ở đó, khóe
môi nhếch lên mang vẻ tiếu ý nhàn nhạt, toát ra một tia kiều mị tự
nhiên. Nụ cười như hoa Đàm Tiếu, dịu dàng chớp mắt, ánh mắt như long
lanh như nước (>.< ta miêu tả sắc đẹp kém quái ), như là vô ý, lơ đãng liếc qua phía bên này.
Ánh mắt nàng và Thiệu Cảnh gặp nhau giữ không trung, thoáng dừng lại, Tô Thanh Dung khẽ mỉm cười, Thiệu Cảnh lại ngẩng đầu, nhìn tán cây xanh
ngắt bên trên.
Ước chừng qua một lúc đủ để uống xong một chén trà nhỏ, mọi người bỗng
nhiên nghe thấy ở sơn đạo bên ngoài rừng truyền đến một tiếng quát, nên
đều quay lại nhìn, chỉ thấy một đoàn người đi đến, đi trước là một người thân hình cao lớn, tóc bạc, lông mày rậm, thân mặc đạo bào màu lục,
tướng mạo rất có khí thế “không giận mà uy“. Đám đệ tử Thiệu Cảnh đều
khom người chào, sắc mắt kính cẩn.
Vị lão giả này, không nói cũng biết được, chính là người quản lí mọi việc lớn nhỏ của Huyền Thiên Tông, Thanh Dương trưởng lão.
Thanh Dương trưởng lão thoạt nhìn là người rất nghiêm túc, ánh mắt lướt qua những đệ tử mới, gật đầu, trầm giọng nói:
- Lão phu đi trước.
Nói xong, liền đi vào trong Tùng Đào các, đi phía sau hắn là 3, 4 đệ tử
của Huyền Thiên Tông, khí thế khác hẳn người thường, xem ra đều là các
đệ tử tài giỏi, đạo hạnh e không thấp hơn Tạ Vân Long. Đi vào trong Tùng Đào các, đại sảnh của lầu một, ở giữa có đặt một cái bàn thờ, trên để
linh bài tổ sư của Huyền Thiên Tông môn, hai bên còn có đặt trái cây, ở
giữa bàn thờ có một cái lư hương. Thanh Dương trưởng lão đứng ở giữa,
mấy vị đệ tử đứng phía sau, Thiệu Cảnh chờ mấy người khác đứng trước,
còn hắn đứng sau cùng.