Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 106: Chương 106: Phòng Trà (3)




Thanh Hà trưởng lão ngắm nghía chén trà nằm trong tay, ánh mắt lập lòa, sắc mặt dần bình thản trở lại, hắn đã không mở miệng nói chuyện thì tất nhiên Đoạn Thiên Lý chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng Đoạn Thiên Lý lại ngẩng đầu nhìn sư phó, thầm hỏi không biết giờ phút này trong lòng sư phó đang nghĩ đến điều gì.

Thật lâu sau đó, khi nước trong chén trà đã nguội lạnh, Thanh Hà trưởng lão ngưng mắt nhìn chén thật lâu rồi cầm lên nhấp một ngụm uống cạn, sau đó thản nhiên nói:“Lúc này đã không giống ngày xưa rồi.”

Thân thể Đoạn Thiên Lý cứng đờ.

Chỉ là Thanh Hà trưởng lão lẳng lại nói:“Những năm gần đây, trong Huyền Thiên tông chỉ có Thanh Phong sư huynh và ta tu luyện đến Huyền Đan Cảnh, nếu chỉ luận đạo và tu vị thì chúng ta đều chỉ là Huyền Đan Cảnh đệ nhất trọng, ta cảm thấy ta không thua kém hắn. Nhưng nhiều năm rồi dù bên trong phái hay những kẻ bên ngoài đều cho rằng hắn vững vàng đứng trên ta một bậc, ngươi cũng biết duyên cớ vì sao chứ?”

Đoạn Thiên Lý trong lòng thầm cười khổ, thấp giọng nói:“Dạ, là bởi “Hoàng Long bào'. “

Thanh Hà trưởng lão nhẹ gật đầu, nói:“ Đúng vậy, nguyên nhân chính là vì Hoàng Long bào. Trước kia tổ sư gia của Huyền Thiên tông chỉ truyền xuống duy nhất một kiện pháp bảo là Hoàng Long bào, bị hắn dùng thân phận trưởng giáo chân nhân rồi chiếm giữ, ta chỉ có thể cúi đầu thần phục. Nói cách khác thì phải làm thế nào đây, mặc dù ta có vài kiện linh khí nhưng trước mặt Hoàng Long bào cũng chỉ như gà đất, chó kiểng, chả có tác dụng gì. Chỉ là lúc này đã không giống ngày xưa nũa, sau khi động phủ của vị tu sĩ vô danh thời thượng cổ bị động đất chấn ra, pháp bảo đã có hơn hai kiện, nhưng cho đến ngày hôm nay, chậc chậc, vị trưởng giáo sư huynh này ngay cả một kiện cũng đưa không cho ta.”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thanh Hà trưởng lão mặc dù trầm thấp nhỏ hơn trước nhưng sự sắc bén trong lời nói lại nhiều hơn vài phần lăng lệ ác liệt. Đoạn Thiên Lý lúc này ngồi im lặng gần bàn trà, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của sư phó.

”Thế nhân đều nói ta với hắn là hai người cùng trưởng thành từ cùng một lò đúc Huyền Thiên tông nhưng không một ai biết vị sư huynh này nghi kị ta sâu như thế nào. Tình hình trước mắt, e rằng lần này là hắn cố ý tới tận nhà gõ cửa thăm dò ta rồi.” Nói xong hắn nhìn thật sâu vào mắt của Đoạn Thiên Lý, nói:“Thiên Lý, ngươi cảm thấy tiểu tử Nhậm Hào dễ dàng gây chuyện với Vệ Trọng, phải chăng cũng vì nguyên do này ?”

Đoạn Thiên Lý cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng lại không lộ cảm giác đó ra ngoài, thở ra một ngụm trọc khí thật dài rồi trầm mặc một lát, sau đó dằn từng chữ từng câu nói một, nói:“Đệ tử cho rằng, đúng là như vậy?”

Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ của tiểu thất thổi vào trong phòng, nhẹ phẩy phất phơ quần áo của hai người đang ngồi ở hai đầu của bàn trà, bỗng dưng khiến cho bọn họ lại im lặng, trầm mặc trở lại. Lúc này đây, trong tiểu thất lại chìm vào một khoảng thời gian trầm mặc thật dài và yên tĩnh.

Đoạn Thiên Lý cúi đầu rồi giảm thật thấp âm thanh, nhỏ giọng nói:“Đệ tử kém cỏi liên lụy sư phó phải chịu khổ, thực là tội nghiệt sâu ....”

”Nhưng là lúc này đây .....” Hắn định nói tiếp nhưng bị giọng nói của Thanh Hà trưởng lão cắt đứt, Đoạn Thiên Lý trong lòng xiết lại, vô ý ngẩng đầu lên nhìn vị ân sư đang ngồi ở trước mặt, sắc mặt tái đi rồi trở thành tái nhợt.

”Lúc này đây, đúng là lúc này đây .....” Thanh Hà trưởng lão chậm rãi bưng chén trà lên trước mặt, trong miệng cứ nhắc đi nhắc lại mấy lời này, thần sắc biến ảo, ánh mắt lập lòe, cứ như vậy sau ba bốn phút. Đoạn Thiên Lý nín hơi cắn răng, lưng toát mồ hôi lạnh mà không biết, bởi vì hắn đang kinh ngạc nhìn ân sư, chỉ ngắn ngủi mấy phút thôi mà hắn cảm giác bị dày vò qua mấy cái xuân xanh.

Rốt cục, Thanh Hà trưởng lão ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm nghị mở miệng, quả quyết nói:“Bây giờ, ta không muốn nhịn nữa!”

”Coong”

Một tiếng vang thanh thúy đột nhiên vang lên trong gian tiểu thất, quanh quẩn một lúc trong bầu không khí yên tĩnh và trầm mặc, một cái chén trà sứ men xanh vừa bị ném xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh.

※※※

Một ngày bình thường là một ngày bận rộn, cuối cùng thì nó cũng trôi qua khi trời chiều trôi dần về phía tây rồi chuẩn bị lặn xuống núi, Thiệu Cảnh đánh thức Tiểu Trư rồi cùng ra khỏi Thiên Phong lầu. Nhìn xung quanh một lúc thì hắn chợt phát ra vị Đoàn sư huynh ngày thường vẫn đứng trước cửa ra vào đưa mắt dõi theo chúng sư đệ sư muội trở về núi, không biết tại sao hôm nay lại không đứng ở đấy nữa.

Trời chiều, Thiên phong lầu dưới ánh tà dương kéo dài một bóng đen to lớn và thon dài xuống mặt đất, trong chúng đệ tử cũng có người nhận ra Đoạn Thiên Lý không đứng ở cửa ra vào nhưng phản ứng của họ không khác nhau lắm, cùng lắm cũng chỉ nghị luận hai tiếng rồi bỏ đi, dù sao Đoạn sư huynh cũng là ngươi quản lý Thiên Phong lầu, ngày bình thường phải nhận nhiều việc bận rộn, có lẽ hôm nay huynh ấy có việc gấp rồi.

Ra khỏi Tiểu Hồ thành một cách vô tư lự, Thiệu Cảnh cùng Tiểu trư bước trên con đường lớn nối giữa Tiểu Hồ thành và dãy núi Thiên Thanh, khi nhìn thấy dãy núi Thiên Thanh đã dần dần rõ ràng ở trước mắt cũng là lúc bầu trời chạng vạng tối, con đường dẫn lên núi dưới ánh tà dương của hoàng hôn chậm rãi chìm vào trong bóng tối, biến thành một đoạn đường màu trắng cực lớn mờ nhạt, chỉ còn lại bộ dáng to lớn vẫn đứng nguyên trong bóng đêm.

Thời điểm trở lại ngọn núi thì sắc trời đã đen lại y như thường lệ, ngọn núi quạnh quẽ dưới bầu trời tối đen, bây giờ thì hầu như tất cả các đệ tử đều đã trở lại phòng mình rồi đóng cửa không ra ngoài, hoặc tu luyện hoặc nghỉ ngơi, chỉ còn những ngọn đèn dầu tù mù đang cháy trong đêm như con mắt của những con quỷ lặng lẽ trong màn đêm. Thiệu Cảnh có một lợi thế là tầng hai mươi bốn chính là một tầng lầu khá cao, khi đi đến nơi này thì những đệ tử cùng làm việc ở Thiên Phong lầu trong Tiểu Hồ thành đã tán đi hết rồi, chỉ còn lại một mình hắn lững thững bước.

Sau khi đi hết con đường lớn bằng đá trắng cuối cùng cùng đến dãy nhà bằng đá, đi qua từng gian hoặc tối hoặc sáng leo lắt, tối nay bầu trời đầy mây đen, chúng che mất ánh sáng của mặt trăng, chỉ còn một vài ngôi sao sáng trên bầu trời xa xôi đang tỏa ra những tia sáng nhàn nhạt.

Ước chừng khi đên gần phòng của mình thì bước chân của Thiệu Cảnh mới được dừng lại, trông thấy gian phòng của Tô Thanh Dung nằm bên cạnh mình hình như vẫn còn mở một nửa. Mà hắn chưa kịp nhìn vào bên trong thì đã nghe thấy tiếng nói và bước chân của hai người khác nhau, có tiếng con trai và con gái, cửa phòng kẽo kẹt một cái rồi mở ra, sau đó Nhậm Hào và Tô Thanh Dung người trước người sau bước ra khỏi cửa.

Nhận Hào vừa đi một bên vừa nghiêng người cười nói với Tô Thanh Dung, mỉm cười nói:“Tô sư muội dừng bước, ta tự đi được rồi.”

Tô Thanh Dung cũng không có cưỡng cầu, khuôn mặt kiều mỵ xinh đẹp cười nhẹ nhàng, khẽ nói:“Sau này mọi việc đều dựa vào sư huynh chiếu cố.”

Nhậm Hào ha ha cười cười, nói:“Người yên tâm đi.” Dứt lời quay người, sau đó hai người đồng thời nhìn thấy Thiệu Cảnh đang đứng không xa, khi Tô Thanh Dung dường như đang nôn nao thì Thiệu Cảnh đã cúi đầu hành lễ với Nhậm Hào, nói:“Nhậm sư huynh khỏe chứ.”

Nhậm Hào nhìn hắn một cái rồi nói:“Ngươi là ....”

Thiệu Cảnh nói:“Ta tên là Thiệu Cảnh, là đệ tử cùng bái lạy môn phái với Tô sư tỷ, bây giờ đang làm việc ở Thiên Phong lầu ở trong Tiểu Hồ thành.”

Nhậm Hào “à” một tiếng, gật đầu nói:“Khó trách, làm việc ở Thiên Phong lầu đúng là vất vả hơn nơi khác nhiều, mỗi ngày đều bận bịu đến bây giờ mới được trở về núi, sư đệ, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thiệu Cảnh kính cẩn trả lời:“Vâng, đa tạ sư huynh quan tâm.”

Nhậm Hào không hề lên mặt hay lạnh nhạt với người khác như Vệ Trọng hay Đoạn Thiên Lý mà gật đầu sảng khoái, sau đó trở lại chào Tô Thanh Dung rồi quay người rời đi.

Thiêu Cảnh chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhìn theo thân ảnh cao lớn đang dần dần biến mất ở cuối con đường xa xa, sau đó nhìn lại thì thấy nét vui vẻ trên khuôn mặt Tô Thanh Dung đã chầm chậm rút đi, chẳng biết vì sao nàng vẫn chưa quay lại trong phòng mà vẫn đứng y nguyên ở trước con đường bằng đá cứng. Nàng mặc áo trắng, nét đẹp như tranh vẽ, đứng cô đơn trong cơn gió đêm lạnh lùng, vạt áo phân phất bây, vẻ ôn nhụ kiều my ngày thường đang từ từ tiêu tán rồi chuyển thành nét trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

Thiệu Cảnh dừng lại nhìn nàng, Tô Thanh Dung cũng bình tĩnh đứng nhìn người nam nhân này.

Hai cái thân ảnh, đang dần trở nên im lặng đến lạnh lùng trong bóng đêm, không nhúc nhích chỉ đứng yên lặng. Gió núi không ngừng thổi qua, hai người phảng phất đều cảm thấy hàn ý ở trong mắt đối phương.

(mình là mình rất bực với TC, yêu không dám nói còn tỏ vẻ lạnh lùng.)

Thật lâu sau đó, Tô Thanh Dung là người phá vỡ cục diện kỳ quái và bế tắc này, nàng cũng không nói điều gì cả mà chỉ quay người định trở về phòng, đúng vào lúc nàng quay người lại thì nghe thấy Thiệu Cảnh đứng sau lưng mở miệng nói:“Chờ một chút.”

Tô Thanh Dung lướt mắt lạnh lùng, vẻ mặt hững hờ quay lại nhìn Thiệu Cảnh, Thiệu Cảnh nhìn vào đôi mắt của nàng và nói:“Ngươi buông tha A Hổ đi.”

Lông mày của Tô Thanh Dung cau lại, con ngươi trong mắt dường như thoáng rụt lại, khóe miệng lạnh lùng thốt:“Ngươi có ý tứ gì ?” Tiếng nàng lạnh như băng, hoàn toàn khác với giọng nói dịu dàng ngày thường của nàng khiến cho Thiệu Cảnh thoáng nhớ lại tất cả những chuyện đã xẩy ra trong động phủ thần bí nửa năm trước.

Hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn sự sợ hãi đang dâng lên trong lòng và chậm rãi nói:“Ngươi có thủ đoạn cao minh, cho dù không nói câu nào, chỉ cần dùng đôi mắt, nét mặc đã đủ làm tên ngốc kia điên đảo thần hồn, ngu ngốc vì ngươi mà chọi cứng với Vệ Trọng. Thế nhưng một kẻ đại ngốc như hắn sẽ không bao giờ làm điều gì gây uy hiếp với ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho hắn đi.”

Tô Thanh Dung lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau bỗng nhiên bước lên một bước, nói:“Ngươi đang cầu xin ta sao?”

Thiệu Cảnh nhíu nhíu mày, nói:“Không phải.”

Tô Thanh Dung cười nhạt, nói:“Vậy ngươi có ý gì, thuận miệng nói thôi hay là đang cảnh cáo ta?”

Gió đêm thổi qua buốt giá, hàn khí từ từ tràn vào cơ thể, Thiệu Cảnh hít sâu một hơi, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Thanh Dung, lúc này nàng đã không còn vẻ ôn nhu kiểu mỵ ngày thường mà đang lộ ra sự xa cách lạnh lùng cùng ánh mắt lăng lệ ác liệt, sát ý như ẩn như hiện trong đôi mắt của nàng, tỏa ra như gió đông băng hàn rét buốt.

Hắn im lặng nhìn nàng chằm chằm, Tô Thanh Dung cũng không nói gì, ánh mắt nhìn Thiệu Cảng càng lúc càng sắc, càng lúc càng lạnh lùng.

Một giây này dường như hai người đều thấy trong mắt đối phương hiện lên tình cảnh thảm thiết đã xảy ra trong động phủ thần bí từ nửa năm trước.

Bàn tay rủ xuống bên người của Thiệu Cảnh đang chậm rãi nắm chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.