Thiệu Cảnh gần như ngay lập tức đánh giá được tình hình ở trước mặt khiến cho thân thể hắn lập tức bị kéo căng ra rồi.
Con yêu thú trong bụi cỏ không có đi ra ngay mà đứng chần chờ ở trong
bụi cỏ một lúc, sau khi chắc chắn bốn phía xung quanh hoàn toàn không có động tĩnh gì thì nó mới chậm rãi đi ra, thân hình của nó từ từ rời khỏi bóng tối. Thiệu Cảnh nấp trong tán cây gần như bị ngừng thở, nín hơi
tập trung nhìn kỹ thì lập tức bị ngơ ngác một chút, hắn đã thấy con yêu
thú đang đi lại gần cái ao nhỏ, lông màu xám, hai răng nanh màu trắng
muối, đúng là một con Ma Nha Lang rồi.
Con Ma Nha Lang này cẩn thận từng ti từng tí, nhìn ngó bốn phía rồi mới
đi lại gần ao nhỏ, đang định cúi xuống lại ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi sau đó mới cúi đầu, bắt đầu uống nước.
Hầu như ai cũng sẽ như thế này, đầu tiên chưa làm việc mà chỉ đứng nhìn
thì có lẽ sẽ cho rằng rất khó nhưng nếu như đã trải qua một lần và có
kinh nghiệm thì chắn chắn trong lòng người đó sẽ cảm thấy tự tin hơn
nhiều. Lẽ ra Thiệu Cảnh sẽ phải ra về sau một đêm chờ đợi mệt mỏi nhưng
sau khi nhìn thấy con Ma Nha Lang, sự bất an trong lòng hắn đã buông
lỏng xuống rất nhiều, lần trước đã có thể giết được một con Ma Nha Lang
thì hiển nhiên lần này hắn cũng có thể giết được.
Hắn nhìn xuống phía dưới một lúc, Tiểu Trư vẫn nằm ngáy khò khò y như
trước, khóe miệng Thiệu Cảnh run rẩy, răng nghiến trèo trèo, chỉ hận
mình không thể nhảy xuống đá nó một trận. Nếu dùng đạo hạnh Luyện Khí
Cảnh kém cỏi của hắn mà chiến đấu với con Ma Nha Lang tất nhiên chỉ còn
con đường chết, hắn mang theo Tiểu Trư lười làm chỉ thích ăn hàng tới
nơi này tất nhiên là muốn dùng bộ da cứng hơn da trâu của nó để chống đỡ lại con yêu thú, hắn sẽ đứng ở phía sau tập trung tinh thần nhắm trúng
pháp thuật vào con yêu thú, bây giờ thì tốt rồi, con heo chết tiệt này
nó ngủ rồi ....
Thiệu Cảnh biết Ma Nha Lang là loài mắt thính tai tinh nên đến giờ này
hắn mới không làm điều gì mờ ám để đánh thức bé heo, nói cách khác hắn
không muốn làm kinh động con Ma Nha Lang, chỉ là giờ phút này muốn phóng ra một quả cầu lửa thì thật là không thích hợp chút nào, chỉ cần lửa
vừa búng lên thì sẽ giống như ngọn đèn sáng rực lên cả khoảng không gian tối đen như mực này, há con yêu thú lại không nhìn thấy quả cầu lửa
cũng như nhận ra chỗ Thiệu Cảnh ẩn thân. Nói thực ra Thiệu Cảnh hiện tại cũng không đặt nhiều hy vọng tin tưởng vào Tiểu Trư, cái con heo này
ngủ rồi thì say như chết, đơn giản gọi nó sẽ không tỉnh, chính mình nếu
hành động thiếu suy nghĩ làm kinh động con Ma Nha Lang thì một là nó
chạy mất, hai là nó nhảy lên cây tìm mình ăn thịt, cái nào cũng tệ cả.
Không nghĩ tới chuẩn bị lâu như vậy mà gần đến giây phút quan trọng nhất thì lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Thiệu Cảnh không nhịn được
nhưng chỉ biết lầu bầu thầm trong miệng, thời gian từng giây một trôi
qua rất nhanh, con yêu thú Ma Nha Lang kia đang uống nước nhưng Thiệu
Cảnh không biết nó sẽ đứng đó uống nước đến khi nào. Tới giờ phút cấp
bách thì ánh mắt của Thiệu Cảnh khẽ đảo qua cái ao nhỏ một cái, hắn thấy đầm nước trong veo đang dập dềnh từng con sóng nhỏ, đột nhiên linh cơ
khẽ động rồi nghĩ ra một biện pháp rất hay.
Hỏa Cầu thuật sẽ tạo ánh sáng nhưng Thủy Tiễn thuật thì không!
Hắn chỉ biết vẻn vẹn có hai loại thuật pháp, những ngày này vẫn chỉ tập
vẽ phù văn phù trận về Hỏa Cầu thuật nhưng Thủy Tiên thuật cũng là thuật pháp cấp một, cũng thúc dục từ sợi bổn nguyên được Minh Tư thuật bồi
đắp cơ mà, uy lực nhất định là sẽ không kém Hỏa Cầu thuật bao nhiêu,
đồng thời Thủy Tiễn thuật ngưng tụ thành thanh thủ linh khí, không màu,
không phát sáng, ngay cả ban ngày cũng có lúc không nhìn thấy nói gì đến đêm tối như mực này, nó đúng là thuật pháp thích hợp để đánh lén con
yêu thú.
Vừa nghĩ đến đây thì Thiệu Cảnh không chần chờ gì nữa, cánh tay khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay duỗi ra và hướng lên, một luồng linh lực nho nhỏ
nhẹ nhàng rung động trong không khí rồi từ từ bay lên, một sợi linh lực
bé tí tí ngưng tự ở trong lòng bàn tay hắn thành một sợi dây dập dềnh
như sóng, không màu trong suốt nhấp nho như gợn sóng, cong cong thanh
tuyền chậm rãi xuất hiện ở trong bóng đêm, sau đó nó uốn lượn vặn vẹo
rồi biến thằng một mũi tên bằng nước có đầu trước sắc nhọn như dao và
phần sau hơi thô, tua tủa như lông chim, bay giữa không trung chờ đợi
giây phút rời khỏi nỏ.
Những động tác liên tiếp không dừng này chính là những động tác mà Thiệu Cảnh thuần thục vô cùng, uyển chuyển lưu loát như nước chảy mây trôi,
không chút chần chờ nhưng vẫn cẩn thận, tỉ mỉ trong từng động tác điều
khiển linh lực thuật pháp. Con Ma Nha Lang đang uống nước ở bên cạnh ao
nhỏ không phát hiện được bất cứ dấu hiệu khác thường nào trong bóng tối ở trên ngọn cây cổ thụ ở bên cạnh nên vẫn uống nước ngon lành, cũng lắm
là nó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi lại tiếp tục cúi đầu
xuống uống nước.
Khóe miệng nở nụ cười chiến thắng, Thiệu Cảnh hít sâu một hơi rồi khẽ
rung rung bàn tay, ngón tay dựng thành chỉ như đao hưởng về con yêu thú
Ma Nha Lang ở trước mặt, lập tức thúc dục chỉ tiễn rồi bắn nó đi như
bay, lao nhanh như chớp, không một tiếng động bay về phía con Ma Nha
Lang trong bóng tối mịt mù. Gần như là đúng lúc ấy Thiệu Cảnh chợt nhớ
tới cái gì đó, tay phải đang duỗi thẳng lập tức thu lại rồi thò tay vào
trong túi Lưu Vân, sau một hồi lục lọi thì cần tờ phù lục vẽ Hỏa Cầu
thuật đang phát sáng mờ mờ cầm chặt vào trong tay. Những ngày này hắn
đều cố gằng tu tập Minh Tư thuật không chút lười biếng, mặc dù sợi linh
lực bổn nguyên trong cơ thể tăng thưởng vô cùng chậm chạm nhưng dù sao
cũng có tăng trưởng, cho nên sau khi phát ra một cái Thủy Tiễn thuật thì linh lực còn sót lại của hắn vẫn còn có thể thúc dục một trương phù
lục, sự cẩn thận ăn sâu vào máu nên coi như là phòng bị trước thì sẽ
tránh được tai họa.
Thủy tiễn pháp không lao tới, gần như là đến sát gần thì phản chiếu ánh
sáng yếu ớt của những vì sao lấp lánh trên bầu trời nên khiến cho con Ma Nha Lang phải chú ý, con yêu thú này vô ý gầm thét lên nhưng mà hiển
nhiên là nó đã né không kịp, dòng nước vốn ôn nhu, mát như nước gợn giờ
phút này lại hóa thành một mũi tên vô cùng sắc nhọn, thế không thể đỡ,
lập tức trúng vào ngực của con Ma Nha Lang, sau đó hình như ánh sáng
phản chiếu sáng hơn hẳn và tiếng kêu của con yêu thú càng thêm đau đớn,
bộ da dày cứng hơn hẳn lũ dã thú tầm thường giờ phút này còn mềm hơn cả
miếng đậu hủ, nó đang bị rạn nứt dần.
Trong đên tối, từ trong giò truyền đến một tiếng kêu gào “za za” đau
đớn, máu phụt ra thành vòng đẹp như bông hoa hồng màu máu đỏ tươi, trọn
vẹn phun cao tầm ba thước, con Ma Nha Lang giờ phút này hình như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, rống gào lớn lên rồi cố hết sức cúi đầu
nhìn xuống bộ ngực của mình, sau đó bốn chân nó run loạng choạng rồi bắt đầu không thể đứng vững nữa, bốn chân run rẩy.
Lại một tiếng rống sắc lạnh, the thé truyện ra từ miệng con yêu thú đang đứng cạnh ao nhỏ, lập tức khiến cho Tiểu Trư đang ngủ say phải bừng
mình tỉnh giấc, giật mình rồi nhảy dựng lên rồi chui ra khỏi khe đá tăm
tối, lập tức nó nhìn thấy con Ma Nha Lang hung ác đang đau khổ giãy dụa
trong bóng đêm, Tiểu Trư sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lập tức nhe răng
trợn mắt, kêu rống lên gầm ghè con yêu thú.
Thiệu Cảnh nấp trong cây nhìn chăm chú.
Con Ma Nha Lang đã nghe thấy những tiếng động ở bên này, hình như đang
nghĩ tới điều gì đó nên quay người lại định chạy trốn nhưng máu từ lồng
ngực bị tổn thương của nó đang chảy xối xả như cơn sóng dữ đập ngoài
biển khơi, nhanh chóng nhuộm hồng cả mặt đất, thậm chí còn chảy vào ao
nước không xa rồi nhuộm đỏ cả ao nước mới vừa rồi vẫn còn trong vắt.
Sau một lát cố gắng bước đi thì con Ma Nha Lang chán nản ngã bịch xuống
đất, run rẩy hai lần cuối cùng trên mặt đất rồi nằm im không một tiếng
động.
Thiệu Cảnh liển nhảy xuống từ trên cây, sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, dù nói thế nào thì giờ phút này linh lực trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao tới
tám chín phần mười nhưng hiển nhiên kết quả rất khả quan đấy, thậm chí
hắn còn chưa bao giờ dám tượng tượng sẽ có một ngày mình giết một con Ma Nha Lang lại đơn giản và nhẹ nhàng như vậy. Xem ra chỉ cần tìm đúng
được nhược điểm của yêu thú và lựa chọn được phương pháp ra tay chính
xác, lại thêm uy lực cường đại từ thuật pháp của mình thì việc đi săn
giết yêu thú quả thật đúng là một lựa chọn đúng đắn.
Hắn đi tới bên cạnh con Ma Nha Lang, Tiểu Trư cũng đi qua, dùng bộ dáng
của vị anh hùng vô cùng dũng cảm vừa chiến đấu với yêu thú, giống như
kiểu ngươi không chết thì ta chết rồi đạp vào người con Ma Nha LAng xấu
xố, Tiểu Trư hếch mõm cao lên và không ngừng kêu ụt ụt, người không biết nhìn thấy vẻ tự đắc và hùng dũng của nó thì e rằng đều nghĩ rằng con Ma Nha Lang đang nằm trên mặt đât là đo Tiểu Trư đã đại chiến ba trăm hiệp với nó, trải qua thiên tân vạn khổ, vất vả vô cùng mới dùng tài cán của mình để giết chết con yêu thú độc ác.
Thiệu Cảnh từng mắt nhìn con heo lười chỉ thích ăn rồi lại ngủ, hóa ra
bây giờ còn là một con heo thích thể hiện và đoạt công của hắn, hắn phù
cười đạp nó một phát, đá bay Tiểu Trư khỏi người con Ma Nha Lang rồi móc ra một con dao găm từ trong túi Lưu VÂn, sau đó bắt đầu gỡ xuống hai
cái răng nanh dài trắng muốt từ trong miệng của nó.
Trên người loại yêu thú như Ma Nha Lang thì chỉ có mỗi một đôi răng nanh là đáng giá tiền, Thiệu Cảnh lịch duyệt phong phú lại đọc nhiều sách vở nên có kiến thức uyên bác, hơn nữa còn có kinh nghiệm nhìn hàng vì ngày nào cũng phải đứng buôn bán ở Thiên Phong lầu nên đối với những bộ phận đáng giá của đám yêu thú bình thường hắn biết rõ như lòng bàn tay. Thật vất vả mới gỡ xuống được hai cây răng nanh, Thiệu Cảnh cầm chúng ra ao
nhỏ rửa sạch sẽ rồi cầm lên xem xét một lát, chỉ tháy trên chiếc răng
nanh trắng muối có một vài đường cong uốn lượn, trên nhọn dưới thô,
thoạt nhìn đúng là hoàn mỹ không chút tỳ vết thì không nhìn được mà gật
đầu, môi nở một nụ cười vui vẻ và hài lòng.
Nhưng hắn còn nhớ rất rõ bởi vì uy lực của Hỏa Cầu thuật lần trước quá
lớn nên khiến cho hai chiếc răng nanh của con Ma Nha Lang lúc đó bị cháy hỏng một tí, kết quả là Tạ chưởng quỹ của Thanh Thủy Các khấu trừ giá
mỗi thanh một viên linh thạch, hôm nay cầm hai cái răng không tổn hao gì qua đấy, chắc chắn hắn có thể kiếm được bốn viên linh thạch rồi.
Thỏa mãn cười gật gà gật gù, tiện tay vất hai cái răng nanh vào trong
tùi Lưu Vân rồi Thiệu Cảnh kêu một tiếng rồi nhìn Tiểu Trư đang không
ngững diễu võ dương oai ở bên cạnh thi thể con Ma Nha Lang, đứng dậy
đồng thời lại cảm thấy trong lòng thoáng do dự, bây giờ trở vệ ngọn núi
hay là lại lên tác cây tu tập Minh Tư thuật, để cho linh lực trong cở
thể hồi phục rồi lại tiếp tục chờ đợi và săn bắn? Phải biết rằng tình
cảnh như vậy đúng là vừa đỡ mệt mà lại vừa có thể kiếm linh thạch một
cách vô cùng dễ dàng nữa.
Đúng vào lúc hắn trầm ngâm đang định đi loanh quanh suy nghĩ thì đột
nhiên lại nhìn thấy hai đốm sáng ôm u chậm rãi lóe lên ở sâu trong bóng
tối của bụi cỏ trước mặt, chúng sáng như ẩn như hiện, ánh mắt thâm thúy
và mang theo sự tàn nhẫn hung ác.