“Linh khí trong
hồng trần được chia thành ba phẩm chất là thượng, trung, hạ, mặc dù kiện Xích Tâm Bát kia chẳng qua chỉ là hạ phẩm linh khí, Vệ Trọng cũng chỉ mới trùng kích Ngưng Nguyên Cảnh không lâu nhưng dùng nó để đối phó với Cố lão đầu mất hàng chục năng tu hành mới tu luyện được đến Luyện Khí
Cảnh thượng giai thì hắn hoàn toàn có thể phẩy tay nhẹ nhàng giống như
nghiền chết một con kiến vậy.”
Thiệu Cảnh rót một ly nước trà đưa cho Đoan Mộc Hổ đang ngồi cùng một
cái bàn ở bên cạnh, sau đó hắn tự rót cho mình một ly rồi bắt đầu nói
giọng nhàn nhạt:“Nhìn kìa, thanh linh khí ấy nếu đưa cho tu sĩ nắm giữ
thì có lẽ sẽ phát huy ra uy lực hùng mạnh.”
Đoan Mộc Hổ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cho dù Vệ Trọng giết Cố lão
đầu thì có thể thay đổi được gì? Ngày hôm nay tất cả các tông đường
trong Huyền Thiên tông còn ai không biết cái chuyện thối tha của cha
con chúng nó. Hồi trước Cố lão đầu nhờ cơ duyên xảo hợp mới mua được vật ấy từ một vị tán tu tốt bụng trong khu phố phường phồn hoa tấp nập của
Tiểu Hồ thành, đắc ý mà nói ra, quên mất không giấu diếm nên câu chuyện
đó mới lọt vào tai tên trưởng lão Thanh Hà. Kết quả là trưởng lão ra
mặt, mềm cứng đe dọa, một là vừa đến đã bảo Cố lão đầu tu hành không đủ
thì dù có mua được bảo vật như thanh linh khí này cũng chỉ vô dụng mà
thôi, thất phu hữu trách hoài bích có tội, sợ rằng tương lai sau này
sẽ có người gây bất lợi với hắn; hai là lão còn nói nếu ra một mai Cố
lão đầu đột phá Luyện Khí Cảnh thì lão nguyện ý sẽ cung cấp cho hắn một viên “Chân Linh hoàn”, linh đơn có tác dụng to lớn trong việc tu thành
Ngưng Nguyên cảnh giới, hắn tốn bao công sức dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nên Cố lão đầu mới giao ra Xích Tâm Bát.”
Thiệu Cảnh liếc hắn một cái nhưng không nói gì, trong tứ đại trưởng lão của Huyền Thiên tông, ngoại trừ chưởng giáo chân nhân tên Thanh Phong
thì ba người còn lại theo thứ tự lần lượt là Thanh Hà, Thanh Dương và
Thanh Vân. Thanh Hà trưởng lão là người xếp hàng thứ hai trong bốn
người, chưởng quản Luyện Đan đường và một khu vực cực kì trọng yếu khác
tên là đường khẩu Tàng Bảo các, ngồi ở dưới một người nhưng đứng trên
vạn người, ngay cả Thiên Phong lâu mà Thiệu Cảnh ngày ngày làm việc cũng nằm trong đường khẩu Tàng Bảo các dưới quyền điều hành của Thanh Hà
trưởng lão, tán chuyện về vị trưởng lão này thì thật là không thể không
suy nghĩ kỹ về cái đống quyền thế to như núi của hắn.
Chép chép miệng, đôi mắt của Đoan Mộc Hổ mơ màng nhìn vào ly nước trả
đang nằm trong tay của mình rồi khẽ nói bằng thanh âm đã bị giảm xuống
thật thấp chút: “Chuyện thật như đùa ai có thể tin, ngay sau khi Thanh
Hà trưởng lão thu được Xích Tâm Bát liền đưa ngay cho đứa con trai tên
là Vệ Trọng vừa mới trùng kích thành công Ngưng Nguyên Cảnh của hắn, sau đó chỉ bằng lý do luyện chế chân linh hoàn khốn khó mà phớt lờ mọi
chuyện, lạnh lùng đuổi Cố lão đầu ra ngoài.”
”Hoài bích có tội a.” Thiệu Cảnh khẽ than thở rồi nói, “Có người tu
hành nào mà lại không biết sự trân quý của linh khí pháp bảo cơ chứ,
chắn chắn số lượng đồ vật tốt như vậy không có nhiều trong hồng trần,
cho dù chỉ là hạ phẩm linh khí cũng không phải thứ mà mỗi một tu sĩ tu
luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh có thể có. Ngươi xem một vài đệ tử chân
truyền trong môn phái chúng ta nhé, nhìn qua đảo lại cũng có không ít sư huynh sư tỷ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh vài chục năm rồi nhưng đến
bây giờ họ vẫn chẳng có gì để cầm trong tay cả, đôi tay họ trống rỗng.
Dù rằng đạo pháp tu hành cao thâm nhưng nếu không có cơ duyên thì không
bao giờ có được linh khí, ngược lại có rất nhiều kẻ tu hành tuy thấp,
cảnh giới thì chẳng bằng ai nhưng lại có linh khí bên người nên lúc nào
cũng coi thường người khác như Vệ Trọng.”
”Cơ duyên xảo hợp cái khỉ gì?” Đoan Mộc Hổ cảm thấy khó chịu liền cười
lạnh nói: “Kẻ có chỗ dựa to như núi giống tên Vệ Trọng mới đúng là cơ
duyên xảo hợp đấy. Ta sớm đã nhìn ra trong môn phái Huyền Thiên tông này đừng nói mấy cái nhìn người bằng tư chất với cả thiên phú làm gì cả,
cái gì là đúng cái gì là sai, kỳ thực đều là sai hết đấy, nếu ngươi
không chịu bợ đỡ kẻ khác để tìm chỗ dựa vững chắc hoặc không đủ tiền,
không đủ tài thì ngay cả quỷ cũng lười để ý tới ngươi. Ngươi nhìn gã Vệ
Trọng xem, năm đó khi hắn còn mắc ở Luyện Khí Cảnh có lúc nào hai
người chúng ta nhìn thấy hắn đi làm tạp vụ không? Còn không phải nhờ vào cái lão phụ thân tốt đẹp của hắn mà cả ngày được rảnh rỗi, chúng ta một tháng ngày nào bận rộn làm việc mệt mỏi mới có thể được trả công ba
lượng linh thạch, còn hắn thì sao? Ngày nào hắn cũng chỉ làm một việc
là đợi cơm trắng thức ăn ngon rồi bỏ đi tu hành, có khi từ trước nay
đến nay chưa từng phải động vào việc gì cả, cả ngày chỉ là chuyên tâm
tu hành thì tất nhiên đạo hạnh của hắn có thể dễ dàng tăng tiến hơn
chúng ta rồi. Đến lúc quan trọng lại có người đưa một đống linh đơn“Chân Linh hoàn” trân quý vô bì, vậy mà bây giờ mới đột phá đến Ngưng
Nguyên Cảnh. Ta nhổ vào, lão tử chỉ cần được hưởng một nửa chỗ tốt của
hắn thì đã sớm tu hành đến Ngưng Nguyên cảnh ba, bốn tầng rồi!”
Thiệu Cảnh bật cười và chỉ đầu ngón tay vào hắn rồi nói: “Ngưng Nguyên
Cảnh ba, bốn tầng, không ngờ thằng ngốc như ngươi lại rất có lòng tin
vào tư chất của mình, ha ha ha.”
Đoan Mộc Hổ thoáng ngơ ngác rồi bật ra một tiếng cười khan, nói: “Đúng. . . Đúng là câu nói đó, ta rất tự tin vào tư chất của mình.”
Thiệu Cảnh cười ha ha một lúc lâu rồi mới dừng lại, hình như lại nghĩ
tới cái gì rồi than thở, nói: “Nhưng cho dù sự thật là như thế, ngươi
có thể dựa vào ai bây giờ?”
Đoan Mộc Hổ hừ một tiếng nhưng không nói gì nữa, nhất thời bầu không
khí giữa hai người bị trầm mặc trùng xuống, tâm tưởng nói đến nói đi,
tào lao thì cũng chỉ là lao tao mà thôi, bọn hắn đều chỉ là những đệ tử
không tiền, không quyền, không chỗ dựa, đứng hàng đệ tử cuối cùng, đối
với loại người như Vệ Trọng cuối cùng cũng chỉ biết hâm mộ và đố kị mà
thôi.
Không khí vui vẻ bỗng lạnh giá và im lặng, Đoan Mộc Hổ ngơ ngác ngồi
một hồi đột nhiên nhấc tay cầm ly nước trà trong tay uống một hơi cạn
sạch, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng, đúng vào lúc đứng trên bậc cửa
hắn hốt nhiên quay đầu nói với Thiệu Cảnh: “Thiệu Cảnh, những người
giống như chúng ta, nếu muốn đạt được thành tựu ở trên con đường tu
luyện đạo pháp thì đều phải cố gắng hết sức của mình, dù rằng tiền đồ
mù mịt nhưng chỉ cần có một ngày tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh thì
tuổi thỏ sẽ tăng thêm, đạt thành ước nguyện hoặc không chừng còn có thể chiếm được cơ duyên trong truyền thuyết. Ta biết rằng ngươi ưa thích
Ngũ Hành đạo thuật nhưng đối với tu chân đại đạo thì chúng chẳng qua chỉ là tiểu đạo, ngươi cứ hao phí tâm trí tinh thần cho chúng thì làm sao
có thể chuyên tâm tu luyện, nếu không phải bị chúng làm phân tâm, bằng tư chất không thấp hơn ta thì ngươi làm sao mới chỉ Luyện Khí sơ giai?”
(đại đạo là con đường lớn, tiểu đạo là con đường nhỏ nhưng mình thấy mấy cái này ai cũng biết nên từ bây h mình sẽ giữ nguyên HV chứ không dịch
ra như trước nữa.)
Thiệu Cảnh liếc đôi mắt nhìn vào gã nam tử to lớn ở trước mặt, im lặng suy nghĩ, không nói chuyện, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.