Đông đảo người với trang phục, bộ dạng khác nhau ra ra vào vào cửa hàng xa hoa, khí thế vượt xa những cửa hàng xung quanh này, có người có vẻ lắm tiền nhiều của, có người nhìn như nghèo rớt mùng tơi, bộ dạng nào cũng đều có cả. Thiệu Cảnh nhìn vào bên trong, lông mày đột nhiên giật giật, bước nhanh về phía trước vài bước tới phía ngoài một cửa hàng ở bên cạnh, nửa người núp sau một tấm ván gỗ.
Một lát sau, một người từ trong cửa hàng Kim Cốc bước ra, chính là Mã Lão Thất vừa rồi, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, bọc Hôi Thạch thảo trên tay đã sớm bị hắn nắm đến biến dạng, xem ra đang vô cùng tức giận. Thiệu Cảnh đứng ở một bên nhìn hắn, chân mày từ từ nhíu lại.
Mã Lão Thất đứng ở đầu đường nhìn quanh một lát như đang tìm kiếm thứ gì đó, lát sau dường như không tìm được, hắn mở miệng mắng vài câu rồi xoay người đi.
Thiệu Cảnh đứng ở bên đường nhìn theo bóng lưng Mã Lão Thất, sắc mặt trở nên âm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ chợt vang lên ở phía sau:
- Ồ, đây không phải là Thiệu Cảnh sao? Hôm nay đến cửa hàng Kim Cốc của chúng ta, lẽ nào lại có linh thảo hiếm lạ sao?
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn lại thấy cách không xa phía sau có một người khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, bộ dạng nho nhã, trên tay cầm một cây quạt giấy nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, đang mỉm cười nhìn mình.
Thiệu Cảnh nhìn hắn nở nụ cười rồi xoay người lại, cười nói:
- Thì ra là ông chủ Tam.
Người này chính là ông chủ Tam Lâm Kinh Đông của cửa hàng Kim Cốc, cũng được xem như nhân vật tai to mặt lớn ở Nam Sơn thành này, chỉ là lúc này đối mặt với một thiếu niên như Thiệu Cảnh nhưng hắn vẫn không hề tỏ ra ngạo mạn, vẻ mặt ôn hòa bước tới, cười a a nói:
- Thế nào, có đồ tốt gì không?
Thiệu Cảnh lắc đầu, nói:
- Không có.
Ánh mắt Lâm Kinh Đông ngưng lại, đảo qua trên mặt Thiệu Cảnh vài lần, nhưng ngay sau đó lại cười nói:
- Chuyện gì vậy, nhìn bộ dạng của ngươi giống như hơi mất hứng, có chuyện gì khó xử cứ nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi được chút ít.
Thiệu Chản cười ha ha, lắc đầu nói:
- Không có, không có, cảm ơn ý tốt của ông chủ Tam, ta còn có việc, cáo từ trước.
Dứt lời, hắn chắp tay rồi xoay người đi về phía khác. Ông chủ Lâm nhìn theo bóng lưng hắn khẽ gật đầu, sau đó tùy ý ngẩng đầu lên nhìn trời, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy lại khiến hắn hơi ngơ ngác,
- Ồ, tại sao sương mù trên đỉnh Âm Hổ sơn hôm nay lại giống như có một ít bị biến thành màu xanh?
Thiệu Cảnh rời khỏi cửa hàng Kim Cốc rồi tiếp tục đi dọc theo còn đường đá về phía trước, lần này hắn không dừng lại nhiều hơn trên còn đường chật chội đầy người này mà thuận đường đi qua hơn nửa khu chợ đến một bên khác. Cảnh tượng phồn hoa ở nơi này không hề kém hơn cửa hàng Kim Cốc chút nào, cũng là người đến người đi vô cùng náo nhiệt, mà bắt mắt nhất, bị vây ở giữa bởi tất cả các quầy hàng nhỏ và những cửa hàng mặt tiền san sát tựa như sao quanh trăng sáng, là một tòa nhà có khí thế còn lớn hơn cả cửa hàng Kim Cốc, tường vây màu xám và ngói đen trên mái nhà nhìn như trầm lặng, bình thường nhưng những con thú dữ được chạm khắc trên mái cong, vòng vàng trước cửa lớn lại thể hiện ra một loại hào hoa, xa xỉ riêng, phía trước được treo một tấm biển thật to, bên trên viết ba chữ lớn “Phi Vân Đường“.
Thiệu Cảnh đứng bên hồ nhìn Phi Vân đường náo nhiệt không kém gì cửa hàng Kim Cốc, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ, dường như vẫn còn hơi do dự.
Thời này đạo pháp đang thịnh hành, đạo tu chân có thể nói là hưng thịnh nhất trong vòng mấy ngàn năm qua, các môn phái tu chân trong thiên hạ có vô số, thiên tài, anh kiệt cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, người người đều muốn thần thông, người người đều muốn có thần thông, đạo pháp mạnh mẽ hơn. Chỉ là mặc dù có tâm nguyện như vậy nhưng con đường tu luyện cũng hết sức gian nan, ngoài thiên tư căn cốt, nghị lực bền bỉ vẫn còn cần có rất nhiều những thứ phụ trợ khác, thiên tài địa bảo cũng tốt, tiên đan, linh dược cũng được, tất cả đều là thứ mơ ước của vô số tu sĩ.