Đặt chân lên đỉnh núi đó rồi, một vị lạ rất nồng trước sau vẫn phiêu phương trong không khí, khiến người ta muốn sắc, phảng phất mùi lưu huỳnh. Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đều là người tu hành thâm hậu, có thể chịu đựng được mùi vị lạ lùng này, nhưng họ càng tiến sâu vào ngọn núi, cơn gió tà lại càng mạnh lên, khiến họ phải nhăn mặt.
Cơn gió buốt giá thấu xương cốt, không hiểu sao, khi thổi qua mặt, tuy sức gió không phải là lớn lắm, nhưng khí vị lâm sâm quả thực khiến cơn lạnh trào lên từ trong lòng. Lại thêm tiếng rít hú u u không biết từ nơi xa nào sâu trong ngọn núi trứơc mặt, cứ trầm trầm bổng bồng, thoắt cao thoắc thấp, như vượn hú đêm, lại như quỷ cười thảm, nghe rất rùng rợn.
Con khỉ Tiểu Hôi nằm phục trên vai Quỷ Lệ, gặm hết quả rừng cuối cùng, tiện tay ném cái hạt, ba mắt đều mở to, nhìn bốn phương tám hướng, hình như đối với nó, cảnh tượng xung quanh không gây ảnh hưởng gì cả.
Kim Bình Nhi mặt mỗi lúc một câu, đột nhiên nói: “Có vẻ gì đó không ổn”.
Quỷ Lệ giật mình, dừng bước hỏi: “Sao?”.
Kim Bình Nhi ngần ngừ: “Lần trước truy tìm tông tích, tôi đã đi qua đây, tuyệt nhiên không có tiếng quỷ khóc sói tru và âm phong lồng lộng khắp núi rừng như thế này, về sau vào trong Trấn Ma Cổ Động rồi, thì mới có một chút xíu. Sao sau một thời gian, nơi đây lại như âm ti địa ngục thế này?”.
Quỷ Lệ nhìn ra xa, hững hờ nói: “Có lẽ nơi đây là sào huyệt của Thú Yêu, lệ khí nặng quá, vốn là phải như vậy. Hôm đó lúc cô đến y mới vừa phục sinh, đương nhiên không có khí tượng này rồi”.
Kim Bình Nhi ngẫm nghĩ, cũng chỉ có cách giải thích như vậy, hôm đó trên đầu núi Thanh Vân, Thú Thần đấu một trận với Tru Tiên kiếm trận, bị thương nặng dưới Tru Tiên cổ kiếm, ai cũng có thể thấy uy lực của kiếm lớn đến ngần nào. Thế nhưng gặp phải Tru Tiên kíêm trận, mà Thú Thần vẫn có tháo thoát, trình độ tu hành đó của y, cũng đủ lật nghiêng thiên hạ rồi.
Kim Bình Nhi đảo mắt, chợt thốt lên: “Huynh nói xem, vạn nhất chúng ta quả nhiên tìm đuợc Thú Thần trong Trấn Ma Cổ Động, tuy y đã trọng thương rồi, nhưng chỉ có hai chúng ta, có thực là đối phó được với y không?”.
Quỷ Lệ lắc đầu: “Ta làm sao biết được?”.
Kim Bình Nhi liếc nhìn gã, đột nhiên mỉm cười: “Trông bộ dạng của huynh, chắc là không có mấy phần chắc chắn. Nếu đã như vậy, huynh còn cùng tôi đến đây làm gì?”.
Quỷ Lệ hừ mũi, bước lên phía trước: “Chuyện này là do cha nàng lệnh cho ta làm, ta nợ Bích Dao quá nhiều, ít ra cũng là phải làm một số việc. Nếu là ngươi…” gã cươi lạnh: “Nếu cô vạn nhất không may mất mạng ở đây, chắc mới là chết không nhắm mắt?”.
Kim Bình Nhi cười duyên, cười theo bóng gã đi ở phía trước: “Ôi dào, con người huynh sao mà xa cách, chỉ cần chúng ta cùng chết, đứng nói là sào huyệt của Thú Yêu, mà là chuồng heo chuồng bò, cũng đều tốt cả”.
Quỷ Lệ ở phía trước cười hắc hắc, hiển nhiên không tin lấy một nửa phần những lời Kim Bình Nhi, nói gì đến biểu hiện tí nào cảm động, gã cứ đi thẳng một mạch, con khỉ trên vai ngoảnh đầu lại, nhệch mồm cười với Kim Bình Nhi một cái rất hiếm hoi, trông có vẻ khoái trá.
Trong mấy người con gái từng qua lại với Quỷ Lệ, Tiểu Hôi không thân thiết với Kim Bình Nhi như với Tiểu Bạch, Tiểu Hoàn trước kia, thời gian về sau, cười kiểu nhạch mồm nhạch miệng thế này, càng là lần thứ nhất.
Kim Bình Nhi cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng đây không phải là chuyện dở, nên cũng có chút cao hứng, cười chúm chím đi lên trước vỗ về con khỉ, không ngờ con khỉ nhệch mồm cười xong, đột nhiên ngoác miệng, lại phun ra một thứ đen nhem nhẻm, tốc độ cực nhanh, bắn thẳng về chỗ đứng của Kim Bình Nhi.
Kim Bình Nhi giật thót, nhưng nàng rốt cục cũng không phải người bình thường, hoàn toàn không hoảng loạn, chân dụng lực khẽ xoay, thân hình nhích ngay sang bên, tránh khỏi cái vật quái dị đó.
Một tiếng ‘bụp’ khẽ, vật đó rớt xuống, cũng không nảy lên, mà dính thẳng xuống đất. Kim Bình Nhi ngoái cổ nhìn, thì ra là một cái hạt quả rừng, không biết Tiểu Hôi từ lúc nào trong miệng vẫn còn một cái, nhóc nhách nhấm hương vị, lúc này mới lấy ra để nghịch.
Kim Bình Nhi bị con khỉ chòng ghẹo, trong lòng hơi giận, gương mặt đẹp cũng bợt đi, nàng liếc mắt nhìn, chỉ thấy con khỉ lông xám đó không biết từ lúc nào đã xoay ngược lại ngời trên vai Quỷ Lệ, đối mặt với Kim Bình Nhi, hai tay khaonh chéo trước ngực, hai chân đung đa đung đưa, ba con mắt nhìn trời, mặt đầy vẻ ngông nghênh, rất có khí khái lưu manh như truyền thuyết kể, đến cái đuôi dài cũng vắt va vắt vẻo sau lưng, bộ dạng như muốn nói: “Ta bắt nạt mi đấy, ta là lưu manh ta còn sợ ai”.
Kim Bình Nhi không nhìn rõ còn đỡ, vừa nhìn thấy lại tức, không đánh mà lao phốc tới, đi sát mấy bước theo Quỷ Lệ, giận dữ hói: “Con khỉ này của huynh sao hỗn hào như vậy, tuỳ tiện nhổ hạt quả vào mặt người ta huynh biết không?”
Chỉ có điều bàn tay vừa đưa lên nửa chừng, đã dừng sững giữa không trung, thân hình nam nhân phía trước, bên cánh tay cũng đang tỏa ra những quầng sáng xanh mờ mờ.
Con người nàng thu hẹp lại.
Lâu lắm, nàng đột nhiên ngừng bước, sau đó hạ tay, nhắm chặt mắt, hô hấp thật sâu. Ngực nàng phập phồng, sắc mặt bình hòa trở lại. Ánh xanh ở bên tay Quỷ Lệ cũng dần dần tiêu tán, còn chính thân hình gã, thì đã đi rất xa, trong tiếng cười cợt kỳ quái điếc tai của con khỉ xám ba mắt.
Kim Bình Nhi định thần, lòng còn hơi giận, nhưng đồng thời không hiểu tại sao, trên mặt phát nóng ran, nàng xưa nay điên đảo chúng sinh, sở trường trêu ghẹo người ta, thế mà hôm nay không hiểu sao lại bị một con khỉ hí lộng đến mức như thế…
Nàng hừ một tiếng, dẹp bỏ những chuyện đó không nghĩ đến nữa, đang định đi tiếp, chợt lông mày nàng cau cau, tựa như nhớ ra chuyện gì, chuyển mình quay trở lại, không bao lâu, nàng đã đến chỗ rơi cái hạt quả mà Tiểu Hôi vừa khiêu khích nhổ ra.
Hạt quả là một hạt quả rừng trong vùng núi bình thường này, lại không có điểm gì dị biệt, nhưng lúc này hạt quả đó, lại đã chìm cả vào đất, chỉ lộ ra ít vỏ ngoài cứng ngắc. Mà trên ngọn núi cháy sém quái dị này, không giống như những nơi khác trong Thập vạn đại sơn, có đất đai mềm xốp, tới đâu cũng là đá rắn.
Mấy người đi hàng đầu, đều không phải là những nhân vật tầm thường, Lục Tuyết Ký khẽ cau mày, không nói gì cả, nhưng Tăng Thư Thư lại đã không nhịn được nên nói với Lý Tuân: “Lý sư huynh, nơi… nơi này hình như có gì đó không bình thường”.
Lý Tuân gật gật đầu, ánh mắt dừng lại dưới chân nơi ba người bọn họ đang đứng, trong rặng cây đan thắt rậm rạp, tuy rằng mù mịt, nhưng thấp thoáng có thể trông thấy dây leo sau khi bị chặt gãy, có dấu chân rất mờ của người nào đó đã đạp lên.
“Có người đã đi trước chúng ta, mà nhất định không phải là lâu lắm, cũng đi qua dải rừng này”. Y nói một cách dứt khoát, đồng thời trên mặt cũng nổi lên một tia lo lắng không che giấu được.
Lý Tuân lắc đầu: “Không thể nào, Phần Hương Cốc chỉ có nhóm bọn ta thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, lớp tinh anh trẻ tuổi trong cốc phần lớn đều ở đây rồi, không thể còn ai đến đây nữa”.
Tăng Thư Thư cau mày: “Vậy thì lạ nhỉ, theo lời Cốc chủ nói ngày hôm đó, tin tức này vốn không thể bị tiết lộ ra ngoài mới phải. Lẽ nào môn phái khác cũng biết tin này rồi, thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn?”.
Lý Tuân trù trừ một lát, vẫn lắc đầu: “Ta cảm thấy có lẽ không phải, trước hết chuyện này quả thực là được giữ kín, chỉ có hai phái chúng ta biết thôi”. Y ho khẽ, hạ giọng tiếp: “Thú Thần mới là thủ phạm đầu sỏ của tai kiếp này, nếu là kẻ khác giậu đổ bìm leo, tóm lấy tiện nghi, trận huyết chiến trên Thanh Vân Sơn của hai phái chúng ta, chẳng phải là…”.
Tăng Thư Thư thò ta, mặt mày tươi rói, vỗ vai Lý Tuân cười: “Lý sư huynh nói chính hợp ý ta, quả nhiên là tư tưởng lớn gặp nhau, ha ha, ha ha…”.
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, thì là xuất phát từ Lục Tuyết Kỳ, hai người đều chựng lại, đảo mắt nhìn sang, Tăng Thư Thư hạ giọng:”Lục sư muội, muội làm sao thế, có phải chúng tôi nói gì sai sao?”.
“Á…” Tăng Thư Thư lại kinh ngạc bật cười, nhất thời không thốt được thành tiếng. Y có nằm mơ cũng không ngờ Lục Tuyết Kỳ xưa nay nền nếp chân chỉ hạt bột lại còn nổi loạn hơn cả mình, thằng thằn nói ra những lời miệt thị về một vị tiền bối đức cao vọng trọng. Có điều nghĩ lại, người con gái tuỵêt sắc mỹ lệ vô song này, với vị tiền bối đức cao vọng trọng ấy và môn hạ đệ tử của ông ta, hình như còn thật sự là có không ít kỷ niệm.
Nhìn sắc mặt Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư không biết tại sao sau gáy mình ơn ớn lạnh, trực giác thầm nghĩ lẽ nào vô ý đã chọc đúng tổ ong vò vẽ, lập tức húng hắng ho, vội vã lảng sang chuyện khác: “Cái này… ờ… ồ… mặc kệ nhân phẩm của ông ta đi, ý huynh là, về chuyện này, Vân Cốc chủ ít nhất cũng có một chỗ hết sức bất bình thường…”.
“Làm sai ông ta biết được cái tin Tru Tiên Cổ Kiếm bị hư hại, đó là một”. Lục Tuyết Kỳ ngắt lời, trên mặt thần tình không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia sáng, long lanh như thuỷ tinh” “Thứ hai, sau khi ông ta biết vì sao phải nói với chúng ta. Ông ta hẳn rất rõ rằng tin này từ miệng ông ta nói ra, chúng ta nhất định sẽ quay về hồi báo với các vị sư trưởng Thanh Vân Môn, vậy thì quan hệ giữa Phần Hương Cốc và Thanh Vân Môn, chẳng phải sẽ lập tức sinh biến sao?”.
Tăng Thư Thư gật đầu lia lịa: “Huynh biết với trí thông minh của Lục sư muội, quyết không thể không phát hiện ra quan hệ khẩn yếu trong việc đó.” Ngừng một lát, y tiếp: “Nghĩ kỹ theo đó, thì Vân Cốc chủ không ngoài hai tình huống: một, Thanh Vân Môn có gian tế tiết lộ tin tức cho ông ta, cái tin mà đến những đệ tử Thanh Vân như chúng ta đều giấu rất kín, ông ta lại biết được, đủ thấy gian tế này thân phận tuyệt không thể xem thường, nhưng ông ta nói như vậy, có phải là có khả năng lại tiết lộ thân phận của gian tế không?”.
Lục Tuyết Kỳ hừ mũi, tiếp: “Hai, ông ta nói cho chúng ta biết nhằm mục đích gì? để nhắc nhở Thanh vân môn ông ta đã biết được bí mật này rồi hay là cảnh cáo các vị sư trưởng, Phần Hương Cốc không sợ Thanh Vân Môn nữa?”.
Tăng Thư Thư nhăn nhó cười: “Huynh, huynh cảm thán cho thanh Tru Tiên Cổ Kiếm đó, nói thực, mấy ngày nay huynh tuy nghĩ đến đây, nhưng trong lòng vạn phần không mong nó là sự thật, thà mình đoán nhầm còn hơn”.
Lục Tuyết Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngoảnh đầu, trông về phía trước. Sâu trong rừng rầm, âm âm u u, con đường sắp đi không leo lói lấy một tia sáng.
Tăng Thư Thư chỉ vào dấu chân: “Muội xem, dấu này tuy mờ, nhưng hiển nhiên là dấu do con người đi qua đây để lại. Đã không phải là người của Phần Hương Cốc, vậy thì chính đạo trong thiên hạ càng không có môn phái nào quen thuộc Thập Vạn đại Sơn hơn chúng ta, cũng rất khó mà tưởng tượng được có thể đến tra xét chỗ này. Nhưng Ma giáo thì khác, năm đó sau đại chiến giữa chính và tà, Ma giáo bị chính đạo đuổi ra khỏi trung thổ, nơi rừng thiêng nước độc như thế này, chắc chúng cũng đã đi qua. Vì vậy nói là cúng, tôi cảm thấy có khả năng hơn”.