Mái tóc Kim Bình Nhi bay bay trong gió, nàng khẽ ngẩng đầu để lộ ra chiếc cằm thanh tú và chiếc cổ trắng ngần, dõi mắt nhìn về phía xa xa nơi những rặng núi bị phủ mờ bởi làn sươngg vụ không ngừng cuồn cuộn, trong lòng thoáng băn khoăn không biết sau những rặng núi ấy là thế giới như thế nào?
Người khác thì còn có thể tiếp tục đoán mò nhưng trong ánh mắt phức tạp của Kim Bình Nhi thì lại như có thứ gì đó đang sáng lấp lánh.
Không giống như nữ tử yêu mị luôn trầm mặc bên cạnh mình, dù Quỷ Lệ không nói gì, nhưng trong lòng gã lúc nào cũng như đang nổi cơn ba đào, thấp thỏm không yên.
Đầu tiên là chuyện huyết tế, sự việc này đã gây xúc động rất lớn trong lòng gã. Mặc dù nhiều năm nay gã cũng đã giết rất nhiều người, thậm chí trong Ma giáo còn được người người xưng tụng là Huyết công tử nhưng khi nghe chuyện này ở Phần Hương Cốc mấy ngày trước, gã đã hạ ý thức bài xích và chán ghét, dường như ở trong thâm tâm gã đã bám rễ một sự cố chấp nào đó từ lâu lắm rồi vậy. Sau đó, gã vì một câu nói tưởng như rất bình thường của Kim Bình Nhi mà sực tỉnh và nhớ ra những chuyện trước nay mà mình luôn luôn sơ sót: trong Ma giáo, thậm chí cả Quỷ Vương cũng rất có thể đang làm những chuyện giống như là đám người ở Phần Hương Cốc đang làm.
Dùng máu người còn đang sống để tế sống thần minh. Thần minh này không cần nói cũng biết là hung thần, ác thần…, mà chuyện thương thiên bại lý này chẳng ngờ lại xảy ra ngay trên người gã.
Nói xong, gã liề bước chân đi trước, Kim Bình Nhi phía sau nhìn theo bóng gã, mỉm cười, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng bước theo sau.
Hai bóng hình một trước một sau, còn có cả một con khỉ nhỏ đứng trên vai cái bóng thứ nhất, không ngừng kêu những tiếng “khẹt, khẹt!” chầm chậm tiến vào rồi chìm trong bóng tối mênh mông.
* * * * * *
Thanh Vân Môn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh Điện.
Cách Nam Cương ngàn dặm, trên thánh địa tiên gia vừa vãn hồi được trường họa kiếp cứu vớt thiên hạ thương sinh, sự hỗn loạn của hạo kiếp yêu thú gây ra đã nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa giống như trường chính ma đại chiến mười năm về trước. Cả toà Thông Thiên Phong lại khôi phục lại cảnh sắc yên tĩnh như trước, chỉ trừ một số kiến trúc lớn bị tổn thất thì phải từ từ sửa chữa.
Trong các công trình kiến trúc lớn trên Thông Thiên Phong, quan trọng nhất và cũng to lớn nhất tự nhiên chính là Ngọc Thanh Điện. So với các công trình khác, tổn hại của Ngọc Thanh Điện trong trận chiến vừa rồi cơ hồ như không cần phải nhắc đến, xem ra đúng là các vị tổ sư của Thanh Vân Môn có linh thiêng đã bảo hộ nơi này.
Lúc này, khi mà Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đang tiến vào vùng núi huyền bí Thập Vạn Đại Sơn để truy tìm Thú Thần chiến bại đào vong, thì trong Ngọc Thanh Điện thần thánh của Thông Thiên Phong, Thanh Vân Môn lại diễn ra một trận tranh cãi không lớn không nhỏ.
Sáu vị thủ tòa của Thanh Vân Môn sau trận chiến với yêu thú rất ít khi tụ họp tại Ngọc Thanh Điện, nhưng quan trọng nhất là lần này họ đến đây tập hợp không phải là do chưởng giáo chân nhân triệu gọi, mà là chúng nhân ý mà đến. Trên đại điện người tiếp đãi các thủ tòa cũng không phải Đạo Huyền Chân Nhân mà là Tiêu Dật Tài. Lúc này thần sắc của y vô cùng ngượng ngùng do dự.
Trong sáu vị thủ tòa thì Long Thủ Phong Tề Hạo và Triều Dương Phong Sở Dự Hồng đều là đệ tử đời thứ hai, cùng bối phận với Tiêu Dật Tài nên tự nhiên cũng không nói chuyện trực tiếp thẳng thắn như bốn vị sư thúc kia. Hầu hết thời gian hai người bọn họ trầm mặc không nói gì, nhưng bốn vị thủ tòa còn lại: Đại Trúc Phong, Tiểu Trúc Phong, Phong Hồi Phong, Lạc Hà Phong thì chẳng hề khách khí chút nào.
Đại Trúc Phong thủ tòa Điền Bất Dịch là người to tiếng nhất trong bốn vị thủ tòa đời thứ nhất, chỉ thấy lão ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Tài nói: “Tiêu sư điệt, hôm nay sáu người chúng ta tới đây đã đợi cả hai canh giờ rồi, tại sao chưởng môn sư huynh chưa chịu tương kiến, lẽ nào trong mắt ông ấy, mấy lão già chúng ta chẳng còn chút địa vị gì?“.
Tiêu Dật Tài càng thêm lúng túng, cười khổ nói: “Sư thúc nói vậy…. Điền sư thúc, người là bạc đức cao vọng trọng trong Thanh Vân Môn, sư tôn trước giờ luôn xem trọng, đây là chuyện ai ai cũng biết mà…“.
Điền Bất Dịch không đợi y nói hết, hừ lạnh một tiếng nói: “Thì ra chưởng môn su huynh xem trọng ta đến vậy, để ta ở đây đợi đến hai canh giờ mà không thèm để mắt“.
Tề Hạo bước đến bên cạnh Lâm Kinh Vũ, mỉm cười nói: “Trên đường đến đây ta còn đang suy nghĩ không biết có thể gặp đệ ở đây nữa hay không. Huynh đệ chúng ta đã lâu lắm không gặp nhỉ?“.
Lâm Kinh Vũ gật đầu:“ Vâng, người vẫn còn bên trong Tổ Sư Từ Đường “
Tề Hạo khẽ gật đầu, lui lại mấy bước không nói gì.
Tăng Thúc Thường, Điền Bất Dịch đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai có hành động gì. Hồi lâu sau, Điền Bất Dịch mới đàng hắng một tiếng, sải chân bước tới trước cửa từ đường, nhưng không bước lên bậc cấp mà cao giọng nói:“ Đạo Huyền sư huynh, đệ là Điền Bất Dịch, còn có Thủy Nguyệt, Thiên Nhật và Tăng Thúc Thường cùng với hai vị thủ tòa sư điệt cùng đến đây thăm huynh. Huynh có trong đó không?”
Thanh âm của lão sang sảng, trung khí đầy đặn, lập tức truyền đi khắp nơi. Xa xa nhìn lại, cơ hồ như trong từ đường tối tăm kia, ánh lửa nhỏ từ cây hương đột nhiên bừng lên một cái, sau đó mới trở lại bình thường
Hồi lâu sau, trong bóng tối mới vang lên một âm thanh lành lạnh: “Có chuyện gì?”
Điền Bất Dịch và các thủ tòa khác giật mình, thanh âm này lạnh lùng khôn tả, lại mang theo mấy phần lệ khí, chẳng hề có chút gì giống với giọng nói tràn đầy chính khí, nhân từ hòa ái của Đạo Huyền Chân Nhân khi trước. Nhưng mấy người bọn họ đều quen biết với Đạo Huyền Chân Nhân mấy trăm năm, nên vừa nghe đã nhận ra ngay, đây chính là thanh âm của Đạo Huyền Chân Nhân.
Vị tiên nhân đạo gia đã từng thống lĩnh thiên hạ chính đạo này lẽ nào đã có chuyện gì bất trắc?
Điền Bất Dịch ho khan một tiếng, hít sâu một hơi, lại cao giọng nói: “Sư huynh, mấy người bọn đệ nghe nói gần đây huynh thân thể bất an, vì thế mới đặc biệt đến đây thăm viếng, mong sư huynh cho bọn đệ được vào bái kiến!”
Đạo Huyền Chân Nhân trầm mặc giây lát, sau đó lại vang lên cùng với một tiếng cười lạnh sắc bén, hàn ý thấu xương:“ Thăm ta? Thăm ta mà cần phải cả sáu vị thủ tòa cùng đến một lượt sao? Ta thấy các người có ý bức ta thoái vị, dòm ngó địa vị chưởng giáo chân nhân này thì có?”
Lời này như sấm động giữa trời quang, khiến cho hết thảy chúng nhân đều biến sắc, cả Điền Bất Dịch cũng không tự chủ được thoái lui mấy bước, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau, thấy ai ai cũng biến sắc, ngay cả Thủy Nguyệt bình thường lạnh lùng như tuyết giờ cũng lộ vẻ không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Tăng Thúc Thường lộ vẻ âu lo, bước lên một bước cao giọng nói: “Chưởng môn sư huynh, lời này sao huynh có thể nói ra được chứ? Mấy người bọn đệ mấy trăm năm nay chưa từng có qua ý nghĩ này, trước đây không có, hiện nay không có, và tương lai lại càng không có. Hôm nay bọn đệ đến đây chỉ vì quan tâm tới sự an nguy của sư huynh, quyết không có lòng dạ khác, sư huynh ngàn vạn lần không nên nghĩ sai như vậy!”
Đạo Huyền Chân Nhân đột nhiên cao giọng cười lạnh thốt lên:“ Tăng Túc Thường, trong sáu vị thủ tòa, ngươi là kẻ tâm cơ thâm trầm nhất, ngày đó ngươi đã nhận ra âm mưu của Thương Tùng rồi, nhưng ngươi cứ giữ kín không nói ra, chẳng lẽ ngươi tưởng ta không biết hay sao?”