Ngọn gió núi mát mẻ nhè nhẹ thổi vào trong phòng qua cửa, phảng phất như mang theo tiếng những tiếng sóng trúc từ rừng trúc nơi xa, nhưng những người ở trong phòng đều không có cảm giác đó.
Tiểu Hôi dường như lại ngủ tiếp, Đại Hoàng cũng lại nằm xuống, không cần phải quan tâm bọn chúng nữa, chỉ có Điền Bất Dịch đang chăm chú nhìn tên đệ tử.
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, đáp: “Không có, các sư huynh đối với con …đối với con rất tốt.”
Điền Bất Dịch không nói nữa, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Rất lâu, Điền Bất Dịch đột nhiên thở hắt ra, dường như đã hạ được quyết tâm nào đó, đứng dậy, không quay đầu lại, không nói năng gì đi thẳng ra cửa.
Trương Tiểu Phàm nhìn theo dáng lưng quen thuộc, mờ mịt thất vọng.
Khi Điền Bất Dịch sắp bước ra khỏi căn phòng, lão đột nhiên đứng sững lại, nhưng vẫn không quay đầu lại Trương Tiểu Phàm hoảng sợ gọi lên một tiếng: “Sư phụ….”.
“Lão Thất”, giọng của Điền Bất Dịch vẫn ổn định, nhưng ở sau lưng thì ngược lại, vẻ ổn định đó đang biến đổi tinh thần khác hẳn.
“Lần cuối cùng ta hỏi ngươi, mi có phải là do môn phái khác phái đến, nằm vùng do thám mật pháp của Thanh Vân chúng ta không?”
Trương Tiểu Phàm cắn chặt môi, chầm chậm, chầm chậm quỳ xuống trước mặt lão: “Sư phụ, con không phải thế, con không làm gì có lỗi với sư phụ”.
Hắn trả lời khe khẽ, tuy là như đang nói với Điền Bất Dịch, dường như cũng là nói như chém đinh chặt sắt đối với thâm tâm mình.
Trong ánh mặt trời, phảng phất có một tiếng than thở nhè nhẹ, khi hắn ngẩng đầu lên thì bóng dáng quen thuộc đó đã biến mất không thấy nữa rồi.
Con khỉ Tiểu Hôi bị động tác của hắn đánh thức, quay đầu lại, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm liền nhe răng ra cười, dường như sau khi ngủ ngon một giấc, tinh thần bắt đầu được khôi phục, lại hiếu động như trước, nhẩy tót lên mình hắn.
Trương Tiểu Phàm vô thức vòng tay lại, ôm lấy Tiểu Hôi vào lòng, nhưng mục quang vẫn nhìn chăm chăm về phía ngoài cửa. Hồi lâu, mới nhận ra chỉ có mình hắn, hoặc Tiểu Hôi đang nằm trong lòng hắn mới nghe thấy thanh âm, thấp giọng nói khẽ: “Ngươi biết rồi đó, lần trước khi ta nhận lời với người đó, chết cũng không nói, chết cũng không nói…”
Không rõ Tiểu Hôi nghe có hiểu không, nhưng nó có vẻ không để ý, thò tay ra thân thiết nắm lấy tóc của Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm không di động thân mình, theo động tác của Tiểu Hôi, miệng nói ra chầm chậm: “Chỉ có ngươi, Tiểu Hôi, bây giờ chỉ có ngươi bên cạnh ta thôi…”
Tiểu Hôi kêu lên khèng khẹc, bật cười he he, rút cục không rõ là nghe có hiểu không, còn ở phía xa xa, Đại Hoàng phảng phất đã chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ, cái đuôi cuộn tròn lại, quấn vào bên mình.
※※※
Ánh mặt trời vẫn dịu dàng chiếu sáng, Đỗ Tất Thư đứng ngoài cửa không nhịn được ho khan một tiếng, nhưng sau lúc đó, cái vẻ buồn ngủ lạnh nhạt biến mất, chỉ thấy Điền Bất Dịch từ trong phòng của Trương Tiểu Phàm bước ra.
“Sư phụ”. Đỗ Tất Thư thốt lên, vừa cẩn thận nhìn vào sắc mặt của Điền Bất Dịch, hi vọng có thể nhìn thấy chút gì đó lộ ra từ nét mặt của lão, chẳng may Điền Bất Dịch không bộc lộ tình cảm gì, chỉ nhẹ gật đầu, bước qua bên cạnh y về hướng Thủ Tĩnh Đường.
Đỗ Tất Thư cung kính đứng đợi khi Điền Bất Dịch đi xa, nhìn theo dáng của lão, trong lòng lại nghĩ đến Trương Tiểu Phàm, than lên một tiếng. Trên Đại Trúc Phong này, không ai có thể nghĩ ràng tên tiểu đệ bình thường hàng ngày này, lại có thể đột nhiên xảy ra sự tình như thế này.
Giờ phút đó, ngay cả một người vốn ngày nào cũng hoạt bát hiếu động như y, cũng dường như không thể vui lên được, trong lòng lo ngại buồn rầu cho Trương Tiểu Phàm.
Hắn xuất thần như thé không biết bao lâu, đến khi sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi: “Lục sư huynh”.
Đỗ Tất Thư giật mình, quay đầu lại nhìn, sững người ra giây lát, thì ra là Trương Tiểu Phàm không biết ra khỏi phòng từ lúc nào, đứng sau lưng của y. Con khỉ tiểu Hôi nằm trên vai hắn, vừa cười hi hi vừa nhìn hắn, không thấy Đại Hoàng ra cùng, chắc có lẽ là đang tiếp tục ngủ.
Trương Tiểu Phàm cười khổ, cũng không biết là nên nói gì đây, lắc lắc đầu, đi về phía sau núi.
Đỗ Tất Thư nhìn theo lưng hắn, nhìn thấy con khỉ Tiểu Hôi trên vai hắn, bất ngờ nắm lấy tóc hắn mà nghịch ngợm, dáng vẻ rất là hoạt kê, nhưng một khi nghĩ đến sau ngày mai đợi số phận của trương Tiểu Phàm, không khỏi buồn rầu cau mày, thở mạnh ra.
※※※
Con đường núi phía sau Đại Trúc Phong, đã lâu Trương Tiểu Phàm không đi qua, trên đường chỉ thấy một mầu xanh tươi tốt, tiếng chim hót từ xa thỉnh thoảng vọng đến.
Gió núi thổi đén trước mặt, thổi phe phất nhè nhẹ lên mặt hắn, mang theo một chút mát mẻ. Đi theo con đường nhỏ cong cong khúc khuỷu này, dường như hắn trở lại những ngày xưa.
Đúng là không có chút nào thay đổi so với trước kia ở đây, ngay cả những đám mây đang lững lờ trôi ở lưng chừng núi Đại Trúc Phong cũng dừng như không khác gì so với năm xưa.
Con khỉ Tiểu Hôi tỏ ra rất thích thú, thoáng cái đã từ vai Trương Tiểu Phàm nhảy vọt đi, kêu khèng khẹc, chạy vào trong bụi cỏ bên cạnh, trèo tót lên một cây to, đu qua đu lại trên đó.
Trương Tiểu Phàm nhìn cái dáng vẻ của nó, không nén đươc khẽ cười lên, nhớ lại tình cảnh năm xưa lúc tương ngộ cùng Tiểu Hôi, dường như trĩu nặng trong tim đã bớt đi phần nào.
hắn đi, đi tiếp, Tiểu Hôi vẫn đang phấn khích chui qua chuyền lại trên cây phía trên đầu hắn, nhưng ánh mắt Trương Tiểu Phàm vẫn chỉ nhìn dần dần về phía trước, một rừng trúc đang dần dần hiện rõ, xanh tươi.
Bao nhiêu hồi ức đọng lại ở nơi đây.
Hắn dừng chân lại trước bìa rừng.
Gió núi thổi đến, vô số cây Hắc Tiết Trúc nghênh gió lay động, reo lên lao xao, dường như đang nghênh tiếp người bạn cũ trở lại.
Trương Tiểu Phàm hít thở thật sâu cái không khí trong mát mới mẻ, ngọt ngào mà tự do, thế gian chỉ nơi này mới có.
Hắn bước vào trong rừng.
Rừng trúc xanh tươi vẫn rậm rạp như ngày nào, bên dưới những cây trúc xanh to lớn đó, trong đất lại có vô số những măng trúc phá đất trồi lên, sinh trưởng tự do ở đó.
Vô tình, hắn lại đi đến nơi mà trước kia ở đây hắn làm bài tập chặt trúc, chỉ thấy trước kia những cây Hắc Tiết Trúc vốn nhỏ bé, nay tựa hồ như đã lớn hơn rất nhiều.
Bóng trúc thấp thoáng, sóng trúc từng trận từng trận, dường như đang quấn quýt lấy hắn.
Chuyện cũ như nước triều, tràn về trong hắn.
Bích Dao lắc đầu nói: “ Ta không quan tâm, ta chỉ muốn đến nhìn thấy ngươi thôi.”.
Trương Tiểu Phàm giật mình, đây mới là lần đầu tiên hắn nghe thấy Bích Dao trực tiếp nói ra tâm ý của mình. Dường như chú ý đến vẻ kinh ngạc của Trương Tiểu Phàm, Bích Dao đỏ mặt, nói tiếp: “Một trăm năm nay, Thanh Vân môn của các ngươi yên ổn như núi, nới lỏng việc phòng bị lâu rồi, ta lén lên núi, cũng không bị ai phát giác”.
Trương Tiểu Phàm im lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng, như hôm nay người trong chính đạo biết Bích Dao chính là con gái của tông chủ Quỷ Vương tông của Ma giáo, lúc này nếu bị mọi người phát hiện là hắn lại đang cùng nói chuyện với cô ấy, hậu quả ra sao chắc chắn không cần nói cũng sẽ biết.
Bích Dao vốn thông minh, chỉ nhìn lướt qua cũng thấy thần sắc trên mặt Trương Tiểu Phàm có chút do dự, vẻ mặt đang tươi cười chuyển dần sang nét buồn rầu, nói khẽ: “ Nếu ngươi lo lắng điều gì, vậy ta đi thì tốt hơn”.
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, nhìn thấy nét mặt của nàng vẫn có chút vui vẻ, nhưng vẫn không giấu nổi nét tiều tuỵ, nghĩ rằng mấy ngày hôm nay, nhất định vì lo lắng cho hắn mà đến đây đột nhiên hắn cảm thấy tim mình ấm lên, buột miệng nói: “Ta còn có thể lo cái gì, chẳng lẽ ta còn lo lắng vì những gì chắc chắn sẽ đến sao?”.
Bích Dao sững người, liếc nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm khẽ cười khổ, nói: “Không sao đâu, bây giờ chắc không có ai đến, nàng nói chuyện cùng ta đi”.
Bích Dao tươi tỉnh dần, gật đầu đáp: “Được”.
Sau khi nói được mấy câu này xong, hai người lại nhìn dán mắt vào nhau như cũ, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, không khí lạnh xuống, dường như có chút ngại ngùng.
Hồi lâu, Bích Dao cáu nói: “ Đồ ngốc, ngươi nói chuyện đi mà”.
Trương Tiểu Phàm gãi gãi đầu, nhưng trong óc trống rỗng, thực sự không biết nói gì với cô nương xinh đẹp này mới phải. Đúng lúc đó, mắt liếc nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy gần đó có một cây Hắc Tiết Trúc cực lớn, chắc là do lâu ngày mục nát nên đổ xuống, liền bước qua đó, ấp úng nói: “Nàng ngồi đi”.
Bích Dao lấy trong người ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau lên cổ tay áo bị dây bẩn, chỗ mà Trương Tiểu Phàm vì nàng khi lau cây trúc bị dây vào.
“Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà….”, Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Trươg Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói tiếp: “Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc”.