Tru Tien

Chương 81: Chương 81: Tổ Sư Từ Đường




   

Trong hậu sơn của Thanh Vân Sơn có hai chỗ quan trọng. Một là thánh địa trọng yếu nhất của Thanh Vân Môn, “Huyễn Nguyệt Động Phủ”, ngàn năm trước Thanh Diệp tổ sư tài nghệ tuyệt luân đã vào đó bế quan ngộ đạo, từ đó Thanh Vân Môn quán tuyệt thiên hạ, lãnh tụ quần hùng.

Sau đời Thanh Diệp tổ sư, Huyễn Nguyệt Động Phủ trở thành vùng đất thần thánh nhất của Thanh Vân Môn, ngàn năm nay chỉ có chưởng môn mới có thể bước vào.

Còn chỗ kia, là Tổ Sư Từ Đường.

Như cái tên ngụ ý, tự nhiên chính là nơi thờ phụng các vị tổ sư đời đời của Thanh Vân Môn, từ Thanh Vân Tử khai sáng Thanh Vân Môn, tới Thanh Diệp tổ sư, cho đến các vị tiền bối đời sau đều bài linh vị trong Tổ Sư Từ Đường này, ngày ngày hương hỏa không dứt. Hơn nữa vào những ngày quan trọng, Thanh Vân Môn đều hội họp dưới sự dẫn dắt của chưởng môn đến đây long trọng tế tổ, cũng được coi là một nơi trọng yếu của Thanh Vân Môn.

Bất quá trừ ngày tế tổ ra, ở đây lại vắng lạnh cực kỳ. Lúc Lâm Kinh Vũ dụ dẫn bốn giáo đồ Ma Giáo chạy tới, chỉ thấy một khoảnh đất trống cực lớn, sừng sững một tòa điện đường khí thế hùng vĩ, bốn góc mái cong vút, đỉnh ngói lưu ly, trụ đỏ môn bài cổ hương cổ sắc, phảng phất trong màn tĩnh lặng đó có thể nghe thấy lịch sử xa xưa.

Từng làn khói mỏng lất phất bay ra từ bên trong điện sâu kín thâm thúy âm ám khó lường, nhìn từ mặt ngoài, chỉ thấy bên trong lấm chấm điểm nến, còn có trường minh đăng đu đưa nhè nhẹ, treo giắt giữa chừng. Nhưng, trừ lão giả vận y phục trắng thô mộc mạc đang lẳng lặng quét lá trước điện ra, không nhìn thấy một bóng người nào khác.

Nghe tiếng bước chân rầm rập, lão giả từ từ ngẩng đầu lên nhìn.

Lâm Kinh Vũ hơi hối hận trong lòng, hồi nãy gã chỉ muốn trước hết cứ dụ bọn người Ma Giáo đi khỏi Huyễn Nguyệt Động Phủ, nào ngờ lại ngộ nhập Tổ Sư Từ Đường, đây là nơi thờ phụng linh vị các tổ sư đời trước, nếu bị người của Ma Giáo phá hủy, gã thật là tội ngàn vạn lần đáng chết!

Nghĩ tới đó, Lâm Kinh Vũ liền dừng bước, Trảm Long Kiếm hoành ngang trước người, xoay mình đối diện bọn Thượng Quan Sách giả đang rượt theo.

Lúc đó, trong khu rừng đằng xa chim chóc chợt bay loạn lên, huyên náo hỗn độn.

Lâm Kinh Vũ hoảng kinh trong bụng, thấy phương hướng đó là chỗ Trương Tiểu Phàm, không khỏi lo lắng bần thần, nhưng biết trước mặt mình là đại địch, vội định trụ tâm thần, ngưng thần giới bị, ngầm hạ quyết tâm hôm nay dù phải chết ở đây cũng tuyệt không thể để bọn Ma Giáo tặc tử này lọt vào Tổ Sư Từ Đường nửa bước.

Trảm Long Kiếm phảng phất như có linh khí, bích quang lấp loáng, chiếu ngời gương mặt cực kỳ kiên nghị của chủ nhân nó.

Mục quang của lão giả quét lá trước Tổ Sư Từ Đường chạm phải Trảm Long Kiếm trong tay Lâm Kinh Vũ, thân người bỗng rúng động.

Bốn tên Ma Giáo bên kia đưa mắt nhìn nhau, cười lên một loạt, đám người đó hiển nhiên địa vị không thấp trong Ma Giáo, liếc một cái là nhận được ngay đây nhất định là nơi trọng yếu của Thanh Vân Môn, xem ra chuyến này nhất định có thu hoạch lớn.

Thượng Quan Sách giả cười đắc ý: “Tiểu tử, ta thấy ngươi tư chất không tệ, bữa nay Thanh Vân Môn dĩ nhiên đã không còn lối thoát, chi bằng ngươi đầu nhập làm môn hạ của ta, lão phu đảm bảo tương lai của ngươi sẽ bay bổng rạng rỡ!“.

“Hừ!“. Lâm Kinh Vũ trong tâm khinh ghét vô ngần, cười lạnh một tiếng, không lý gì tới.

Thượng Quan Sách giả không ngờ cũng không nổi giận, khà khà cười lạnh: “Được, ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi!“. Nói xong liền hất mắt, ba hắc y nhân kia cùng phóng lên tấn công.

Lâm Kinh Vũ nghiến răng, Trảm Long Kiếm rung động ánh bích quang, hoành trước người. Pháp bảo của ba hắc y nhân, một là phi kiếm màu vàng, một trường kích nặng chịch hùng hồn, còn một là bạch cốt kiếm dùng xương người dũa thành, khủng bố cổ quái, âm khí sâm sâm.

Lâm Kinh Vũ lấy một chọi ba, nghiến răng khổ chiến, Trảm Long Kiếm lục quang tung hoành, ráng thủ tại chỗ, không chịu thoái lui, nhưng dần dần lại lọt vào thế hạ phong.

Lâm Kinh Vũ từ thuở thiếu niên gia nhập hàng ngũ môn hạ Thanh Vân Môn, thiên tư cực hảo, Thương Tùng đạo nhân cực kỳ coi trọng gã, không những tận tâm giáo đạo, thậm chí cả Trảm Long Kiếm lai lịch sâu xa cũng truyền cho gã, cũng không biết có phải trên người thiếu niên này lão đã nhìn thấy hình bóng của một con người mà lão hằng kính ngưỡng năm xưa hay không.

Nhưng Lâm Kinh Vũ cũng đích xác chưa từng phụ rẫy khổ tâm của Thương Tùng đạo nhân, nội trong vài năm ngắn ngủi, bằng vào thiên phú đặc biệt của mình, cộng với tín niệm báo cừu thân nhân phụ mẫu chôn giấu sâu kín trong nội tâm, đạo hạnh không ngờ tiến triển mãnh liệt, chỉ vài năm ngắn ngủi đã trở thành gương mẫu trong lớp đệ tử đời nay.

Chỉ là cho dù gã có cần mẫn dụng hết sức lực, nhung tu hành vẫn chịu sự hạn chế về thời gian, không thể kích tiến thái quá, giờ phút này đối diện với ba hắc y giáo đồ của Ma Giáo, trước mặt thì trường kích tấn công tới tấp, một bên phi kiếm lởn vởn lén đâm, còn có bạch cốt kiếm âm khí sâm hàn làm đau đầu, dưới sự thao túng của bọn Ma Giáo, chợt ẩn chợt hiện, mỗi lần âm khí tập kích, gã không tránh khỏi hít phải khí lạnh, toàn thân run rẩy.

Qua mười mấy hồi khốn khổ như vậy, Lâm Kinh Vũ cho dù toàn lực phòng thủ, ánh sáng của Trảm Long Kiếm lại vẫn dần dần bị áp lực của ba hắc y nhân đè xuống, thấy rõ gã bại đến nơi, chung quy không thể không bước lùi một bước.

Thượng Quan Sách giả đứng đằng sau ba hắc y nhân cười lạnh một tiếng.

Một khi thoái là không dừng được cước bộ, ba hắc y nhân tinh thần phấn chấn, pháp bảo tung bay, Lâm Kinh Vũ đổ mồ hôi hột ròng ròng, thoái lui liên tiếp, có muốn đứng lại cũng không thể được.

Đột nhiên, thanh bạch cốt kiếm thần bí thình lình biến mất, Lâm Kinh Vũ đang lo đương đầu trường kích trước mặt, thêm vào phi kiếm cứ lòng vòng lén đánh một bên, chợt thấy đau điếng dưới chân, không đứng vững được nữa, không ngờ bạch cốt kiếm không biết từ lúc nào đã chui xuống đất, tiềm hành mà đến, chém lên bắp chân phải của gã một vệt lớn, máu tươi phún trào.

Lâm Kinh Vũ gầm lớn một tiếng, Trảm Long Kiếm lăng không chém xuống, tiên gia thần khí đó chạm lên bạch cốt kiếm, oong oong ngân nhẹ, bạch cốt kiếm liền rơi xuống, trên thanh kiếm bạch cốt hình như có một kẽ nứt mong manh.

Người dùng bạch cốt kiếm xót lòng, liền thu bạch cốt kiếm lại coi kỹ, nhưng hai người kia pháp bảo vẫn tung bay, phong thanh lẫm liệt, Lâm Kinh Vũ đã lọt vào tử địa, phải dùng hết phần lực khí cuối cùng, ngự khởi Trảm Long Kiếm hoành ngang trên đỉnh đầu.

“Oành” một tiếng, chỉ thấy di quang loang loáng, hỏa tinh bắn tứ phía, cũng không biết lực lượng bạo phát ra từ đâu, Trảm Long Kiếm đánh văng hai pháp bảo kia đi, nhưng trước mắt Lâm Kinh Vũ đã là một màn tối đen. Phút giây điện quang hỏa thạch chớp nhoáng đó, gã thất thần một chốc, chợt thấy Thượng Quan Sách giả hồi nãy còn đứng xa xa, thình lình đã xuất hiện trước mặt mình, nhe răng cười nhìn gã.

Lâm Kinh Vũ kinh hoàng thất sắc, còn chưa kịp có phản ứng gì, lồng ngực đã đau nhói tràn lan, một luồng lực đạo cực kỳ sắc nhọn phóc tới, chớp mắt đã phá tan chân pháp hộ thể của gã.

“A!“.

Lâm Kinh Vũ rống khản một tiếng, toàn thân bay bắn đi, miệng phun máu tươi, cả Trảm Long Kiếm cũng cầm không nổi, bay bổng lên không trung, cuối cùng “soạt” một tiếng, cắm phập xuống đất, tình cờ cắm ngay trước người lão giả quét lá kia.

Bích quang lưu chuyển dần dần ảm đạm đi.

Lâm Kinh Vũ tính tình luôn luôn ngoan cường, cúi đầu nhìn lồng ngực, thấy một mảng máu thịt nhầy nhụa, vết thương thật ra chỉ có một lỗ cỡ đầu ngón tay. Nhưng luồng nhuệ khí xông thẳng vào trong người, như một mũi châm cứng cỏi không tiêu mòn xung phá loạn xạ, kinh mạch trong người đau đớn thống khổ khó kềm hãm được, cho dù có muốn vực dậy nghênh địch thì chân cũng đã mềm nhũn, không thể nào đứng dậy nổi!

Gã thở hổn hển, bọn Thượng Quan Sách giả lại cười khằng khặc, đắc ý vô cùng.

“Tiểu tử, sao vậy, ta chỉ mới dùng có năm thành pháp lực đã đánh người liệt nhược như vầy, ngươi còn không mau quy hàng cho rồi!“.

Cơ thịt trên mặt Lâm Kinh Vũ co thắt liên hồi, hiển nhiên trong mình cực kỳ đau điếng, nhưng đại nạn gần kề mí mắt càng làm cho gã lo lắng vạn phần, vừa nghĩ tới Tổ Sư Từ Đường sau lưng, gã cũng không biết lực khí từ đâu sinh ra đã giúp gã vùng vẫy chầm chậm đứng dậy.

Bọn Ma Giáo cũng không cản trở gã, chỉ đứng bên kia như đang chờ xem nhiệt náo.

Nỗi đau đớn như ngọn chùy quật vào tâm can phảng phất xông lên đến đỉnh đầu, Lâm Kinh Vũ còn chưa đứng yên đã xiểng niểng choáng váng, quay đầu thở dốc, cố hết sức loạng choạng nhìn về phía Trảm Long Kiếm đang cắm trước mặt lão giả quét lá mà bước qua, hổn hển thốt: “Lão nhân gia, ở đây nguy hiểm lắm, ông mau mau chạy đi...“.

Lão giả nhìn có vẻ như người hàng ngày quét dọn Tổ Sư Từ Đường của Thanh Vân Môn, diện dung khô cằn, mặt mày nếp nhăn sắp lớp sâu hoắm như bị đao cắt. Kể cũng lạ, Lâm Kinh Vũ cùng bọn người Ma Giáo đại chiến, lão lại một mực đứng yên tại chỗ quan sát, không bỏ chạy, cũng không nói gì, tới giờ lại thấy lão nhìn lên lồng ngực của Lâm Kinh Vũ, chợt điềm đạm thốt: “Ly Nhân Chùy! ngươi là Chu Ẩn, thích khách của Ma Giáo Trường Sanh Đường?“.

Bốn tên Ma Giáo tắt hẳn nụ cười, Thượng Quan Sách giả thần sắc đột nhiên lạnh lùng trở lại: “Không tưởng được ở đây còn có cao nhân, không sai, ta là Chu Ẩn, các hạ là ai?“.

Lão nhân khô cằn kia lại không trả lời y, lẩm bẩm tự nói với mình: “Ly Nhân Chùy vốn là kỳ bảo Ma Giáo, uy lực tuyệt đại, nhưng lọt vào tay kẻ nhân phẩm hạ tiện như ngươi lại chỉ còn là khí vật dùng ám toán người ta, đúng là một nỗi nhục cho kỳ trân đó!“.

Chu Ẩn giận dữ, nhưng nhất thời còn chưa rõ thân phận của lão giả thần bí, lại thấy lão ta tuy ngây ngô đứng nhìn nãy giờ, nhưng khẩu khí nói chuyện lại oai phong rợn người, trong lòng không khỏi có chút bất an, quát hỏi: “Các hạ thật ra là ai?“.

Lão giả thở dài một tiếng: “Ta là ai? Cả chính ta cũng đã quên ta là ai rồi!“. Lúc lão nói, diện dung bi sảng, ngữ khí tràn đầy vẻ thê lương, lại quay đầu đi,nhìn Lâm Kinh Vũ gọi: “Hài tử“.

Lâm Kinh Vũ giật mình, liền đáp: “Dạ... tiền... tiền bối“.

Lão giả nhìn gã lên xuống mấy lượt, phảng phất để lộ một nụ cười mỉm: “Ngươi là môn hạ của ai?“.

Lâm Kinh Vũ không biết tại sao bây giờ đối diện lão nhân này bỗng chợt có ý kính úy khôn tả, hạ thấp giọng đáp: “Đệ tử là môn hạ của Thủ Phong Thương Tùng đạo nhân...”, nói được nửa đó, chợt nhớ tới Thương Tùng đạo nhân hồi nãy đã phản lại Thanh Vân, một tư vị chua xót kỳ lạ dâng vào tim, không nói thêm được nữa.

Lão giả gật gật đầu, hạ giọng: “Là Thương Tùng à, y thu đồ đệ quả là có mắt tinh đời, khà khà“.

Chỉ thấy đang lúc nói chuyện, lão thò bàn tay run run ra, nắm lấy Trảm Long Kiếm đang ghim trước mặt lão.

Lâm Kinh Vũ nhìn động tác chậm rãi của lão, chợt khẩn trương lên, phảng phất nội tâm đã nhận thấy gì rồi, mất cả tự chủ thở ra một hơi.

Đôi tay khô quéo già nua đó không biết đã trả qua biết bao phong sương, lần này tiếp xúc cán kiếm băng lãnh cứng đờ, hơi ngập ngừng, rồi lại nắm chặt lấy nó!

Bên trong Tổ Sư Từ Đường chợt truyền ra một tràng tiếng chuông đỉnh u uẩn.

“Keng keng keng...“.

Bất chợt, Trảm Long Kiếm vốn mờ mịt ảm đạm quắc dậy ánh lục quang, ánh sáng tươi tắn phảng phất như mặt trời kiêu ngạo nơi chân trời, chói lòa mà không rát mắt! Lão giả chầm chậm rút Trảm Long Kiếm, mỗi một phân kéo lên, Trảm Long Kiếm cũng phảng phất run rẩy kích động, ngân rền không ngưng, thanh âm chấn động lòng người vang dội đó đây, đâm thẳng lên chín tầng trời.

Lão đứng thẳng thân người, từ từ kéo Trảm Long Kiếm tới trước mặt, vuốt ve nhè nhẹ. Bàn tay già cỗi bị năm tháng xói mòn kia lại ôn nhu như một cô gái đang độ yêu đương.

Trảm Long Kiếm rền rỉ ngân vang, cho dù bọn người Ma Giáo và Lâm Kinh Vũ còn cách xa, không ngờ cũng tựa như đã cảm thấy được sự kích động như có linh tính của Trảm Long Kiếm.

Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên thất thần tựa hồ không còn nhận ra Trảm Long Kiếm của mình nữa. Trên tay lão giả, nó bắn ra ánh sáng chói lọi huy hoàng không thể nào bì kịp. Ngay cả chính lão giả, sau khi nắm giữ thanh thần kiếm đó, toàn thân cũng phảng phất đã biến dạng, khí thế vô hình hung dũng triển khai, phảng phất như Thượng Cổ Kiếm Thần trong truyền thuyết.

“Hài tử, ngươi nhìn cho kỹ, Trảm Long Kiếm không phải dùng cái lối của ngươi đâu!“. Lão giả đó điềm đạm nói giữa ánh bích quang hung dũng bành trướng.

Mới vừa dứt lời, chợt chỉ thấy bích quang bạo phát trong nháy mắt, toàn mảnh đất trống trong chốc lát đã bị bao trùm một màn lục sắc, mờ trời mịt đất, gào thét giữa không trung, Trảm Long Kiếm đã từ trong tay lão giả bay ra, như điện quang loang loáng, xông thẳng lên.

Chúng nhân Ma Giáo thấy khí thế vĩ đại của lão giả, đã sớm lưu tâm đề phòng, lúc này cùng hét lên một lượt, đồng thời ngự khởi pháp bảo tấn công, chỉ có Chu Ẩn đứng đằng sau nhíu mày mà không xuất thủ.

Ba tên kia tựa hồ vẫn dùng biện pháp đối phó Lâm Kinh Vũ hồi nãy, trường kích công đả chính diện, phi kiếm bay vèo lên, bạch cốt kiếm len lén tập kích, nào ngờ lão giả căn bản không lý gì tới bạch cốt kiếm và phi kiếm màu vàng, Trảm Long Kiếm như hóa thành cây cột chống trời, ào ạt công tới như bài sơn đảo hải, tên giáo đồ Ma Giáo thủ sử trường kích hoảng kinh thất sắc, liền ngự khởi trường kích đón đỡ, ngờ đâu chỉ nghe một tiếng vọng sắc gọn, Trảm Long Kiếm như chẻ băng chặt tuyết, chém trường kích thành hai đoạn, không dừng lại tới một giây, nhắm ngay đầu chém xuống.

“Rét“.

Đang khi Lâm Kinh Vũ trợn trừng há hốc nhìn, giữa những cặp mắt kinh hoàng của chúng nhân, tên giáo đồ Ma Giáo kia từ đầu tới chân đã bị chẻ làm hai mảnh, máu phún trào như mưa bấc. Cơ hồ không ngưng nghỉ, giữa bức màn máu mù trời, ánh lục quang tựa như một ác ma bay quyện trở lại, xông về phía hai người kia.

Phi kiếm và bạch cốt kiếm vốn đang công về phía lão giả, giờ đây đảm lược như tê liệt, nào còn dám tiến công, lập tức bay vụt trở lại, đồng thời biến chiêu đón chặn. Chỉ là Trảm Long Kiếm chói lọi bầu trời trong nháy mắt đã đến, ép rát mi mắt chúng nhân, chẻ xuống lập tức.

Cơ hồ cả một tiếng gào thét cũng không có, ánh lục quang nhận chìm hai người, phút chốc nghe thấy tiếng gãy vỡ sắc gọn vang lên, cũng không biết trên mình hai người kia đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Kinh Vũ toát đẫm mồ hôi lạnh, thần trí đã không còn để cho mình điều khiển nữa!

Chu Ẩn đứng xa nhất sắc mặt đại biến, giờ đã biết lão giả thật là một cao nhân đáng sợ, tự biết mình không phải là địch thủ, lập tức xoay mình bỏ chạy.

Ngờ đâu ánh lục quang lại như biển thét sóng gào, đang bao bọc giữa màn máu đỏ ngời ngời lại phóng mình như làn sét đuổi theo.

Chu Ẩn đạo hạnh còn cao hơn mấy tên kia, phất tay một cái, thấp thoáng có hắc khí nhoáng lên, ánh lục quang mù trời không ngờ hơi chần chừ trước mặt y.

Cũng cùng lúc đó, Chu Ẩn đột nhiên thất sắc, thất thanh la lên: “Là ngươi! Ngươi là Vạn...“.

Tiếng nói còn chưa dứt, ánh lục quang như một tòa núi trùm kín đất trời đã đàn áp hắc khí gắng gượng chống cự nãy giờ, từ trên chẻ xuống, chém lên ngực Chu Ẩn.

Chu Ẩn hét thảm một tiếng, toàn thân bắn văng ra xa, mất mạng tại đương trường.

Chỉ trong chốc lát, bốn giáo đồ Ma Giáo hồi nãy còn diệu võ dương oai đắc ý không ngờ đã hoàn toàn chết hết.

Bích quang mù trời chợt như cá kình hút nước, thu ẩn vào Trảm Long Kiếm, bay trở về trong tay lão giả.

Lâm Kinh Vũ vẫn há hốc miệng, chưa nói được lời nào.

Lão giả lắc đầu nhè nhẹ, phảng phất cũng đang than thở gì đó, nhìn Trảm Long Kiếm trìu mến thêm một lần nữa, liền quăng trả lại cho Lâm Kinh Vũ.

Lâm Kinh Vũ đón nhận, chỉ nghe lão giả xoay mình trở về phía Tổ Sư Từ Đường, miệng chầm chậm thốt: “Trảm Long Kiếm, lấy lục tinh từ vùng quan tái Nam Cương cằn cỗi đúc thành, tru sát gian tà vô số. Muốn dùng thanh kiếm này, tất phải một lòng can đảm tiến tới, lấy công làm thủ, cho dù là tu hành chưa đủ, cũng phải quyết tâm chém tận giết tuyệt cường địch, không như vậy thì không thể phát huy thần lực của nó. Ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng!“.

Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên, nhưng thấy lão giả muốn quay về Tổ Sư Từ Đường, chợt tỉnh ngộ, vội nói: “Tiền bối, hôm nay Ma Giáo kéo rốc tấn công vào Thanh Vân Sơn, kính thỉnh người nhất định phải xuất thủ...“.

Lão giả chợt dừng lại, lại không quay người lại, chỉ điềm đạm thốt: “Thanh Vân Môn cao thủ như mây, chưởng môn chân nhân Đạo Huyền còn là kỳ tài cao thủ hiếm có trong thiên hạ, có ông ta, còn có gì để sợ chứ!“.

Lâm Kinh Vũ tiến lên một bước, buồn bã nói: “Nhưng... nhưng chưởng môn chân nhân đã thụ trọng thương rồi!“.

Lão giả rõ ràng đã thất kinh, quay phắt đầu lại: “Là ai có thể đả thương Đạo Huyền?“.

Lâm Kinh Vũ chợt trầm mặc, hung thủ gã tự nhiên là biết, nhưng bây giờ gã sắp nói ra tên Thương Tùng đạo nhân, không biết tại sao một cơn bi thương dâng trào, phảng phất hễ nói ra là sẽ cấu xé bẻ gập thân người, nhất thời không nói nên lời!

Lão giả lại hỏi tiếp: “Đạo Huyền đâu? Ông ta hiện tại ra sao?“.

Lâm Kinh Vũ đáp: “Chưởng môn chân nhân thụ trọng thương, nhưng không biết tại sao đã tiến vào Huyễn Nguyệt Động Phủ rồi“.

“Huyễn Nguyệt Động Phủ!“. Sắc mặt lão giả chợt trầm tĩnh trở lại, đứng nhìn Lâm Kinh Vũ, lại như đang nhìn chính mình, thở dài nhè nhẹ: “Thanh Vân Môn là thiên niên cự phái, ngươi sợ gì chứ?“.

Nói xong, lão giả lại xoay mình, Lâm Kinh Vũ thất sắc, cả kinh hỏi: “Lão tiền bối, lẽ nào ông thấy Thanh Vân bị hãm nhập vào nguy nan mà không cứu?“.

Lão giả phảng phất đang cười bi thương: “Người thiếu niên, Thanh Vân Môn kiến lập môn phái đã hai ngàn năm có, thực lực bên trong làm sao ngươi biết rõ được! Ngươi cứ yên tâm đi“.

Lâm Kinh Vũ không hiểu, đang muốn khẩn cầu nữa, đột nhiên Trảm Long Kiếm đang nằm an lành trong tay bỗng phát nóng, như đang bị cái gì kích thích, ánh lục quang lại chói ngời hẳn lên.

Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên nhìn Trảm Long Kiếm trong tay, chợt như có linh cảm, xoay đầu lại nhìn về hướng Huyễn Nguyệt Động Phủ, chỉ thấy giữa rừng núi có một đạo hào quang xung thiên bay lên, Trảm Long Kiếm trong tay mình cũng phảng phất thấy được, ngân vang nho nhỏ.

“Đã xuất thế, chung quy đã xuất thế!“.

Không biết từ hồi nào lão giả cũng đã vọng nhìn về hướng đó, mặt mày mang biểu tình thăng trầm phức tạp, thì thầm: “Hài tử, vận khí của ngươi rất tốt, rất mau chóng được nhìn thấy cổ kiếm ‘Tru Tiên’ trong truyền thuyết!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.