Thạch Đầu trong lòng thấy kỳ vì Trương Tiểu Phàm rõ là muốn nói song lại thôi, Bích Dao đứng đó mỉm cười đỡ lời: “Ngươi đừng hỏi hắn, ta và hắn chỉ mới biết, bất quá gặp nhau một lần, hắn cũng không biết lai lịch của ta.”
Thạch Đầu giờ mới hiểu ra nhưng thấy thần sắc trên mặt Trương Tiểu Phàm, bỗng dưng cười lên cổ quái, kề sang tai Trương Tiểu Phàm nói nhỏ: “Trương huynh đệ, ta thấy đệ mặt mày kỳ lạ, có phải là đã có ý với vị cô nương này rồi?”
Trương Tiểu Phàm hoảng hốt không ít, mặt mày trắng bệch, nói lẹ: “Huynh ngàn lần không thể nói bậy bạ vậy, đệ, đệ cùng cô ta ngay cả một chút quan hệ cũng không có!”
Bích Dao vốn đứng đó mỉm cười nhìn hắn, khi nghe xong mấy câu nói đó, sắc mặt sụ xuống, hừ một tiếng, cười lạnh rằng: “Không sai, ta làm sao mà có quan hệ với một người vô sỉ và ti tiện như hắn chứ?”
Mọi người đều sửng sốt cả ra, nhớ lại mới đây khi nàng vừa gặp Trương Tiểu Phàm, rõ ràng là ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ giờ đây trở mặt nhanh như trở trang sách, lại thêm hai câu nàng nói “vô sỉ, ti tiện” khiến cho mọi người đều lộ ánh mắt cổ quái, cùng lúc nhìn sang Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm cực kỳ bối rối, không biết phải biện bạch làm sao, liền cười bâng quơ một hồi, nhưng trong mắt mọi người tình cảnh nhìn giống như một đôi tình nhân trẻ đang hờn giận cãi nhau.
Thạch Đầu nhìn sắc trời, đối diện Trương Tiểu Phàm nói: “Trương huynh đệ, thời gian không sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.”
Trương Tiểu Phàm mong cho thoát khỏi cục diện khó xử này còn chưa kịp nên liền đáp ứng, ngay lúc nói chuyện, thình lình, Bích Dao ở cạnh bên quát lên: “Lão lừa bịp, ngươi hãy đứng lại cho ta!”
Hai người xoay mình nhìn lại, nguyên lai là Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn thừa lúc mọi người không chú ý định chuồn đi, nhưng bị Bích Dao bắt gặp, mắt nhìn đóa Thương Tâm Hoa lại tỏa sáng trong tay Bích Dao, phát ra từng làn hàn khí, Trương Tiểu Phàm giựt mình, lập tức ngừng chân lại, nói: “Đợi chút, bọn họ đã làm gì chọc giận đến cô vậy?”
Bích Dao liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, nét giận vẫn chưa tan, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ngươi!”
Trương Tiểu Phàm bị một câu chặn họng, trong lòng sầu muộn, nhưng Chu Nhất Tiên vừa rồi đã lãnh giáo lợi hại của Bích Dao, chịu khổ không ít, nay có người thấy bất bình mà đứng ra tương trợ nhưng lại sắp bỏ cuộc thì gấp rút nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi phải cứu ta đó. Khi nãy ta ở phía trên tiểu trấn, có lòng tốt vì cô nương này mà coi tướng, nào ngờ cô ta lời thật không nghe lọt tai, trái ngược với mong muốn của mình, thì liền động võ cùng hai ông cháu ta......”
Bích Dao giận dữ: “Nói bậy, lão lường gạt ngươi, toàn nói lời bậy, chuyên đi lường gạt, lừa tiền người khác, bây giờ dám đổ cho ta, coi chiêu!”
Dứt lời, trên tay lại bắt pháp quyết, Thương Tâm Hoa tỏa phát bạch quang, trong vòng xung quanh sáng lên như ban ngày, mắt thấy nàng lại muốn ra tay, Trương Tiểu Phàm nói gấp: “Bích Dao, đợi một chút.”
Ngờ đâu Bích Dao như không nghe thấy, chẳng nói lời nào, ở khoảng thời gian đó, Thương Tâm Hoa đã rời tay bay ra, chớp lên một cái ở không trung, chớp lần thứ hai lại chớp thêm cái nữa, chỉ nghe “bách” một tiếng nhỏ, trong thời gian ngắn, bạch quang chói mắt, trăng sao trên trời như mờ hẳn đi, chỉ thấy hoa bay đầy khắp, rực rỡ đẹp mắt, hương thơm nức mũi, xé gió lao đến.
Đây vốn là một cảnh lạ hiếm thấy, song không ngờ trong mắt Chu Nhất Tiên lại như thấy quỷ quái, sợ đến biến sắc, lão chụp lấy Tiểu Hoàn xoay đầu bỏ chạy, tay phải cho vào trong túi, móc ra một tờ giấy vàng rực, ở xa nhìn lại, trông giống như một loại giấy bùa mà đạo sĩ nhân gian dùng để bắt quỷ.
Trương Tiểu Phàm ở dưới Tử Linh Uyên đã lãnh giáo qua sự lợi hại từ pháp bảo của Bích Dao, lại thấy Chu Nhất Tiên như là không biết đạo pháp, bất nhẫn trong lòng, cuối cùng cũng chuyển mình phóng ra, ngăn ở phía trước người ông cháu Chu Nhất Tiên, Thiêu Hỏa Côn đưa lên, ý muốn giúp Chu Nhất Tiên ngăn đỡ trận này.
Chỉ là Bích Dao thấy Trương Tiểu Phàm đột nhiên nhảy ra, đầu mày nhăn lại, trên gương mặt như ngọc tựa như thoáng qua một nụ cười nhẹ, hoa bay đầy trời, bỗng dưng dừng lại giữa không trung, múa lượn ở cách thân hình Trương Tiểu Phàm một trượng, chẳng hề tiến tới. Chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn nghiêm lại, hỏi giọng lành lạnh: “Ngươi làm gì?”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, lòng trống rỗng trong giây phút, thận trọng nói: “Họ không phải là người tu đạo, cô làm khó họ chi, thôi đi nha?”
Bích Dao hừ lạnh rồi lắc tay một cái, hoa bay khắp trời bất chợt đều quy tụ trở về một cách nhanh chóng, ở dưới ánh sáng của trăng sao, kết tụ thành một đóa hoa trắng, bay trở lại trong tay nàng: “Sao ngươi lại không hỏi lão, để biết sự tình thế nào?”
Trương Tiểu Phàm cũng lấy làm lạ trong lòng, liền xoay đầu về hướng Chu Nhất Tiên mà hỏi, Chu Nhất Tiên vốn đang đợi chuyện phải trái mơ hồ này, ngờ đâu Bích Dao ở bên nhào vô hỏi những câu lạnh lùng, toàn là chỗ then chốt, qua lại một hai câu, Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu đều nghe rõ câu chuyện, căn nguyên là Chu Nhất Tiên sau khi thuận lợi gạt tiền của một phụ nhân đẫy đà thì lòng tham không đáy, lại thấy Bích Dao ăn mặc cao quý, không màng để ý đến Tiểu Hoàn dùng mắt ngăn trở, tiến lên kiếm ăn.
Nhưng Bích Dao rất mực thông tuệ, phàm phu tục tử há có thể bì, lẽ nào lại bị lường gạt bởi ba bốn lời nói của lão. Mới đầu vì Tiểu Hoàn coi trúng, nhắm vào chuyện đã qua của Bích Dao mà nói bảy tám lời, nhưng Bích Dao truy hỏi kỹ càn, Tiểu Hoàng ở cạnh bên lại nhắc bảo Chu Nhất Tiên không được tốt, Chu Nhất Tiên miệng nói lộn xộn, tức thời bị lộ mánh khóe, Bích Dao tức giận liền muốn ra tay giáo huấn hai tên lừa bịp một già một trẻ này.
Chu Nhất Tiên thấy tình thế bất lợi, bỗng dưng rước lấy phiền não, lão đối với đạo pháp tu chân một khiếu cũng chẳng thông, song năm xưa khi Thanh Vân Tử hành tẩu giang hồ có truyền lại một chút bổn sự để bảo mệnh, là thuật độn thổ ở trong các đạo gia phù chù hữu dụng, lúc đó tạm thời chạy thoát đi được. Nào ngờ thời gian truyền đạt tu hành không đủ, không thể nắm lấy phương hướng, khéo thay lại lạc tới gần chỗ Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu.
Vừa mới bắt đầu Bích Dao không ngờ tới lão lại có chiêu này, nhưng nàng lại là con gái một của ma giáo Quỷ Vương Tông tông chủ, một tiểu đạo giang hồ cỡ này sao làm khó được nàng, chỉ dùng dị thuật tra xét khắp nơi, lập tức tìm ra lão lừa gạt hạ lạc chỗ nào, chớp mắt đã đuổi tới nơi.
Trương Tiểu Phàm ngây người trong khoảnh khắc, đưa mắt nhìn dính lấy Chu Nhất Tiên, hỏi: “Hồi sáng này lão nói cho ta biết tiền đồ gian hiểm, cũng là giả hả?”
Chu Nhất Tiên đảo mắt một lượt, chưa trả lời thì nghe ở bên này Bích Dao nhịn không được đã bật cười: “Thì ra không ngờ ngươi cũng giúp vốn cho lão à!”