"Tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho ta."
Triển Mộ Bạch hối hận không nghĩ đến biện pháp này sớm
một chút, nếu tham ăn là nhược điểm lớn nhất của heo tiểu muội, chỉ cần để cho
nàng đói vài lần, nàng tự nhiên sẽ chết tâm"Di tình biệt luyến" rồi.
"Nhưng là Nhạc Nhạc cô nương ..." Bích Ngọc
hơi sững sờ, hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới, ai cũng biết Tam Thiếu phu
nhân tương lai có một bản tánh thích ăn, hơn nữa, thích nửa đêm trời tối đen
đến Bách Hiên ăn cơm với Tam Thiếu Gia, ngộ nhỡ không chuẩn bị bữa tối, Tam
Thiếu phu nhân tương lai không phải sẽ đói chết sao?
"Ta nói không cần là không cần, ngươi nhiều lời
làm gì?" Hắn tức giận quát.
Bích Ngọc không dám lên tiếng nữa, vội vàng lui ra
ngoài, nàng chỉ là một người làm, dĩ nhiên không thể can thiệp quyết định của
chủ tử .
Đêm tối dần chìm, Triển Mộ Bạch nằm ở trên bàn viết
mấy phần thực đơn mới, còn có đem mấy quyển sách dạy nấu ăn chỉnh sửa nguyên
liệu, mặc dù hắn đã từng nói không cầm đao nữa, nhưng, trời sanh máu đầu bếp
cũng không chịu cô đơn , khi linh cảm vừa đến, hắn đành phải đem nó viết xuống.
Nhìn một chồng giấy lớn , Triển Mộ Bạch tự giễu suy
nghĩ rằng, nói không chừng đem chúng nó đóng lại thành sách mang đi bán, còn có
thể dựa vào nó kiếm hời một chuyến !
Thổi tắt nến, hắn cởi áo ngoài xuống đi ngủ, nằm ở
trên giường, không khỏi nhìn chòng chọc vào đỉnh màn đen tối. Mặt của hắn không
thể cứu được, nhớ tới đoạn cuộc sống mới vừa phát sinh ngoài ý muốn đó, thân
bằng hảo hữu nhìn thấy gương mặt kinh khủng của hắn thì vẻ mặt kinh hãi ghét
bỏ, còn có đám tiểu nhân nịnh bợ hắn hay lui tới trước kia, mỗi một người đều
lẫn mất không thấy bóng dáng, không! Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh đó
một lần nào nữa.
Triển Mộ Bạch - ý thức mới lung lay chuẩn bị đi tìm
chu công, rơi vào trong giấc mộng. . . . . .
Tiếng gì thế?
"hu hu. . . . . ."
Nửa đêm canh ba có thể "Khóc đói" ?
"Hu hu hu. . . . . . Triển, Triển Mộ Bạch!"
Ta muốn ngủ, đừng ồn.
"Hu hu. . . . . . Ngươi mau dậy đi."
Tránh ra! Cút!
"Hu hu hu. . . . . . Người ta thật đói đó!"
Trời ạ!
Triển Mộ Bạch bị tiếng khóc lóc khiếp người tách ra
khỏi mộng đẹp, hắn dữ tợn mở to mắt, , chỉ thấy một gương mặt đen tròn tròn
gần trong gang tấc, dọa cho hắn sợ đến mức cũng hút
một ngụm khí lạnh, cả người nhảy dựng lên.
"Cái quỷ gì vậy?"
Gương mặt đen tròn tròn không nhìn thấy rõ đó, vừa nức
nở rầu rĩ nói: "Là ta á! Hu hu hu. . . . . ."
"Là ngươi!" Hắn hỏa tốc xuống giường, dùng
đá lửa đánh lên, đốt nến trên bàn, bên trong phòng nhất thời bừng sáng.
"Heo tiểu muội! Đây là phòng của đàn ông, ngươi
chạy vào làm gì sao?"
Đông Phương Nhạc Nhạc ngồi phịch dưới đất khóc đến mặt
mũi trắng xanh, hít hí mũi,
"Tại sao không chuẩn bị bữa đêm? Người ta thật
đói, ngủ không được."
"Muốn ăn thứ gì đó tự mình đi xuống phòng bếp
tìm, chỗ này của ta không có, " Triển Mộ Bạch xoay mình, nhớ tới kế hoạch
của mình, hạ quyết tâm, quyết định làm như không thấy.
Nàng nâng cái miệng nhỏ nhắn, dùng cặp mắt khóc đỏ
nhìn hắn, "Ta đến đó rồi, nhưng . . . . . Nhưng cái gì cũng không có, hu
hu. . . . . . Người ta sắp chết đói."
Triển Mộ Bạch lại bò trên giường, đắp chăn bông, định
tiếp tục ngủ."Ngươi đói chết liên quan gì đến ta?
Ta muốn ngủ, đừng trở lại phiền ta."
"Hu hu hu. . . . . . Triển, Triển Mộ Bạch, ngươi
đã thức rồi mà!" Nàng đưa bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn mập mạp đẩy hắn,
"Bụng của ta rất đói, không ngủ được làm sao đây? Ngươi đã dậy rồi!"
Hắn rõ ràng quay lưng đi không để ý tới nàng,
"Muốn khóc đi ra ngoài khóc, đừng làm ồn ta." Hắn ngàn vạn lần phải
nhịn xuống, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Đông Phương Nhạc Nhạc khóc đến bả vai run rẩy
"Người ta đói mà!"
"Khò, khò." Hắn cố ý phát ra tiếng ngáy, để
nàng cho là hắn đã ngủ, nhưng tiếng khóc kia vẫn không buông tha hắn, luôn đảo
quanh bên tai của hắn.
"Hu hu hu. . . . . ." Nàng lần này thật sự
phải chết đói rồi ! Cha nuôi, Can nương, Uy Uy, gặp lại sau.
Triển Mộ Bạch cắn chặt răng, chẳng lẽ là hắn đời trước
thiếu nợ nàng, đời này mới chịu loại uất khí này? Tại sao hắn cứ mãi để cho heo
tiểu muội này cưỡi đến trên đỉnh đầu hắn chứ?
Nàng hai tay ôm đầu gối, ríu rít khóc khẽ, "hu hu
hu. . . . . ."
"Ta nhận thua được chưa?" Hắn cụp mắt, vẻ
mặt đen tối quát.
Đông Phương Nhạc Nhạc xoa lấy mắt sưng lên giống như
hột đào không hiểu nhìn theo động tác hắn với lấy quần áo để mặc.
"Vẫn ngồi ở chỗ làm gì?" Mặt Triển Mộ Bạch
đen thui, thô lỗ hầm hét với nàng, rồi đi về hướng cửa.
Nàng kinh ngạc theo hắn, nghẹn ngào hỏi: "Ta,
chúng ta sẽ đi đâu?"
"Ngươi không phải đói bụng sao?" Hắn tức
giận trả lời.
"Ngươi biết chỗ nào có thức ăn sao?" Đông
Phương Nhạc Nhạc vừa nghe, nhất thời quên khóc thút thít.
Triển Mộ Bạch hận tức há miệng mắng to, "Ăn, ăn,
ăn! Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là ăn, nếu người ta hạ độc ở trên đó, ta xem
ngươi có còn nói ăn ngon nữa hay không."
"Nhưng đói bụng thật sự rất khó chịu. . . . .
." Nàng vốn không thể nhịn đói được mà! Nàng cũng không phải là cố ý tìm
hắn gây phiền toái."Triển Mộ Bạch, ngươi lại tức giận nữa à!”
Hắn xoay mặt sang một bên, đáp trả nàng một tiếng,
"Hừ!"
Đạo nghĩa bày ở hai bên, thức ăn là quan trọng nhất,
vì có thể lấp đầy bụng của nàng, nàng lấy da mặt dầy cắn cắn môi dưới, bước
những bước chân ngắn ngủn, cố gắng đuổi theo chân dài của hắn.
Vào phòng bếp, Triển Mộ Bạch trước tiên đem lửa trong
bếp lò nhóm lên, sau đó trừng mắt nhìn thanh thái đao thường dùng trên thớt gỗ
kia, lại chậm chạp không xuống tay, giờ phút này trong tim của hắn đang giao
chiến kịch liệt, đã lâu không chạm đến nghề nghiệp của mình rồi, đầu óc của hắn
không khỏi trống rỗng, lòng bàn tay cũng hơi xuất mồ hôi.
Nhớ đến chuyện xảy ra năm đó, , hắn đã từng nhiều lần
len lén xuống bếp, nhưng hai tay luôn run không ngừng, ngay cả thái đao cũng
không dám đụng, hắn liền hết hy vọng.
"Ngươi làm gì trừng mắt nhìn thái đao thế? Nó
cũng sẽ không cắn người." Đông Phương Nhạc Nhạc đói bụng đến mức mờ cả hai
mắt, "Ngươi mau ra tay, người ta đói bụng đến mức không còn sức nữa rồi.”
Triển Mộ Bạch phẫn nộ liếc nàng một cái, "Ngươi
trừ ăn ra còn có thể làm được gì?" Mặc dù đáy lòng có chút sợ hãi, nhưng
hắn hết lần này tới lần khác lại không muốn yếu thế ở trước mặt nàng, nếu không
chẳng phải là để cho nàng khinh thường hắn sao.
"Nhưng người ta thật sự rất đói!" Nàng đáng
thương chu miệng.
Hắn không hề nhìn nàng nữa, hít một hơi thật sâu,
cưỡng bách mình giơ lên tay phải khẽ run. Nếu như hôm nay không có cách nào
vượt qua chướng ngại trong lòng này, chỉ sợ suốt đời này, hắn đã thật sự xong
rồi! Triển Mộ Bạch thầm giật mình, hắn đã từng lấy tài nấu nướng cao siêu của
mình mà tự hào, nếu một khi hoàn toàn mất đi nó, hắn thật sự chẳng khác gì một
phế nhân rồi.
Cá tính không chịu thua chiến thắng sợ hãi thật sâu,
hắn ra sức cầm dao lên, nóng quá! Thân thể của hắn đang dần dần nóng lên, giống
như mượn sức của thanh dao này, đem dũng khí cuồn cuộn không dứt truyền tới tứ
chi bách hải của hắn, Lão Thiên Gia! Hắn thật sự làm được rồi.
Hai tay của Triển Mộ Bạch giống như tự có ý thức của
mình, linh hoạt động, chỉ thấy hắn giống như đang làm ảo thuật, bắt đầu lợi
dụng những nguyên liệu còn sót lại, làm ra từng món ăn ngon làm người ta thèm
nhỏ dãi
Nàng nuốt vài ngụm nước bọt, Đông Phương Nhạc Nhạc
trợn to con mắt đen tròn, vẻ mặt chuyên chú nhìn hắn nêm nếm gia vị, gọn gàng bỏ
vào nồi, tất cả động tác làm liền một mạch, hoàn toàn không nhìn ra đã có hơn
năm năm chưa từng xuống bếp, mà bên trong nồi cũng giống như có sinh mệnh riêng
của nó, nỏ rộ ra phong cách thuộc về mình, mùi thơm ngát thoáng chốc bay lan
bốn phía.
Không lâu sau, Tôm san hô, Cá trích chiên giòn, , còn
có thịt bò ngũ vị hương đã nằm lên bàn.
"Mau ăn!" Triển Mộ Bạch quát.
Không cần hắn thúc giục, Đông Phương Nhạc Nhạc đã sớm
cầm chiếc đũa lên chờ ở bên cạnh bàn rồi.
Đáy mắt Triển Mộ Bạch xẹt qua một vẻ khẩn trương, hắn
không xác định tài nấu nướng của mình có lui bước rồi hay không, nhưng là nhìn
thấy biểu tình thỏa mãn, vui vẻ, của Đông Phương Nhạc Nhạc vốn dĩ trái tim căng
thẳng như muốn thoát ra khỏi cỗ họng đã trở về chỗ cũ.
" Tướng ăn của ngươi thật xấu quá!" Hắn cố ý
phê bình ác ý.
Nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười cười với hắn,
lại tiếp tục vùi đầu ăn, hoàn toàn không muốn nói chuyện vô ích.
"Nếu như ăn không ngon cứ thành thật nói ra, ta
sẽ không miễn cưỡng ngươi đem toàn bộ nuốt vào bụng đâu." Rõ ràng trong
lòng cao hứng muốn chết, hắn còn làm ra vẻ mặt không được tự nhiên hừ nhẹ nói.
Đông Phương Nhạc Nhạc bận tối mày tối mặt, cuối cùng
thu xếp được chút rảnh rỗi thốt lên lời ca ngợi.
"Ăn thật ngon, so với những thứ gì ta ăn trước
đây đều ngon hơn rất nhiều. !" Nàng không phải nói quá, mà là nói thật.
Hắn mím khóe miệng đang không tự chủ giơ lên, đắc ý
nói: "Đây còn phải nói, cũng không nhìn thử xem là do ai làm."
"Ta còn muốn!" Nói xong, nàng đem cái mâm
trống không đưa cho hắn.
"Heo tiểu muội! Ngươi không phải được một tấc rồi
tiến thêm thước đó, "
"Người ta thật sự rất muốn ăn nữa mà!" Vì
ăn, muốn nàng làm gì đều được.
"Ngươi là heo a! Đã ăn nhiều như thế còn chưa
đủ?"
"Bởi vì ăn quá ngon mà!"
"Hết rồi." Hắn không nhịn được liếc mắt.
"Người ta còn muốn ăn."
"Ta đã nhịn ngươi đủ rồi đó, kêu nữa cũng không
thèm quan tâm đến ngươi đâu."
"Hu hu hu. . . . . . Người ta còn muốn ăn."
"Heo tiểu muội, ngươi ngứa da phải không?"
"Hu hu hu. . . . . ."
"Được, được, được! Coi như ta thua ở ngươi có
được chưa? Ta xem còn gì không."
Trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra tiếng tức giận
mắng, tiếng gầm thét không vui của Triển Mộ Bạch, còn có thanh âm nức nở nghẹn
ngào ủy khúc của Đông Phương Nhạc Nhạc cầu ăn, khiến người bên ngoài nghe thấy
không khỏi mỉm cười.
"Phu nhân, nàng thấy chưa?" Triển Sĩ Hòe cầm
lấy tay ái thê, xa xa đưa mắt nhìn tình cảnh bên trong phòng bếp, "Tiểu
Tam thế nhưng nguyện ý tự mình xuống bếp nấu cho Nhạc Nhạc ăn, con dâu của
chúng ta có mị lực thật kinh người."
Triển phu nhân liên tiếp lau lệ, "Lần này Tiểu
Tam được cứu rồi."
"Đúng vậy! Có lẽ qua không bao lâu nữa, Tiểu Tam
đã có thể không còn tự ti nữa, nguyện ý chủ động bước ra Triển Viên, đối mặt
ánh mắt của thế nhân ."
"Nhất định sẽ! Tiểu Tam từ nhỏ chính là một hài
tử không dễ dàng chịu nhận thua, nó tuyệt đối sẽ làm được!" Bà vui vẻ nói.
Trong mắt Triển Sĩ Hòe ngân ngấn lệ, lẳng lặng nhìn
hai người trong phòng bếp .
*************
"Ngươi xác định?"
Đối mặt với câu hỏi của chủ nhân Vạn Phúc vô cùng lo
sợ nói
: "Đây là chuyện vô cùng chính ác! Tiểu nhân làm
sao dám lừa thiếu gia chứ? Tiểu cô nương thời gian trước đoạt danh hiệu Đại Vị
Vương vô địch, đột nhiên vào mấy ngày trước lắc mình một cái, thành vị hôn thê
của Tam Thiếu Gia Triển gia, chuyện này tất cả mọi người từ trên xuống dưới của
Triển Viên ai cũng biết, tin tức này tuyệt đối sẽ không lầm.”
Nghiêm Gia Lương nhìn có chút hả hê cất giọng cuồng
tiếu, "Triển Mộ Bạch a! Triển Mộ Bạch, không nghĩ tới ngươi lại có thể lạc
phách đến nông nỗi này, chắc là không có cô nương nhà nào chịu gả cho ngươi,
ngươi không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cưới nha đầu mập đó."
"Tiểu nhân cũng nghĩ như thế."
"Triển Mộ Bạch, ta thấy cuộc đời này của ngươi đã
đi đến bước đường cùng rồi, " hắn âm trầm cười nói.
Vạn Phúc rất chân chó phụ họa nói: "Hắn sao có
thể so cùng thiếu gia chứ? Hiện tại người của toàn bộ trấn này, ai cũng biết
tài nấu nướng của Nghiêm thiếu gia Lục Nghi lâu lừng danh xa gần, hắn chẳng là
gì cả.”
"Đủ rồi, ngươi cũng chỉ biết nịnh hót thôi."
Mắt Nghiêm Gia Lương lộ ánh sáng lạnh hỏi: "Biết lai lịch của nha đầu mập
đó không?”
"Tiểu nhân cũng không rõ."
Hắn hùng hổ quát, "Vậy còn không đi tra cho
ta!"
"Đúng, đúng, tiêu nhân đi ngay lập tức." Vạn
Phúc một đường lảo đảo nghiêng ngã ra cửa.
Nghiêm Gia Lương trầm xuống ngũ quan được xưng tụng là
tuấn mỹ, lực đạo tay phải không khỏi tăng thêm, cơ hồ muốn bóp nát chén sứ trên
tay.
Có câu nói, một núi không thể chứa hai hổ, hắn và
Triển Mộ Bạch không chỉ cùng năm sinh, trong nhà cũng đồng thời mở quán thức ăn
lớn nhất nơi đây, tướng mạo hai người anh tuấn càng thêm khó phân cao thấp,
đúng dịp hơn chính là, bọn họ đối với tài nấu nướng cũng vô cùng có hứng thú,
cho nên, từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn bị đem ra so sánh, hết lần này tới lần
khác vận khí của hắn lại không tốt như của Mộ Bạch, luôn luôn ở phía sau tên
đó, điều này làm cho tâm lý của hắn tương đối không thăng bằng.
Hắn từ đáy lòng thống hận Triển Mộ Bạch, vô luận hắn
nhiều lần cố gắng nghiên cứu tài nấu nướng, cũng không cách nào thắng nổi thiên
phú bẩm sinh đó của Triển Mộ Bạch, cả đời chỉ có thể sống dưới bóng tối của tên
đó, nhìn hắn trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú, còn hắn chỉ là
một nhân vật nhỏ bé, hắn đã chịu đủ rồi!
Cho nên, khi Triển Mộ Bạch ở trong lửa lớn bất hạnh bị
hủy dung, trốn biệt trong nhà không ra ngoài gặp ai nữa, Nghiêm Gia Lương đã
cho rằng đây là cơ hội mà trời cao ban cho hắn, để cho hắn có thể thay thế được
vị trí của tên kia.
Nhưng hắn vẫn không thể an tâm được, chỉ sợ Triển Mộ
Bạch khôi phục tự tin, ngóc đầu trở lại, như vậy danh tiếng hắn thật vất vả mới
có được sẽ tan biến, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện đó phát sinh!
Hoa lạp! Bức rèm đủ màu bị một bàn tay trắng nõn thon
dài xốc lên, bước ra ngoài là một cô nương có thân thể yểu điệu xinh đẹp.
"Đại ca, thấy tâm tình của huynh hôm nay tựa hồ
rất tốt, có chuyện gì vui sao?" Nghiêm Phượng Kiều giọng nũng nịu hỏi,
thân thể nhje nhàng nàng bước đi như liễu yếu đón gió, yểu điệu thướt tha,
trông rất đẹp mắt.
Nghiêm Gia Lương cười liếc nhìn muội muội cùng cha
khác mẹ, "Triển Mộ Bạch đính hôn rồi, muội biết không?"
"Điều này sao có thể?" Nàng chấn động kinh
hoàng hỏi: "Xảy ra lúc nào?"
"Chính là hai ngày trước, muội có nghe nói qua
lần trước ở Đắc Ý lâu cử hành cuộc tranh tài Đại Vị Vương, đoạt giải nhất chính
là tiểu cô nương họ Đông Phương, kết quả, nàng ấy bây giờ trở thành vị hôn thê
của Triển Mộ Bạch! Muội thấy có buồn cười không?
Một quái vật hợp với một nha đầu mập, thật đúng là
tuyệt phối a!"
Nghiêm Phượng Kiều nở nụ cười lạnh lẽo, "Triển Mộ
Bạch luôn luôn ỷ mình rất cao, sao có thể coi trọng ả kia như thế?”
"Đó là Triển Mộ Bạch trước kia, bây giờ hắn có
người chịu gả cho là may mắn lắm rồi, hắn còn có thể yêu cầu cao bao nhiêu, sao
vậy? Chẳng lẽ muội đối với hắn còn tình cũ chưa dứt?"
Đôi mắt đẹp của nàng ta trợn trừng, mặt đẹp bịt kín tức
giận, "Năm năm trước, tiểu muội đã bỏ qua sự then thùng e ngại của một
tiểu cô nướng, tỏ tình với hắn, hi vọng Triển, Nghiêm hai nhà có thể kết thông
gia, hắn thậm chí liếc ta một cái cũng không có liền cự tuyệt, nhưng bây giờ
lại đính hôn cũng một nha đầu mập, như vậy không phảu muốn nói rằng ta còn thu
kém ả nha đầu mập đó sao?”
"Phượng Kiều, chẳng lẽ muội vẫn chưa chết tâm
với hắn?" Nghiêm Gia Lương thu lại tươi cười, cáu kỉnh nói: "Đừng
quên, cha đã giúp muội an bài một mối hôn sự, thay vì tranh gửi gắm tấm thân
cho một gã không dám bước chân ra ngoài ánh sáng, không bằng muội gả vào Vương
Phủ, cho dù chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng chỉ cần có thể được Bát Vương gia
sủng ái, Nghiêm gia chúng ta đã có thể dựa theo muội thăng chức rất
nhanh."
Nghiêm Phượng Kiều rũ mí mắt xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ
tươi, "Ta biết rồi, chẳng qua là, ta nuốt không trôi cơn tức này, đây đối
với ta mà nói không thể nghi ngờ là một loại làm nhục."
"Chờ chúng ta có núi dựa là Bát Vương gia đương
nhiên có thể trả đũa Triễm gia một cách nghiêm chỉnh rồi, để cho bọn họ không
cách nào ở trên trấn đặt chân xuống, đến lúc đó, chính là thiên hạ của Lục Nghi
lâu chúng ta rồi, đây không phải là cách báo thùi thay cho muội sao?"
"Điều này cũng đúng, chẳng qua . . . . ."
Trên gương mặt quyến rũ lộ ra lúm đồng tiền cười tà ác.
Ánh mắt Nghiêm Gia Lương bỗng chốc sắc bén,
"Chẳng qua cái gì?"
"Đại ca, ca có biện pháp nào để cho ta gặp mập
nha đầu kia một chút hay không?"
Hắn cong miệng, cười xấu xa hỏi: "Muội muốn làm
gì sao?"
"Chỉ là muốn gặp ả ta một chút thôi ." Nàng
ta cười nịnh nọt nói.
"Ừ! Ta sẽ tận lực an bài cho muội gặp mặt."
Nghiêm Gia Lương trầm ngâm một hồi lâu nói.
Nghiêm Phượng Kiều cử chỉ ưu nhã, che miệng cười khẽ,
"Vậy ta phải cám ơn đại ca trước rồi."
Hừ! Nàng không cam lòng nàng sẽ thua bởi cô gái điều
kiện còn kém hơn so với mình, nếu như có thể, nàng không tiếc bất kỳ giá cao
cũng sẽ phá hủy nha đầu mập đó!
Phụng mệnh làm việc Vạn Phúc ở trên đường cái chờ thật
lâu, mặc dù hắn chưa tạn mắt nhìn thấy, những từ hắn nói bóng nói gió mà đến
kết quả, chỉ cần thấy được cô nương miệng ăn không ngừng, dáng dấp ‘tròn trịa”
là được, quả nhiên, chưa tới một canh giờ, hắn đx nhìn thấy người mà hắn muốn
tìm rồi.
"Xin hỏi cô có phải là Nhạc Nhạc cô nương
không?" Hắn cúi người hỏi.
Đông Phương Nhạc Nhạc vừa mút thanh kẹo hồ lô, vừa
nói: "Là ta.”
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta muốn gặp cô
nương, có thể cùng tiểu nhân đến đó một chuyến hay không?" Vạn Phúc lễ độ
hỏi.
Nàng nhăn mày lại, bộ mặt đầy vẻ khó xử hỏi:
"Nhưng, ta lại không biết thiếu gia nhà ngươi, sao hắn lại muốn gặp ta
nhỉ?"
Vạn Phúc chìa những chiếc răng cửa vàng khè cao thấp
không đều, chà xát hai tay nói: "Ha ha! Thiếu gia nhà ta là công tử của
Nghiêm lão bản Lục Nghi lâu đại danh đỉnh đỉnh, bản lãnh nấu nướng cao nhất vùng
này! Ngài ấy có nghe nói hứng thú lớn nhất của Nhạc Nhạc cô nương chính là ăn,
cho nên, muốn mời cô nương đến đó ăn một bữa cơm, không biết Nhạc Nhạc cô nương
có nguyện ý vui lòng hay không?"
"Nhà ngươi thiếu gia muốn mời ta ăn cơm?"
Nàng vừa nghe đến có ăn, tinh thần cũng trào dâng.
"Chính thế." Hắn biết con cá đã mắc câu.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
"Ừ. . . . . . Sẽ rất xa sao?"
"Không xa, không xa, đại khái đi hai con đường sẽ
đến." Vạn Phúc tận lực bày ra vẻ mặt hòa thiện, tránh cho dọa nàng chạy.
"Vậy ngươi dẫn đường chứ!" Nếu người ta đã
có lòng tốt muốn mời nàng ăn cơm, nếu nàng không đi thì sẽ rất thiếu lễ độ,
nàng muốn, chỉ cần không đi quá lâu là được rồi nhỉ.
Vạn Phúc lặng lẽ che giấu ý xấu trong mắt, cung kính
lên tiếng: "Vậy mời đi theo tiểu nhân."
Sau khi hai người đi, trong đám người có người chú ý
đến cử động của bọn họ.
"Di? Đó không phải là gã sai vặt Vạn Phúc bên
cạnh Nghiêm Gia Lương sao?" Tào Gia Bảo gãi gãi đầu, trong lòng buồn bực
nói thầm"Sao Nhạc Nhạc lại đi cũng hắn nhỉ?" Hai người bọn họ giống
như nước với lửa, dù bất cứ giá nào cũng sẽ không bao giờ đứng chung một chỗ
mà, nam tử trung niên đã đi được vài bước đường, quay đầu lại kêu lên,
"Gia Bảo, con sững sờ ở chỗ đó làm gì vậy?"
"Cha, cha về điếm trước đi, con đột nhiên nghĩ
đến có chút việc muốn làm." Hắn trả lời.
Trung niên nam nhân gật đầu một cái rời đi trước.
Tào Gia Bảo đứng thẩn thờ giữa đường cau mày trầm tư
nửa ngày, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, không nói hai lời, lập tức
bước nhanh đi theo.
Bích Ngọc dẫn Tào Gia Bảo tới Triển Viên bái phỏng,
bước vào Bách Hiên
"Xin ở chỗ này xin chờ một chút, nô tỳ vào thông
báo với Tam Thiếu Gia một tiếng trước."
Mà ở bên trong nhà, Triển Mộ Bạch bởi vì một buổi
chiều không thấy được Đông Phương Nhạc Nhạc, nhấp nha nhấp nhỏm, tính khí không
được tốt lắm, Bích Ngọc vừa bước đến, vừa lúc lên tiếng sai bảo.
"Ngươi! Đi gọi heo tiểu muội tới cho ta!"
Mỗi ngày đến thời gian này, nàng đều sẽ chủ động chạy tới đây, cùng hắn ngoắc
ngoắc dây dưa, rầm rì muốn ăn đồ ăn của hắn làm, nhưng suốt cả ngày hôm nay
không thấy bóng người của nàng, làm cho trong lòng hắn khó chịu tới cực điểm.
"Tam Thiếu Gia, Nhạc Nhạc cô nương không có ở
trong phủ." Nàng khiếp sợ trả lời.
Triển Mộ Bạch nhe răng trợn mắt khẽ nguyền rủa, "Đáng
chết! Nàng lại trốn chỗ nào nữa rồi? Còn không mau phái người đi ra ngoài tìm
nàng về, chút chuyện nhỏ này cũng muốn ta phân phó mới có thể đi làm sao? Ngươi
thì không thể thông minh một chút sao?" Hắn thậm chí đã quên mình từng nói
qua muốn cùng Đông Phương Nhạc Nhạc giữ một khoảng cách, tránh cho cả đời đều
phải bị nàng bám dính, mới gọi xui xẻo đấy!
Nhưng, một ngày không có thấy nàng, cả người hắn liền
có cái gì đó không đúng, chẳng qua là hắn tự mình chưa phát hiện thôi.
"Dạ! Tam Thiếu Gia, nô tỳ lập tức đi làm
ngay." Bích Ngọc lắp bắp mà nói: "Ách, còn có. . . . . ."
Hắn trợn mắt, "Còn có chuyện gì?"
"Là . . . . . Là Tào thiếu gia của Đạo Hương thôn
cầu kiến."
"Ta không muốn gặp bất luận kẻ nào." Triển
Mộ Bạch làm ra vẻ muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Bích Ngọc ngập ngừng nói: "Nhưng. . . . . . Ngài
ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp Tam Thiếu Gia."
"Không gặp nhất định không gặp, ngươi thật quá
nhiều lời!" Hắn bày ra gương mặt khó coi cho nàng nhìn.
Bích Ngọc bị dọa đến mặt trắng bệch, "Vậy, vậy nô
tỳ đi ra ngoài." Nàng vội vàng xoay người bước ra ngưỡng cửa, xem ra nàng
chỉ có nói tiếng xin lỗi với Tào Gia Bảo mà thôi.
" Tam Thiếu Gia nhà ngươi không gặp ta có đúng
không?" Thấy thần sắc nàng hoảng hốt, Tào Gia Bảo suy đoán nói, bất quá,
đây cũng là chuyện mà hắn đã sớm dự liệu được.
"Tào thiếu gia, thật xin lỗi, Tam Thiếu Gia, tâm
tình không tốt, không muốn gặp khách."
Lòng Tào Gia Bảo như lửa đốt!"Nhưng, như vậy Nhạc
Nhạc làm sao đây?"
Người của toàn bộ trấn này ai cũng biết Triển Mộ Bạch
cùng Nghiêm Gia Lương đối đầu, hắn cũng biết rõ Nghiêm Gia Lương là một người
vì cầu thắng lợi có thể không từ thủ đoạn, mặc dù hắn rất muốn tin tưởng Đông
Phương Nhạc Nhạc sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng mọi thứ đề
phòng thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Heo tiểu muội xảy ra chuyện gì?" Ở trong
phòng Triển Mộ Bạch lỗ tai vốn dựng thẳng tai thật cao , vừa nghe nói có liên
quan đến Đông Phương Nhạc Nhạc, thần kinh toàn thân tất cả đều căng thẳng.
Tào Gia Bảo không vào nhà, hắn đứng bên ngoài đem
những chuyện trải qua chuyển đạt cho Triển Mộ Bạch.
"Ta ở trên đường nhìn thấy nàng bị Vạn Phúc mang
vào Lục Nghi lâu, liền len lén hỏi thăm tin tức người làm của Lục Nghi lâu,
nghe nói hình như là Nghiêm Gia Lương làm chủ, ở Khách Quý các mở tiệc mời Nhạc
Nhạc, ta lo lắng nàng bị thiệt thòi, muốn cùng đi vào, không nghĩ tới bị cản ở
ngoài cửa, đối với ngươi thật sự không quá yên tâm, cho nên mới nói cho ngươi
biết một tiếng."
Triển Mộ Bạch nghe nhất thời đỉnh đầu bốc khói, hỏa
khí vọt thẳng hướng đỉnh đầu.
"Heo tiểu muội này vừa nghe đến có đồ ăn, cũng
không quản đối phương là gấu hay cọp, , liền ngu o o chạy theo người ta, chờ
nàng về, ta nhất định mắng nàng một trận mới được, quả thật quá mức lắm rồi.”
"Ta biết ngươi không muốn gặp ta, bất quá, ta
vẫn muốn đến nhắc nhở ngươi một tiếng, ta xem Nhạc Nhạc giống như muội muội
của mình, không hy vọng nàng bị thương tổn, cũng hi vọng có một ngày ngươi
nguyện ý đi ra, chúng ta vẫn là bằng hữu."
Tào Gia Bảo thở dài ở trong lòng, "Ta muốn nói
chính là chỗ này, vậy ta về đây."
Đợi tiếng bước chân đi xa, Triển Mộ Bạch giống như một
gà trống bị bại trận, ngồi xuống như đưa đám, trước kia trong mắt hắn không
thèm để tâm đến ai, cho dù là người bạn đã cùng lớn lên với hắn, cũng hết sức
xem thường, nhưng Tào Gia Bảo chung quy lại là dùng một tấm lòng hết sức chân
thành mà đối đãi hắn, chưa bao giờ từng thay đổi qua, Triển Mộ Bạch giờ khắc
này cảm thấy mình thật sự quá thiếu sót, không xứng với tình bạn của người đó.
Nghĩ lại, hôm nay hắn có loại kết cục này, tất cả đều
là hắn gieo gió gặt bão, là Lão Thiên Gia muốn hắn học được hai chữ"Khiêm
tốn" này, thế nhưng hắn lại chỉ biết oán trời hận đất, bản thân lại cũng
không chịu tỉnh lại, phải bị khổ như thế thật đáng đời, đây thật là báo ứng của
hắn.
Khách Quý các của Lục Nghi lâu.
Vạn Phúc cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đem
Đông Phương Nhạc Nhạc dụ dỗ đến đây, lần này đối với căn dặn của thiếu gia , có
thể giữ được mạng nhỏ rồi.
"Nhạc Nhạc cô nương, thiếu gia nhà ta đang ở bên
trong, mời vào!"
"Hắn thật muốn mời ta ăn cơm sao?" Cái trấn
nhỏ này, mỗi một người dân đều là người thật tốt, khẳng khái lại thiện lương,
vậy mà cha nuôi lại luôn nói người bên ngoài rất xấu xa độc ác.
"Đó là đương nhiên rồi." Vạn Phúc dẫn nàng
đến trước mặt Nghiêm Gia Lương, "Nhạc Nhạc cô nương, tiểu nhân giới thiệu
với cô nương, vị này chính là chúng ta Nghiêm thiếu gia thiếu chủ của Lục Nghi
lâu ."
Nhưng đôi mắt của Đông Phương Nhạc Nhạc hoàn toàn
không ở trên người của Nghiêm Gia Lương, mà là một bàn yến tiệc đang đầy tràn
kia, có súp vây cá, hạt sen lột vỏ, thịt cua làm gỏi, gà nướng đất sét, món ăn
nguội vân vân, còn có những món điểm tâm ngọt như bánh của cải, cải thìa đóng
hộp, bánh ốc, có thể nói là sắc hương vị đầy đủ, nhìn thật ngon mắt.
"Oa! Nhìn thật ngon đó." Nàng mở to mắt, lau
khóe miệng một cái nói.
Thay cẩm bào Nghiêm Gia Lương khép lại quạt giấy,
gương mặt đắc ý phi phàm, "Những thứ này chẳng qua là chút tài mọn, Nhạc
Nhạc cô nương không ngại nếm thử mùi vị trước một chút rồi hãy nói."
Nàng gắp một khối thịt vịt quay bỏ vào trong miệng
nhai nhai, "Những thức ăn này đều là ngươi làm một mình sao?"
Trong trấn nhỏ này thực sự Ngọa Hổ Tàng Long, ai cũng
đều có chút tài năng.
"Chính là Nghiêm mỗ, mong rằng Nhạc Nhạc cô nương
có thể chỉ giáo nhiều hơn." Hắn lộ ra nụ cười tự nhận có thể mê chết
người, bắt đầu thi triển mị lực phái nam với nàng.
Nghiêm Gia Lương cũng không tin mình sẽ thua bởi một
tên xấu xí, đến lúc đó, hắn sẽ lừa gạt nha đầu mập này, kể từ đó, không chỉ có
Triển gia mất mặt mũi, Triển Mộ Bạch cũng không còn mặt gặp người rồi, chỉ có
thể cả đời núp ở trong hang chuột bốc mùi của hắn, cũng nữa đừng mong sẽ cùng
hắn tranh chiêu bài dát vàng"Thần Trù" này.
Đông Phương Nhạc Nhạc tin là thật gật đầu nhỏ một cái,
"Hỏi ta là được rồi, không thành vấn đề, ta sẽ hảo hảo chỉ giáo cho ngươi."Thức
ăn có ngon hay không nàng chỉ ăn một lần liền biết, hắn thực sự hỏi đúng người
rồi.
"Vậy phải làm phiền đến cô nương rồi."
Nghiêm Gia Lương cố làm ra vẻ nhún nhường mà nói.
Hắn nhìn sang Nghiêm Phượng Kiều đang núp sau bức rèm
che xem trộm, thấy mặt nàng đầy vẻ khinh miệt, lập tức hiểu được trong lòng
nàng ấy đang nghĩ gì.
Nha đầu mập này rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Chẳng lẽ người của Triển gia mắt cũng bị mù, sao lại
chọn phải nàng ta chứ! Triển Mộ Bạch từ trước đến giờ, mắt luôn mọc trên đỉnh đầu,
hắn lại có thể đáp ứng cửa hôn sự này, thật đúng là làm người ta nghĩ không ra.
Bất quá nói thật, bọn họ cũng rất xứng đôi , đổi lại
là cô nương tầm thường nào khác, cho dù Triển gia có tiền đi chăng nữa, thù lao
cho nhiều hơn nữa, thử hỏi có ai nguyện ý gả cho một tên bị thẹo, tánh khí nóng
nảy, lại khó khăn phục vụ , một trượng phu xấu xí chứ?
Nghiêm Gia Lương xấu xa thầm nghĩ.
Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêm túc hiếm có khi ăn một
bàn thức ăn này, nếu người ta đã có lòng tốt mời nàng ăn cơm. Cũng không nên
làm cho đối phương thất vọng, nàng đương nhiên phải giúp đỡ người ta bằng cách
nhận xét rồi, nếu không thì rất có lỗi với người ta.