CHƯƠNG 25
Bởi vì thân thể của Trầm Bích Vân tốt lên rất nhiều, tâm tình của mọi người cũng không tệ. Trầm Bích Vân mỗi ngày không ngừng bảo con, “Sức khỏe của mẹ đã ổn rồi, con vẫn cứ ở lại bệnh viện làm gì, không thấy chán sao? Mẹ không cần con ở đây đâu, con đi ra ngoài chơi đi, xem phim hay đá bóng gì đó đều được!”
Đường Mộ Thần lại ngồi lỳ trên ghế, “Con không có chán, chỉ muốn ở bên đại mỹ nhân thôi!”
“Không được!” Trầm Bích Vân làm vẻ mặt giận dữ, “Đừng có phá thế giới hai người của cha mẹ, mẹ còn muốn cùng cha con làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nữa!”
Đường Lập Hiền cười lấy chìa khóa xe ném cho con trai, “Mấy ngày hôm trước không dám cho con, sợ con mệt mỏi mà lái xe thì sẽ rất nguy hiểm. Ngày hôm nay dường như tinh thần cũng không tệ lắm, lái xe đi ra ngoài chơi đi! Đi ra ngoài hóng gió, mua mấy thứ quà lưu niệm về tặng cho bạn bè cũng tốt a!”
Đường Mộ Thần hiểu, đây là cha mẹ yêu thương y, muốn để y nghỉ ngơi một chút. Tuy y không muốn đi, nhưng nghĩ đến người kia đang ở khách sạn, vốn định phản đối lại không nói ra.
“Vậy con đi một chút, cha mẹ có muốn ăn gì không? Buổi tối con mang đến!”
Sợ con trai đi không an tâm, Trầm Bích Vân suy nghĩ một chút, tìm chuyện cho nó làm, “Vậy con mua cho mẹ ít bánh bích quy tại cửa tiệm ven biển, bánh ở đó đặc biệt xốp giòn. Thế nhưng buổi tối hôm nay không được làm bóng đèn nga, sáng sớm mai mang đến nhiều là được. Nếu như con đi, có thể nếm thử bánh ga tô ở đó, còn có cà phê ở đó cũng không tệ.”
Đường Mộ Thần bỗng nhiên nhớ tới, cái tên yêu nghiệt kia cũng đặc biệt thích ăn bánh ga-tô. Bởi vì thường đến đây nên Đường Mộ Thần đối với thành phố nay cũng không mấy xa lạ, biết tiệm bánh mà mẹ y nói là nơi mới được mở ở khu ven biển, tức là bọn họ có thể cùng nhau tản bộ trên bờ cát? Ngắm mặt trời xuống núi, hưởng thụ ánh nắng chiều ấm áp, hẳn là ── cũng không tệ lắm đi?
Rời khỏi bệnh viện, nhịn không được đánh một cuộc điện thoại, thế nhưng đầu kia lại vang lên mấy tiếng đều đều, “Số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được do đang nhận cuộc gọi khác, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Trên đường lái xe về, lại điện thêm hai cuộc nữa, thế nhưng đường dây vẫn bận. Hắn đangcó điện thoại với ai, sao lại lâu như vậy? Đường Mộ Thần có chút hồ nghi.
Thẳng đến khi đến dưới khách sạn thì có điện thoại của Kì An Chi, trong giọng nói có chút bối rối, “Xin lỗi nhé, anh vừa nói chuyện với bạn học, nhờ cậu ấy ghi chép bài vở dùm, vì vậy có hơi lâu.”
Lời giải thích rất hợp tình hợp lý, Đường Mộ Thần không có lý do gì hoài nghi nữa, “Buổi tối ra bên ngoài ăn nhé? Em về tới rồi, dùng xe của cha, đang ở ngay dưới lầu.”
“Vậy em chờ anh ở dưới đi, anh xuống ngay!”
Ba phút sau, Kì An Chi đã xuất hiện trước mặt Đường Mộ Thần. Áo thun chữ T màu trắng, quần soóc cùng màu rộng thùng thình, trên chân là một đôi dép lê màu đen, rõ ràng là trang phục rất phổ thông, thế nhưng mặc trên người hắn lại đặc biệt đẹp mắt. Có lẽ là tự biết bản thân mình có gương mặt cực kì hại người, Kì An Chi cũng đeo thêm một cặp kính râm che đi ánh mắt lãnh khốc, thế nhưng lại càng khiến cho gương mặt kia có vẻ càng thêm tuấn mỹ vô trù.
Tới tận ngày hôm nay, vẫn đều là ở chung với hắn tại khách sạn, nhưng khi nhìn hắn dưới ánh chiều tà, mới giật mình phát giác nguyên lai tóc của hắn đã dài ra không ít, vài sợi tóc lòa xòa rủ trước mặt, lơ đãng để lộ ra vẻ gợi cảm, mê hoặc lòng người.
Đường Mộ Thần cảm thấy một cỗ nhiệt lưu ở bụng dưới bắt đầu dâng trào, âm thầm mắng một tiếng“Shit”, không thể trách y định lực quá kém, đó là do tên yêu nghiệt này quá mê người.
Xe của Đường Lập Hiền vì để cho vợ mình có thể ngồi thoải mái mà chuẩn bị rất chu đáo, không gian bên trong rộng rãi, đệm dựa đầy đủ, phi thường thư thích.
Kì An Chi bật nhạc lên thoải mái ngồi hưởng thụ, duỗi cặp chân dài ra, “Tối nay chúng ta ra bờ biển ăn thịt nướng đi! Anh hỏi qua người phục vụ, chợ đêm ở đây rất là náo nhiệt.”
“Tốt.” Đường Mộ Thần không hề phản đối, chỉ cần là thứ mà Kì An Chi thích ăn thì y đều có thể ăn được, “Vừa lúc tiện đường mua ít bánh cho mẹ, cũng mua một cái bánh ga-tô. Được rồi, anh có thích uống cà phê không? Nghe nói cà phê ở đó ngon lắm.”
Kì An Chi lười biếng đáp lại một câu, “Thói quen là rất khó sửa,không thích thì thủy chung đều sẽ không thích.”
“Đúng là đồ ngoan cố!” Đường Mộ Thần nhỏ giọng nói thầm một câu, trong giọng nói không hề phát giác ra có vài phần dung túng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Kì An Chi lại xém chút nữa khiến y té ngã, “Luôn một lòng một dạ… mà … không tốt sao?”
Có cần phải khoa trương như thế không? Trợn mắt nhìn qua kính chiếu hậu, không đáp lại hắn.
Phong cảnh khu vực này rất là đẹp, vì thế mà kinh tế của thành phố này chủ yếu là dựa vào du lịch, hầu như chỉ là một cảnh, một năm bốn mùa cây cỏ xanh tươi, biển xanh biếc một màu, phi thường đẹp mắt.
Tại tiệm bánh mua được bánh quy cho mẹ và cả bánh ga-tô, hiện tại cách thời điểm chợ đêm mở cửa còn một lúc nữa, vì thế nên Kì An Chi gọi thêm vài món bánh ngọt, ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Khẩu vị của hắn xem ra đã có chút thay đổi nhỉ? Nhớ khi hắn còn bé thích ăn nhiều nhất là bánh ga-tô, thế nhưng khẩu vị bây giờ tựa hồ đã nhẹ đi nhiều lắm, trở nên giống như động vật ăn tạp chứ không còn tập trung vào một món nữa.
Nhìn đống bánh ngọt trước mặt, Đường Mộ Thần tự chủ trương gọi cho hắn một ly nước lọc, nếu như hỏi gia khỏa này, rất có khả năng hắn sẽ chỉ phọt ra một câu hỏi dư thừa, vì thế nên y cũng chẳng buồn hỏi nữa. Tự gọi cho mình một tách cà phê, an tâm ngồi chờ, không phải là chờ Kì An Chi ăn cho xong, mà là chờ Kì An Chi ăn thử hết một lượt sẽ nói cho y biết loại nào ngon nhất, sau đó y sẽ ăn món đó.
Đây cũng coi như là một cách sử dụng nhân tài đi! Đường Mộ Thần nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên cười, thích thú nhắm mắt lại hưởng thụ ánh chiều tà, nghe tiếng gió thổi rì rào bên tai.
Y không biết, Kì An Chi đang mỉm cười nhìn y, nhìn y không hề phòng bị mà lộ ra ý cười đơn thuần nhất. Nghĩ thầm trong đầu, y đang cười gì vậy? Là vì bệnh của mẹ y đã được khống chế? Hay là vì một tách cà phê chiều? Mặc kệ! Chỉ cần y vui vẻ là tốt rồi, Kì An Chi thật lòng nghĩ vậy.
Từ rất lâu trước đây, chỉ cần nhìn nụ cười như thế này của y, hắn cũng sẽ vô cùng cao hứng. Như khi còn bé thỉnh thoảng thi thố bại dưới tay y, hoặc là để cổ vũ tinh thần cho y mà để y thắng một lần, đứa ngốc này cũng sẽ lộ ra nụ cười đáng yêu như vậy, khiến cho ai nhìn vào cũng thấy ấm áp.
Cô nhân viên phục vụ trong tiệm bánh đứng sau quầy, tay chống cằm, ngây ngốc nhìn hai thiếu niên đẹp tuyệt mỹ trước mắt. Một người nhắm mắt mỉm cười, một người yên lặng ngắm nhìn người kia, sau đó cũng nhắm mắt lại mỉm cười.
Thật đúng là kỳ quái! Bất quá, vẫn có cảm giác thật hài hòa nga! Cô không cách nào miêu tả được loại cảm giác này, chỉ là cảm thấy, tuy hai người kia dung mạo không giống, nhưng lại tỏa ra khí chất giống hệt như nhau, xung quanh họ tựa như phát ra một loại từ trường bao bọc lấy cả hai người họ, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập.
Chỉ có hai người bọn họ, chỉ có thể là hai người họ mà thôi.
Vô luận là nơi nào trên thế giới, chỉ cần là ở thành thị ven biển đều có món nướng hải sản, phương pháp nướng cũng hệt như nhau, hầu như không ai có thể chống cự lại mị lực của món ăn này, có khác chăng chỉ là nguyên liệu bất đồng, gia vị thêm vào có khác chút đỉnh. Bất quá chỉ cần là hải sản ăn được, chỉ cần không phải là đầu bếp tệ đến mức cầm dao cũng không xong thì đều có thể đem chúng chế biến thành món nướng ngon lành.
“Còn muốn một con cá thu, hai xâu cá mực, mười dĩa tôm nữa.”
Đường Mộ Thần trợn mắt tức giận nhìn Kì An Chi, nhìn đống đĩa hai bên trái phải của hắn mà mắng, “Được rồi! Ăn cho lắm vào, cẩn thận không tiêu hóa được lại ôm bụng mà kêu!”
“Không sao cả!” Kì An Chi nghiêm túc đáp sau đó lại giơ cao mấy ngón tay thon dài, “Thêm năm con hàu nữa!”
“Đủ rồi, đừng ăn nữa.” Đường Mộ Thần thực sự rất sợ hắn ăn đến bệnh, gia khỏa này thân thể tuy rất tốt, thế nhưng khi còn bé có một lần trường học tổ chức đi chơi xuân, ăn nhầm thức ăn không sạch sẽ ở bên ngoài, khiến cho hắn hết nôn lại đi tả, từ đó về sau Đường Mộ Thần đối với cái dạ dày của Kì An Chi không dám đặt niềm tin quá lớn.
“Yên tâm đi! Anh không sao đâu.” Biết y đang lo lắng điều gì, Kì An Chi có chút trẻ con mà vỗ vỗ bụng, “Đã sớm thích ứng rồi!”
Đường Mộ Thần không nói gì nữa, chỉ nghĩ bụng lát quay về mua sẵn thuốc tiêu hóa đề phòng trước cho chắc.
Thế nhưng có một chuyện là, y chỉ để ý đến cái dạ dày của nam nhân kia mà quên mất hải sản là thứ rất dễ kích thích cái chỗ nào đấy của đàn ông a.