[Trư Trảo Hệ Liệt] Bộ 2 Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 66

“Wow! Đây là em bé của nhà các cậu! Thật là một đứa bé trai xinh đẹp!”

Hộ sĩ ôm một đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng sinh, đưa đến trước mặt Đường Mộ Thần và Kì An Chi.

Hai người trong nháy mắt đều lộ vẻ do dự, giống như nhìn người ngoài hành tinh mà quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn phía trước, bé con trông như một con mèo nhỏ vậy, bé… bé là quả táo nhỏ sao? Sao nhỏ xíu vậy?

“Ngốc ra như vậy làm gì? Mau đỡ lấy!” Hộ sĩ không nhịn được lên tiếng, bà vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Tom đứng bên cạnh là người đầu tiên có phản ứng, tiếp lấy em bé, lễ phép cảm ơn hộ sĩ, “Vất vả cho cô ạ!”

“Không cần khách khí!” Bác gái hộ sĩ đối với anh chàng dễ nhìn rất có khả năng miễn dịch, gật nhẹ đầu rồi quay đi.

Tom trợn mắt nhìn ông anh ngốc của bé con và “chồng” của y, đem em bé đẩy vào trong lòng Đường Mộ Thần, “Đây chính là em ruột của cậu đó! Mau cùng nó bồi dưỡng tình cảm đi!”

Đường Mộ Thần lúng túng ôm em bé mềm như đậu hũ non, ngơ ngác hỏi một câu cực kì ngu ngốc, “Nhân loại cũng có phản ứng chim non sao?”(tức là nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ tưởng đó là mẹ mình)

Thấy Kì An Chi cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, Tom có chút hoài nghi hai thằng ngốc trước mặt này có phải thật sự là hai kẻ tinh anh đã học cùng một lúc ba khoa ở đại học hay không? Sao chỉ số thông minh lại thoái hóa nghiêm trọng như vậy? Xem ra hôn nhân không chỉ là mộ phần của tình yêu mà còn là phần mộ của chỉ số thông minh nữa!

Tom gãi cằm, dùng ngữ khí phi thường nghiêm túc nói với cả hai người, “Đương nhiên! Trẻ em không có cha mẹ ở bên cạnh rất dễ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Vì vậy hai người trong khoảng thời gian này nhất định phải hảo hảo chăm sóc cho em bé, cùng bé thiết lập tình cảm sâu đậm!”

Thấy hai tên kia gật đầu như gà con mổ thóc, chàng bác sĩ Tom khoác trên mình chiếc áo blouse trắng nở một nụ cười thuần khiết nhất rồi như một đóa mây trắng mềm mại phiêu đi, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ bao nhiêu năm qua bị Kì An Chi cười nhạo phỉ nhổ châm chọc vô số lần đều đáng giá!

Trẻ sơ sinh rất dễ bám hơi người, nếu như bé đã quen hơi rồi, chắc chắn sẽ không dễ dàng thay người khác đâu. Cuộc sống sau này của hai tên ngốc đấy chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!

Hồn nhiên chẳng biết đã bước một chân vào bẫy, hai phu phu ôm cục cưng cẩn thận như đang ôm quả bom sắp phát nổ, cực kỳ cẩn thận mà đi vào phòng em bé.

Bởi vì gia đình này quá đặc biệt, vì thế nên bọn họ ngoại trừ chuẩn bị sẵn cho Vận Tô Yến một gian phòng để ở cữ, còn đặt thêm một gian phòng em bé ở sát vách.

Tuy rằng chưa từng chăm sóc “bà đẻ”, nhưng hai người đều biết thời gian ở cữ của phụ nữ rất quan trọng. Sợ Vận Tô Yến không quen với phong cách của người phương Tây, tại đây đã cố ý mời một phụ nữ người Hoa đến chăm sóc cho cô, tiện thể cũng hướng dẫn cho hai người bọn họ chăm sóc cho em bé.

Dì Nga, hơn bốn mươi tuổi, sức khỏe tốt. Nguyên quán Quảng Đông, rất khéo tay, còn có thể nấu những thức ăn bổ dưỡng, có bà ở bên đúng là đỡ được rất nhiều việc. Chỉ là thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi yêu cầu quá mức nghiêm ngặt, giống như vầy:

“Ai nha! Hai người sao lại ôm Tử Tử như vậy? Mau đổi lại! Dùng tay trái đỡ lấy đầu của bé, cánh tay nâng lên một chút, để đầu bé đặt lên gần trái tim mình! Đó, nâng lên một chút, thế… thế! Như vậy là được rồi!”

Không phải chỉ là ôm một đứa bé sao? Có cần chú ý đến vậy không? Nhưng chỉ cần họ tỏ thái độ thì bà liền đen mặt mà đòi bãi công, “Các cậu cho rằng chăm sóc trẻ con dễ dàng lắm sao? Không biết chịu trách nhiệm như vậy thì đừng có mời tôi!”

Quên đi! Tại nơi đất khách quê người tìm được người đến giúp thật không dễ dàng, hai phu phu đành nhận mệnh, dưới sự chỉ đạo nghiêm ngặt của bà mà luyện ôm em bé.

Thật vất vả mới đặt được quả táo nhỏ vào trong nôi, hai người nhăn nhó mặt mày mà xoa bóp cánh tay đau nhức, “Mỏi quá! Tiểu gia khỏa này sao mà khó bế như thế chứ?!”

Mặt đối mặt xoa bóp cho nhau, Kì An Chi oán giận, “Gia khỏa này rốt cuộc có phải là em trai em không vậy? Anh nhớ khi em còn nhỏ đẹp hơn nó nhiều! Em là mặt quả táo, còn nó là mông khỉ! Em nói coi, có phải có nhầm lẫn gì không?”

Lời này vừa lúc nói ra nghi hoặc trong lòng Đường Mộ Thần, “Em cũng thấy nó không giống em mấy! Khi còn bé em cũng không xấu như vậy nga!”

Dì Nga tức giận trừng hai người, “Nói bậy cái gì đó? Cậu có thể nhớ được hình dáng của mình lúc sơ sinh hả? Tử Tử nào có thể có làn da trơn bóng được chứ? Đợi thêm khoảng hai ba ngày nữa đi. Tôi thấy đứa nhỏ này lớn lên trông sẽ rất giống anh trai nó đấy!”

“Thật không?” Hai người song song cúi đầu nhìn cục cưng, nếu như nhìn chăm chú thì cũng coi như là có thể tìm ra được một hai điểm tương tự.

Bất quá với tư sắc này… Kì An Chi lắc đầu, may là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Mộ Thần cũng đã là một tiểu mỹ nhân đúng tiêu chuẩn. Nếu không, có một số việc bây giờ thực sự rất khó nói! Nam nhân mà, háo sắc rất bình thường, có thể thông cảm! Tuyệt đối có thể thông cảm!

Dì Nga đem sữa bột lẫn tã em bé để trên đầu giường, dặn dò, “Cô Vận đã ngủ rồi, tôi đi làm cơm, nấu canh mang đến, sẽ quay lại ngay. Tử Tử hẳn là sẽ ngủ mấy tiếng nữa, vạn nhất tỉnh sớm thì hai người cứ đi hỏi hộ sĩ.”

Hai đại nam hài ra vẻ nghiêm túc gật đầu, trong lòng có chút khinh thường. Hai người bọn họ lớn xác như vậy không lẽ không chăm sóc được cho một đứa nhỏ sao?

Nhưng dì Nga vừa đi, vấn đề đã tới rồi.

Là do cái tội quá buồn chán khơi mào, Kì An Chi đột nhiên nghĩ đến một việc, “Em nói xem, có nên đặt tên cho em trai em không? Dì Nga cứ Tử Tử, Tử Tử hoài, cục cưng nghe quen thì sao bây giờ?”

“Gọi vậy cũng có sao đâu! Nó nhỏ xíu như vậy, làm sao mà hiểu được?” Đường Mộ Thần bĩu môi, “Chúng ta lén tạo ra nó đã to gan lớn mật lắm rồi, nếu như còn tự ý đặt tên cho nó, khi về nhà ông nội với cha mẹ nhất định sẽ tức chết. Cái tên thì cứ để dành cho họ đặt đi!”

Kì An Chi buồn chán gảy gảy móng vuốt be bé của táo nhỏ, “Tử Tử, vậy cứ gọi em là Tử Tử đi. Sao anh thấy giống gọi chó con mèo con vậy nhỉ?!”

“Tới địa ngục đi! Người Quảng Đông quen gọi bé trai như vậy! Chả phải có một diễn viên nổi tiếng cũng từng được gọi là Tử Tử sao? Mê chết cả đống nữ sinh. Em trai em cũng gọi là Tử Tử, sau này nhất định cũng sẽ là một đại soái ca! Đúng không?” Ông anh trai cũng bắt lấy một bàn tay thịt thịt của em trai mình gảy gảy.

Đáng thương cho đại soái ca tương lai tiểu Tử Tử đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, co co hai chân lên như chú ếch con bị lật ngửa, cái bụng nhỏ phập phồng, hai tay nhỏ quơ quơ, bị hai ông anh vô lương biến thành món đồ chơi mà vô lực phản kháng.

Nhưng hai ông anh vô lương chơi còn chưa đã nghiền, nhất thời được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Kì An Chi hỏi, “Em nói coi, cái chân của nó sao không thẳng được thế? Tương lai sẽ không thành chân vòng kiềng chứ?”

Ngu ngốc! Trẻ con mới sinh đều là như vậy mà! Người ta ở trong bụng mẹ cả chín tháng trời, đương nhiên đã quen như vậy! Đợi người ta lớn thêm một chút, chân sẽ thẳng nha!

Nhưngông anh yêu quý của bé bị lão công nói một hồi, cũng có hơi lo lắng mà đem đứa em nhỏ lăn qua lăn lại, “Đem chân nó kéo thẳng ra thử xem!”

Hai cái chân ú na ú nần vốn đang cong lên thoải mái đột nhiên bị hai cánh tay mạnh mẽ ép thẳng ra. Thật là khó chịu nga! Quả táo nhỏ mơ mơ màng màng nhíu mày.

Hai ông anh kia thì đang thỏa mãn nhìn thành quả của mình, “Xem đi! Có thể kéo thẳng ra mà!”

Thế nhưng chỉ cần buông tay, hô, hai cái chân ngắn ngủn lập tức như cái lò xo cong ngược trở lại. Kì An Chi gãi cằm nêu ý kiến, “Hình như anh nhớ đã từng đọc ở trong cuốn sách nào đó, khi người ta chăm em bé đều phải bó chân lại, sau này lớn lên mới thẳng và đẹp!”

“Vậy có thể những thứ này… người ở đây không hiểu?” Đường Mộ Thần lập tức liên tưởng đến khác biệt giữa Đông Tây, vạn nhất đem em trai chân vòng kiềng về nhà… Nhất thời y rùng mình, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a!”Giờ phải làm sao đây?”

“Hay lấy sợi dây trói lại xem!”

“Được!”

Lục lọi một lúc, một sợi băng gạc thật dài được quấn lên hai cái chân của quả táo nhỏ, cái chân liền thẳng ra, hai ông anh trai rất vui vẻ, thế nhưng quả táo nhỏ lại khó chịu lắm.

Mau buông! Buông! Chỉ tiếc Chu Công lão gia gia ôm bé con quá chặt, quả táo nhỏ quá yếu ớt, không giãy ra được, vẫn ngủ say như chết. Nhưng dù hai mắt bé không mở ra được, tay vẫn có thể công kích.

Chỉ thấy bé con vươn hai cánh tay béo múp quơ quào loạn xạ, biểu thị phản đối cường liệt. Nhưng cứ như vậy, lại làm phát sinh vấn đề mới.

“Xem kìa! Tử Tử có móng tay!”

“Móng tay dài thật nga! Coi chừng bé tự cào mình bị thương bây giờ!”

“Vậy chúng ta giúp nó cắt ngắn đi! Anh có kềm cắt móng tay không?”

“Có!” Kì An Chi vội vàng lấy cái hung khí được đính trên chùm chìa khóa đưa ra, ông anh ngốc của táo nhỏ vội nhận lấy bắt đầu cắt móng tay cho bé con!

Tiếng tách tách vang lên từ kềm bấm móng tay, ông anh lại cảm thấy rất có thành tựu, thế nhưng em trai lại cảm thấy thật đáng sợ nga!

Táo nhỏ sợ đến lạnh run, nhưng bé chưa kịp rút móng vuốt nhỏ trở về thì thảm án đã xảy ra.

“Nha! Nguy rồi, sao chảy máu rồi?” Đường Mộ Thần nhìn vệt đỏ sẫm trên đầu ngón tay em trai, sợ đến tái mét mặt mày.

Kì An Chi tương đối trấn định, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi! Đây, dùng khăn lau qua là ổn mà!”

Oa! Cực kỳ tàn ác nha! Không có thiên lương a! Táo nhỏ cuối cùng cũng bị đau đớn quá mà giãy khỏi trói buộc của Chu công gia gia, gào khóc om sòm! Có kẻ ngược đãi trẻ sơ sinh a! Ai cứu mạng a!

Tên này có thật là anh trai bé không a! Bé muốn thử máu! Xét nghiệm DNA!

Ô ô… Con muốn ba ba! Con muốn mẹ mẹ! Con không muốn hai kẻ ngu ngốc này chăm sóc con! Ông nội! Mau cứu con đi!

Tiếng khóc vang dội cuối cùng cũng giúp tiểu Tử Tử tìm được lối thoát, bác gái hộ sĩ thiện lương như một vị thiên sứ đã bay đến cứu bé.

Nhìn thấy hai người con trai đang luống cuống tay chân dùng khăn lau ngón tay cho cục cưng, trên mặt còn lưu lại vết máu rõ ràng thì bà vô cùng hoảng sợ, “Các cậu đang làm cái gì thế?”

Bọn họ đang tiêu hủy chứng cứ phạm tội! Quả táo nhỏ quơ quơ hai cánh tay thịt thịt, khóc đến rối tinh rối mù.

“Trời ạ! Sao hai người lại cắt móng tay cho cục cưng! Lỡ gây bệnh uốn ván thì sao hả? ” Bác gái hộ sĩ nghiêm khắc trách cứ hai ông anh vô trách nhiệm, cấp tốc đem cục cưng ôm đi cấp cứu.

Uốn ván? Có…có nghiêm trọng như vậy sao? Hai phu phu nhìn nhau, nhận ra mình đã gây đại họa.

Đường Mộ Thần vung tay, lập tức gõ cho Kì An Chi một cái bạo lật, ác nhân cáo trạng trước, “Anh là đồ ngu xuẩn! Em trai em có thể cắt móng tay sao? Không phải anh có tới hai thằng em trai bảo bối à? Sao chả có chút kinh nghiệm nào vậy?”

“Hình như động thủ chính là em mà! Anh chỉ đưa ra giả thuyết thôi!” Kì An Chi xoa xoa cái trán đau nhức, vô cùng ủy khuất.

Đường Mộ Thần càng tức giận, “Rõ ràng anh mới là chủ mưu! Đều là anh dạy em! Đúng là chả giúp ích được gì, còn gây thêm phiền phức!” Y vừa mắng vừa chạy ra ngoài, “Hộ sĩ! Hộ sĩ, em trai cháu không sao chứ ạ?”

Sao có khả năng không có việc gì? Táo nhỏ vì ông anh trai ngu ngốc, vô duyên vô cớ bị chích thuốc, đau quá đau quá nga!

Đến khi dì Nga mang cơm nước đến, lại lôi hai người ra thóa mạ, “Đúng là bậy hết sức! Trẻ sơ sinh sao lại đi cắt móng tay? Mà cái gì quấn trên đùi bé vậy? Cái trò gì thế này? Sao các cậu có thể nghĩ ra cái cách ngớ ngẩn như vậy! Người lớn trong nhà đâu? Gọi họ đến đi!”

Ngay cả người đẻ hộ cũng nhìn không được nữa, Vận Tô Yến vừa tỉnh giấc nghe được tin dữ, dù sao cô cũng là hoài thai bé chín tháng mười ngày đau đớn sinh hạ, tình cảm không thể không có, uyển chuyển khuyên bảo, “Hay là các cậu gọi cha mẹ đến đi! Dù sao hai người không có chút kinh nghiệm nào, trẻ em mấy tháng đầu là khó chăm sóc nhất đấy.”

Hay hay! Táo nhỏ cũng rất mong chờ được gặp mặt cha mẹ mình.

Nhưng dù cho Vận Tô Yến kiên trì khuyên bảo, dì Nga quang quác quang thoá mạ, vẫn không tạo được kết quả tốt. Việc này rốt cuộc bị hai ông anh ngốc của bé vừa thề thốt vừa hứa hẹn đủ điều mà gạt phắt đi.

Đáng thương cho quả táo nhỏ a! Khi biết ít nhất ba tháng nữa mới có thể về gặp mặt cha mẹ thì bé con quyết định không thể yên lặng được nữa.

Quả táo nhỏ muốn nổi giận! Muốn phản kháng! Đừng tưởng rằng người ta tuổi còn nhỏ thì chỉ biết mặc cho mấy người bài bố! Hanh! Người ta phải báo thù! Báo thù! Biện pháp này có nhiều lắm, ví dụ như là, bé có thể đi ị vào lúc họ đang ăn cơm, khi bọn họ ân ái thì khóc nỉ non, khi bọn họ tính đi ngủ thì quấy ầm ĩ…

Nói chung, ân ân oán oán của hai anh em Đường gia từ giờ khắc này chính thức bắt đầu.

Cứ thế đến cuối năm đó, Kì An Chi nghĩ hắn đúng là dụng tâm không gì sánh được, Đường Mộ Thần nghĩ y đúng là hao hết tâm sức, nhưng vẫn không hiểu tại sao quả táo nhỏ mà bọn họ hao hết thiên tân vạn khổ mới có được vì sao luôn quấy phá bọn họ. Họ đã quên mất, cừu hận của bé con kì thực vào lúc ngón tay út của bé bị đứt đã được kết…

Ai! Đáng tiếc cho hai phu phu đời này không có cách nào đạt được giấc mộng có một gia đình yên ấm. Nói thật, nếu có thể quay ngược thời gian trở lại lúc bắt đầu, đánh chết họ cũng không dám cắt móng tay cho quả táo nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.