[Trư Trảo Hệ Liệt] Bộ 2 Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 71

Cuộc gặp tại công viên lúc đó, sau này được Kì An Chi mô tả cho lão bà chính là : Điện quang thạch hỏa nhất tương phùng, tiện tiên khởi hỏa hoa vô số!

Thế là bị Đường Mộ Thần không ngừng cười nhạo cho! Anh đang kể về hiện trường vụ án nào vậy? Còn có hỏa hoa vô số nữa chứ! Bất quá sự thật đúng như lời hắn nói, ngay khi hai bên vừa chạm mặt nhau, đã có vô số những tia lửa tóe ra không ngớt.

Khi Kì Dân Hạo nhìn thấy đứa cháu đích tôn của ông đẩy xe nôi em bé, giống hệt như một cô dâu nhỏ dịu ngoan đi đằng sau Đường Tùng Niên, ông tức đến dựng ngược cả hàm râu rồi!

Thằng nhóc chết tiệt! Đúng là có vợ liền quên mất mẹ!

Ngày hôm qua đã nói với nó như thế nào? Đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không thể ở lại Đường gia, thế mà đúng là khá khen cho nó, toàn bộ đều coi như là gió thoảng bên tai, nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ thế kia, nhất định là bị vợ của nó quản gắt gao rồi!

Không thể không nói, Kì lão gia gia dù phẫn nộ đến cực điểm nhưng lý trí vẫn giữ vững. Ông hoàn toàn không cho rằng cháu mình là bị “chồng” cưỡng bức không dám quay về “nhà mẹ đẻ”, vì vậy mà vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.

Đường Tùng Niên thấy ông bạn già lộ ra vẻ kinh ngạc, tâm tình trở nên tốt vô cùng! Tiến lên vui vẻ vỗ vai Kì Dân Hạo, ” Đứa nhỏ An Chi này rất là ngoan! Nó chăm trẻ con tốt lắm! Tử Tử nhà tôi ai bế cũng không chịu, chỉ cho An Chi bế mà thôi!”

Kì An Chi nghe vậy, khóe miệng không khỏi xệ xuống, coi mình là vú em à? Cái gì mà chỉ cần mình mà không chịu người khác chứ?

Kì Dân Hạo nghe vậy, lửa giận trong lòng càng bốc lên hừng hực, nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ ra nửa vết tích, cười cười đáp, “Vậy sao? Không có biện pháp a! Cháu của tôi vốn là người gặp người thích mà! Nếu không, sao cháu của ông sống chết gì cũng phải ở bên nó chứ? Nhưng mà ông cũng nên cẩn thận một chút, dù sao thì đứa lớn nhà ông đã kết hôn với cháu tôi rồi, đứa nhỏ sau này đừng có những suy nghĩ không an phận với An An đấy!”

Ôi mẹ ơi! Kì An Chi nghe được câu đầu thì còn có chút đắc chí. Nhưng mà nghe đến nửa câu sau thì mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ào ạt. Nhìn sang Đường Tùng Niên, quả nhiên đã tức giận đến hai mắt tóe lửa rồi.

“Hắc hắc! Nồi nào úp vung nấy mà! Nếu không có cháu của ai đó tự chạy đến giáo đường cướp người thì cháu của tôi làm sao mà cảm động, quyết tâm cùng nó ở bên nhau chứ? ”

Cuộc nói chuyện này tuyệt đối không thể để kéo dài nữa! Nếu còn tiếp tục dây dưa, không khéo sẽ trình diễn một màn đấu võ mất!

Kì An Chi bật người đẩy xe nôi lên trước, bị táo nhỏ đang ngủ hung hăng khinh bỉ, mắc gì đem tui ra làm lá chắn chứ?

“Ông ơiông!” Kì An Chi nở nụ cười cầu hòa với cả hai bên.”Con và Mộ Thần là thật tâm yêu nhau mà, tuyệt đối không có phân cao thấp gì hết! Bọn con đã kết hôn rồi, hai người còn tính toán làm gì nữa? Hai ông xem thử thế này, chọn một ngày hoàng đạo, hoặc là đợi đến trăm ngày của Tử Tử chúng ta làm một bữa tiệc nho nhỏ là được!” Hắn cái khó ló cái khôn, đem Tử Tử ra nói.

Kì Đường hai người liếc nhau, đều tự hừ lạnh, ông Kì nói trước, “Nói cái gì chứ, chuyện hôn nhân của hai đứa sao lại có thể tổ chức cùng với tiệc trăm ngày của đứa nhỏ nhà ông ta chứ! Nhà chúng ta không phải không ra được chút tiền đó, cần gì phải tổ chức chung? ”

“Nực cười! Đây chính là đề nghị của cháu ông mà, bộ ông tưởng rằng tôi muốn sao? Ông có tiền thì giỏi lắm sao? Nhà của tôi không có tiền hả? Ông nói giá đi, tôi liền ra tiền ngay!”

“Ai ai! Con không phải có ý đó!” Bộ não thiên tài của Kì An Chi lại dùng tốc độ xưa nay chưa từng có mà chuyển động, lại tìm được cái cớ khác, “Ông à, hai ông nghĩ xem, buổi tiệc trăm ngày của Tử Tử, lẽ nào con và Mộ Thần lại không đến sao? Nếu như chúng con đến dự, vậy chúng ta sẽ giới thiệu với quan khách như thế nào đây? Chẳng lẽ lại tiếp tục giấu diếm? ”

Đây đúng là một vấn đề. Cả hai người ông đều trầm ngâm không nói.

Kì An Chi nhân cơ hội thừa thắng xông lên, “Hay là cứ làm như vậy đi, chuyện tốt tổ chức song song! Chúng ta chỉ cần tổ chức bữa tiệc lớn hơn một chút! Vừa để mừng cho Tử Tử, vừa mừng cho bọn con luôn. Còn về chút tiền phí tổn thì cũng không cần phiền hai người phải nhọc tâm, con và Mộ Thần sẽ lo toàn bộ! Coi như là phạt bọn con đã bỏ đi lâu như vậy, thế đã được chưa ạ? ”

Hắn suy nghĩ kỹ rồi, nếu như đã tổ chức bữa tiệc hợp nhất như vậy, muốn hai nhà bỏ tiền ra, nhất định sẽ phiền phức vô cùng. Không bằng bỏ tiền túi ra cho rồi, dù sao thì bọn họ có tiêu hết tiền, hai nhà không thể ngồi yên không để ý đến. Đây đúng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Hai ông lão là người như thế nào chứ? Vừa nghe qua đã sớm đoán được ý đồ của Kì An Chi rồi.

Bất quá với cục diện hiện nay mà nói, đây cũng là không còn cách giải quyết nào tốt hơn, chẳng lẽ lại làm cho hai đứa nó một lần nữa bỏ nhà trốn đi sao?

Thế nhưng đồng ý thì đồng ý, nhưng hai người dứt khoát không nói ra miệng. Nếu đồng ý nhanh như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho thằng nhóc láu cá này sao? Vì vậy bọn họ dùng tiếng hừ lạnh để đáp lại Kì An Chi.

Với bộ não thiên tài của Kì An Chi, đương nhiên cũng đoán được tâm tư của cả hai người ông, hắn ha hả cười, nhìn sắc mặt của Đường Tùng, thoải mái nói với ông nội mình. “Tử Tử còn quá nhỏ, rất sợ người lạ, tạm thời con đến nhà Mộ Thần ở một thời gian. Vì vậy mấy ngày này ông cũng đừng nên tức giận! Đợi bên kia ổn định rồi con sẽ mang Mộ Thần về ăn cơm, thu dọn chút hành lý. Còn có chút chuyện trong công ty, cha nói muốn về hưu, có một số việc con cũng phải quay về học hỏi, được chứ ông? ”

Đường Tùng Niên nghe được lời này tự nhiên là rất thoả mãn, cái này biểu lộ “cháu dâu” đã chính thức vào nhà ông ở rồi.

Kì An Chi nhân cơ hội đến gần nói nhỏ với ông nội một câu, “Dù sao cũng là chiếm tiện nghi của người ta, ông à, nhà chúng ta cũng nên nhường một chút đi! Chẳng phải trước đây ông thường dạy con, được tiện nghi thì không nên khoe mẽ sao? ”

Kì Dân Hạo vừa nghe, lại thấy cháu mình khẽ nháy mắt, liền hiểu được ý tứ của nó.

Hay cho lão Đường nhà ông, tự cho là chiếm tiện nghi của tôi sao? Tự nhiên lại đi dẫn sói vào nhà! Đem đứa cháu yêu quý của ông ở ngay trong nhà ông tặng cho cháu tôi, tôi có gì phải luyến tiếc chứ? Ông còn phải nuôi cháu của tôi!

Hắc hắc! Kì Dân Hạo càng nghĩ càng đắc ý, trên mặt nhưng cố ý làm ra vẻ mất hứng, trừng lão Đường một cái, bỏ đi!

Một màn này rơi vào trong mắt Đường Tùng Niên, khiến cho ông càng thêm vui vẻ! Lão nhân khoe khoang xong, tâm tình đã thư sướng rất nhiều, không buồn tập thể dục buổi sáng nữa, vung tay lên, “Đi!”

Giờ làm gì đây? Trước tính toán bát tự cho đứa cháu nhỏ! Sớm cho nó một cái tên mới được.

Đến khi họ về tới nhà, không chỉ có mua sắm không ít đồ cho táo nhỏ, ngay cả tên cũng đã nghĩ ra rồi.

Bát tự của đứa bé này rất tốt, không cần phải đặc biệt kiêng kỵ cái gì, nhũ danh không cần đổi, tên tự thì đặt theo anh trai một chữ, gọi là Đường Mộ Dương. Chữ “Dương” này cũng đến rất là tự nhiên, lúc này trời đã sáng, đương nhiên thái dương phải ló dạng rồi, thế là quyết định dùng chứ này đặt luôn cho táo nhỏ.

Đối với cái tên này, táo nhỏ tương đối thoả mãn.

Bất quá với ý nghĩa của chữ “Dương” này, bé con hiểu hơi chênh lệch với nghĩa gốc một tí. Ách… cái kia nói ra không hay lắm, đợi bé con trưởng thành, để bé tự nói ra đi!

Đường Mộ Thần nghe Kì An Chi khoa trương kể lại hắn làm sao mà trải qua “cửu tử nhất sinh” , trấn an được hai người ông như thế nào, bèn khen thưởng mà xoa đầu hắn, “Tốt lắm tốt lắm!”

Có thể an an ổn ổn mà sống, là hy vọng lớn nhất của y bây giờ.Nghìn vạn lần đừng … lăn qua lăn lại nữa!

“Chỉ có vậy thôi à?” Người nào đó bất mãn đôi mắt cơ khát nhìn y.

Nhìn ra ngoài cửa, không có ai, vậy thưởng thêm một nụ hôn đi!

Để tiện cho đôi phu phu, cũng tránh cho người khác phảigặp tình huống xấu hổ. Đường gia cũng học như Kì gia, đem phòng của hai người bọn họ đặt ở trên lầu. Gian phòng trên lầu được sửa sang lại, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là thư phòng, tạo thành một không gian riêng cho hai người sử dụng. Phòng ngủ được bày trí một chiếc giường lớn, còn có phòng thay đồ và phòng tắm riêng. Cách giường không xa là một gian phòng nhỏ tạm thời dùng để chứa đồ của táo nhỏ.

Trong phòng là vô số đồ chơi lẫn quần áo của táo nhỏ, thực ra ban đầu cha mẹ của Đường Mộ Thần chỉ muốn cho táo nhỏ ở cùng Đường Mộ Thần và Kì An Chi một thời gian, đợi táo nhỏ quen với ngôi nhà mới này rồi thì sẽ do bọn họ chăm sóc.

Đáng tiếc không như mong muốn, táo nhỏ chỉ thích ở chung với hai người hầu của bé, sau khi ở chung với họ rồi thì kiên quyết không chịu đổi chỗ ở nữa.

Đương nhiên là, cũng sẽ phá hủy không ítthời gian phu phu ân ái rồi.

….

Đường Mộ Thần chỉ định hôn lướt qua mà thôi, nhưng Kì An Chi đâu có chấp nhận như thế được? Vừa hôn sâu vừa đem người mang lên trên giường. Nói đi cũng phải nói lại, Kì An Chi đối với căn phòng mới này rất thoả mãn. Để thử nghiệm khả năng cách âm của gian phòng này, đương nhiên tốt nhất là nên làm chút chuyện không thích hợp với nhi đồng rồi.

Nhưng mà trước khi Kì An Chi thực hiện được ý đồ của mình, Đường Mộ Thần đã kiên quyết đẩy hắn ra, “Lát nữa còn phải đến nhà anh! Đủ rồi!”

Kì An Chi nhìn bờ môi đã có hơi sưng lên vì bị mình hôn, cũng cảm thấy tạm thỏa mãn. Đồ ăn tốt nhất là nên ăn từ từ từng chút một. Buổi tối hôm nay, hắc hắc! Người nào đó tâm tư nhộn nhạo rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.