[Trư Trảo Hệ Liệt] Bộ 3 Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 43: Chương 43: Thật Sự Có Rồi




CHƯƠNG 43. THẬT SỰ CÓ RỒI

“Tiểu Cương, chú là chú Hà đây. Cháu không sao chứ? Sao nửa ngày không tiếp điện thoại?” Là lão bà của chú ba Hà Gia Duyệt.

“Ách…… Không có việc gì không có việc gì, là cháu ngủ quên mất.” Mộ Dung Cương không có nói sai, nhưng mặt lại đỏ bừng.

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, ngày mai cháu có thời gian không?” Điện thoại truyền đến giọng nói bất an.

“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Cương trong lòng căng thẳng, Hà Hải Trừng đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là vì Hứa Gia Bảo mang thai nên bị kích thích? Nhưng mà lần trước chú năm kết hôn, anh ấy cũng đi, thoạt nhìn dường như đã không còn quá để ý mà?

Tính tò mò do ba ba di truyền nhất thời hừng hực bốc lên, vô số ý niệm nảy ra trong đầu.

“Ừm…… Là chú, có chút không ổn lắm.” Hà Gia Duyệt đè thấp giọng nói, tựa hồ như đang sợ ai nghe thấy,“Ngày mai chú muốn kiểm tra sớm một chút.”

Mộ Dung Cương nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim mẫn cảm của một bác sĩ lại nhảy lên,“Chú xảy ra vấn đề gì? Chú mô tả sơ qua cho cháu một chút, để cháu xem thử nên kiểm tra về phương diện nào trước.”

Hà Gia Duyệt càng ấp a ấp úng, tựa hồ rất gian nan mới mở miệng,“Gần đây…… ừm, có một đoạn thời gian …… chú luôn cảm thấy ghê tởm hay nôn khan…… mới đầu chú nghi là ăn nhầm thứ gì đó hoặc là do bao tử xảy ra vấn đề, nhưng mà quan sát một thời gian thì hình như không phải……”

Mộ Dung Cương sửng sốt, chẳng phải “bệnh” này giống hệt như chuột trắng nhỏ sao?

Tựa hồ như Hà Gia Duyệt cũng đã lờ mờ đoán được nên trong giọng nói có chút khẩn trương,“Chú cũng không dám khẳng định, bởi vì trước kia khi chú Ngưu xem cho chú có nói, ngô……trên cơ bản không nên hy vọng. Nhưng mà gần đây…… chú thật sự phát hiện bệnh trạng càng ngày càng giống, so với hồi có Hải Trừng cơ hồ giống nhau như đúc. Ừm…… nếu không phải do tâm lý của chú tạo thành thì nhất định là trong cơ thể đã xảy ra vấn đề gì đó.”

Nói ra những lời này, Hà Gia Duyệt tựa hồ như thở nhẹ ra,“Cho nên chú nghĩ, vẫn là làm kiểm tra đi.”

Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, kiềm chế tâm tình kích động, cuối cùng tìm về giọng nói của mình, “Có phải hay không chúng ta trước xem đã rồi nói sau. Sáng mai mấy giờ thì chú đến đây? Cháu sẽ làm xét nghiệm máu cho chú trước, rất nhanh có thể ra kết quả!”

“Vậy chú sẽ đến sớm một chút, bảy giờ rưỡi đến được chứ? Chín giờ còn phải đi làm.” Hà Gia Duyệt là một nhân viên vô cùng cần mẫn, nếu như không xảy ra chuyện gì thì vẫn muốn trở về làm việc. Nếu như mà là chuột trắng nhỏ thì sẽ lập tức chạy về nhà nằm ngay.

“Có thể.” Mộ Dung Cương đột nhiên nhớ tới một chuyện,“Chú Hà à, trong khoảng thời gian này chú có uống loại thuốc gì không?”

“Không có, không có! Thường chú bị ốm vặt cũng chả bao giờ uống thuốc, nhất là lúc này…… chú vẫn rất chú ý.”

“Vậy là tốt rồi, ngày mai buổi sáng chú trực tiếp đến văn phòng tìm cháu nhé.”

“Đúng rồi Tiểu Cương, việc này cháu đừng nói cho ai được không? Ừm…… ngay cả chú ba của cháu cũng không biết, chú không muốn làm anh ấy thất vọng.”

“Cháu hiểu mà.” Ngắt điện thoại, Mộ Dung Cương vẫn còn chưa khôi phục tinh thần lại.

Chú Hà cư nhiên lại có? Có khả năng sao?

Năm đó khi Hà Gia Duyệt làm mất đứa nhỏ thứ hai, Mộ Dung Cương vẫn là một đứa bé, là Ngưu Kiến Minh phụ trách. Y thuật của ông Kì gia vô cùng tin tưởng, nếu như ông nói không còn hy vọng thì tức là không còn hy vọng nữa.

Bất quá y học, nhất là trung y có một loại cách nói, thân thể của con người có cơ chế tự phục hồi.

Nói một cách đơn giản, khi con người bị bệnh, trong cơ thể sẽ tự nhiên sinh ra khả năng miễn dịch, có một số người khả năng miễn dịch cực kì mạnh, đủ để đối kháng với virus, bệnh tật căn bản sẽ không biểu hiện ra ngoài, sẽ tự lành. Nhưng có một số người thân thể yếu nhược hơn thì sẽ xuất hiện bệnh trạng, khi đó mới cần y học trị liệu.

Nhưng cho dù là kéo dài không chữa trị, thậm chí mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo, cũng có khả năng theo thời gian trôi qua, hoặc là do một số nhân tố bên ngoài tác động mà khang phục. Y học hiện đại vẫn còn chưa hiểu hết về những điều huyền bí bên trong cơ thể người, vẫn còn tồn tại rất nhiều hiện tượng không thể giải thích được, thường xuyên có thể nghe thấy ở đâu đó lại xảy ra kì tích.

Mà Hà Gia Duyệt cũng không phải mắc bệnh nan y gì, năm đó chỉ là bởi vì hoả hoạn cứu người ngoài ý muốn sanh non, thương tổn đến tử cung, dựa vào phim chụp x quang mà Ngưu Kiến Minh mới đưa ra chẩn đoán là rất khó thụ thai lần nữa.

Nhưng khó cũng không đồng nghĩa với không thể sinh con được nữa, biết đâu vận khí của Hà Gia Duyệt lại tốt, nắm bắt được 1% cơ hội, có con lần nữa cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao chú Hà và chú ba chỉ mới vừa hơn bốn mươi tuổi, thân thể trẻ trung khoẻ mạnh. Phu phu quan hệ hài hòa, có con cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.

Mộ Dung Cương lén lút YY, cười ha hả, nhưng nghĩ tiếp, không khỏi tự hỏi, còn mình thì sao?

Ôm ngực, Mộ Dung Cương kiềm chế trái tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi ***g ngực, cảm thấy một mảnh hoảng sợ không biết làm sao. Năm đó, lời nói của ông Ngưu vẫn còn văng vẳng bên tai:

“Tiểu Cương, ông phải nói cho cháu một tin rất xấu. Tương lai, cháu…… chỉ sợ cơ hội có con rất là thấp. Bất quá cháu vẫn còn rất trẻ, cố gắng bảo dưỡng thân thể, không phải là không có hy vọng ……”

Không phải là không có hy vọng… câu nói đó không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Mộ Dung Cương.

Nếu thật sự có khả năng, ông trời thật sự sẽ cho mình một cơ hội sữa chữa sao? Y từng phạm sai lầm, y từng tự tay bóp chết một sinh mệnh nhỏ bé, liệu nó còn một lần nữa quay trở lại với y nữa sao?

Mộ Dung Cương không dám nghĩ tiếp, giờ phút này, y thật sự thấu hiểu cảm giác Hà Gia Duyệt muốn giấu diếm không nói cho bất kì ai, cái loại cảm giác lo được lo mất ấy, bất quá, y rất chân thành mong ước, đó là sự thật!

Sợ mình ngủ quên mất, Mộ Dung Cương cố ý cài đặt chuông báo thức trong điện thoại tự động lặp lại báo thức đến năm lần, sau khi cài đặt xong mới an tâm đi ngủ.

Nhưng buổi sáng vẫn là dậy muộn, thẳng đến hồi chuông báo thức cuối cùng vang lên y mới giật mình tỉnh dậy. Vội vội vàng vàng rửa mặt, ăn sáng cũng không ăn liền ba chân bốn cẳng chạy vọt tới bệnh viện. Hà Gia Duyệt vẫn là tới sớm hơn y, nhưng không đợi trong phòng viện trưởng mà đợi ở khu vườn bên dưới lầu.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Mộ Dung Cương thật sự là cảm thấy rất vô thố, để cho trưởng bối chờ y, vừa thấy mặt liền giải thích không ngừng.

Hà Gia Duyệt khoan dung cười,“Là chú quá khẩn trương nên tới sớm. Nếu cháu đã đến rồi thì chúng ta đi làm kiểm tra đi.”

Được! Mộ Dung Cương liền thay áo blouse trắng vào, lập tức trở thành viện trưởng nghiêm túc như mọi khi.

Năm đó, vì để tiện cho Diêu Nhật Hiên kiểm tra thân thể, để chuẩn bị cho những lần sinh nở, Kì Dân Hạo đã bỏ vốn, trong bệnh viện này cố ý xây dựng cho Diêu Nhật Hiên một khu phòng bệnh riêng. Trải qua vài chục năm hoàn thiện, tuy chỗ này không lớn nhưng được trang bị rất đầy đủ thiết bị trị liệu cho song tính nhân.

Y bác sĩ có thể đến khu vực này làm việc đều là những người có thâm niên ít nhất là mười năm, phẩm hạnh rất tốt, biết giữ bí mật. Còn buộc phải kí hợp đồng giữ kín bí mật, lương cao hơn y bác sĩ bình thường rất nhiều, cũng là để cho bọn họ tuyệt đối không dám để lộ bí mật.

Bất quá giờ này còn quá sớm, vẫn chưa có ai đến đây, mà Mộ Dung Cương cũng không cần ai giúp, chính mình liền phi thường thuần thục lấy máu cho Hà Gia Duyệt, thay đồ đi vào trong phòng hóa nghiệm.

“Chú Hà, chú đi ăn sáng đi, cháu phải làm xét nghiệm mất một khoàng thời gian.”

Hà Gia Duyệt ngoài miệng đáp ứng, nhưng mà làm sao nuốt cho nổi? Mà ngồi một mình đợi ở ngoài này thì cũng rất là khó chịu. Ngẫm lại Mộ Dung Cương rất có khả năng cũng chưa ăn sáng, liền lái xe ra ngoài bệnh viện, cố ý tìm một cửa hiệu nổi tiếng, mua một ít đồ điểm tâm.

Khi Hà Gia Duyệt cầm bánh bao sữa nóng hầm hập trở về, vừa vặn Mộ Dung Cương đã có kết quả kiểm tra.

Vừa nhìn thấy gương mặt nửa kinh ngạc nửa mừng vui của đứa cháu, Hà Gia Duyệt kích động đến run rẩy tay chân ,“Là…… là như thế nào?”

Mộ Dung Cương tiến lên nắm lấy tay Hà Gia Duyệt, chỉ nói hai chữ,“Chúc mừng !”

Nháy mắt, nước mắt của Hà Gia Duyệt liền ứa ra, dùng sức lau lau vài cái ép bọn nó trở về, run run nói,“Chú…… để chú gọi điện thoại cho chú ba cháu!”

Nhưng mà đôi tay run rẩy đến nỗi không lấy được điện thoại ra.

Mộ Dung Cương lấy di động ấn số hộ Hà Gia Duyệt, đem điện thoại đưa tới bên tai. Đầu kia Kì Nhạc Chi vẫn còn cảm thấy kì quái, sao đứa cháu này lại gọi điện thoại cho mình sớm thế?

“Tiểu Cương, Tiểu Cương?”

“Nhạc…… Nhạc Chi……” Điện thoại truyền đến là tiếng khóc nấc của lão bà thân yêu.

Kì Nhạc Chi hoảng sợ,“Gia Duyệt? Sao em lại dùng điện thoại của Tiểu Cương? Em đang ở bệnh viện sao? Không phải công ty em có việc à? Em bệnh à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Hà Gia Duyệt không khống chế nổi tâm tình kích động, nước mắt cuối cùng vẫn là túa ra không ngừng,“Em…… Chúng ta có……”

Mộ Dung Cương nhìn xem lo lắng, đơn giản cầm lấy điện thoại nói hộ,“Chú ba, chúc mừng hai người. Chú Hà có em bé rồi, đã gần ba tháng, chú mau tới bệnh viện đi!”

Mười lăm phút sau, Kì Nhạc Chi dùng chỉ mười lăm phút lái xe chạy hết quãng đường mà ít nhất cũng phải chạy nửa giờ, vội vàng lao đến. Làm cho Mộ Dung Cương phi thường hoài nghi, chú ba nhà mình luôn luôn tuân thủ pháp luật rốt cuộc chạy đến bao nhiêu cây số một giờ.

Trên mặt Kì Nhạc Chi xen lẫn không dám tin lẫn kích động, vặn vẹo giống như người lần đầu tiên được làm cha, quả thực rất ngốc nhưng cũng rất khả ái.

“Tiểu Cương…… đây là sự thật sao?”

Mộ Dung Cương dùng sức gật đầu, tươi cười,“Chú Hà nói phải đợi chú đến mới làm siêu âm lần đầu tiên cho em bé, chú ba nếu không tin thì chúng ta sẽ xem tiểu gia khỏa này ngay bây giờ!”

Được được! Kì Nhạc Chi thật sự muốn xem, nếu như không chính mắt nhìn thấy thì hắn thật sự không thể tin được. Này quả thực so với trúng xổ số còn làm cho người ta hưng phấn hơn!

Trên màn hình, một bào thai nhỏ xíu hiện ra rõ ràng, sinh mệnh nhỏ bé này đã có nhịp tim rồi, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào tai của đôi chồng chồng bọn họ, làm cho bọn họ kích động vô cùng, khóe mắt không nhịn được mà ươn ướt.

(cái này chắc tác giả chém quá đà, tim thai muốn nghe thấy phải đến tuần thứ 18 hoặc 20 mới nghe thấy được, Hà Gia Duyệt mới có chưa đầy 3 tháng mừ =.=)

Lão cha sau khi xác nhận sự tồn tại của bảo bảo xong lập tức ra quyết định,“Gia Duyệt, em tạm rời cương vị công tác đi. Bảo bảo quá nhỏ, cần em phải chăm sóc kỹ lưỡng.”

A ách? Mộ Dung Cương sửng sốt, lời này không giống như chú ba sẽ nói nha? Nhưng càng không nghĩ tới là, lão ba ba cuồng công việc thế nhưng không chút do dự đáp ứng ngay,“Được! Em đã tính sẵn rồi, nếu như là thật em liền xin nghỉ việc.”

Hà Gia Duyệt thẹn đỏ mặt nhìn đứa cháu đang làm vẻ mặt không thể tin được cười cười,“Tiểu Cương, nếu cháu đến tuổi này của chúng ta thì sẽ hiểu, công việc có quan trong đến thế nào cũng không thể mang đến niềm hạnh phúc cho chúng ta bằng đứa bé này được. Chú Hà từng mất đi một đứa con, chú không muốn mất thêm đứa nào nữa, dù chỉ là một chút thôi chú cũng không dám mạo hiểm.”

Kỳ thật cháu… cũng từng mất đi… Mộ Dung Cương nhịn xuống cơn chua xót, dùng sức gật gật đầu. Còn không quên cười khẽ nhắc nhở một câu,“Nếu ông nội bọn họ mà biết, nhất định sẽ hạnh phúc đến phát điên. Chú ba, chú mau đi báo tin vui đi!”

Đúng đúng!

Hai phu phu thương lượng một chút, Kì Nhạc Chi trước vẫn là muốn đưa lão bà về công ty làm thủ tục xin thôi việc. Nếu phải nghỉ thì cần phải sớm bàn giao tốt công tác. Còn về xe của Hà Gia Duyệt thì để chìa khóa lại, sau đó gọi người đến lấy về hộ. Còn trên đường đi, thời gian cũng đủ để cho bọn họ gọi điện thoại.

“Đúng rồi, Tiểu Cương, cái này chú mua cho cháu! Còn nóng đấy, mau ăn đi, cám ơn cháu nhiều lắm!” Hà Gia Duyệt đem điểm tâm lưu lại, cùng Kì Nhạc Chi vui vẻ ra về. Về bữa ăn sáng của Hà Gia Duyệt và bảo bảo thì đương nhiên là phải do lão cha của đứa nhỏ mua rồi.

Nhưng mà Mộ Dung Cương ngửi thấy mùi bánh bao cùng sữa nóng thơm ngào ngạt không hiểu sao lại chẳng muốn ăn. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt vô cùng của y.

Quay lại văn phòng liền lên mạng đặt vé máy bay, cũng thông tri phòng nhân sự,“Tôi có chút việc riêng, nghỉ vài ngày. Mọi người sắp xếp công việc hộ tôi, có việc gì thì tận lực trì hoãn chờ tôi trở về.”

Mộ Dung Cương ra một quyết định trọng đại, xa xa ở dị quốc tha hương tiểu lưu manh đột nhiên hắt xì một cái, ai đang nhắc hắn vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.