Thượng thần mỗi lần thiền định đều cực kì lâu, sự tập trung vô cùng cao, sẽ không bị ngoại giới tác động quấy nhiễu. Tiểu hồ ly di chuyển trên người hắn hồi lâu cũng không đánh thức được hắn. Thượng Thần Cực Uyển là vị thần cổ đại của Hồng Hoang, công lực trên người hùng hậu, linh khí tràn đầy, tiểu hồ ly thích ở quanh hắn, hấp thụ tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, linh khí tràn đầy quanh người hắn.
Ngày hè nắng chói chang, nàng sẽ tránh nóng trong điện Cực Uyên mát lạnh, dựa gần hắn ngủ ngon lành. Khi bão tuyết nổi lên, nàng sẽ chui vào quần áo hắn, nép vào ngực hắn, dựa vào nhiệt độ cơ thể hắn để sưởi ấm.
Hôm nay tiểu hồ ly lại chui vào ngực thượng thần sưởi ấm, có lẽ do nàng đã leo lên nhảy xuống trên người hắn nhiều ngày nên đai lưng của thượng thần đã lỏng ra mấy phần. Nàng chui vào một cái, các lớp áo liền tuột hẳn xuống, lồng ngực to lớn của thượng thần lộ ra, da thịt so với quần áo còn mượt mà hơn rất nhiều, nàng không bám vững liền rơi từ ngực thượng thần xuống dưới háng hắn.
Tiểu hồ ly theo áo lót trượt xuống cho nên nàng rớt trực tiếp vào trong đũng quần hắn. Nửa trên của thượng thần vạt áo đã mở ra hết nhưng nửa dưới của hắn vẫn mặc quần nguyên vẹn. Tiểu hồ ly bị nhốt trong quần, trước mắt là một mảng đen kịt, nàng kinh hoàng nhảy tới nhảy lui muốn trốn ra ngoài. Trong lúc hoảng loạn không biết dẫm phải cái gì, mềm oặt, giống như hai quả bóng tròn.
Nàng vươn móng vuốt nhỏ chọc chọc, ấm ấm, thịt mềm, sau đó lại dùng móng bắt lấy quả cầu kia, nàng dùng sức giật một chút nhưng lại không kéo xuống được. Quả cầu kia còn lớn hơn bàn tay nàng, nàng nắm không hết, bịch một tiếng, quả cầu thoát khỏi tay nàng, lắc lư qua lại.
"Ai ui..." Tiểu hồ ly sờ sờ bụng bị đâm đau, thoáng nhảy sang bên cạnh trốn đi.
Đột nhiên, nàng không kịp phòng ngừa lại đụng tiếp vào một cây gậy to lớn dựng thẳng đứng, cây gậy kia thô cứng như sắt, nóng như lửa, va vào chóp mũi nàng đau đến mức khiến nàng chảy nước mắt.
"Ô ô...Đau quá." Tiểu hồ ly xoa xoa chóp mũi hồng, cố gắng trốn về phía sau.
Đũng quần của thượng thần vốn dĩ không rộng lắm, một tiểu hồ ly chui vào nên lại càng chật hẹp hơn, hiện tại côn th*t cùng hai quả trứng đều phồng lên, tiểu hồ ly cảm thấy bốn bề xung quanh đều là địch, trốn vào đâu cũng vẫn sẽ đụng vào mấy vật thể không biết tên này.
Bị va vào hai quả cầu cùng côn th*t nhiều lần khiến tiểu hồ ly có chút tức giận, vì sao thượng thần lại cất giấu nhiều ám khí như vậy trong đũng quần, nàng thở phì phì vươn móng vuốt nhỏ đập lên gậy th*t.
Cây gậy bị chụp vào liền đong đưa chuyển động, không cẩn thận chọc tới bên miệng nàng, một ít chất lỏng tanh mặn dính vào miệng.
Đây là thứ gì?
Tiểu hồ ly hết sức ngạc nhiên.
Nàng vươn hai ngón tay nắm lên cây gậy tinh tế vuốt ve. Thật dài, lại thô cứng, ở đỉnh có cái lỗ nhỏ sẽ mấp máy phun nước. Đây là quái vật gì, tiểu hồ ly sợ tới mức lập tức buông lỏng tay ra. Nàng cảm thấy dưới háng thượng thần cất giấu loại rắn nàng chưa bao giờ gặp qua, con rắn này còn đem nọc độc phun vào miệng nàng.
Tiểu hồ ly thực sự hoảng sợ, nàng cảm thấy mình sắp bị độc chết. Nàng thấp giọng khóc, lung tung lôi kéo quần thượng thần, phí rất nhiều công sức mới kéo được quần ra. Một lần nữa ánh sáng đập vào mắt, không khí trong lành ùa vào khoang mũi, tiểu hồ ly thở phì phò, nàng nhanh chóng nhảy ra, nhảy càng xa càng tốt, nàng muốn tránh xa thượng thần này.
Ba ngày kế tiếp, ngày ngày tiểu hồ ly đều lo sợ bất an, cũng không dám lại gần thượng thần, nàng sợ đột nhiên mình sẽ bị nọc độc độc chết.
Ngày thứ tư qua đi, tiểu hồ ly phát hiện mình vẫn không chết, lại còn khỏe mạnh hoạt bát hơn, xem ra thứ ám khí thượng thần phun ra không phải nọc độc, tiểu hồ ly vui sướng nghĩ.
Tiết trời những ngày cuối năm ngày càng lạnh hơn, tiểu hồ ly không chịu nổi giá rét lại chui vào trong ngực thượng thần sưởi ấm. Hôm nay nàng lại chạy tới trốn trong ngực thượng thần ngủ ngon lành như thường lệ, đang ngủ đến mơ màng, nàng cảm thấy mình bị uỵch một tiếng, cái mông bị bay xuống dưới đất.
"A...Lạnh quá...Lạnh quá." Tiểu hồ ly bị đông lạnh tỉnh lại, toàn thân đều bị khí lạnh xâm nhập, đặc biệt là cái mông đang dính xuống mặt đất.
Nàng giật mình nhảy dựng lên, hai chân đạp trên đất, ngay sau đó phát hiện mình đã biến hình, bộ dáng dường như giống một nữ nhi tầm mười mấy tuổi. Đây là lần đầu tiên nàng biến đổi, toàn thân trơn bóng, quần áo lại không có, khó trách nàng lại cảm thấy lạnh như vậy.
Đảo mắt nhìn quanh đại điện trống trải, tấm vải duy nhất nàng tìm được chính là quần áo trên người thượng thần. Tiểu hồ ly chà xát hai cánh tay đã nổi đầy da gà vì lạnh, không chút do dự cởi quần áo trên người thượng thần xuống rồi mặc lên người mình.
Nàng quá lùn, mặc quần áo to rộng của thượng thần, nửa dưới chiếc áo choàng kéo dài trên mặt đất, giống như tiểu hài tử bướng bỉnh mặc trộm quần áo của người lớn, trông thật buồn cười. Tuy nhiên cũng đỡ hơn là áo rách quần manh trong mùa đông lạnh giá này, nàng biến thành hình người nên không có lớp lông che chắn, nếu không mặc quần áo thì sẽ bị đông chết.
Tiểu hồ ly thì có quần áo mặc, trái lại thượng thần lại ngồi trần truồng trong đại điện trống trải, khuôn mặt thanh tuấn bị đông lạnh nên có chút tím tái nhợt nhạt. Tiểu hồ ly không đành lòng, dù sao đây cũng là quần áo của thượng thần, để hắn trần trụi qua mùa đông thế này dường như có chút xấu tính.
Suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể thượng thần cũng là nhiệt, cũng có thể dùng để sưởi ấm, vì thế nàng lại cởi quần áo ra, trần truồng ôm lấy thượng thần, sau đó lại dùng quần áo bọc lại thân hình hai người.