A Dung hồ nghi nhìn hắn, không nói gì. Cửu Tiêu liếc nhìn nam nhân trong tranh, không nhịn được mở miệng hỏi:“Nam nhân này trông rất xấu sao?”
A Dung lắc đầu:“Cũng không xấu lắm.”
Cửu Tiêu cong môi, cười đắc ý, xem ra khả năng vẽ tranh của hắn vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng giây tiếp theo, A Dung lạnh nhạt nói:“Là phi thường xấu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cửu Tiêu sụp đổ, nụ cười tắt ngúm. Từ nhỏ đến lớn hắn có thiên phú về pháp thuật, câu chữ văn chương đều xuất sắc, được vô số người khen ngợi. Tuy rằng tài năng vẽ tranh ở mức trung bình nhưng cũng không kém như A Dung nói, hắn phản bác:“Đây không phải...”
“Sao cơ?” A Dung nhướng mày:“Không phải... Cái gì?”
Cửu Tiêu trong lòng nhảy dựng, vội vàng sửa lời:“Cái này không phải nhìn thoáng qua cũng thấy sao? Thật sự là vô cùng xấu, A Dung nói rất đúng.”
“Hừ.” A Dung hừ lạnh một tiếng, phân phó người treo bức tranh trước điện, sau này người tới Cung Lăng Tiêu, vừa bước vào cửa đều có thể nhìn thấy bức tranh hài hước này.
Ở Cung Lăng Tiêu hơn một tháng, A Dung bàn bạc với Cửu Tiêu, quyết định quay lại Đông Cung. Nếu ở lại Đông Cung, cha mẹ từ Đồ Sơn tới thăm nàng cũng thuận tiện hơn một chút, hơn nữa Yêu hậu tốt như vậy, A Dung không đành lòng để bà thời gian dài không gặp tôn tử.
Thiên Đế có chín nhi tử, mà Yêu hậu chỉ có một nhi tử, Cửu Tiêu cảm thấy khi có thời gian rảnh sẽ đưa A Dung quay về thiên giới ở một thời gian là tốt rồi, hắn vẫn muốn chăm sóc Yêu hậu nhiều hơn. Yêu hậu thật sự thương hắn, thật sự xem hắn như con trai.
Hắn tưởng Thiên Đế khoan hồng độ lượng như vậy hẳn sẽ không so đo gì. Rốt cuộc ở thời kỳ thượng cổ, tổ tiên Đông Hoàng nhất tộc cùng tổ tiên Thiên Đế nhất tộc là huynh đệ tương thân, coi như hắn ở nhà người thân một thời gian thôi.
Sau khi A Dung và Cửu Tiêu về Đông Cung lại cử hành hôn lễ một lần nữa, đồng thời cử hành lễ đăng cơ của Cửu Tiêu và nghi thức phong hậu cho A Dung. Yến hội kéo dài ba ngày ở Đông Cung, khắp chốn người người mừng vui.
Đêm động phòng hoa chúc, Cửu Tiêu vui vẻ uống hai ly rượu, hắn nâng khăn voan của A Dung lên, ôm nàng nhiệt tình hôn môi, mùi rượu lan tràn khắp khoang miệng, gương mặt A Dung ửng đỏ, tựa hồ có chút say. Cửu Tiêu trút bỏ quần áo của cả hai, nâng côn th*t sưng đỏ cọ lên d*m thủy ngoài huyệt khẩu, ma sát đến khi đầu nấm đỏ lên. Quy đầu tách hai mảnh hoa môi, chậm rãi chen vào, Cửu Tiêu thở hổn hển, dùng sức đẩy tầng thịt non, hạ eo đẩy dương v*t vào từng chút một.
“Ưm...” A Dung nhíu mày rên rỉ, khép chặt hai chân, khiến cự vật chôn càng sâu vào thân thể.
Nàng ướt đẫm, lại kẹp chặt, Cửu Tiêu thoải mái rên rỉ, nắm eo thon bắt đầu đưa đẩy, càng lúc càng nhanh, càng đâm càng sâu. A Dung nắm chặt chăn dưới thân, thân mình nhỏ xinh bị đâm cho run rẩy bần bật. Cửu Tiêu dùng sức cắm mạnh một cái khiến A Dung bật khóc:“A a... Đau... Nhẹ một chút, ưm...”
Mỗi lần như vậy, nam nhân ở trên giường đều dỗ nàng:“A Dung, ngoan lắm, rất nhanh sẽ tốt hơn.”
Lần này cũng không ngoại lệ.
“Đồ lừa đảo!” A Dung cắn môi, tức giận lẩm bẩm.
Nam nhân phía sau vẫn di chuyển gấp gáp, chiếc giường vững chãi bị di chuyển của hắn vang lên tiếng răng rắc, A Dung nức nở, giống như mèo con ủ rũ.
“A Dung... A Dung... Ta sắp ra rồi...” Cửu Tiêu động tình gọi nàng, tốc độ đâm vào càng nhanh hơn.
Cung khẩu bị đâm cho tê dại, A Dung nhíu mày, nàng mở đôi mắt mờ mịt, lặng lẽ làm phép, “Bộp” một tiếng, thân thể trắng nõn biến mất trong nháy mắt. Cửu Tiêu đang gấp gáp, động tác đâm vào rút ra đột nhiên khựng lại, hắn ướt dầm dề, côn th*t phủ đầy gân xanh đang dựng đứng run rẩy mấy cái trong không khí, nhìn qua vô cùng dữ tợn khủng bố. Ở giữa giường, tiểu hồ ly trắng như tuyết đang nằm bò.
Cửu Tiêu biết đó là A Dung. dương v*t dưới háng nam nhân sưng phát đau, hắn nhẫn nhịn, nhẹ nhàng dỗ dành nàng:“A Dung, nàng đột nhiên hóa hình làm gì vậy? Ngoan, mau biến trở lại để phu quân yêu nàng.”
A Dung bĩu môi:“Không tin chàng, đồ lừa đảo.”
Đêm nay nàng sẽ không biến trở lại, cứ để hắn nghẹn chết đi!
Lần động phòng hoa chúc trước, nàng vẫn khắc sâu nam nhân thúi này không biết tiết chế, làm một lần còn muốn lần thứ hai. Thân dưới của Cửu Tiêu căng lên như muốn nổ, hắn dỗ A Dung hồi lâu nhưng nàng vẫn không chịu biến trở về. Cuối cùng Cửu Tiêu cau mày, dùng tay tự xử.
Một đêm này A Dung không biến trở về hình người, Cửu Tiêu ôm nàng nguyên hình ngủ cả đêm. Người khác đều cho rằng đêm động phòng hoa chúc của Yêu đế cùng Yêu hậu phải là cảnh xuân kiều diễm, ai có thể nghĩ đến Yêu đế chua xót ôm hồ ly to bằng bàn tay ngủ cả đêm, lại còn tự mình dùng tay giải quyết.
Sau này nếu khi đang vui vẻ Cửu Tiêu không nghe theo lời nàng, nàng sẽ lập tức biến lại nguyên hình, để hắn không làm gì được. Cửu Tiêu nếm đủ, sau này không dám tùy ý làm bậy, thỉnh thoảng có thể tự giải quyết cho đỡ thèm, nhưng lại không có hứng thú. Dù sao có thể cùng thê nhi sống bên nhau, cho dù chuyện phòng the không thể hết sức nhưng Cửu Tiêu cũng cảm thấy thực hạnh phúc.
Sau khi ở Đông Cung một tháng, một sáng nọ A Dung tỉnh lại, phát hiện mình có biển hiện kén ăn, không ăn mặn cùng thức ăn dầu mỡ được. Cửu Tiêu mời thần y tới bắt mạch cho nàng mới biết nàng đã có thai hơn một tháng. Cửu Tiêu tươi cười xán lạn, ôm nàng, vui vẻ hôn gương mặt trắng nõn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn đang phẳng lì của nàng. Còn A Dung thì ngây ngốc nhất thời không kịp phản ứng, nhận thức của nàng vẫn đang dừng lại ở truyền thống “Đông Hoàng Nhất Tộc” mỗi thế hệ chỉ có thể sinh một hài tử, suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại, người trước mắt này thân thể đã là của Cửu hoàng tử.
Nàng ngước mắt nhìn bộ dáng vui vẻ ngốc nghếch của Cửu Tiêu, cũng bất giấc nhoẻn miệng cười theo. “Cửu Tiêu” cũng tốt, “Đông Hoàng Thái Cửu” cũng tốt, thật ra đều là cùng một người, cùng chung tư tưởng, cũng đều yêu nàng. Không có gì nàng không thể chấp nhận được. Thật may mắn khi hắn có thể cải tử hoàn sinh cùng nàng kết tóc phu thê, sinh con đẻ cái.
*
Chín tháng sau A Dung đến kỳ sinh, Cửu Tiêu dỗ nàng ăn viên minh châu quý giá kia. Bởi vì lần này nàng mang tiên thai nên khi ăn minh châu xong, tinh lực sẽ dồi dào, sinh hài tử cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Một canh giờ sau từ phòng sinh truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, A Dung sinh hạ một đôi long phượng, nữ nhi sinh trước, hài tử sinh sau. Từ nay về sau Đông Hoàng gia sẽ có hai hoàng tử, một công chúa, việc này khiến Yêu đế cùng Yêu hậu vui muốn chết.
Cửu Tiêu ôm nhi tử và nữ nhi mới sinh một chút rồi vội vàng đi vào xem A Dung. Có viên minh châu, lần này A Dung sinh hài tử cũng không quá khó khăn, khi Cửu Tiêu đi vào nàng đang nằm trên giường, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ, chỉ là trên trán đổ nhiều mồ hôi. Hắn cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, sau đó mở lòng bàn tay nàng ra nhìn, xuyên qua thần thức, hắn nhìn thấy chiều dài tiên linh có cùng độ dài với mình. Hắn khép tay, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, nhìn nàng nhẹ nhàng cười. Sau này hắn và A Dung sinh cùng giờ, chết cùng huyệt.
——
Kết thúc.
P/s: Cuối cùng sau bao tháng ngày dài đằng đẵng cũng hoàn được bộ này rồi, thực sự cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian vừa qua.