Trừ Yêu Truyện

Chương 144: Chương 144: Nam nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận




Lục Trường Uyên nắm viên nội đan, nặng nề đi qua A Dung, bước về phía hắc long. Hắn biết hôm nay mình là một kẻ ác nhân, đối xử tàn nhẫn với tỷ tỷ của A Lê như vậy thật vô nhân đạo, càng là uổng cái danh thượng thần Thiên giới, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu để bảo vệ thê tử cùng nhi tử, chuyện gì hắn cũng có thể làm. Vì vậy chỉ có thể hy sinh Đông Hoàng Thái Cửu, nhưng hắn sẽ báo thù cho Thái Cửu, đồng thời giảm tổn thương của A Dung xuống thấp nhất.

Áp xuống áy náy trong lòng, Lục Trường Uyên đến trước mặt hắc long, hắn xòe tay đưa nội đan cho nó:“Nội đan cho ngươi, phá hủy khế ước.”

Hắc long nhìn hạt châu phủ ánh sáng trắng, ánh mắt tham lam, nó vận pháp hút nội đan vào bụng, âm tà cười cười. Ăn nội đan của con trai Yêu đế, nó sẽ trở thành yêu ma lợi hại nhất trong tam giới, sau này còn ai có thể chống lại nó?

Nó đắc ý, triệu khế ước ra, hủy diệt trước mặt Lục Trường Uyên. Lục Trường Uyên nhìn khế ước bị hủy, mày giãn ra nhưng mắt đen vẫn nhìn chằm chằm hắc long. Hắn thầm tính toán thời gian.

Mười, chín, tám... Một. . Truyện Đoản Văn

Quả nhiên mọi thứ đều trong tính toán của hắn. Hắc long bắt đầu thống khổ tru lên, khuôn mặt nó dữ tợn, vặn vẹo, bộ dáng đau đớn muốn chết. Dường như đoán được đầu sỏ gây tội, nó quay đầu, con ngươi căm tức nhìn Lục Trường Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi đã làm gì với ta?”

Lục Trường Uyên cười lạnh, bàn tay to nắm chặt đuôi kiếm, vận sức chờ bạo phát, hắn nói:“Ngươi tự lãnh hậu quả, nội đan của con trai Thiên Đế há có thể để cho thứ yêu nghiệt như ngươi tiêu hóa. Ta cũng không làm gì, chẳng qua thúc đẩy chân long chi khí tiềm tàng bên trong thôi, ngươi hấp thụ không được khí trong nội đan, đương nhiên sẽ bị phản phệ.”

“Grào...” Hắc Long đau đớn tru lên, nó phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Trừng Uyên, mở to mồm đỏ như máu lao về phía hắn.

Chỉ là bị chân long chi khí trong cơ thể quấy nhiễu, hành động của nó càng trì độn, thậm chí có chút lệch lạc. Vẻ mặt Lục Trường Uyên bình tĩnh, mặt không đổi sắc như băng trên Thái Sơn, khi móng vuốt của hắc long sắp chạm đến vạt áo hắn, hắn nhướng mày tránh đi, tiếp theo nhảy lên rút trường kiếm ra bổ về phía hắc long. Kiếm quang hỗn loạn, ánh sáng lóe lên, lưỡi kiếm đi qua nơi nào thì nơi đó da tróc thịt bong, máu tươi túa ra đầm đìa. Sau đó từng đoạn chân tay bị chặt gãy rơi rào rạt xuống đất, rầm rầm rung động.

Lục Trường Uyên nắm lấy trường kiếm đẫm máu từ từ hạ xuống đất, hắn bấm tay niệm trú loại bỏ vết máu trên kiếm, cắm trường kiếm vào bao rồi chậm rãi đi đến trước mặt A Dung đang khóc thút thít, cúi đầu, thành khẩn nói:“Thực xin lỗi.”

A Dung lẳng lặng ôm thi thể lạnh băng của Thái Cửu, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nàng cúi đầu im lặng, đối với lời xin lỗi của Lục Trường Uyên cũng không thèm để ý.

Đông Hoàng Thái Cửu đã chết, Đông Hoàng Thái Cửu nàng vừa yêu vừa hận đã chết.

Về sau sẽ không còn ai mỗi ngày năm lần bảy lượt tới gõ cửa phòng nàng nữa.

Về sau nàng mở cửa sẽ không bao giờ nghe thấy những lý do đáng ghét:“Ta nhớ Thập Nhi, lâu không thấy nó nên muốn đến nhìn nó.”, rồi liếc mắt nhìn trộm nàng nữa.

Trong đầu hiện lên từng mảng hồi ức về Thái Cửu, tim A Dung phiếm đau, đau đến mức không thể thở nổi. Nước mắt không ngăn được lại bắt đầu trào ra, A Dung khóc không ra hơi, trong động đều là tiếng khóc cực kỳ bi ai của nàng.

Lục Trường Uyên bất đắc dĩ thở dài, sự tình so với hắn tượng tượng dường như còn nghiêm trọng hơn, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài động, xem ra hắn phải về thiên giới một chuyến.

Lục Trường Uyên bước tới muốn ra khỏi động, bảy thủ lĩnh Yêu tộc cảnh giác nhìn hắn. Bảy người bọn họ kiêng kị Lục Trường Uyên, không dám tùy tiện động thủ, cũng không biết hắn là địch hay bạn, bức điện hạ tự vận rồi lại giết chết đại ma đầu.

Lục Trường Uyên nhìn vẻ mặt khẩn trương của bảy thủ lĩnh, không để bụng, hắn bày ra khí thế cường đại, uy nghiêm nói:“Các ngươi đánh không lại ta, giữ chút sức lực, đem điện hạ của các ngươi cùng hoàng phi trở về Đồ Sơn đi.”

Nói xong, trong cái nhìn chăm chú của bảy thủ lĩnh, bình tĩnh ra khỏi sơn động, bay lên Thiên giới.

Cuối cùng A Dung bởi vì quá mức thương tâm, khóc đến ngất đi, bảy thủ lĩnh cùng nhau đưa nàng và Thái Cửu quay lại Đồ Sơn.

Trên giường, A Dung hôn mê bất tỉnh, nàng dường như gặp phải ác mộng, trong miệng nhỏ giọng nỉ non gọi tên Thái Cửu. Một bàn tay thon dài trắng trẻo cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, hắn thấp giọng gọi A Dung, giọng nói tràn đầy thương tiếc:“A Dung, đừng sợ, ta ở đây, mau tỉnh lại.”

“Điện hạ... Điện hạ...” A Dung nắm lấy bàn tay to đang lau mồ hôi cho nàng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy nhìn nam nhân trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.