“ Được rồi, vào nhà
thôi , anh đói quá. Anh không nuốt nổi đồ ăn trên máy bay nên đã nhịn
đói suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Em vào nấu thứ gì đi, anh rất nhớ tài
nấu ăn của em. Xem bao lâu nay có tiến bộ thêm không nào. “ Thương Vô
Thần xoa xoa cái bộng rỗng, rất tự nhiên mà đi vào nhà.
Khả Lăng há hốc mồm. Ơ hay, sao cái kẻ này cứ như mình là chủ nhà thế ?
Thương
Vô Thân tháo giày ngoài cửa, anh bước vào nhà, thả mình ngay lên chiếc
ghế sofa “ Nhà em vẫn không thay đổi nhỉ ? “ Với ngay cái điều khiển ,
bật lên ti vi.
Này, sao cô cứ có cảm giác cô mới là khách vậy ?
“
Nha, vào nấu gì cho anh ăn đi, đói quá. Cứ thất thần ngoài đó làm gì. “
Thương Vô Thần như một ông hoàng đang bất mãn mà ra lệnh.
Đáng chết. Cô sai rồi. Cô không phải khách , mà là người hầu mới đúng.
“
Muốn ăn thì lăn vào bếp. “ Khả Lăng cũng không kém, hừ mũi một cái “ Nãy
trước khi anh đến tôi cung qua nấu dở ít đồ để tối về ăn nhưng giờ anh
đến thì cứ lấy ra. Giờ tôi phải đi có việc. Ở nhà đừng có làm loạn. “
Thương Vô Thần đầu hàng trước câu nói của cô.
Làm loạn ?
Đùa à ? Hắn đâu phải trẻ con mà bị nhắc nhở vô lý thế chứ ?
Khả Lăng bước vào phòng, mở ra tủ quần áo, tìm chiếc váo đẹp nhất mà mình có rồi mặc vào.
Xong lại phân vân nhìn tủ giày. Đắn đo giữa hai đôi giày.
Giày cao gót hay đế bệt ?
Cô
nghiêm túc suy nghĩ. Hừm, cô muốn trong mắt Dương Triết, cô là một cô
gái thanh thuần. Vậy thì lựa chọn đúng đắn nhất là giày bệt rồi.
Nhanh chóng với đôi giày ưng ý, Khả Lăng lập tức đi vào rồi ra khỏi phòng.
Không biết từ lúc nào, Thương Vô Thần vốn đang nằm đã ngồi dậy nhìn cô từ trong phòng đi ra.
Săm soi khắp cả người cô, Thương Vô Thần bỗng thấy khó chịu.
Đùa à ? Đi đâu mà phải ăn mặc đẹp như thế này.
Là đi gặp cái tên kia sao ???
Hắn còn đang ở đây mà cô lại dám công khai hồng hạnh vượt tường.
“
Tôi đi đây. Tối về. Nhàm chán thì anh có thể đi ra ngoài thăm thú lại
nơi này, dù gì khu phố cũng thay đổi nhiều rồi. “ Khả Lăng đánh nhẹ lớp
son môi, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại “ Nếu ra ngoài nhớ khóa
cửa, trộm mà ghé thăm nhà tôi thì tôi mài dao đè đầu anh đấy.”
Đùa
chứ. Cái tên này từ bé đã rất bất cẩn. Hồi bé từng có một lần cô ốm,
định tỏ ra ga lăng nấu cho cô bát cháo, nấu xong còn không biết tắt bếp
hại nhà cô phải tu sửa lại phòng bếp do bị cháy. Lúc đó đã ốm thì chớ,
lại hít khải khí gas khiến cô bệnh tình thêm nặng tới nỗi nhập viện. Hừ.
Trên khuôn mặt Khả Lăng hiện rõ vẻ khinh khỉnh khiến cho ai kía tức tới nỗi nội thương mà không dám phát tiết.
----- Quán Mộng Ảo -----
“ Leeng Keeng.. “
Tiếng chiếc chuông vàng treo trước cửa kêu lên một tiếng thanh thúy mỗi khi có vị khách bước vào quán.
Khả Lăng đưa mắt nhìn khắp quán.
Ủa ? Anh ấy đâu rồi ? Không phải đã hẹn mình ra rồi à ?
“ Khả Lăng tiểu thư ? “
Khả Lăng quay người lại, nhìn cô phục vụ của quán.
“ Ừm “ Cô gật đầu.
“ Tiểu thư xin đi theo tôi, Dương thiếu gia đang đợi cô ở trong phòng riêng. “ Cô gái kính cẩn nói với Khả Lăng.
Thì
ra là đặt phòng riêng. Hèn chi mà cô nhìn không thấy . Khả Lăng gật
gù.Đi vòng qua hành lang, đứng trước một căn phòng, cô gái kia đẩy cửa
ra.
“ Thưa ngài, tiểu thư đã tới “
Dương Triết đang đọc một quyển tạp chí chi chít tiếng nước ngoài, ngẩng đầu lên, cười với Khả Lăng.
“ Vào đi. “
Lúc Khả Lăng bước vào, cô phục vụ đứng đằng sau biết ý, đóng cửa phòng lại.
Chỉ vào chỗ bên cạnh mình, Dương Triết lên tiếng. “ Em qua đây ngồi này. “
Khả Lăng bước nhanh về phía anh ngồi.
Cô lúc này không để ý xuống dưới chân mình, vô tình vấp vào tấm thảm lông trải giữa phòng.
“ Cẩn thận “
“ Á ... “