Ngoại truyện nhỏ 2
Rất lâu trước đây, khi Triệu Tử Thi 4 tuổi...
Vào một ngày nắng đẹp, bầu trời mây trắng giăng đầy mềm mại khiến người ta nhìn vào cảm thấy sao mà dịu dàng.
Vì ông ngoại ở thôn bị bệnh nên sếp Triệu phải về gấp, cô lại đang cảm không thể theo đi đường sá xa xôi được. Vậy cho nên mẹ gửi cô sang nhà Triệu Mẫn ở vài ngày.
Ba Triệu vừa đi làm vừa chăm sóc hai cô, thời gian này công ty nhà Triệu Mẫn gặp chút rắc rối nên ông phải chạy đi chạy lại rất nhiều lần trong ngày. Thế nên việc chăm sóc không phải lúc nào ông cũng thực hiện được.
Khu nhà họ ở là khu biệt thự cao cấp của thành phố A, an ninh ở đây vô cùng tốt, trong nhà còn có một quản gia nữa, ông đã theo gia đình họ Triệu rất lâu rồi. Bình thường thì ông ấy luôn chăm sóc tiểu cẩu khi ba Triệu không có nhà.
Hai đứa nghe ba dặn đây, bây giờ ba phải đến công ty có chuyện gấp. Đồ ăn ba làm sẵn để ở trên bàn, một lát hai đứa nhớ ăn sáng, trưa ba về nấu đồ ăn trưa cho các con. Ở nhà nhớ nghe lời bác quản gia. Còn những thứ không được làm, không được đụng vào đã nhớ kĩ chưa?. Ba Triệu ngồi trên giường nhìn hai đứa cô, ân cần nói.
Dạ rõ. Tiểu Tử Thi nhanh nhẹn đáp lời. Mặt béo tròn đáng yêu vô cùng.
Còn con tiểu cẩu, đã nghe chưa, đần mặt ra đấy làm gì còn không mau trả lời ba. Nhìn tiểu xác chết ngoan ngoãn đến chảy nước ông không khỏi hết cách với con gái nhỏ nhà mình. Đầu gật gù rõ rõ mà mắt còn không chịu mở ra là thế nào.
Tiểu Mẫn bất mãn bĩu môi, miễn cưỡng mở một mắt lên ngọng nghịu trả lời: Thưa ba ba đại nhân, con nghe rõ ạ.
Ba Triệu hết nói nổi, lại quay sang kiểm tra một chút bệnh của tiểu Tử Thi, xác định cô đã khỏi mới yên tâm chuẩn bị đi làm. Lúc đầu ông định để hai đứa ngủ riêng nhưng gỡ mãi chẳng tách được cục nam châm nhà mình nên đành để vậy, dù sao bệnh của cô cũng mới chớm, uống nước chanh ấm vào liền đỡ.
Trong phòng ngủ, tiểu Tử Thi sức kiên trì đã hết, ngay khi ba Triệu ra ngoài liền nằm vật ra giường ngủ tiếp. Ngược lại kẻ vừa rồi còn mắt nhắm mắt mở bây giờ lại đảm nhiệm làm cái chuông báo thức.
Quan tài nhỏ, dậy nhanh a. Sáng rồi này.
Ai đó không thèm quan tâm, tay chân chữ đại tiếp tục ngủ.
Quan tài nhỏ, tớ đói bụng
Người trên giường nhúc nhích, lấy chăn trùm kín, tiếp tục ngủ.
Quan tài nhỏ, hôm nay trời đẹp lắm, mau dậy xem mặt trời lặn a.
Một cái mông từ trong chăn chui ra... Và cũng chỉ có mông mà thôi. Thật sự là đủ khinh bỉ đầu óc tiểu cẩu nào đó.
Tiểu cẩu tròn mắt nhìn cục chăn không động đậy gãi gãi đầu: Quan tài nhỏ, mấy đứa nhóc bên nhà bác Từ đồng ý làm bệnh nhân cho cậu phẫu thuật rồi a.
Cục chăn ngay lập tức biến thành tiểu Tử Thi sức sống ngời ngời. Ánh mắt sáng đến doạ người nhìn chằm chằm tiểu cẩu ý hỏi bản thân vừa nghe có phải sự thật không.
Tiểu cẩu gật đầu lia lịa. Trong lòng thầm sùng bái sếp Triệu, quả nhiên cách sếp chỉ luôn bách phát bách trúng.
Nhanh lên miêu tiểu cẩu, chúng ta đi làm vệ sinh cá nhân rồi sang nhà bác Từ nào, không thể để bệnh nhân chờ lâu được. Miệng nói chân tay hoạt động, nhanh chóng gấp chăn lại gọn gàng sau đó kéo tiểu cẩu vào nhà vệ sinh.
Tiểu cẩu ai oán rề rề kêu: Quan tài nhỏ a, chúng ta nên ăn sáng luôn không cần làm vệ sinh a, tiết kiệm thời gian a, nếu không bệnh nhân của cậu chạy mất a.
Tiểu Tử Thi mắt long lanh híp lại thôi kéo tiểu cẩu.
Cậu nói rất đúng, phải tiết kiệm thời gian.
Đối diện với gương mặt tràn ngập hạnh phúc vì sắp được ăn của tiểu cẩu, cô không hề chần chừ quyết định: Cho nên chúng ta làm vệ sinh xong liền qua bên đó.
Tiểu cẩu khóc không ra nước mắt, thiên khổ vạn khổ vào nhà vệ sinh...
Quả nhiên tiểu Tử Thi nói được làm được một đường thẳng sang nhà bệnh nhân của mình, bất chấp con ma đói đang hát vọng cổ đi bên cạnh.
Đứng trước cánh cổng lớn nhà họ Từ tiểu Tử Thi lễ phép chào bảo vệ: Chào buổi sáng ạ, cho cháu hỏi Viễn nhi, Sương nhi có nhà không vậy a?
Là tiểu Thi và tiểu Mẫn đấy à. Cả nhà đã đi du lịch từ chiều qua rồi, tiểu Mẫn còn qua chào mà?
Sét đánh giữa trời quang, tiểu Tử Thi còn đang rạo rực bỗng chốc tắt ngúm, tức giận trừng mắt nhìn tiểu cẩu còn đang bận đếm lá cây bên cạnh.
Lại lễ phép chào bảo vệ xong, hai tiểu nhân nhi một trước một sau, một lửa một gió lẽo đẽo quay về nhà.
Két. Tiếng phanh xe bất ngờ vang lên làm cả hai giật mình. Xe dừng lại trước cổng biệt thự ở giữa nhà cô và tiểu cẩu, bước xuống là một người phụ nữ rất trẻ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh đẹp với mái tóc quăn bồng bềnh quyến rũ hướng về phía hai cô cười gọi: Chào buổi sáng các thiên thần đáng yêu, các con đi đâu vào sáng sớm vậy?
Chào dì Tống xinh đẹp!. Tiểu cẩu líu lo.
Tiểu Tử Thi lại như gặp được cứu tinh chạy nhanh đến ôm lấy chân bà đô miệng kể tội tiểu cẩu, nói đến nỗi khiến người khác đau lòng mới thôi.
Mẹ Tống cưng chiều vuốt tóc cô an ủi, xong cũng không nỡ trách tiểu cẩu đáng yêu, thật là tiến thoái lưỡng nan. Vừa may Trương quản gia đến kịp lúc, ông trước tiên chào mẹ Tống mới quay sang hai tiểu nhân nhi cười hiền hậu. Dù đã hơn 50 nhưng nhìn ông trẻ hơn rất nhiều.
Quản gia Trương đấy à, anh Triệu không có nhà ạ?. Mẹ Tống tay dắt hai cô, dịu dàng hỏi.
Vâng! Ông chủ đi làm rồi thưa cô, tôi tìm nhị vị tiểu thư về ăn sáng.
Bác Trương, là quan tài nhỏ không chịu ăn sáng, bác phải phạt cậu ấy mới được. Tiểu cẩu uất ức lên án.
Bên này cũng không chịu thua bẹp bẹp môi: Bác Trương, là tại miêu tiểu cẩu nói dối trước, cộng thêm việc cậu ấy không chịu làm vệ sinh cá nhân, bác phải phạt nặng thật nặng a.
Mẹ Tống buồn cười nhìn hai đứa nhóc thi nhau kể tội, quay sang nói với Trương quản gia: Bác Trương à, một lát Thi nhi và Mẫn nhi ăn sáng xong thì cho hai đứa sang nhà tôi nhé. Hôm nay tôi làm kẹo mạch nha, để hai nhóc sang ăn chung với tiểu hồ ly cho vui.
Ai đó còn đang mặt nặng mày nhẹ với nhau nghe vậy liền đình chiến, thoăn thoắt chạy vào nhà ăn sáng. Thật là không tốn chút sức.
Trương quản gia thầm thán phục trong lòng.
Trước khi làm kẹo, mẹ Tống quyết định vào phòng con trai xem một chút, phát hiện nhóc này đang loay hoay nghịch máy tính. Chuyên tâm đến nỗi bà đứng ngay sau nhưng cậu vẫn chẳng mảy may phát hiện.
Nhóc con, mới sáng sớm đã cắm đầu vào đây rồi. Đã ăn sáng hay chưa. Xoa mái tóc mềm mại của con trai, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Hồ Ly rời mắt khỏi màn hình, mỉm cười ngọt ngào đáp: Mẹ về rồi ạ, con đã ăn sáng rồi, cũng mới ngồi nghịch một chút thôi.
Mẹ Tống cười mắng: Lõi thật, mẹ còn không hiểu con à. Được rồi, đứng lên xuống bếp giúp mẹ nào, hôm nay mẹ làm kẹo mạch nha cho con, lát nữa có hai tiểu nha đầu kia đến nữa đấy.
Tiểu Hồ Ly đáp vâng, nhanh nhẹn chạy xuống lầu. Trong đầu nghĩ: Lát nữa tiểu Tử Thi cũng sang, cậu phải tích cực chút.
Một lúc lâu sau, cậu ngồi nhìn dĩa kẹo thơm ngon trên bàn, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài, mẹ Tống thấy vậy thầm buồn cười con trai nhà mình, mới đó đã mất bình tĩnh vậy rồi.
Kính koong. Ngay lúc này tiếng chuông cửa vang lên, tiểu Hồ Ly ánh mắt lóe một cái thong thả ra ngoài, một bộ dạng ta mới không thèm khẩn trương đi mở cửa.
Có điều cậu cũng không duy trì bình thản được lâu, nhìn thấy tiểu cẩu hai mắt sáng như đèn pha, hừng hực khí thế đứng trước cổng, bên cạnh cũng không có bóng dáng nhỏ xinh nào đó. Sắc mặt cậu liền lạnh xuống.
Tiểu cẩu trong mắt chỉ có kẹo liền nói: Anh Hồ Ly a, em có thể vào nhà ăn kẹo không?. Mắt to tròn chờ mong.
Ừm, kẹo thì tất nhiên có thể ăn nhưng không thể vào nhà, con gái tự tiện vào nhà con trai còn ra thể thống gì. Đợi lát anh mang sang nhà cho nhóc. Tiểu Hồ Ly dùng giọng điệu anh trai tốt lừa gạt cô gái nhỏ.
Tiểu cẩu ngược lại không hề nghi ngờ lon ton chạy về nhà chờ.
Lại nói đến tiểu Tử Thi cậu chờ mong hiện tại còn đang bận đi qua đi lại để tiêu cơm, cô mới không thèm giống miêu tiểu cẩu bụng to kia. Sếp Triệu nói ăn xong phải tiêu cơm mới được đụng đến bánh ngọt, nếu không bụng sẽ bị bự bự.
Thấy tiểu cẩu từ ngoài chạy vào nhà, cô tò mò hỏi: Nhanh như vậy cậu đã ăn xong rồi?
Mới không phải, là anh Hồ Ly bảo lát nữa sẽ mang kẹo qua đây. Tớ phải nhờ bác quản gia pha một bình trà hoa cúc mới được.
Nhìn tiểu cẩu chạy đi tìm trà tiểu Tử Thi chớp chớp mắt nghĩ: anh Hồ Ly thật tốt quá a, phải sang giúp anh ấy mang kẹo về mới được.
Đứng trước cánh cổng lớn, cô đã ngẩn tò te được vài phút rồi, nguyên nhân là với không tới chuông cửa a. Thật sự bi ai mà, dù có cả nút nhấn dành cho trẻ em, tuy nhiên chiều cao của cô thuộc vào kiểu tiểu trẻ em đấy. Nghẹo đầu suy nghĩ một chút, vẫn là không biết làm sao mới được.
Tiểu Tử Thi nhìn chằm chằm nút nhấn như có thâm cừu đại hận với nó, miệng lảm nhảm: Này, mày có thể thấp xuống một chút hay không?.
...
Một chút thôi.
....
Tiếp tục trừng. Tí tí thôi.
...
Kít kít kít. Cánh cổng to lớn từ từ mở ra.
Tiểu Hồ Ly tay cầm hộp kẹo mạch nha nhìn thấy chính là nhân nhi khả ái kia nhịn không được hai má hồng hồng.
Em đến rồi, sao không nhấn chuông gọi anh? .
Cô bĩu môi chỉ tay vào nút nhấn một cái, trách móc nói: Là tại nó lì lợm, đã bảo thấp xuống một chút mà không nghe làm em với tới đâu a. Hừ, cô mới chẳng ngốc mà thừa nhận mình lùn nhé.
Khoé miệng giật giật, cậu thật sự nghe chưa hiểu lắm đâu. Tiểu nhân nhi là đang đổ tội cho một cái chuông cửa cơ đấy.
Được rồi, tất cả là tại nó, sẽ trừng phạt nó sau. Giờ vào nhà anh ăn kẹo trước đã, còn nóng mới ngon.
Không phải anh định mang sang nhà miêu tiểu cẩu à?.
Là định mang sang đó cho em.
Cô lại gãi đầu nghi hoặc: Tại sao lại cho em? Miêu tiểu cẩu cũng muốn ăn mà.
Nhóc ấy nói với anh là ghét ăn kẹo mạch nha.
Nào đâu, cậu ấy thích lắm mà, trước đây còn dành ăn với em. Vừa rồi cậu ấy vui vẻ đi pha trà hoa cúc để ăn chung cho ngon nữa cơ.
Vậy à, thế thì lạ thật đấy. Chẳng lẽ anh nghe nhầm, mà thôi em cứ vào nhà anh ăn trước đi, nếu miêu tiểu cẩu thích chắc chắn sẽ chạy qua thôi. Cậu lại dùng giọng điệu anh trai tốt lừa gạt cô gái nhỏ.
Tiểu Tử Thi cảm thấy mình đã quên cái gì rồi, nhưng lại nhanh chóng bị anh nắm tay kéo vào trong. Nên càng không thể nhớ ra tiểu cẩu từng nói anh Hồ Ly bảo sẽ mang qua nhà .
Mẹ Tống liếc mắt nhìn con trai dụ dỗ con gái nhà người ta mà cạn lời. Thật xứng với cái tên bà đặt cho mà.
Sau khi ăn no bụng, tiểu Tử Thi xoa xoa cái trống nhỏ của mình, mắt long lanh ằng ậng nước. Cậu thấy vậy thì giật mình, vội xoa bụng giúp cô, nôn nóng hỏi: Khó chịu ở đâu à, no quá?
Mẹ Tống cũng sợ, nhanh chóng lại gần. Kết quả lại nghe nhân nhi này bi ai than.
Bụng tiểu Thi bị bự bự rồi này. Huhu.
....
Huhu, anh Hồ Ly là người xấu, không cho tiểu cẩu ăn kẹo mạch nha với a. Giọng nức nở vang lên đột ngột khiến cả ba quay lại nhìn. Trước cửa chính, tiểu cẩu nước mắt tuôn rơi lên án.
Cuối cùng vẫn là mẹ Tống vất vả dỗ dành mãi mới sóng yên biển lặng. Có điều tiểu cẩu giận dỗi không thèm ăn kẹo mạch nha nữa, nhanh chóng chìm đắm trong món mứt hoa quả thơm ngon.
Bên này tiểu Hồ Ly thì thầm với cô: Thấy chưa nào, anh đã bảo miêu tiểu cẩu không thích kẹo mà.
Tiểu Tử Thi gật gù chấp nhận. Khoé miệng ai đó liền nhếch lên giảo hoạt...
...
Vào tháng 6 cùng năm đó, sếp Triệu và mẹ Tống đưa ba đứa cùng đi đến hồ Kim Bích trong nội khu chơi, là nơi cắm trại được xây dựng dành cho các gia đình ở đây.
Sếp Triệu lo chuẩn bị bếp nướng. Còn mẹ Tống thì chuẩn bị mồi câu để bắt cá.
Hồ cá được vây lại bằng lưới, chỉ có một lỗ nhỏ để luồn cần câu vào nên rất an toàn. Khi cá cắn câu chỉ cần thu dây lại là được, ở ngay sát thành hồ lắp sẵn một máng trượt, do cần câu có thiết kế đặc biệt cá bắt được sẽ dễ dàng rơi vào đó và trượt vào xô. Cho nên trẻ em có tới gần hồ cũng không sao.
Anh Hồ Ly, em muốn ăn cá, anh nhanh bắt vài con đi a. Tiểu cẩu chảy nước miếng ê a nhờ.
Tiểu Hồ Ly đến mí mắt cũng chẳng động đáp: Mẹ anh đang bắt đó thôi.
Nhưng mà anh bắt thì sẽ có thêm nhiều nhiều nữa a. Dùng đến cả hai tay khoa trương đếm, chứng minh cho lí luận của bản thân.
Tiếc là... Mặt nóng lại đi dán vào mông lạnh.
Tiểu Tử Thi im lặng nhìn chằm chằm xuống hồ.
Muốn ăn cá hả. Cậu thấy cô chăm chú như vậy bèn hỏi.
Cô vẫn im lặng, mắt chớp chớp, bặm môi lại. Tiểu Hồ Ly lập tức vác cần câu ra trận.
Đến tận lúc cá cắn câu. Cô mới líu lo: Cá bự bự a, em muốn ăn cá bự bự. Hai tiểu thanh mai trúc mã vui vẻ hề hề với nhau đến tận lúc từ cá sống thành cá chín.
Về phần tiểu cẩu, sớm đã đi tìm an ủi rồi.
...