"Tốt, nếu như hai người thực không có gì như lời nói, hiện tại cùng anh trở về!" Chu Tích Tiệp cúi đầu, trong ánh mắt sâu mang theo ỳ muốn nồng đậm ham muốn giữ lấy.
"Vì cái gì, công tác của em mới bắt đầu chưa đến một tháng, hiện tại từ chức ngay cả tiền lương cũng không có được!" Kiều Đa Bảo nhíu lông mày.
"Kia chỉ là chút tiền lương muốn bao nhiêu anh đều cho em, ở bên cạnh anh em có thể lựa chọn bất cứ một chức vị nào đó để đi làm!"
"En không cần, nếu như nói như vậy em lúc đầu cần gì chạy xa đến bên này tìm việc làm." Kiều Đa Bảo nhếch miệng."Hơn nữa cho dù muốn trở về, vậy cũng phải làm xong thực tập kỳ. Làm như vậy không đến nửa tháng liền bỏ chạy lấy người, người khác sẽ xem thường em!"
"Ai dám xem thường em? Anh xem là em không bỏ được họ Triệu kia!" Chu Tích Tiệp thấy cô thoáng cái liền cự tuyệt, cơn tức trong lòng không giảm, phản lại càng lớn, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Ở dưới mí mắt của anh ta công tác sau đó thuận tiện mặt mày đưa tình, ra vào một đôi có phải hay không!"
"Em thật không có. . ."
Kiều Đa Bảo chưa từng gặp qua tình huống như vậy, trừng to mắt lăng lăng nhìn cậu, không biết rõ giải thích thế nào mới tốt.
Ánh mắt Chu Tích Tiệp am hiểu nhìn chằm chằm cô một hồi, lạnh lùng ném một câu nói sau xoay người rời đi."Em đã không cùng anh trở về, vậy thì liên tục ở lại đây, cùng anh ta sớm chiều chung đụng đi!"
Cho tới nay, cậu đều là khắp nơi đểu nhường cô, cưng chiều cô, không nỡ nhìn được cô chịu một chút khổ sở, còn cô tình nguyện chạy tới công ty người đàn ông khác đi làm cũng không muốn ở dưới mí mắt của cậu công tác! Thật sự là quá làm cho cậu thất vọng rồi.
"Tiểu Tiệp!" Kiều Đa Bảo thấy cậu đi, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Chu Tích Tiệp sau khi ngồi lên xe cũng mặc kệ cô kêu lên, trực tiếp đạp cần ga lái xe rời đi, cậu thật là khờ, mỗi ngày sớm một chút gấp rút công tác xong liền mặc kệ mệt mỏi hướng về phía cô, qua lại bôn ba chỉ vì xem cô ở có được tốt hay không.
Kiều Đa Bảo trơ mắt nhìn xe đi xa, mím chặt môi, đôi mắt to sáng ngời nhưng dần dần bịt kín một tầng sương mù. Chu Tích Tiệp chưa từng đối với cô một lần quá đáng, lần này thế nhưng ném cô xuống liền đi, có thể thấy được cậu sinh khí có bao nhiêu, loại cảm giác xa lạ này khiến trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, trong lòng vẫn cảm thấy quan niệm của mình bắt đầu sụp đổ, hối hận nhè nhẹ xông lên đầu, không khỏi bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không cần phải trở lại bên cạnh cậu, về sau vô luận làm công việc gì đều được.
Chu Tích Tiệp đi ô-tô trở lại thành phố A không có trực tiếp về nhà, mà là đem xe ngừng lại ở bờ sông, dựa lưng vào xe lẳng lặng để gió lạnh thổi.
Cậu lúc này ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt lạnh lùng, cổ áo sơ mi bị gió nhấc lên, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh nhạt. Theo dọc theo con đường này tự hỏi, nội tâm của cậu bực bội đã từ từ bình tĩnh trở lại, ngược lại là có chút ảo não. Vừa rồi lửa giận ghen tị thiếu chút nữa khiến cậu mất đi lý trí thế nhưng lại hướng về phía Đa Bảo lên cơn.
Cậu rõ ràng biết rõ là cô tham ăn tham ngủ, trong lòng không dấu được chuyện, có cái gì cũng sẽ thẳng tắp một cách vô ích nói với cậu rõ ràng. Cô nói cùng Triệu Nghị Nhiên không quan hệ vậy khẳng định là không quan hệ, nói không chừng chính là tên tiện nhân kia dùng đồ ăn ngon mê hoặc cô, cô mới nói muốn mời anh ta đi ăn cơm, lúc ấy cậu cứ như vậy thiếu kiên nhẫn nổi giận!
Chu Tích Tiệp thở dài thật sâu, bình phục suy nghĩ xong đang chuẩn bị trở về xe bên trong xe gọi cho Đa Bảo, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận to tiếng, cậu giương mắt nhìn sang, phát hiện là mấy người đàn ông đang đuổi theo một cái người đang chạy, mà bóng dáng chạy ở phía trước kia thế nhưng có chút quen mắt.
Đợi hắn chạy tới gần xong, Chu Tích Tiệp một cái liền nhận ra cái này lại là bạn học tiểu học cao trung Vạn Tiểu Bân!
Chỉ thấy hắn chạy đến đầu đầy mồ hôi, trên mặt trắng nõn tái nhợt đỏ ửng, hắn xa xa chứng kiến bên này Chu Tích Tiệp đang đứng, trong mắt xẹt qua thoáng cái ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức dùng hết khí lực chạy tới phía cậu.
"Chu. . lớp trưởng Chu. . Mau cứu cứu tôi! Bọn họ muốn bắt tôi!" Vạn Tiểu Bân chứng kiến vị cứu tinh, một mạch chạy đến bên Chu Tích Tiệp, mạnh mẽ trốn sau lưng cậu.
Chu Tích Tiệp nhíu nhíu mày, còn chưa kịp hỏi, mấy người đuổi theo tới liền chỉ về phía cậu hùng hùng hổ hổ đứng lên, "Cút ngay! Chớ xen vào việc của người khác!"
Một cái nam trực tiếp vòng qua Chu Tích Tiệp đưa tay phải bắt lấy Vạn Tiểu Bân, Vạn Tiểu Bân bị hù dọa, khẽ run rẩy liền mạnh mẽ níu lấy áo của Chu Tích Tiệp, núp ở phía sau cậu. Chu Tích Tiệp mặt trầm xuống, một phát bắt được bàn tay kia trực tiếp một cái ném qua vai ra ngoài vài mét!
Mặt khác hai người kia thấy vậy, trừng mắt lập tức cùng nhau nhào lên. Chu Tích Tiệp bắt một tay, hai chân liền đem người đạp ở dưới mặt đất, tiếng kêu rên vang dội này như tiếng giết heo khiến không có người nào còn ở bờ sông.
Vài tên khác gặp Chu Tích Tiệp thủ vai ác, liếc nhau một cái sau đó rối rít bỏ chạy . . .
"Chu. . . lớp trưởng Chu, cám ơn cậu đã cứu tôi." Vạn Tiểu Bân trên mặt nhu nhược tràn đầy đều là cảm động không ngừng.
Chu Tích Tiệp nhìn người trước mắt này quần áo không chỉnh tề, thân thể đơn bạc, cau mày, "Cậu làm sao làm thành cái dạng này?"
"Tôi. . . Tôi đi làm ở quán bar. . . Bọn họ bọn họ muốn cướp tiền của tôi. . ." Vạn Tiểu Bân ấp úng, ánh mắt có chút tránh né.
Chu Tích Tiệp mặc dù nhìn ra được hắn tựa hồ có cái gì khó nói nhưng không có hỏi nhiều, chỉ đành phải nhàn nhạt nói ra, "Ừ, về sau chú ý một chút."
Vạn Tiểu Bân thấy cậu xoay người đi, trong ánh mắt lập tức chợt lóe qua một vẻ bối rối, hắn sợ nhìn thoáng qua phía sau sau đó hai tay nắm thật chặt trước ngực bị xé ra quần áo, trong giọng nói mang theo điểm cầu khẩn, " Lớp trưởng Chu, cậu có thể hay không. . . Có thể hay không dẫn tôi tới một đường."
Chu Tích Tiệp quay đầu nhìn Vạn Tiểu Bân một bộ dáng nhu nhu nhược nhược, trong lòng cảm thấy một trận không được tự nhiên, nhưng trở ngại là từng là bạn học, chỉ phải nói, "Lên xe đi."
Trong xe, bầu không khí lúc này trầm mặc có chút quái dị.
Chu Tích Tiệp một tay nắm lấy tay lái, gò má cương nghị, tư thế tùy ý lười biếng. Mà Vạn Tiểu Bân là ngồi có chút câu thúc, khóe mắt thỉnh thoảng đưa ánh mắt liếc về phía bên cạnh, thanh âm nhỏ yếu như muỗi, "Ban. . . Trưởng lớp. . ."
"Có gì nói thẳng." Chu Tích Tiệp cũng không có nhìn hắn, lạnh nhạt nói.
"A nha." Vạn Tiểu Bân bị giọng điệu của cậu cả kinh khẽ run rẩy, liền vội vàng gật đầu. Chu Tích Tiệp nhíu mi lại liếc hắn một cái, mới trước đây trắng như con thỏ cũng coi như xong, hiện tại trưởng thành thành một người đàn ông, như thế nào còn ngượng ngùng như con gái như vậy?
"Cậu sống ở nơi nào?"
"Tôi. . . Tôi ở đây. . ." Vạn Tiểu Bân lắp bắp, nửa ngày nói không nên được một cái địa chỉ.
Chu Tích Tiệp không nhịn được, thanh âm nguội lạnh, "Ngay cả mình chỗ ở ở đâu, cậu cũng không biết?"
Vạn Tiểu Bân vẻ mặt giống như là muốn khóc lên, hắn lại sợ Chu Tích Tiệp tức giận đem nửa đường vứt, lại lo lắng nói ra địa chỉ, sau khi đưa về bị những tên canh giữ ở nhà hắn bắt lại, chỉ đành phải cúi đầu ủy khuất nói, "Tôi. . . Tôi không có chỗ có thể ở!"
"Cái gì? Vậy cậu những ngày qua ngủ là trên phố lớn sao! ?" Chu Tích Tiệp quả thực hết chỗ nói rồi.
"Tôi. . . Trước đây chỗ làm việc bao ăn bao ở, hiện tại ta bị ông chủ lừa, trở về ở nhất định là không được. . . ."
"Vậy cậu không có bạn thân sao?"
"Bạn thân. . ." Vạn Tiểu Bân ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át con mắt đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm Chu Tích Tiệp, "Cũng chỉ có cậu."
". . ."
Chu Tích Tiệp sắc mặt rất khó nhìn, bị một người dung ánh mắt thâm tình như vậy nhìn, trong nội tâm ngoài ra lại có loại buồn bực không nói ra được,
"Lớp trưởng, tôi biết rõ yêu cầu của tôi hết sức quá đáng, nhưng thực là cùng đường, cậu có thể hay không thu thập tôi một buổi tối?" Vạn Tiểu Bân thân thể đơn bạc, quần áo mất trật tự như là bị người khác ngược đãi dường như hết sức thống khổ, ánh mắt của hắn cầu xin mang theo nét đáng thương, "Chỉ một buổi tối, ngày mai tôi sẽ đi thuê phòng !"
Lời nói đều nói đến mức này, Chu Tích Tiệp cự tuyệt đều nói không được ra miệng, đầu của cậu đau, tay đè lên cái trán nhìn về phía trước, cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Kiều Đa Bảo hết lần này tới lần khác điện thoại di động lại không gọi được, cậu có chút tức giận ném điện thoại đến chỗ ngồi phía sau, tâm tình thoáng cái lại bực bội lên.
Vạn Tiểu Bân thấy tâm tình cậu không tốt, thập phần tự giác ngoan ngoãn câm miệng.
- -
Kiều Đa Bảo hồn bay phách lạc trở lại nhà trọ, ngồi trên sô pha từng bước từng bước gọi cho Chu Tích Tiệp, đáng tiếc đầu kia từng lần một, truyền đến âm thanh tắt máy lạnh như băng làm cho vành mắt nhịn không được hồng lên.
"Thối lão Tam, đều nói không có quan hệ gì với anh ta còn chưa tin em, còn tắt máy. . ."
Cô luống cuống ôm đầu gối ngồi sững sờ, tâm tình rất ưu thương. Trầm mặc một lát xong đang lại muốn thử gọi lại, đúng lúc điện thoại di động lại đột nhiên vang lên khiến tinh thần cô chấn động, vội vàng cầm điện thoại, có thể thấy được đến màn hình tên của ai lập tức lại héo buồn.
Kiều Đa Bảo cúi đầu ủ rũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, liên tục đợi nó vang lên, lfn này lại muốn tắt đi.
"Quấy rầy em nghỉ ngơi sao?" Triệu Nghị Nhiên ôn thuận từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
"Không có. . ."
Triệu Nghị Nhiên nghe âm thanh vô tình cho là cô làm thêm giờ quá mệt mỏi nguyên nhân cũng không có nghĩ nhiều, âm thanh từ tính mang theo điểm khoái trá vui vẻ, "Hôm nay cá nướng ăn thật ngon, cám ơn em đề cử, lần sau đến lượt anh mời em đi ăn, như thế nào?"
Lúc này đây đã làm cho Chu lão tam muốn cùng nàng trở mặt, còn có lần nữa?
Kiều Đa Bảo sợ vội vàng lắc đầu, "Không không không không được, đủ rồi đủ rồi, thực không cần có lần sau!"
Triệu Nghị Nhiên nghe cô thật nhanh cự tuyệt, khóe miệng vui vẻ khẽ thu vào, thanh âm không thay đổi, "Làm sao vậy?"
"Triệu học trưởng, mặc dù chúng ta là bạn học, nhưng là dù sao cũng là quan hệ ông chủ cùng công nhân viên, thân cận quá thực không tốt."
"Như thế nào, công ty có người nói huyên thuyên?"
"Không phải là. . ." Kiều Đa Bảo không muốn kiếm cớ, dứt khoát thẳng thắn nói, "Chao ôi, em trực tiếp nói đi, vừa rồi em ngồi xe của anh trở lại còn cùng anh đi ăn cơm một màn bị Tiểu Tiệp thấy được, anh ấy. . . Rất tức giận, cho nên. . ."
Nghe đến đó, Triệu Nghị Nhiên vốn là khóe miệng mỉm cười lúc này hoàn toàn phai nhạt xuống, đôi mắt thật sâu, "Cậu ta ghen tị, sau đó đối với em lên cơn?"
Không trách được mới vừa mới nghe được tâm tình của cô thấp như vậy.