Kiều Đa Bảo sáng sớm vừa ngáp vừa đến công ty đi làm, thời gian qua thần kinh thô của cô mặc dù cảm giác được rất nhiều đồng nghiệp đối với cô đều mang ánh mắt khác thường, nhưng cô cũng không có để vào trong lòng, ngồi ở vị trí của cô để trong lòng làm chi. Công tác của cô nội dung tự nhận rất đơn giản, phiên dịch một tý nội dung đơn đặt hàng nước ngoài, hồi phục thư tín, hoặc là hộ tống quản lý lão tổng đi hỗ trợ giải thích. ddl.q.d
Này cô vừa cắn bánh quẩy vừa ăn bữa sáng một bên răng rắc đánh thư tiếng Anh, cùng so sánh với bầu không khí căng thẳng của những người khác đang công tác, cô ở đây ngược lại thư giãn, thích ý.
"Kiều Đa Bảo, đi với tôi đến phòng triển lãm." Penny đi giày cao gót ngang qua vị trí của cô, ánh mắt quét đến cô đang ăn đồ dầu mỡ gì đó như vậy, khóe miệng khẽ co quắp một tý lại không nói gì.
Kiều Đa Bảo sững sờ một tý, không nghĩ tới sáng sớm sẽ phải đi gặp khách hàng, sau đó chốc lát đem một nửa bánh quẩy còn dư lại toàn bộ nhét vào trong miệng, một bên cầm lấy giấy bút đứng dậy, một bên gật đầu hàm hồ đáp một tiếng, "Vâng. . ." ddl.q.d
Y thấy cô miệng đầy dầu mỡ, cau mày, trong mắt mang theo điểm khinh bỉ, miệng giật giật muốn nói, cái gì cuối cùng vẫn là cũng chưa nói xoay người ở đi ở phía trước. Cô rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, đang cân nhắc Kiều Đa Bảo cùng Triệu tổng là quan hệ như thế nào, cô sẽ không khiêng đá đập mũi chân mình.
Phòng triển lãm công ty thiết lập tại lầu một, chính là không gian rất lớn bầy đặt một chút sản phẩm hàng mẫu, cung cấp cho khách tới triển lãm khảo sát, từ đó lại cẩn thận hiệp đàm đơn đặt hàng.
Kiều Đa Bảo đi theo Penny đến đến phòng triển lãm, Triệu Nghị Nhiên đã cùng một vị khách ngoại quốc thảo luận một hàng mẫu về các loại chi tiết, vóc người cao to, khí thế hiên ngang, mỗi mặt đều đủ để khiến người khác mê muội, xem Penny kia nhìn chằm chằm nhìn anh thì sẽ biết. . . .
Triệu Nghị Nhiên quay người lại trông thấy Kiều Đa Bảo, con mắt khẽ sáng ngời, đang đợi hai người đến, lông mày anh lập tức khẽ nhíu một cái, vị khách kia đang cẩn thận tra xét hàng mẫu, Triệu Nghị Nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo miệng đầy mỡ đông nói, "Buổi sáng như thế nào lại ăn dầu mỡ nhiều như vậy?"ddl.q.d
"Ơ, dầu mỡ sao? Em cảm thấy ăn thật ngon a." Kiều Đa Bảo trong miệng còn khẽ nhai lấy miếng cuối cùng một chút rồi nuốt xuống, vốn là cái miệng đỏ thắm nhỏ nhắn dính dầu càng thêm tươi đẹp ướt át, Triệu Nghị Nhiên nhìn thấy, đôi mắt tối tăm, trường hợp trở ngại lại không có nhiều lời, từ trong túi áo móc ra khăn tay trắng noãn đưa cho cô, thanh âm trầm thấp, "Trước đó đem miệng lau đi."
Kiều Đa Bảo lăng lăng tiếp nhận khăn tay, trong đôi mắt to mang theo điểm không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới mỗi người đàn ông đều mang theo loại vật này tùy thân, chẳng lẽ anh thích sạch sẽ như vậy sao?
Vốn là khăn tay trắng noãn bị cô chùi miệng một cái lập tức trở nên loang lổ, cô đang chần chừ muốn trả lại cho anh hay là muốn ném đi, Triệu Nghị Nhiên đã đưa tay cầm lại khăn tay, trực tiếp bỏ vào trong túi quần.
"Ơ. . . ." Kiều Đa Bảo miệng hơi giương ra, muốn nói cô đã làm dơ, nhưng hắn lúc này đã xoay người sang chỗ khác cùng khách hàng nói chuyện.
Một bên Penny nhìn một màn, đáy mắt thật sâu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.ddl.q.d
Đón lấy đơn của khách, liền đến phiên Penny đi định giá một chút chi tiết, tỷ như số lượng giá cả giao hàng lẫn công việc, Kiều Đa Bảo ngồi ở bên người cô hỗ trợ phiên dịch. Khách hàng đến từ Pakistan, khẩu ngữ mang theo khẩu âm rất nặng, bình thường không phải là nói quen tiếng Anh thì sẽ nghe không hiểu lắm hắn nói cái gì mặc dù cũng là tiếng Anh, nhưng có đặc biệt vài câu còn là dựa vào Kiều Đa Bảo phiên dịch mới có thể chuẩn xác.
Lúc này Triệu Nghị Nhiên đã trở lại phòng làm việc, anh vào toilet, từ trong túi quần móc ra cái khăn tay cho một chút nước rửa tay ở phía trên, ngón tay thon dài cầm lấy nó cẩn thận rửa sạch, sạch sẽ xong mới phơi ở trước cửa sổ. Về sau Penny cầm lấy hóa đơn cùng với đơn đặt hàng một mình đến chỗ anh để ký tên, mắt sắc chứng kiến bệ cửa sổ một chiếc khăn tay màu trắng, tâm tình bỗng nhiên trầm xuống. . . .
Buổi trưa tan tầm, thời điểm ăn cơm trưa, Kiều Đa Bảo đang muốn rủ đồng nghiệp cùng nhau tiếp tục tới nhà hàng công nhân viên ăn cơm, điện thoại di động lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Nghị Nhiên, làm cho cô phải đi tới phòng làm việc của anh một chuyến.ddl.q.d
Kiều Đa Bảo mới gõ cửa một cái, lập tức liền truyền đến thanh âm ưu nhã, "Mời vào."
Đẩy cửa ra, ánh mắt Kiều Đa Bảo liền lập tức xoắn lại ở trước mặt trên bàn trà, bởi vì trên mặt, bày rất nhiều chân gà nướng thơm ngào ngạt! !
Triệu Nghị Nhiên thấy cô không chút nào che dấu nuốt nước miếng, khóe miệng quyến rũ ra đường cong đẹp mắt, "Đến cùng nhau ăn đi, trong nhà đưa tới, tay nghề của mẹ anh rất tốt nha."
"Nhưng là. . . Nhưng là. . ." Kiều Đa Bảo ngửi mùi thơm, bụng sớm liền một trận thô lỗ vang lên, lại lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn phiết đến ánh mắt. Gần đây, Chu Tích Tiệp nhắc lại cô không được bị họ Triệu mê hoặc, nhất định phải cách anh rất xa, mặc dù cô không biết rõ, nhưng là hết sức nghe lời chưa bao giờ chủ động đi tìm anh.ddl.q.d
"Nhưng mà cái gì?" Triệu Nghị Nhiên có chút kỳ quái, đồ tham ăn kia mỗi lần trông thấy mỹ thực không phải là giống như sói nhào tới sao? Lúc này đây thế nhưng lại do dự, thật sự là ngoài dự liệu của anh, bất quá anh rất nhanh liền nở nụ cười, "Lần này trong nhà mang đến thức ăn tương đối nhiều, một mình anh ăn không hết, ném đi cũng là lãng phí, em không phải là hết sức thích ăn đùi gà sao?"
Kiều Đa Bảo gật đầu như gà con mổ thóc, lập tức lại do dự bất định, đến cùng ăn còn là không tốt nha? Trong lòng trực giác sẽ cảm thấy nếu ăn đồ của Triệu Nghị Nhiên nữa, Chu lão tam sẽ tức giận. . .
Triệu Nghị Nhiên tựa hồ nhìn ra tâm tư của cô, dựa lưng vào ghế sô pha, tứ nhưng cười một tiếng, "Như thế nào, là lo lắng Chu học đệ không cho phép sao? Chúng ta lại không làm cái gì, chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi, em cũng có người yêu thích của mình, vì cái gì khắp nơi phải nghe theo sự phân phó của cậu ta?" ddl.q.d
"Cũng không phải là. . . ." Kiều Đa Bảo gãi gãi đầu, cô không biết rõ muốn biểu đạt ý tứ của Chu Tích Tiệp như thế nào, kỳ thật cậu là muốn cô không cần quá mức đến gần Triệu Nghị Nhiên, không cho anh ta có thời cơ lợi dụng, nhưng Kiều Đa Bảo lại không biết nên từ phương diện gì tránh hiềm nghi. . .
"Anh vừa rồi đã ăn no, nếu như em thực tại không muốn ăn như đã nói, vậy anh chỉ có thể vứt sạch. . . ." Triệu Nghị Nhiên nhìn bộ dáng giãy giụa của cô thập phần thú vị, đáy mắt mang theo nét tính kế vui vẻ, nhưng giọng nói lại hết sức đáng tiếc.ddl.q.d
"A không! Vứt bỏ rất đáng tiếc a!" Kiều Đa Bảo cơ hồ là bật thốt ra, chân gà nướng vàng óng ánh xốp giòn cứ như vậy bị ném, cô sẽ đau khổ cả ngày, kết quả là, cô cái gì cũng không có suy nghĩ, bổ nhào qua cầm lấy đùi gà liền ăn đặc biệt nhiều!
Chu Tích Tiệp như thế nào cũng không nghĩ tới, Triệu Nghị Nhiên thế nhưng dung đồ ăn đến mê hoặc cô gái này đi, thiệt thòi cho cậu ngậm đắng nuốt cay phòng thủ thanh mai này nhiều năm như vậy, không nghĩ tới bị người ta quyến rũ vài cái chân gà nướng liền đi qua, nếu biết rõ sẽ hộc máu đi?
"Khụ khụ. . ." Kiều Đa Bảo ăn một lần rất gấp, lập tức vỗ ngực liên tục mà đem thịt nghẹn ở cổ họng nuốt vào.
"Ăn từ từ, uống nước." Triệu Nghị Nhiên đưa tới một chén nước, con mắt hẹp dài mang theo ý vui vẻ, cảm thấy vô luận như thế nào tướng ăn của cô đều thập phần đáng yêu.ddl.q.d
Cô gái đáng yêu như ánh mặt trời ở bên cạnh Chu Tích Tiệp nặng nề như vậy sẽ đâu có vui vẻ, đáy mắt Triệu Nghị Nhiên xẹt qua một tia tối tăm, trước kia thời học sinh anh không có chủ động đi tranh thủ, đã trải qua thương trường tôi luyện, anh hiểu thêm nắm lấy cơ hội là quan trọng đến bao nhiêu, lúc này đây, là cô tự đưa tới cửa, hiện tại không có bắt lại thì khác nào làm trái đạo lý?