Chu Tích Tiệp có chút ảo não trở lại nhà trọ, lúc mới vừa lấy thẻ mở cửa ra, cửa nhà trọ đột nhiên từ bên trong mở ra, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn như đạn pháo đánh tới ngực của cậu.
"Hello! ! Anh đã về rồi!" Kiều Đa Bảo ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, chớp mắt to cười híp mắt nhìn xem hắn.
Mới vừa kịp phản ứng, Chu Tích Tiệp ngạc nhiên, mừng rỡ như muốn trong lòng, cậu ôm thân thể mềm mại của cô, cúi đầu mỉm cười nói, "Như thế nào đột nhiên trở lại ?!"
"Vui vẻ đi! Em nhớ anh nên trở lại a! Mau nói anh cũng nhớ em đi? Có nhớ đến em!" Tóc Kiều Đa Bảo cọ cổ của cậu.
"Nhớ, ngày ngày đều nhớ." Chu Tích Tiệp thay đổi tứ vẻ lạnh lùng cùng thanh đạm vừa rồi, trở nên vô cúng yêu chiều, ôn nhu, cậu ôm cô thật chặt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi sữa thơm ngát do cô mới vừa tắm rửa xong, cả người đều thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Ồ, anh uống rượu ?" Kiều Đa Bảo ngửi trên người cậu nồng nặc mùi rượu, trừng to mắt nhìn cậu.
"Ừ, xã giao uống một chút." Chu Tích Tiệp đóng cửa lại, cởi áo khoác xuống treo ở trên giá áo, đang chuẩn bị ôm cô, kết quả cô liền đi đi chạy vào trong phòng bếp, một lát sau lại vọt lên mang một ly trà giải rượu ra.
"Những ngày qua có phải hay không hết sức vất vả nha? Uống nhanh đi." Cô nhu thuận đem nước trà nóng hổi đưa cho cậu.
Khóe miệng Chu Tích Tiệp mang ý cười, nhận lấy uống vài ngụm liền đặt ở trên bàn trà, một phen ôm eo nhỏ của cô liền hướng trên đùi cậu mà ngồi, khẩu khí hừng hực phun bên lỗ tai cô, thấp giọng nói, "Nói, như thế nào đột nhiên trở lại ? Không phải là nói chờ kỳ thực tập qua mới trở lại sao?"
"Ừ, chúng ta quá lười a, nhịn không quá kỳ thực tập." Kiều Đa Bảo mặc áo lót cùng quần ngủ, cánh tay cùng bắp chân trắng bóng đều hiện ra, chân nhỏ để trần ngồi ở trên người cậu lắc la lắc lư, cực kỳ dụ người.
"Phải không. . . Anh không tin." Ánh mắt Chu Tích Tiệp tĩnh mịch từ góc độ của cậu nhìn xuống, đúng lúc chứng kiến cổ áo mở rộng để lộ ra khe rãnh sâu, còn có hai bầu ngực mật đào--- như ẩn như hiện, con nhóc này vừa thật thà lại vô ích. . . .
Kiều Đa Bảo rủ mắt xuống, hai tay nhỏ bé níu lấy, cạo móng tay, hơi chút thẹn thùng nói ra, "Kỳ thật em là cảm thấy phía bên anh đều gặp chuyện, em lại cách anh rất xa, rất không tốt, em muốn trở lại cùng anh cùng nhau vượt qua cửa ải khó, mặc dù không giúp được anh cái gì."
Chu Tích Tiệp nhìn lông mi dài hơi xoăn của cô, khuôn mặt trắng hống làm cho người khác nhịn không được muốn cắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng đang nói khiến cậu mềm lòng được không được, vì vậy liền thực sự đem miệng đến gần trên mặt của cô, tinh tế cắn gặm, hôn.
"Thật là nhột, anh làm cái gì. . ." Kiều Đa Bảo co rụt cái cổ lại, vành tai liền bị miệng của cậu lướt qua, lại bị cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm, đầu lưỡi nóng hổi, cả người cô đều bị kích tình đứng lên, lại bị cảm giác chua xót làm cho da của cô đều khỏi nổi da gà, mặt của cô hồng đến mực chịu không được, chỉ đành phải toàn thân ở trong lòng cậu, mặc cậu ôm.
Chu Tích Tiệp cũng không biết làm sao lậi vậy, rượu cồn thôi thúc cả người đều có chút hưng phấn, nhất là thân dưới lại không nhịn được, rất muốn tìm lối ra, miệng hung hăng phát tiết một phen, mà hương vị của người trong lòng vừa tắm xong khiến cậu hận không thể nghĩ nhét cô vào trong thân thể của cậu.
Cậu nhịn không được một tay quay qua đầu của cô, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô liền thần tốc đi lên, tay kia liền theo dưới váy của cô dò xét đi lên. . . Mò đến nhũ hoa cương cứng đang dựng lên của cô. . .
Kiều Đa Bảo bị cậu mãnh liệt ma sát, làn da đều trở nên như bột phấn hồng, trở nên rối tinh rối mù, chỉ đành phải mở to con mắt mê ly, nhẹ nhàng thở gấp tùy ý để cậu phát tiết. Hô hấp của Chu Tích Tiệp trở nên càng ngày càng trầm trọng, bị rượu kích thích, cậu từ từ mất đi lý trí, chỉ muốn dựa theo mong muốn mãnh liệt từ thân thể của mình, đem người dưới thân ăn hếtmột chút không dư thừa. . .
Ngoài cửa sổ, mưa từng giọt tí tách từ từ bắt đầu rơi, tích táp gõ vào trên cửa, xuyên thấu qua cửa kính, loáng thoáng có thể chứng kiến cách đó không xa, trong căn phòng tối tăm, trên giường lớn, hai bóng dáng triền mien hút lấy nhau, ma sát, động chạm, thân thể cường tráng đè nặng trên cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, yêu nữ kia thở gấp như thanh âm của mưa bên ngoài, hết thảy đều hài hòa tuyệt vời như vậy.
Dần dần, hạt mưa càng lớn, tựa như trong phòng động tác trên giường càng tăng thêm, mạnh hơn đứng lên, liên tục duy trì liên tục đến đêm khuya mới từ từ nhỏ xuống, nhưng lại xuất hiện vài tia chớp chói mắt, ngay sau đó lại là một trận mưa dồi dào xối xả như trút nước. . .
Trong phòng tràn đầy hơi thở nồng đậm, quần áo rơi đầy trên đất, trên giường hai bòng người ôm mà ngủ, lại một tiếng sét đánh vang lên, Chu Tích Tiệp bị đánh thức, con mắt hồng hồng dụ tình mở ra, nhìn đống bừa bộn đầy đất, cùng với Kiều Đa Bảo trong lòng ngủ say như mỹ nhân.
Cậu ước chừng sợ run mười mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, lần này cậu liền uống một chút rượu rồi đem bảo bối trân quý vài chục năm ăn sạch sẽ ? !
Đây quả thực khiến cậu cảm thấy vừa mộng ảo lại ảo não, lần đầu tiên của bọn họ do cậu bị say sau đó loạn hành cướp đi, lúc trước cậu còn tính đến kết hôn sẽ như thế nào.
Lúc này lại là một cái chói mắt đại tia chớp chợt lóe qua, Chu Tích Tiệp vô ý thức lập tức đưa tay che đang ngủ say Kiều Đa Bảo lỗ tai, không để cho tiếng sấmkhai thiên lập địa đánh thức cô.
Nhìn xem trên người cô đấy vết hồng mờ ám, vết tích, ánh mắt của cậu trở nên rất sâu, hết sức ôn nhu, nhưng khi chứng kiến trên da trắng nõn của cô có vết ứ đọng xanh xanh tím tím ngực của cậu lại là cứng lại, bàn tay dịu dàng vuốt ve đi lên, khép cô lại sít sao đến gần thân thể của cậu.
Cô cuối cùng cũng là của cậu, Chu Tích Tiệp cảm thấy than thở, cả người có loại hạnh phúc cùng vui vẻ không nói ra được, thoáng cái sảng khoái cực kỳ, thỉnh thoảng sờ sờ lưng cô, lại hoặc là nhịn không được nhẹ nhàng hôn đầu vai của cô.
Kiều Đa Bảo trong giấc mộng cảm giác được có người lúc nào cũng gặm cô, vì vậy cô đá một cái chân đi, đúng chuẩn số mệnh của Chu Tích Tiệp . . . Vì vậy cuối cùng cậu ẩn nhẫn an phận rơi xuống, ngoan ngoãn ôm cô ngủ.
Đến sau nửa đêm, Kiều Đa Bảo bị nghẹn tiểu mơ mơ màng màng tỉnh một chút, nhưng toàn thân đau nhức làm cho cô dậy không nổi liền không nhịn được rầm rì đứng lên.
"Làm sao vậy?" Giọng nói Chu Tích Tiệp trầm thấp nhu hòa ở bên tai cô vang lên.
Kiều Đa Bảo còn buồn ngủ nửa mở mở mí mắt một chút, thân thể cuộn mình đứng lên, lầu bầu lẩm bẩm hừ ra mấy chữ, "Em muốn. . . Đi tiểu. . ."
"Vậy thì đi, mau dậy đi, nghẹn đã lâu không thoải mái." Chu Tích Tiệp ngồi dậy, vén chăn lên sau đó trông thấy thân thể đấy những dấu vết mờ ám của cô, con mắt lại tối sầm lại, lập tức khó khăn chuyển ánh mắt đi tìm đến quần ngủ của cô.
Lúc kéo cánh tay của cô ngồi dậy, con nhóc này nhịn một chút lại, đã ngủ, đầu ngả vào trên bả vai cậu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ nửa ôm cô, mặc quần ngủ lên cho cô xong, lại vỗ vỗ mặt của cô, ôn nhu nói, "Tiểu lười biếng, tỉnh trước, đi tiểu xong trước!"
Kiều Đa Bảo khó khăn nửa mở mắt ra, lúc cậu đứng dậy đi mở đèn, cô lại nằm lỳ ở trên giường đi ngủ, Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy cô hướng vào trong phòng tắm đi.
Kiều Đa Bảo cuối cùng nửa ngủ nửa tỉnh liền tiểu xong, nhưng đi ra rồi không có xả nước, Chu Tích Tiệp đi vào mới vừa xả nước liền lại đi ra bên ngoài nghe thấy tiếng leng keng, vội vã chạy đi xem, chỉ thấy cô giẫm đạp khay trà tới đổ ở trên ghế sofa rồi lại đi ngủ, mà trên bàn trà, ly trà bị cô đá té trên mặt đất, vãi đầy nước trên mặt đất.
Cậu thở dài thật sâu, nhận mệnh đi tới nhặt ly trà lên lấy ra khay trà, một phen đem ôm cô dậy hướng tới giường đi đến.
Đêm thứ nhất của bọn họ liền bị hành hạ như thế mà đi qua. . . .
Làm cho ngày hôm sau hai người ước chừng ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa mới dậy, Kiều Đa Bảo vừa tỉnh dậy ước chừng ngây người mười mấy phút sau mới bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn thấy Chu Tích Tiệp thâm trầm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
"Chúng ta. . . Chúng ta tối hôm qua làm cái gì?" Kiều Đa Bảo trừng to mắt nhìn cậu, vẻ mặt hết sức mông lung.
"Em đoán?" Chu Tích Tiệp buồn cười cạo cạo cái mũi của cô.
"Uây, chúng ta cuối cùng cũng đã làm a! !" Kiều Đa Bảo mãnh liệt giật mình, tỉnh lại một phen bổ nhào vào trong ngực cậu, cười tới vẻ mặt sáng lạn.
Mà Chu Tích Tiệp ngược lại một đầu đấy vạch đen, nắm eo của cô nghiến răng nghiến lợi nói, "Như vậy không xấu hổ sao?"
"Gì, thẹn thùng cọng lông, hiện tại rất nhiều cô gái đã sơ trung làm rồi, chúng ta hai mươi mấy tuổi mới làm, đã quá rớt lại phía sau a!"
Kiều Đa Bảo trong lòng vẫn luôn cho rằng làm tình là vận động hết sức bình thường, giữa tình yêu giữa nam nữ đủ sâu sắc sẽ một cách tự nhiên liền phát sinh, cho tới bây giờ đều không cảm thấy có cái gì xấu hổ.
Chu Tích Tiệp còn tưởng rằng cô sau khi tỉnh lại nhất định sẽ như những cô gái khác xấu hổ, đặc biệt xấu hổ, ngượng ngùng không thôi, cậu còn nghĩ qua nên mở mồm nói như thế nào, không nghĩ tới người ta so với bản thân còn phóng khoáng hơn, biết thế từ sớm liền ăn hết rồi tính sau.
"Ừm, em đã không thẹn thùng, vậy chúng ta liền một lần!" Chu Tích Tiệp mãnh liệt đè cô trong người hành hạ, loại con mắt như sói lang chăm chú nhìn cô.
Kiều Đa Bảo đoán được thế nhưng chủ động đem đôi chân tuyết trắng móc trên eo cậu, hai tay ôm cổ cậu, cười ra một hàm răng trắng la hét, "Đến a đến a đến a! Em mới không sợ anh!"
"Tốt, đây chính là em nói! Tiểu yêu tinh!" Chu Tích Tiệp hung hăng hôn lên miệng nhỏ của cô, thân thể đè xuống . . .
Cũng chớ xem thường đàn ông mới được làm tình, đây chính là mạnh như hổ a, không bao lâu Kiều Đa Bảo liền bị cậu lăn qua lăn lại, mở miệng cầu xin tha thứ, tiểu thân thể loạn chiến, bắp chân đạp đạp, đơn giản chỉ cần như vậy, cậu lại làm đến xế chiều mới dừng lại.
Lần này thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, Kiều Đa Bảo giận dỗi bọc chăn mền ngồi ở trên giường, mắt to hung hăng nhìn cậu, khuôn mặt kia kiều diễm ướt át, con mắt lam ngọc thạch vậy lại rạng rỡ phát sáng.
Chu Tích Tiệp yêu thương nấu cho cô nồi cháo, lại chính mình bưng đến trước mặt cô cho cô uống, không bao lâu sau hai người lại tình nồng ý mật cho anh một ngụm, cho em một ngụm bèn nhìn nhau cười.