Trúc Mã Cực Sủng

Chương 63: Chương 63: Vừa thấy mặt đã cường thượng




Hai người ra khỏi khách sạn, Vạn Tiểu Bân nghĩ tới Chu Mạch là thiếu gia Chu gia, cũng không thể nào như cái kia dạng trụ cho thuê phòng đi? Cho nên hắn liền hướng cư xá nhà trọ đi tới, cuối cùng ở một nhà trọ tương đối cao cấp có vườn hoa tìm được phòng ở hợp ý Chu Mạch, lúc này liền ký hợp đồng rồi giao tiền thế chấp.

Nhưng ngay tại khi Vạn Tiểu Bân muốn rời đi, Chu Mạch đột nhiên lại nói ra một điều kiện phi thường hấp dẫn.

"Cậu biết làm cơm sao?" Chu Mạch giống như vô tình hỏi.

"Ơ. . . Ừ."

"Biết quét dọn vệ sinh sao?"

"Ừ."

"Tôi hay đọc sách quá độ, cuộc sống không thể tự gánh vác, nếu như cậu nguyện ý ở lại cùng tôi ở, thuận tiện chăm sóc cuộc sống của tôi một tý, tiền thuê phòng, điện nước tất cả phí tổn, tôi trả." Chu Mạch ngồi trên sô pha, chân thon dài đan xen mà ngồi, nụ cười trên mặt thanh đạm lại có dụng ý khác, "Như thế nào, ý của cậu như thế nào?"

"A?" Vạn Tiểu Bân có chút kinh ngạc không kịp phản ứng, vừa nghĩ không ra tại sao có thể có người đọc sách quá độ mà cuộc sống không thể tự gánh vác, lại không hiểu vì sao có điều kiện lớn như vậy rơi xuống trên đầu của hắn, lập tức lắp bắp nói, "Anh. . . Có thể mời bảo mẫu!"

"Bảo mẫu tôi không tin được, trong hành lý vật quý trọng gì đó khá nhiều, ném một món tôi đều đau lòng đến chết ." Chu Mạch cười nhạt, một thân thoát tục phong nhã.

"Vậy tôi. . ." Như thế nào liền tin được ? Bọn họ mới biết nhau một ngày nha, Vạn Tiểu Bân trong lòng có nghi hoặc.

"Cậu đều nói là bạn học em trai tôi, chẳng lẽ tôi còn không tin được em trai mình sao?"

Này. . . Vạn Tiểu Bân phát hiện mình tìm không được lý do cự tuyệt,

"Được rồi, đều là tôi sẽ không bắt cậu, huống chi không phải là cậu nói muốn ở bên ngoài trốn một hồi sao, nơi này chính là nơi tránh gió tốt nhất, cậu muốn ngây ngốc ở đây bao lâu liền ở bấy lâu." Chu Mạch một bộ dáng thương lượng, trong con ngươi mang ý cười.

Cuối cùng Vạn Tiểu Bân còn là đồng ý ở lại, hắn hiện ở cái dạng này căn bản không dám về nhà lại không biết trốn đến góc nào, đành phải cùng Chu Mạch tạm thời ở cùng nhau, hắn phát hiện Chu Mạch cùng so sánh với Chu Tích Tiệp dễ nói chuyện hơn nhiều, có lễ phép dù lớn hơn, hơn nữa sẽ không giống Chu Tích Tiệp động một chút là phải nhìn sắc mặt cậu, rung động lúc trước trong lòng đối với Chu Tích Tiệp đã từ từ bị Chu Mạch ưu nhã lấp đầy.

Vì vậy, cuộc sống cùng cậu bạn đồng tính như vậy khai triển.

------

Chu Tích Tiệp sáng sớm đã rời giường, mà Kiều Đa Bảo trải qua ngày hôm qua bị , uống thuốc cộng thêm ngủ cả ngày, bệnh của cô đã trở nên tốt hơn, nhưng cô còn là theo thói quen đổ thừa ở trên giường ngủ nướng không nhớ tới.

Chu Tích Tiệp tối hôm qua ôm thân thể mềm mại đau khổ một buổi tối, không biết rõ có bao nhiêu lần muốn vân vê vào trong thân thể của cô, hung hăng ăn hết! Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, nhịn đến trời đã sáng liền đứng lên làm điểm tâm. Kiều Đa Bảo mặc đồ ngủ rộng thùng thình ngáp đi ra, liếc mắt liền thấy bóng dáng cao lớn đang bận rộn ở phòng bếp.

"Ừ, em nhất thời đã quên, Đa Bảo ngày hôm qua ngã bệnh em liền vội vã đến đây, ngươi bây giờ trở về đến nhà chưa?" Chu Tích Tiệp một tay cầm điện thoại di động cùng Chu Mạch nói chuyện điện thoại, một tay nấu nồi cháo bên cạnh.

Bên kia Chu Mạch ngồi ở sân thượng nhìn bóng dáng Vạn Tiểu Bân trong phòng giúp hắn thu dọn đồ đạc bận rộn, đôi mắt hẹp dài chớp động giảo hoạt vui vẻ, cúi đầu cười một tiếng nói, "Tối nay lại về nhà gặp ba mẹ, thằng em này trọng sắc khinh huynh đệ, bảo muội muội hồi phục cho tốt đi, trước đó vài ngày, anh còn nhận được tin nhắn của con bé nói muốn anh đến đó cơ."

"Có em bên cạnh, hồi phục tốt vô cùng! Trước đó, mẹ nói bảo anh mau vội vàng về nhà thân cận đi!" Giọng nói Chu Tích Tiệp rất không thiện ý, mới trước đây Chu Mạch còn hay ngáng chân cậu, còn nhòm ngó bảo bối của cậu!

"Anh đây đang ở ngoài tìm người thương. . . Ngược lại em, chính là đem bảo bối của em xem trọng, nếu không đến lúc đó bị đoạt người đi cũng đừng tìm anh khóc nhè." Chu Mạch khẽ cười, không biết rõ vì cái gì hắn liền thích trêu chọc thằng em bị rối loạn, hay khó chịu này.

"Hừ, yên tâm! Hai tháng sau chúng em liền kết hôn! Em xem ai còn dám đến đoạt!" Chu Tích Tiệp nổi giận cúp điện thoại.

Kiều Đa Bảo chầm chập đi đến ôm lấy eo của cậu, đem mặt tựa ở phía sau lưng cậu mè nheo một tý, lẩm bẩm, "Từ khi nào thì em đáp ứng anh nhanh như vậy . . ."

"Cái gì!? Em dám đổi ý? Đây là tối hôm qua em đáp ứng, em nói thực tập kỳ vừa qua liền ngoan ngoãn cùng anh, trở về gả cho anh!" Chu Tích Tiệp mạnh mẽ xoay người bóp bả vai của cô, gương mặt tuấn tú lại nổi trắng rồi lại xanh.

"Em chưa nói hai tháng sau nha. . ." Kiều Đa Bảo thấy sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi thức thời rụt cổ một cái không nói thêm gì nữa.

"Anh mặc kệ! Dù sao hai tháng sau chúng ta liền kết hôn, sau khi kết hôn, em muốn đi đâu công tác đều được!" Chu Tích Tiệp một phen đem cô vào trong ngực, thanh âm buồn bực quyết định, chỉ cần cô gả cho cậu, cái tên họ Triệu kia cũng không tin anh ta dám không buông tay!

Kiều Đa Bảo nghĩ thầm kết hôn sớm hay kết hôn muộn cũng phải làm, kéo dài cũng không có ý gì, nhìn bộ dáng nghẹn khuất của cậu như vậy liền vỗ vỗ phía sau lưng của cậu nhận lời, "Được rồi được rồi, kết hôn liền kết hôn đi. . ." Dù sao trong lớp cô cũng có không thiếu bạn học tốt nghiệp liền kết hôn sinh con, cô cũng không tính là rất sớm.

Nhưng mà, bất quá cô cũng không muốn nhanh như vậy sinh cục cưng nha.

--- ---

Ôn Khả Tâm cảm thấy cô thật sự là xúi quẩy cực kỳ, đi tới chỗ nào đều có Chu Huyền đi theo, nhiều lần cô trộm chạy đều bị hắn bắt trở lại, cô đánh cũng đánh, chửi cũng chửi nhưng hắn chính là như bức tường, chặn lại tất cả đường đi của cô, ngày kết hôn càng ngày càng gần, trong lòng cô lại là tuyệt vọng, buồn rầu.

Đúng lúc có tiệc sinh nhật của bạn học, mời cô đi KTV tụ hội, cô dứt khoát bỏ chạy đi dự định mượn rượu giải sầu, nếu như trước kia cô ngoan ngoãn tuyệt đối sẽ không đi KTV hoặc là quán bar, lần này thực bức cô nóng nảy.

Ở nơi ồn ào, Ôn Khả Tâm đối với bạn học mời rượu đều ai đến cũng không cự tuyệt, cay độc hương vị làm sặc cổ họng của cô nhưng cô vẫn còn đang nhíu lại lông mày kiên trì uống vào. Đối với Ôn Khả Tâm đột nhiên tửu lượng trở nên tốt như vậy, một vài bạn học đều cảm thấy kỳ quái, cá biệt nói đùa, "Vừa ý đây là muốn phóng túng sao? Nghe nói cậu muốn gả cho Cao Kiều, Cao gia kia lại là nhà giàu có nha, thật sự là chúc mừng!"

"Oa, chúc mừng chúc mừng!"

"Ồ, nhưng là tớ nghe nói Cao Kiều kia hình như là công tử thường xuyên trà trộn chỗ ăn chơi hoa hoa nha. . ."

"Chậc, nói gì sai đâu. . ."

Một đề tài mở ra, một đám nữ sinh lập tức châu đầu kề tai nhau bắt đầu thảo luận, trong đó không có thiếu người ghen tị, khinh bỉ, trước kia ở trường học, Ôn Khả Tâm thành tích xuất sắc căn bản rất ít có mặt, bộ dáng thanh lệ ôn nhu không biết rõ hấp dẫn bao nhiêu nam sinh cùng cô tỏ tình, đáng tiếc a, không nghĩ tới cuối cùng lại để cho gả cho một tên con nhà giàu.

Ôn Khả Tâm bị các cô nói trúng trong lòng lại là lúng túng, khó xử, hạ quyết tâm liền một ly tiếp một ly uống, khiến mình trở nên quá chén nên cái gì cũng đều nghe không được, cái gì cũng đều không để ý !

Chu Huyền đứng ở cửa KTV hút thuốc, bên trong có một vài người trẻ tuổi vui đùa không thích hợp với hắn, cho nên hắn liền ngây ngốc ở ngoài cửa chờ Ôn Khả Tâm, những ngày qua Ôn Khả Tâm ngột ngạt, hắn cũng nhìn ở trong mắt, mỗi lần thấy nước mắt như mưa của cô, còn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, hắn đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, cũng không biết là sao thế này.

Một lúc sau, Ôn Khả Tâm lảo đảo đi ra, khuôn mặt đỏ rực, mang theo một thân mùi rượu, Chu Huyền nhíu lại mi đi qua đưa tay giúp đỡ cô một phen, lại bị cô hất ra.

"Anh tránh ra! . . Phiền nhất là nhìn thấy anh, đừng đi theo tôi!" Ôn Khả Tâm mắt say lờ đờ, mông lung trừng mắt với Chu Huyền, lui về phía sau vài bước sau cảm thấy cổ họng đau xót, vội vã che miệng hướng nhà vệ sinh đi đến.

Con mắt đen nhánh của Chu Huyền trầm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không cùng đi lên.

Ôn Khả Tâm ngã trái ngã phải đi tới, qua hai cái hành lang lại trải qua vài cái ghế lô xong mới rốt cuộc tìm được toilet ói lên ói xuống.

Mà trong đó một người nhìn thấy Ôn Khả Tâm chợt lóe lên, một tên không đứng đắn huých vai người bên cạnh nói, "Cao thiếu, vừa rồi người kia không là vị hôn thê của mày sao?"

Cao Kiều lúc này chính ôm lấy một cô gái kiều mỵ giở trò, nghe vậy giương mắt nhìn sang, đúng lúc chứng kiến bóng lưng của Ôn Khả Tâm. . .

Hắn hạ khóe miệng, hất tóc mái một phen khẽ cười nói, "Cũng không phải là không đúng."

"Ai nha, Cao thiếu thực không có suy nghĩ, có vị hôn thê cũng không mang đến cho các huynh đệ nhìn một chút!"

"Đúng vậy, mang tới để cho bọn tao xem một chút lớn lên trông thế nào, dù gì cũng là đại tẩu tương lai."

Một đám bạn bè ồn ào, nháo hắn, muốn hắn đem vị hôn thê mang tới, Cao Kiều nhất thời cao hứng liền đồng ý, vừa rồi nhìn bóng dáng Ôn Khả Tâm thướt tha, trong lòng hắn cũng ngứa.

Vì vậy, nôn xong trở lại, Ôn Khả Tâm liền nửa đường bị Cao Kiều cắt ngangđi qua.

"A a! Các người làm cái gì! Tôi không biết các người!" Ôn Khả Tâm bị lôi kéo vào ghế lô, trong lòng lại là sợ hãi cùng run rẩy.

"Như thế nào, vị hôn phu của mình, cô cũng không nhận ra?" Cao Kiều nhấc cằm của cô lên, khuôn mặt đỏ ửng do dúng tục quá độ đến càng ngày càng gần.

"Anh. . . Anh là Cao Kiều?" Ôn Khả Tâm trừng to mắt, không thể tin nhìn người đàn ông ở trước mắt.

"Không nghĩ tới nha, nguyên lai vị hôn thê của tôi lớn lên thanh lệ động lòng người như vậy." Cao Kiều mê đắm sờ soạng khuôn mặt của cô. Trước đó, hắn được cho xem gia cảnh của vwoj tương lại, nhưng hắn cũng không có để ở trong long, chỉ nhìn qua ảnh chụp của Ôn Khả Tâm, hôm nay còn là lần đầu nhìn thấy cô chân thậy, quả thật là so với tấm hình xinh đẹp hơn nhiều.

"Lưu manh!" Ôn Khả Tâm mở tay của hắn ra, đang muốn cho một cái tát qua, lại bị Cao Kiều bắt lấy tay cổ tay."Anh. . ."

Một bọn đàn ông gặp Cao Kiều đùa giỡn Ôn Khả Tâm không khỏi càng thêm ồn ào lên, "Hôn một cái, hôn một cái! !"

"Anh buông ra. . . Thả tôi ra!" Ôn Khả Tâm nghe những thứ thanh âm ghê tởm kia, trên mặt vừa thẹn thùng lại hồng, ra sức muốn tránh thoát tay của hắn.

Cao Kiều cười tà buông cô ra, nhìn xem khuôn mặt hồng trong lòng càng phát ngứa, ánh mắt nóng bỏng vô cùng. Ôn Khả Tâm vùng vẫy thoát xong liền nghĩ chạy ra ngoài, đáng tiếc lại bị hắn bắt trở về.

"Anh đến cùng muốn làm gì! Thả tôi đi!" Ôn Khả Tâm trừng mắt nhìn hắn, trong lòng phẫn nộ lại xót lạnh, trước kia cô được nghe qua Cao Kiều là hạng người gì, hôm nay vừa thấy quả nhiên là loại chán ghét muốn ói ra!

"Chúng ta rất nhanh sẽ phải kết hôn, gấp như vậy mà đi sao? Dù gì chúng ta cũng phải trao đổi tình cảm một chút nha." Cao Kiều trêu chọc , giọng nói vô cùng ái muội.

"Tôi mới sẽ không gả cho anh! Anh đi chết đi!" Ôn Khả Tâm nhìn xem hắn hạ lưu giọng nói cùng vẻ mặt thực chán ghét cực kỳ.

Nói vừa dứt, bạn bè Cao Kiều lập tức an tĩnh lại, có chút ít hai mặt nhìn nhau. Cao Kiều nghe cô ghét bỏ cự tuyệt, thoáng cái cảm thấy thật mất mặt lại chính là muốn phát tác, đột nhiên con mắt nhếch lên, cầm ly rượu trên mặt bàn, trên mặt lại lần nữa hiện ra dáng vẻ tươi cười.

"Như vậy đi, tôi cũng vậy không làm khó cô, uống ly rượu này tôi liền thả cô rời đi." Cao Kiều bưng ly rượu đưa cho cô, dáng vẻ tươi cười bí hiểm.

Ôn Khả Tâm ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, vừa liếc nhìn ly rượu kia, lúc này cô thực vô cùng nghĩ lập tức rời khỏi nơi chướng khí mù mịt đầy ghế lô này, liền đưa tay đoạt lấy ly rượu của hắn, mới uống một ngụm liền cau chặt lông mày, trong lúc này hương vị cay độc so với bia còn khó uống hơn, nhưng cô vẫn kiên trì uống cạn sạch chén rượ kia u.

Bọn đàn ông ranh mãnh nhìn chằm chằm Ôn Khả Tâm uống xong ly rượu kia lại lập tức ồn ào ủng hộ đứng lên, Cao Kiều nụ cười trên mặt càng đậm, trong mắt lóe ra ánh sáng.

"Khụ khụ. . . Tôi uống xong! Thả tôi đi!" Ôn Khả Tâm nâng ly rượu đặt tới trên bàn rượu trừng mắt Cao Kiều, vốn là khuôn mặt tiếu hồng càng thêm đỏ hồng, gương mặt thanh lệ giờ phút này tăng thêm nét nhè nhẹ kiều mỵ.

Cao Kiều con mắt sáng lên nhìn chằm chằm Ôn Khả Tâm, không kìm lòng nổi đưa tay sờ cô. Ôn Khả Tâm lui về phía sau một bước, nhưng Cao Kiều lại bước lên một bước nắm ở eo của cô, Ôn Khả Tâm lập tức giãy ghim, hai tay đánh hắn thét chói tai, "A! Anh làm cái gì! Thả tôi ra, anh đã nói tôi uống xong liền thả tôi đi !"

Cao Kiều bị cô ma sát ra một thân đầy lửa, lập tức thanh âm trầm thấp đối với đám người kia nói, "Toàn bộ ra ngoài!"

Những tên bạn kia vừa thấy Cao Kiều cho Ôn Khả Tâm uống rượu cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi một người đều nháy mắt ra hiệu ngoan ngoãn chạy ra sân bãi.

Ôn Khả Tâm lúc này cảm thấy toàn thân dâng lên nóng như lửa, toàn thân nóng hổi lại khó chịu, khuôn mặt hồn, con mắt cũng mơ hồ, Cao Kiều trong lòng ôm mỹ nhân đang muốn đích thân lên ăn một ngụm, lại mãnh bị cô tát một cái ở trên mặt.

"Thật sự là tôi đây đang cho cô mặt mũi mà lên mặt!" Cao Kiều trên mặt hiện lên thần sắc tức giận, hắn không phải là thân sĩ gì chỉ biết là vật cần tìm thì phải lập tức đạt được! Hắn một phen đem Ôn Khả Tâm ném ở trên ghế sofa liền toàn bộ người đè lên.

"Không cần. . . Không cần! Anh tránh ra! Cứu mạng a a!"

Ôn Khả Tâm hoảng sợ giãy giụa lấy, không biết làm thế nào thân thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng mềm nhũn, lực lượng căn bản chống cự không được một người đàn ông, lúc này mặc dù, không biết rõ nhưng cô cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Cao Kiều quả nhiên chính là một cái hèn hạ vô sỉ lưu manh, không nghĩ tới mới vừa thấy mặt đã muốn dùng thuốc kích dục cô!

Áo ngoài của Ôn Khả Tâm đã bị hắn lột ra, lộ ra bra màu trắng đục, lúc này tim cô một mảnh tro tàn, nhưng trong đầu không biết tính sao bỗng nhiên xẹt qua khuôn mặt Chu Huyền. . . Cái kia thần võ nam nhân làm sao còn chưa tới liền nàng?

Nghĩ như vậy thời điểm, đột nhiên cửa ghế lô bị ra sức một cước đá văng! Ngay sau đó đè ở Ôn Khả Tâm trên người Cao Kiều bị một cái lớn tay tóm trùm đầu phát liền kéo về sau. Hắn bị đau 'A' một tiếng, sau đó trên người giống như là bị xe tăng áp chế qua đồng dạng bị nhân nặng nề mãnh đạp mấy cước! Đạp phải hắn quả thực tâm can phổi đều vỡ hết.

Chu Huyền mím môi mỏng, ánh mắt lợi hại như kiếm nhìn lướt qua Cao Kiều ngã xuống đất kêu rên, sau đó lại nhìn về phía Ôn Khả Tâm nằm trên ghế sa lon quần áo không chỉnh, lập tức bước qua một phen cởi áo khoác xuống liền đắp lên trên người cô.

Ôn Khả Tâm vừa thấy được hắn, nước mắt liền rớt xuống, bổ nhào vào trong ngực của hắn, phảng phất dùng hết toàn lực lượng ôm chặt hắn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.