Thành phố C là nơi có thắng cảnh du lịch nổi tiếng cả nước, Lâm Hải được xây dựng, phong cảnh xinh đẹp, bốn mùa giống như mùa xuân, hàng năm đều hấp dẫn vô số du
khách tới nơi này nghỉ phép vui chơi.
Khu Kim Nguyên là một khu
nhà cũ ở ngoại ô thành phố C, căn nhà lớn tường trắng ngói đỏ từ năm 80
90 của thế kỷ trước nằm giữa đám cây cối um tùm, sâu thẳm, yên tĩnh.
Ở nơi này phần lớn đều là hàng xóm ở chung vài thập niên, bình thường
chung sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, người già là chiếm đa số, còn
người trẻ tuổi đều lựa chọn ở tại nơi thành phố sầm uất náo nhiệt, cho
nên vào ban đêm có rất ít người đi lại.
Mặc dù là vùng giải phóng cũ nhưng trị an nơi này từ trước đến giờ rất tốt, thế nên tính cảnh giác cũng tương đối thấp.
Đây chính là lý do Lam Kỳ có thể dễ dàng bay qua tường thấp tiến vào trong sân nhỏ nhà họ Thiệu.
Ánh trăng nhàn nhạt, một bóng dáng gầy nhỏ che giấu bên bồn cây vạn tuế to
lớn, len lén nhìn xem tình huống bên trong, xác định sân sau không có
người, Lam Kỳ cúi lưng xuống thận trọng lẻn ra căn nhà nhỏ phía sau, hàm răng trắng như tuyết của Lam Kỳ cắn nhẹ môi dưới hồng phấn, dưới miệng
có một nuốt ruồi nhỏ màu đen nhìn dị thường chói mắt, nguyên nhân có thể là bởi vì làm chuyện xấu nên vẻ mặt khẩn trương mang theo nét rối rắm
đáng yêu, đi tới nơi nào đó đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt to như thủy tinh trong suốt híp lại, lông mi dài như cánh ve cong lên giống
hình cây quạt, bộ dáng đơn thuần đẹp đẽ được cô thể hiện vô cùng nhuần
nhuyễn.
"Thiệt là" Gương mặt Lam Kỳ ảo não.
Khi còn bé, cô chính là khách quen trong cái nhà này, trên lầu, dưới lầu, sân trước,
sân sau, từng cành cây ngọn cỏ, một mái ngói một cục gạch, nơi nào không bị cô giày xéo qua, không ngờ mười năm sau, vậy mà cô lại dùng cách như thế này đi vào căn nhà này, thật sự là mất mặt mà.
Trong thế
giới của Lam Kỳ, cho đến bây giờ cái từ “mất mặt” này đều dùng cho người khác, muốn mất mặt cũng là cô làm người khác mất mặt, hiện tại chính
mình lại ở trong này làm chuyện trộm cắp, còn không phải là vì người chị kiêu ngạo của mình, bằng không cô tội gì phải bỏ xuống mặt mũi của bản
thân đây, nếu để cho người khác phát hiện, trước không nói quan hệ hiện
tại của hai nhà, cô cũng không cần gặp người khác rồi, có xấu hổ hay
không chứ.
Đạp lên cái vòi nước nhô ra, cô ra sức bò lên trên, mục tiêu chính là cửa sổ bên tay phải lầu hai.
Qua vài phút đồng hồ, rốt cục một cánh tay trắng nõn cũng đặt lên bệ cửa
sổ, mở ra cửa sổ một căn phòng ở lầu hai, căn phòng cũ mấy chục năm rồi, cửa sổ không phải là loại cửa sổ sát đất, có thể đẩy ra then cài cửa sổ bằng gỗ, Lam Kỳ bắt được cọc gỗ gắn liền với cửa sổ, mùi hương thoang
thoảng của cây cảnh xen lẫn gió đêm trong vườn hoa thổi vào, Lam Kỳ ổn
định cơ thể liền mở cửa sổ vào phòng, căn phòng này nằm vào vị trí tay
phải trên lầu hai, phòng cũng không lớn lắm, bày trí cũng rất đơn giản,
cũng giống như phòng ở cũ, chỉ đặt một cái giường lớn phù hợp thời đại
này, một cái bàn học, sau đó là hai cái tủ sách lớn được mở rộng từ sàn
nhà đụng đến mái nhà, trên giá sách đặt chi chít những quyển sách, lúc
này gần cửa sổ bên cạnh một cái kệ sách cao ngất, một thân hình đang
đứng thẳng, ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại động tác lật sách.
Bên dưới cửa sổ Lam Kỳ mệt mỏi thở hồng hộc, không được, chẳng lẽ là lâu
quá không làm loại động tác này, không có sức lực, leo không lên, quả
nhiên người trưởng thành sự linh hoạt không cách nào so sánh với lúc
nhỏ.
"A" Lam Kỳ thét chói tai, sức chịu giữa lòng bàn chân tự
nhiên đứng không vững, trọng tâm cả người không ổn định, thân hình ngã
về phía sau.
Ngay lúc cô sợ hãi, thầm than số phận mình đen đủi
thì đột nhiên cảm thấy cổ tay bị một bàn tay to mạnh mẽ bắt lấy, sau đó
bị một lực mạnh lôi kéo, thoáng cái người đã vào phòng.
Vào phòng Lam Kỳ mềm yếu dựa vào bên cửa sổ vỗ ngực nói, "Hù chết người," thở ra
bằng miệng, chân mềm nhũn, nếu lúc nảy té xuống, không chết cũng phải
nằm trên giường mấy tháng.
Dần dần cô chậm lại động tác vỗ ngực,
một đôi mắt to xinh đẹp giảo hoạt liếc về phía bóng dáng cách đó không
xa, đối với việc trong phòng có người, cô không hề cảm thấy kỳ quái bởi
vì cô đến là để tìm anh.
Ở một cửa sổ cách đó không xa Thiệu Tử
Vũ đang đứng thẳng, một thân quân trang xanh biếc làm tôn lên cả người
anh, giống như cây ngọc đón gió, anh tuấn oai hùng, giờ phút này một đôi mắt xếch, hẹp dài đang nhìn thẳng vào Lam Kỳ, giữa ánh mắt trầm tĩnh lộ ra tia sắc nhọn.
"Huýt~" Lam Kỳ huýt sáo một tiếng, một người
đàn ông tuấn tú, thật là một anh lính đẹp trai nha, người đàn ông trước
mắt này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng về quân nhân của cô, trong ấn tượng
quân nhân đều là bộ dáng oai hùng, mạnh mẽ, là người đàn ông ý chí kiên
cường và giàu lòng hy sinh, đây là loại đẹp dũng mãnh, không ngờ giữa
những quân nhân mang khí khái anh dũng này lại xuất hiện một loại lịch
sự, có học thức.
Nhìn ra, thân hình của anh thuộc loại gầy gò,
dáng người tiêu chuẩn tuyệt đối, thân thể rất cao, trên vai là quân hàm
hai gạch ba sao, chắc là một sĩ quan, Lam Kỳ đối với quân hàm cấp bậc
không mấy hiểu, nhìn không ra cấp bậc của anh.
Ánh mắt cô cuối
cùng cũng dừng lại nơi cặp mắt hẹp dài sâu như đầm nước đang nhếch lên
của anh, đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp hút hồn người, mới nhìn có vẻ
điềm nhiên, nhìn lâu sẽ cảm giác có một loại vinh nhục* không chút sợ
hãi, đột nhiên hai mắt của Lam Kỳ trợn to, lại trợn to thêm nữa, vốn là
hai mắt cô đã to gương mặt lại gầy nay tỉ lệ lại tiếp tục phóng đại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt này hết sức quen thuộc.
*Vinh quang – nhục nhã